Chương 63
Edit: An Ju
“Ô, kẻ ngốc à.” Hạ Tử Minh đọc xong nội dung kịch bản thế giới gốc, nhẹ nhàng sờ cằm: “Nhân vật như vậy tôi còn chưa nếm thử đâu, nhưng vẫn có thể thử xem sao.”
Sau khi Hạ Tử Minh xác nhận xong nội dung kịch bản, hệ thống liền truyền tống hắn vào thế giới nhiệm vụ trước.
Lúc Hạ Tử Minh xuyên qua, mắt còn chưa mở, bên tai đã truyền đến một loạt tiếng ồn. Còn kèm theo tiếng gọi lo lắng của một thú nhân già: “Lai Ân, Lai Ân, con đừng ngủ, Lai Ân… Con đừng dọa cha, con trai…”
Thời gian nhiệm vụ cần thực hiện cách dòng thời gian chính và thân phận khi xuyên đến thế giới này của Hạ Tử Minh cách nhân vật chính đều rất xa, có thể nói là một quan hệ cực kỳ xa.
Cho nên, dựa vào nhiệm vụ mà Hạ Tử Minh thực hiện ở thế giới này, có thể nói là hoàn toàn không cần đọc qua nội dung chính của thế giới gốc.
Chỉ cần xem qua ký ức của nhóc ngố Lai Ân là được rồi.
Hạ Tử Minh hơi mở mắt ra, dựa theo ký ức của Lai Ân, lúc này biết được mình được truyền tống đến thời điểm nào, đoạn nội dung nào.
Mấy hôm trước lúc Lai Ân bị một con thú nhỏ dẫn dụ ra ngoài bộ lạc chơi, vô ý rơi vào một cái bẫy dùng để săn thú. Nếu không phải bởi vì vô tình gặp được một thú nhân cứu, suýt nữa đã chết.
“Lai Ân, mẹ con đã mất rồi, cha chỉ còn con, con đừng dọa cha nữa.” Thú nhân già nọ còn đang kêu khóc, mãi đến khi Hạ Tử Minh mở mắt, ông mới gọi bác sĩ á thú.
Hạ Tử Minh ngây ngô nhìn mọi thứ trước mắt giống một đứa trẻ chậm phát triển.
Lai Ân là đứa con duy nhất của tù trưởng tiền nhiệm, là bạn đời tương lai của tù trưởng đương nhiệm, mặc dù là một kẻ ngốc, nhưng địa vị trong bộ lạc cũng không hề thấp.
Hắn vừa có chuyện, toàn bộ bác sĩ á thú tốt nhất trong bộ lạc lập tức tụ tập bên cạnh hắn, dốc lòng kiểm tra thân thể cho hắn.
“Lai Ân đại nhân, xin hỏi ngài còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Hắn vừa tỉnh lại, bác sĩ á thú có y thuật tốt nhất trong bộ lạc liền vội vàng tiến lên hỏi.
Hạ Tử Minh mở miệng nói khẽ: “Đau, đau… Đau đầu quá…”
Giọng nói của Lai Ân rất non nớt, gần như giống như một đứa trẻ, giọng nói lại rất nhỏ rất khẽ, giống như tiếng muỗi vậy, nếu không nghe cẩn thận, thì căn bản là nghe không rõ hắn nói cái gì.
Nhưng bác sĩ á thú cũng rất cẩn thận, tỉ mỉ, sau khi hỏi Hạ Tử Minh mấy vấn đề, rồi hết lòng kiểm tra thân thể Hạ Tử Minh một lần xong, mới kê đơn thuốc, dặn Hạ Tử Minh nghỉ ngơi cho tốt.
Lai Ân mặc dù là một kẻ ngốc, nhưng là một kẻ ngốc có được rất nhiều tình yêu và sự quan tâm, được cha mình yêu thương, cưng chiều từ trong tâm khảm. Toàn bộ người trong bộ lạc, chí ít là ở ngoài mặt đều không ai dám vô lễ với hắn.
Hạ Tử Minh há miệng, đang định nói gì đó.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại đã truyền đến một loạt tiếng ồn. Người ngoài cửa đều chào người mới tới: “Tù trưởng đại nhân!”
Là Khoa Thụy Ân, bạn đời tương lai tên danh nghĩa hiện này của Lai Ân.
“Cha, Lai Ân, hắn giờ thế nào rồi?” Khoa Thụy Ân gật đầu đáp với những người khác, đến trước mặt cha của Lai Ân là lão tù trưởng, rất có cấp bậc lễ nghĩa, xưng hô cha con, cực kỳ thân thiết hỏi thăm.
Bộ lạc bây giờ là thiên hạ của Khoa Thụy Ân, người người đều nói hắn biết tri ân, báo đáp, cực kỳ giữ chữ tín, để báo đáp ân tình cho lão tù trưởng, ngay cả kẻ ngốc Lai Ân này, là một hán tử chân chính, một thú nhân trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng lại chẳng hay, có bao nhiêu người đã quên —–
Nếu không có cha của Lai Ân, Khoa Thụy Ân căn bản đã không đi được đến bước này.
Lão tù trưởng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ vì Khoa Thụy Ân vẫn kéo dài thời gian thực hiện hôn ước của mình và Lai Ân, nhưng lo cho tình huống của con nhà mình, lão tù trưởng cũng không tiện ép buộc.
Thấy Khoa Thụy Ân đã bày đủ thể diện, lão tù trưởng cũng không tiện làm mất thể diện của hắn, lúc này liền xốc lại tinh thần, hàn huyên với hắn: “Không có việc gì, Lai Ân tỉnh lại rồi. Bác sĩ á thú nói, thằng bé chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
“Vậy à, con yên tâm rồi.” Khoa Thụy Ân vào phòng, lúc này bắt đầu hàn huyên với lão tù trưởng, bày ra đầy đủ thể diện.
Nhưng đối với Lai Ân nằm trên giường, hắn ngay cả liếc một cái cũng chẳng hề nghĩ tới.
Cũng đúng, hôm nay hắn đã gặp được á thú chân mệnh của mình, trong lòng đang tính toán làm thế nào để giải trừ hôn ước với Lai Ân một cách danh chính ngôn thuận cơ mà? Sao còn để ý đến kẻ ngốc Lai Ân trí lực không khác gì đứa trẻ vài tuổi đây?
Hạ Tử Minh thấy hắn và lão tù trưởng hàn huyên đủ rồi, đang định đi, cũng không tùy theo ý hắn, cố tình gây sự gọi thành tiếng: “Ca ca, ca ca, ta muốn ca ca, ta muốn ca ca!”
Mọi người trong phòng lúc này đều cả kinh.
Khoa Thụy Ân là đứa con lão tù trưởng một tay nuôi nấng, ca ca trong miệng Hạ Tử Minh ngoài hắn ra, đương nhiên là không còn người nào khác.
“Lai Ân đại nhân, Lai Ân đại nhân, ngài đừng ồn ào.” Á thú thiếp thân chăm sóc Lai Ân biết lão tù trưởng nhà mình hiện tại đã không còn là tù trưởng nữa, Khoa Thụy Ân lại không quá vừa ý đối với Lai Ân, sợ hắn ồn ào lên thì lúng túng, vội vã khuyên nhủ tiểu thiếu gia nhà mình.
Nhưng Hạ Tử Minh lại không nghe theo, không buông tha, kêu lên: “Ca ca, ca ca, ta muốn ca ca.”
Lão tù trưởng tuy đã từ chức tù trưởng, nhưng dù sao vẫn là lão tù trưởng, lực ảnh hưởng và uy vọng ở trong bộ lạc vẫn cực lớn. Chỉ là bây giờ ông lo lắng bản thân mình tuổi tác đã cao, Khoa Thụy Ân mới là tù trưởng, đứa con Lai Ân duy nhất của mình sau này lại phải dựa vào Khoa Thụy Ân, nên mới phải hạ thái độ xuống, khiêm tốn, ôn hòa một chút … Nhưng trên thực tế, cuối cùng vẫn là méo mó có hơn không.
Trước mặt nhiều người trong bộ lạc như vậy, Lai Ân lại là ban đời tương lai trên danh nghĩa của Khoa Thụy Ân.
Khoa Thụy Ân là người biết giữ mặt mũi như vậy, về tình về lý đều là không có lý do gì để cự tuyệt yêu cầu vô lý của Hạ Tử Minh.
Lão tù trưởng thấy thế liền bất đắc dĩ nhíu mày, đứa con nhà mình từ nhỏ đã thích bám lấy Khoa Thụy Ân, thích Khoa Thụy Ân, nếu không như vậy, mình cũng sẽ không có tâm tư gả Lai Ân cho Khoa Thụy Ân, chỉ là Khoa Thụy Ân bây giờ lại…
“Tù trưởng đại nhân, Lai Ân đại nhân bây giờ phải làm phiền ngài rồi.” Á thú phụ trách chăm sóc Hạ Tử Minh lúc này bất đắc dĩ tiến lên một bước, nhìn về phía Khoa Thụy Ân.
Khoa Thụy Ân tuy không thích Lai Ân, nhưng ngoài mặt cũng thể hiện đủ, đi tới bên cạnh giường Hạ Tử Minh, tiến gần hắn, tay sờ đầu hắn: “Lai Ân, ca ca tới đây, đệ không phải rất nhớ ca ca hay sao?”
“Không, ta không cần hắn, không cần hắn…” Nhưng bàn tay như đang sờ chó của hắn còn chưa kịp sờ lên đầu Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh đã dùng một tay đẩy tay hắn ra, kêu lên: “Cha, con không cần hắn, con muốn ca ca, con muốn ca ca…”
Thân là một kẻ ngốc, hắn bây giờ đích thực có đặc quyền cố tình gây sự.
Lão tù trưởng không hiểu rõ đi tới trước mặt hắn, sửng sốt: “Lai Ân, con không muốn Khoa Thụy Ân ca ca, vậy con muốn ca ca nào?”
Ngoài Khoa Thụy Ân, ông chưa từng thấy đứa con mình thân cận với ai khác nữa.
“Ca ca, ta muốn ca ca…” Hạ Tử Minh mở to một đôi mắt trong suốt, vô tội, dùng ngón tay chỉ về một chỗ ồn ào trong phòng, về phía một thú nhân vẫn luôn đứng trong góc không ai hỏi thăm.
Người đó không phải người khác, chính là người mà nguyên chủ là nhóc ngốc cực kỳ thích, luôn len lén nhìn, người này cũng là người duy nhất mà nguyên chủ trong một khắc cuối cùng của sinh mạng cảm nhận được hắn thật lòng, thực tình, có thiện ý với mình.
Mà lần này, Lai Ân rơi xuống bẫy, cũng là hắn cứu nguyên chủ.
Đời trước, Lai Ân bị dọa sợ, sau khi hắn cứu Lai Ân lên, Khoa Thụy Ân ban chút thưởng cho người này xong đã đuổi người này đi rồi.
Lai Ân ngay cả cơ hội nói chuyện với người này cũng không có, chỉ có thể len lén nhìn người này khi tình cờ gặp phải đối phương.
Đời này, Hạ Tử Minh quyết định thay Lai Ân hoàn thành nguyện vọng của hắn, làm quen với người này, kết bạn với hắn.
Thế giới của nhóc ngốc rất đơn giản, không biết cái gì là tình yêu, chỉ biết là mình rất thích người này, cũng mong người này có thể thích mình giống như cha, hắn đối tốt với mình, không coi thường mình, mình cũng muốn đối tốt với hắn.
Lão tù trưởng, Khoa Thụy Ân và một phòng người nhìn theo ánh mắt của Hạ Tử Minh, lúc này liếc mắt là thấy được một thú nhân nam tính, cao to, trầm tĩnh, vẻ ngoài còn có hơi hung ác ở trong góc phòng.
“Là Adam à?” Lão tù trưởng liếc mắt liền nhận ra thú nhân đó.
Adam ở bộ lạc Địch Á cũng là một nhân vật quan trọng, là nhân vật được công nhận là không thể chọc nhất ở bộ lạc Địch Á. Hắn cũng được coi là thế xuất danh môn, thế hệ ông cố nội còn từng cùng ông cố nội của Lai Ân kề vai chiến đấu, đẫm máu phấn đấu, cùng nhau thành lập nên bộ lạc Địch Á, chỉ là đến cuối cùng, không biết nhà bọn họ sao lại sa sút như vậy.
Adam là một người có mệnh khổ, cha mẹ tuy đều là nhân vật nổi danh, nhưng lại chết sớm, cũng xem như là một cô nhi.
Khi còn bé chịu đủ sự khi dễ của chú và thím, mưu đoạt gia sản, năm đó lúc lão tù trưởng muốn chọn ra người kế thừa của mình trong số những cô nhi không cha mẹ ở trong bộ lạc, cũng đã từng cân nhắc đến Adam, chẳng qua là lúc đó Khoa Thụy Ân dắt Lai Ân đi chơi khắp nơi, Lai Ân thích hắn, khóc đòi muốn Khoa Thụy Ân làm ca ca của mình, lão tù trưởng mới chọn Khoa Thụy Ân.
Đợi đến khi lão tù trưởng đưa tay ra, muốn giúp vị con trai nhà thế giao* này, Adam cũng đã rời khỏi bộ lạc.
*Thế giao (世交): quan hệ nhiều đời, mấy đời thân nhau.
Lúc hắn quay về bộ lạc thì đã là thú nhân thành niên hơn 20 tuổi, thú hình của hắn là mãnh sư, rất khôi ngô, dáng vẻ lại hung ác, bộc lộ sự hung ác, chuyện đầu tiên khi hắn vừa trở về đó là lấy quy củ của bộ lạc thú nhân khiêu chiến với chú thím mưu đoạt gia sản của hắn, đánh cho chú thím của hắn sợ chết khiếp, cắt đứt chân đường đệ*, đoạt lại toàn bộ gia sản về, lại đuổi hắn đang không có đồng nào trong người ra khỏi bộ lạc Địch Á, lại thông báo, bọn họ chỉ cần vừa trở lại, hắn thấy bọn họ một lần sẽ đánh bọn họ một lần.
*Đường đệ (堂弟) em họ bên nội
Sức chiến đấu của Adam rất dũng mãnh, một nhà chú thím căn bản không đánh lại được hắn, chỉ đành cầu xin trưởng lão đức cao vọng trọng trong bộ lạc và các trưởng bối ra mặt đòi công bằng.
Ai biết, Adam lại căn bản không phân rõ phải trái, toàn bộ những người sau đó đến khuyên bảo đều bị đuổi ra khỏi cửa.
———–
Về sau, quả nhiên là thấy hắn gặp chú thím của hắn một lần là đánh một lần, một chút cũng không e dè thím hắn là một á thú. Mãi đến khi cả nhà chú đều sợ hắn, thật sự ra khỏi bộ lạc Địch Á rồi không còn quay lại, chuyện này mới coi như xong.
Cũng chính là vì chuyện này, toàn bộ người trong bộ lạc đều đồn rằng hắn đánh á thú nhân, các á thú nhân đều sợ hắn, dù gia sản của hắn có tốt hơn nữa, cũng không ai nguyện ý kết duyên với hắn.
Ngược lại cũng có những á thú nhân vì tiền không cần mạng đã định hôn cùng với hắn, nhưng không biết có chuyện gì mà hắn còn chưa kịp kết hôn, những vị hôn thê á thú của hắn không phải là bỏ trốn thì đều xảy ra chuyện không hay…
Trong bộ lạc đều truyền rằng hắn là một sao chổi khắc cha khắc mẹ, người bên cạnh hắn chưa từng có kết quả tốt.
Các á thú nhân liền càng kính trọng nhưng không gần gũi đối với hắn, không dám đến gần hắn. Khiến cho Adam khi tuổi dã cao nhưng tới bây giờ vẫn không có người bạn nào.
Hạ Tử Minh đột nhiên gọi một thú nhân hung thần ác sát như thế là ca ca, còn bày ra vẻ rất thích dáng vẻ của đối phương, quả là đã dọa cho những người trong phòng một vố.
Ngay cả á thú nhân phụ trách chăm sóc Hạ Tử Minh lại càng hoảng sợ, kéo hắn, nhỏ giọng gọi: “Lai Ân đại nhân!”
Cảm thấy Lai Ân là do ngã hỏng đầu, rất sợ Lai Ân đại nhân ngốc nhà mình tiếp xúc gần với con sư tử hung ác này, sẽ có thể bị con sư tử này ăn sống mất.
Phải biết là Adam năm đó đối với thím của hắn hung ác thế nào, người trong bộ lạc đều đồn rằng Adam những năm ở ngoài này đã thành dã thú ăn thịt á thú nhân!
“Ca ca, ta muốn ca ca…” Hạ Tử Minh vẫn kiên trì.
Adam nhìn nhóc á thú đòi cho bằng được mình, nhất thời có hơi ngơ, hoàn toàn không biết mình cũng có thể có một ngày được á thú thích.
Phải biết rằng, các á thú nhân ngày thường thấy hắn thì đều đi đường vòng.
Lão tù trưởng mặc dù cũng hơi sợ hắn, nhưng trong lòng thương con nên vẫn tiến lên một bước, ỷ vào thân phận của trưởng bối vỗ vai Adam, nhờ cậy nói: “Adam, phiền ngươi.”
Tên sư hình thú nhân tên gọi Adam kia sửng sốt, một chút cũng không giống như bề ngoài không dễ chung đụng của hắn, khẽ thở dài, tiến lên vài bước, đi tới trước giường Hạ Tử Minh, thử vươn tay như sờ con thú nhỏ vậy, nhẹ nhàng sờ đầu Hạ Tử Minh.
“Ô, kẻ ngốc à.” Hạ Tử Minh đọc xong nội dung kịch bản thế giới gốc, nhẹ nhàng sờ cằm: “Nhân vật như vậy tôi còn chưa nếm thử đâu, nhưng vẫn có thể thử xem sao.”
Sau khi Hạ Tử Minh xác nhận xong nội dung kịch bản, hệ thống liền truyền tống hắn vào thế giới nhiệm vụ trước.
Lúc Hạ Tử Minh xuyên qua, mắt còn chưa mở, bên tai đã truyền đến một loạt tiếng ồn. Còn kèm theo tiếng gọi lo lắng của một thú nhân già: “Lai Ân, Lai Ân, con đừng ngủ, Lai Ân… Con đừng dọa cha, con trai…”
Thời gian nhiệm vụ cần thực hiện cách dòng thời gian chính và thân phận khi xuyên đến thế giới này của Hạ Tử Minh cách nhân vật chính đều rất xa, có thể nói là một quan hệ cực kỳ xa.
Cho nên, dựa vào nhiệm vụ mà Hạ Tử Minh thực hiện ở thế giới này, có thể nói là hoàn toàn không cần đọc qua nội dung chính của thế giới gốc.
Chỉ cần xem qua ký ức của nhóc ngố Lai Ân là được rồi.
Hạ Tử Minh hơi mở mắt ra, dựa theo ký ức của Lai Ân, lúc này biết được mình được truyền tống đến thời điểm nào, đoạn nội dung nào.
Mấy hôm trước lúc Lai Ân bị một con thú nhỏ dẫn dụ ra ngoài bộ lạc chơi, vô ý rơi vào một cái bẫy dùng để săn thú. Nếu không phải bởi vì vô tình gặp được một thú nhân cứu, suýt nữa đã chết.
“Lai Ân, mẹ con đã mất rồi, cha chỉ còn con, con đừng dọa cha nữa.” Thú nhân già nọ còn đang kêu khóc, mãi đến khi Hạ Tử Minh mở mắt, ông mới gọi bác sĩ á thú.
Hạ Tử Minh ngây ngô nhìn mọi thứ trước mắt giống một đứa trẻ chậm phát triển.
Lai Ân là đứa con duy nhất của tù trưởng tiền nhiệm, là bạn đời tương lai của tù trưởng đương nhiệm, mặc dù là một kẻ ngốc, nhưng địa vị trong bộ lạc cũng không hề thấp.
Hắn vừa có chuyện, toàn bộ bác sĩ á thú tốt nhất trong bộ lạc lập tức tụ tập bên cạnh hắn, dốc lòng kiểm tra thân thể cho hắn.
“Lai Ân đại nhân, xin hỏi ngài còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Hắn vừa tỉnh lại, bác sĩ á thú có y thuật tốt nhất trong bộ lạc liền vội vàng tiến lên hỏi.
Hạ Tử Minh mở miệng nói khẽ: “Đau, đau… Đau đầu quá…”
Giọng nói của Lai Ân rất non nớt, gần như giống như một đứa trẻ, giọng nói lại rất nhỏ rất khẽ, giống như tiếng muỗi vậy, nếu không nghe cẩn thận, thì căn bản là nghe không rõ hắn nói cái gì.
Nhưng bác sĩ á thú cũng rất cẩn thận, tỉ mỉ, sau khi hỏi Hạ Tử Minh mấy vấn đề, rồi hết lòng kiểm tra thân thể Hạ Tử Minh một lần xong, mới kê đơn thuốc, dặn Hạ Tử Minh nghỉ ngơi cho tốt.
Lai Ân mặc dù là một kẻ ngốc, nhưng là một kẻ ngốc có được rất nhiều tình yêu và sự quan tâm, được cha mình yêu thương, cưng chiều từ trong tâm khảm. Toàn bộ người trong bộ lạc, chí ít là ở ngoài mặt đều không ai dám vô lễ với hắn.
Hạ Tử Minh há miệng, đang định nói gì đó.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại đã truyền đến một loạt tiếng ồn. Người ngoài cửa đều chào người mới tới: “Tù trưởng đại nhân!”
Là Khoa Thụy Ân, bạn đời tương lai tên danh nghĩa hiện này của Lai Ân.
“Cha, Lai Ân, hắn giờ thế nào rồi?” Khoa Thụy Ân gật đầu đáp với những người khác, đến trước mặt cha của Lai Ân là lão tù trưởng, rất có cấp bậc lễ nghĩa, xưng hô cha con, cực kỳ thân thiết hỏi thăm.
Bộ lạc bây giờ là thiên hạ của Khoa Thụy Ân, người người đều nói hắn biết tri ân, báo đáp, cực kỳ giữ chữ tín, để báo đáp ân tình cho lão tù trưởng, ngay cả kẻ ngốc Lai Ân này, là một hán tử chân chính, một thú nhân trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng lại chẳng hay, có bao nhiêu người đã quên —–
Nếu không có cha của Lai Ân, Khoa Thụy Ân căn bản đã không đi được đến bước này.
Lão tù trưởng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ vì Khoa Thụy Ân vẫn kéo dài thời gian thực hiện hôn ước của mình và Lai Ân, nhưng lo cho tình huống của con nhà mình, lão tù trưởng cũng không tiện ép buộc.
Thấy Khoa Thụy Ân đã bày đủ thể diện, lão tù trưởng cũng không tiện làm mất thể diện của hắn, lúc này liền xốc lại tinh thần, hàn huyên với hắn: “Không có việc gì, Lai Ân tỉnh lại rồi. Bác sĩ á thú nói, thằng bé chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
“Vậy à, con yên tâm rồi.” Khoa Thụy Ân vào phòng, lúc này bắt đầu hàn huyên với lão tù trưởng, bày ra đầy đủ thể diện.
Nhưng đối với Lai Ân nằm trên giường, hắn ngay cả liếc một cái cũng chẳng hề nghĩ tới.
Cũng đúng, hôm nay hắn đã gặp được á thú chân mệnh của mình, trong lòng đang tính toán làm thế nào để giải trừ hôn ước với Lai Ân một cách danh chính ngôn thuận cơ mà? Sao còn để ý đến kẻ ngốc Lai Ân trí lực không khác gì đứa trẻ vài tuổi đây?
Hạ Tử Minh thấy hắn và lão tù trưởng hàn huyên đủ rồi, đang định đi, cũng không tùy theo ý hắn, cố tình gây sự gọi thành tiếng: “Ca ca, ca ca, ta muốn ca ca, ta muốn ca ca!”
Mọi người trong phòng lúc này đều cả kinh.
Khoa Thụy Ân là đứa con lão tù trưởng một tay nuôi nấng, ca ca trong miệng Hạ Tử Minh ngoài hắn ra, đương nhiên là không còn người nào khác.
“Lai Ân đại nhân, Lai Ân đại nhân, ngài đừng ồn ào.” Á thú thiếp thân chăm sóc Lai Ân biết lão tù trưởng nhà mình hiện tại đã không còn là tù trưởng nữa, Khoa Thụy Ân lại không quá vừa ý đối với Lai Ân, sợ hắn ồn ào lên thì lúng túng, vội vã khuyên nhủ tiểu thiếu gia nhà mình.
Nhưng Hạ Tử Minh lại không nghe theo, không buông tha, kêu lên: “Ca ca, ca ca, ta muốn ca ca.”
Lão tù trưởng tuy đã từ chức tù trưởng, nhưng dù sao vẫn là lão tù trưởng, lực ảnh hưởng và uy vọng ở trong bộ lạc vẫn cực lớn. Chỉ là bây giờ ông lo lắng bản thân mình tuổi tác đã cao, Khoa Thụy Ân mới là tù trưởng, đứa con Lai Ân duy nhất của mình sau này lại phải dựa vào Khoa Thụy Ân, nên mới phải hạ thái độ xuống, khiêm tốn, ôn hòa một chút … Nhưng trên thực tế, cuối cùng vẫn là méo mó có hơn không.
Trước mặt nhiều người trong bộ lạc như vậy, Lai Ân lại là ban đời tương lai trên danh nghĩa của Khoa Thụy Ân.
Khoa Thụy Ân là người biết giữ mặt mũi như vậy, về tình về lý đều là không có lý do gì để cự tuyệt yêu cầu vô lý của Hạ Tử Minh.
Lão tù trưởng thấy thế liền bất đắc dĩ nhíu mày, đứa con nhà mình từ nhỏ đã thích bám lấy Khoa Thụy Ân, thích Khoa Thụy Ân, nếu không như vậy, mình cũng sẽ không có tâm tư gả Lai Ân cho Khoa Thụy Ân, chỉ là Khoa Thụy Ân bây giờ lại…
“Tù trưởng đại nhân, Lai Ân đại nhân bây giờ phải làm phiền ngài rồi.” Á thú phụ trách chăm sóc Hạ Tử Minh lúc này bất đắc dĩ tiến lên một bước, nhìn về phía Khoa Thụy Ân.
Khoa Thụy Ân tuy không thích Lai Ân, nhưng ngoài mặt cũng thể hiện đủ, đi tới bên cạnh giường Hạ Tử Minh, tiến gần hắn, tay sờ đầu hắn: “Lai Ân, ca ca tới đây, đệ không phải rất nhớ ca ca hay sao?”
“Không, ta không cần hắn, không cần hắn…” Nhưng bàn tay như đang sờ chó của hắn còn chưa kịp sờ lên đầu Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh đã dùng một tay đẩy tay hắn ra, kêu lên: “Cha, con không cần hắn, con muốn ca ca, con muốn ca ca…”
Thân là một kẻ ngốc, hắn bây giờ đích thực có đặc quyền cố tình gây sự.
Lão tù trưởng không hiểu rõ đi tới trước mặt hắn, sửng sốt: “Lai Ân, con không muốn Khoa Thụy Ân ca ca, vậy con muốn ca ca nào?”
Ngoài Khoa Thụy Ân, ông chưa từng thấy đứa con mình thân cận với ai khác nữa.
“Ca ca, ta muốn ca ca…” Hạ Tử Minh mở to một đôi mắt trong suốt, vô tội, dùng ngón tay chỉ về một chỗ ồn ào trong phòng, về phía một thú nhân vẫn luôn đứng trong góc không ai hỏi thăm.
Người đó không phải người khác, chính là người mà nguyên chủ là nhóc ngốc cực kỳ thích, luôn len lén nhìn, người này cũng là người duy nhất mà nguyên chủ trong một khắc cuối cùng của sinh mạng cảm nhận được hắn thật lòng, thực tình, có thiện ý với mình.
Mà lần này, Lai Ân rơi xuống bẫy, cũng là hắn cứu nguyên chủ.
Đời trước, Lai Ân bị dọa sợ, sau khi hắn cứu Lai Ân lên, Khoa Thụy Ân ban chút thưởng cho người này xong đã đuổi người này đi rồi.
Lai Ân ngay cả cơ hội nói chuyện với người này cũng không có, chỉ có thể len lén nhìn người này khi tình cờ gặp phải đối phương.
Đời này, Hạ Tử Minh quyết định thay Lai Ân hoàn thành nguyện vọng của hắn, làm quen với người này, kết bạn với hắn.
Thế giới của nhóc ngốc rất đơn giản, không biết cái gì là tình yêu, chỉ biết là mình rất thích người này, cũng mong người này có thể thích mình giống như cha, hắn đối tốt với mình, không coi thường mình, mình cũng muốn đối tốt với hắn.
Lão tù trưởng, Khoa Thụy Ân và một phòng người nhìn theo ánh mắt của Hạ Tử Minh, lúc này liếc mắt là thấy được một thú nhân nam tính, cao to, trầm tĩnh, vẻ ngoài còn có hơi hung ác ở trong góc phòng.
“Là Adam à?” Lão tù trưởng liếc mắt liền nhận ra thú nhân đó.
Adam ở bộ lạc Địch Á cũng là một nhân vật quan trọng, là nhân vật được công nhận là không thể chọc nhất ở bộ lạc Địch Á. Hắn cũng được coi là thế xuất danh môn, thế hệ ông cố nội còn từng cùng ông cố nội của Lai Ân kề vai chiến đấu, đẫm máu phấn đấu, cùng nhau thành lập nên bộ lạc Địch Á, chỉ là đến cuối cùng, không biết nhà bọn họ sao lại sa sút như vậy.
Adam là một người có mệnh khổ, cha mẹ tuy đều là nhân vật nổi danh, nhưng lại chết sớm, cũng xem như là một cô nhi.
Khi còn bé chịu đủ sự khi dễ của chú và thím, mưu đoạt gia sản, năm đó lúc lão tù trưởng muốn chọn ra người kế thừa của mình trong số những cô nhi không cha mẹ ở trong bộ lạc, cũng đã từng cân nhắc đến Adam, chẳng qua là lúc đó Khoa Thụy Ân dắt Lai Ân đi chơi khắp nơi, Lai Ân thích hắn, khóc đòi muốn Khoa Thụy Ân làm ca ca của mình, lão tù trưởng mới chọn Khoa Thụy Ân.
Đợi đến khi lão tù trưởng đưa tay ra, muốn giúp vị con trai nhà thế giao* này, Adam cũng đã rời khỏi bộ lạc.
*Thế giao (世交): quan hệ nhiều đời, mấy đời thân nhau.
Lúc hắn quay về bộ lạc thì đã là thú nhân thành niên hơn 20 tuổi, thú hình của hắn là mãnh sư, rất khôi ngô, dáng vẻ lại hung ác, bộc lộ sự hung ác, chuyện đầu tiên khi hắn vừa trở về đó là lấy quy củ của bộ lạc thú nhân khiêu chiến với chú thím mưu đoạt gia sản của hắn, đánh cho chú thím của hắn sợ chết khiếp, cắt đứt chân đường đệ*, đoạt lại toàn bộ gia sản về, lại đuổi hắn đang không có đồng nào trong người ra khỏi bộ lạc Địch Á, lại thông báo, bọn họ chỉ cần vừa trở lại, hắn thấy bọn họ một lần sẽ đánh bọn họ một lần.
*Đường đệ (堂弟) em họ bên nội
Sức chiến đấu của Adam rất dũng mãnh, một nhà chú thím căn bản không đánh lại được hắn, chỉ đành cầu xin trưởng lão đức cao vọng trọng trong bộ lạc và các trưởng bối ra mặt đòi công bằng.
Ai biết, Adam lại căn bản không phân rõ phải trái, toàn bộ những người sau đó đến khuyên bảo đều bị đuổi ra khỏi cửa.
———–
Về sau, quả nhiên là thấy hắn gặp chú thím của hắn một lần là đánh một lần, một chút cũng không e dè thím hắn là một á thú. Mãi đến khi cả nhà chú đều sợ hắn, thật sự ra khỏi bộ lạc Địch Á rồi không còn quay lại, chuyện này mới coi như xong.
Cũng chính là vì chuyện này, toàn bộ người trong bộ lạc đều đồn rằng hắn đánh á thú nhân, các á thú nhân đều sợ hắn, dù gia sản của hắn có tốt hơn nữa, cũng không ai nguyện ý kết duyên với hắn.
Ngược lại cũng có những á thú nhân vì tiền không cần mạng đã định hôn cùng với hắn, nhưng không biết có chuyện gì mà hắn còn chưa kịp kết hôn, những vị hôn thê á thú của hắn không phải là bỏ trốn thì đều xảy ra chuyện không hay…
Trong bộ lạc đều truyền rằng hắn là một sao chổi khắc cha khắc mẹ, người bên cạnh hắn chưa từng có kết quả tốt.
Các á thú nhân liền càng kính trọng nhưng không gần gũi đối với hắn, không dám đến gần hắn. Khiến cho Adam khi tuổi dã cao nhưng tới bây giờ vẫn không có người bạn nào.
Hạ Tử Minh đột nhiên gọi một thú nhân hung thần ác sát như thế là ca ca, còn bày ra vẻ rất thích dáng vẻ của đối phương, quả là đã dọa cho những người trong phòng một vố.
Ngay cả á thú nhân phụ trách chăm sóc Hạ Tử Minh lại càng hoảng sợ, kéo hắn, nhỏ giọng gọi: “Lai Ân đại nhân!”
Cảm thấy Lai Ân là do ngã hỏng đầu, rất sợ Lai Ân đại nhân ngốc nhà mình tiếp xúc gần với con sư tử hung ác này, sẽ có thể bị con sư tử này ăn sống mất.
Phải biết là Adam năm đó đối với thím của hắn hung ác thế nào, người trong bộ lạc đều đồn rằng Adam những năm ở ngoài này đã thành dã thú ăn thịt á thú nhân!
“Ca ca, ta muốn ca ca…” Hạ Tử Minh vẫn kiên trì.
Adam nhìn nhóc á thú đòi cho bằng được mình, nhất thời có hơi ngơ, hoàn toàn không biết mình cũng có thể có một ngày được á thú thích.
Phải biết rằng, các á thú nhân ngày thường thấy hắn thì đều đi đường vòng.
Lão tù trưởng mặc dù cũng hơi sợ hắn, nhưng trong lòng thương con nên vẫn tiến lên một bước, ỷ vào thân phận của trưởng bối vỗ vai Adam, nhờ cậy nói: “Adam, phiền ngươi.”
Tên sư hình thú nhân tên gọi Adam kia sửng sốt, một chút cũng không giống như bề ngoài không dễ chung đụng của hắn, khẽ thở dài, tiến lên vài bước, đi tới trước giường Hạ Tử Minh, thử vươn tay như sờ con thú nhỏ vậy, nhẹ nhàng sờ đầu Hạ Tử Minh.