Chương 6: Chú Ý (H)
Dương Tấn Vũ nâng tay lên, ngón tay vuốt từ má phải hoạt đến dưới vành tai, đầu ngón tay khẽ chạm lên vành tai đang đeo một chuỗi khuyên tai linh lan trân châu, khảy hai cái nói: “Nguyễn Nguyệt, sao mình chưa từng chú ý tới cậu…… Lớn lên xinh đẹp như thế?”“Hiện tại không phải đã chú ý rồi sao?” Trái tim Nguyễn Nguyệt kịch liệt nhảy lên, khóe miệng cô gợi lên một tia tươi cười, răng môi hơi hé, mắt điểm song sơn, nhìn thẳng vào mắt anh, vừa xinh đẹp lại thuần khiết. Hai lúm đồng tiền ở bên môi cô theo thứ tự tuyền ra, cùng tương ứng với hàm răng trắng tinh rực rỡ.Tim Dương Tấn Vũ đập rối loạn mấy nhịp, tay anh vuốt ve vài cái lên vết ái muội trên cổ thon dài, rồi sau đó một đường xuống phía dưới, dừng lại ở một bên vú cô.Cách quần áo, anh đem toàn bộ tay dán lên nhũ phong, năm ngón tay chậm rãi buộc chặt, đem một bên vú chặt chẽ chộp vào trong tay, chậm rãi xoa bóp lên.Đầu vú mềm mại thực nhanh biến ngạnh ở trong áo ngực, đầu vú mẫn cảm ma sát vào áo lót, vừa tô ngứa vừa đau đớn.Ở phía xa hành lang truyền đến mấy thanh âm đùa giỡn hi hi ha ha, Dương Tấn Vũ nhéo thật mạnh một phen nhũ thịt, nói: “Thật đáng yêu, ngực cậu ở trong ảnh chụp bị cậu xoa thật đáng yêu, cậu cũng thực đáng yêu.”Khi mấy sinh viên bên ngoài sắp rẽ vào hành lang, Dương Tấn Vũ kịp thời thu hồi tay, xoay người nói: “Đi thôi.”Dương Tấn Vũ vừa xoay thân đi, nháy mắt Nguyễn Nguyệt đã kìm không được, da mặt trắng nõn nhất thời bay lên diễm sắc đà hồng, hồng đến cơ hồ muốn nhỏ máu, mồ hôi mỏng trên chóp mũi muốn bốc khói.Theo Dương Tấn Vũ vài bước, chờ anh đi đến cửa cầu thang đi xuống, cô chợt lóe thân lại đi vào toilet nữ, mở ra vòi nước, luống cuống tay chân hất nước lên mặt.Nếu Dương Tấn Vũ lại xoa nắn vú cô thêm vài giây, chắc chắn cô sẽ đỏ mặt ngay trước mặt anh.Trong gương cô hoảng hoảng loạn loạn, trong ánh mắt tất cả đều là khủng hoảng, hàm răng đều đang kẽo kẹt kẽo kẹt phát run, cùng với bộ dáng trấn định tự nhiên mới vừa rồi ở trước mặt Dương Tấn Vũ hoàn toàn khác nhau như hai người.Dương Tấn Vũ đi rất chậm, anh có điểm thất thần, trong lòng bàn tay vẫn còn xúc cảm khi xoa nắn vú mềm mại no đủ của Nguyễn Nguyệt.Nếu vừa rồi trực tiếp từ cổ áo cô vói vào sờ, xúc cảm hẳn là sẽ càng thoải mái đi.Nguyễn Nguyệt chờ gương mặt bớt đỏ, mới bước nhanh hướng dưới lầu đi đến. Cô vốn tưởng rằng Dương Tấn Vũ sớm đã không thấy thân ảnh, không nghĩ tới anh cũng chưa có đi xa, cúi đầu chậm rì rì đi dưới hàng cây xanh.Nguyễn Nguyệt đi nhanh mấy chục bước đuổi kịp, đi theo phía sau cách anh năm bước.