Chương 24
Nếu như Cố Nguyệt Sương chỉ là trà xanh loại ba thì Trần Yến Nhi là trà xanh loại một. Cô ta lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, có nhiều thủ đoạn. Những tài nguyên mà cô ta có đều dựa vào bản lĩnh thảo mai giả tạo của mình để giành giật. Sau khi Cố Tuyết được xếp cùng người quản lý với cô ta, Trần Yến Nhi vui mừng khôn xiết khi tất cả tài nguyên vốn thuộc về Cố Tuyết giờ là của cô ta, nhờ vậy mà hai năm nay cô ta phất lên như diều gặp gió.
“Đúng rồi, nghe nói hôm qua ở tiệc thọ của bà cụ Niên cô lại gây chuyện nữa phải không? Tôi nói này Cố Tuyết, cô tốt số kết hôn với tổng giám đốc Niên thì nên an phận, đừng đứng núo này trông núi nọ, kẻo có ngày bị đuổi khỏi nhà họ Niên đó.”
Trần Yến Nhi làm ra vẻ tốt bụng nhắc nhở, thực chất là cô ta chỉ sợ tài nguyên miễn phí bay mất thôi, chứ chẳng quan tâm gì đến Cố Tuyết là mấy.
Dĩ nhiên điều này Cố Tuyết biết rất rõ.
“Cảm ơn chị đã quan tâm chuyện của tôi, nhưng đã nhiều chuyện tìm hiểu thì hãy tìm hiểu cho kỹ lưỡng là ai gây chuyện với ai. Hai năm nay chị sử dụng miễn phí tài nguyên của tôi không ít, lúc đó tôi vô tri nên mới không cần. Nhưng giờ thì chị không có cơ hội đó nữa đâu. Cho dù Trương Ly có giở trò lén lút sau lưng tôi, thì chị cũng đừng hòng nuốt được tài nguyên mà Bác Văn đã cho tôi.”
Cố Tuyết lạnh lùng nói.
Lời lẽ của cô khiến nụ cười của Trần Yến Nhi cứng lại, hai năm nay tiếp xúc với cô ấy, chưa bao giờ cô ta nhìn thấy Cố Tuyết cứng rắn phản kháng. Ấn tượng của Trần Yến Nhi dành cho cô ấy hai năm này chỉ gói gọn trong mấy chữ “đồ ngu ngốc vô dụng” mà thôi.
Biểu hiện hiện giờ của cô ấy khiến Trần Yến Nhi cảm thấy bị xúc phạm.
Hai năm nay cô ta dùng tài nguyên của Cố Tuyết để nổi bật thì sao chứ? Cũng phải do cô ta có khả năng mới khiến tài nguyên kia hữu dụng, nếu như số tài nguyên ngon lành đó rơi vào tay Cố Tuyết thì chắc gì đã có thành tựu như cô, thế mà cô ta không biết điều còn ở đây lên mặt.
Nếu không phải Cố Tuyết tốt số kết hôn với người đàn ông đứng trên đỉnh cao như Niên Bác Văn, thì làm gì có nhà tài trợ nào hay đạo diễn tìm đến.
“Phải phải, cô nói rất phải. Tài nguyên vốn là của cô, tôi sử dụng thời gian dài như vậy thì cũng nên trả lại cho cô đúng không? Vậy thì tôi chúc cô tương lai thăng tiến nhé. À, nhớ thể hiện cho tốt vào kẻo người ta lại nói cô chỉ biết dựa vào chồng để giành tài nguyên với người thực sự có thực lực đấy!”
Trần Yến Nhi mỉa mai châm chọc.
“Muốn dựa vào chồng để giành tài nguyên thì cũng phải dễ. Ít nhất cô cũng phải xem người mình kết hôn là ai, đâu phải con chó con mèo nào cũng có thể khiến nhà tài trợ hay đạo diễn lớn ưu ái.”
Cố Tuyết bình tĩnh đáp.
Chỉ một câu này cũng đủ khiến Trần Yến Nhi tức giận. Cô ta vốn có xuất thân không tốt lại từng trải qua mấy scandal với nam diễn viên nên hiện tại không có người đàn ông nào dám lảng vảng gần cô ta, thậm chí mấy nam chính hợp tác cũng từ chối đóng cảnh tình cảm thân mật, họ sợ sẽ như những người trước bị Trần Yến Nhi mang ra làm bia đỡ để ké fame.
“Cô Cố, mong cô chú ý lời nói của mình một chút, chị Yến Nhi là tiền bối của cô đó!”
Trợ lý của Trần Yến Nhi - Tiểu Mộc bất mãn lên tiếng.
“Cô ta nói chuyện mỉa mai châm chọc với tôi thì được, tôi đáp trả lại thì không được à? Bây giờ là thời đại tự do ngôn luận, không phải thời phong kiến mà nói gì cũng bị hạn chế. Huống chi chị Yến Nhi của cô cũng không phải nữ hoàng, tại sao tôi lại không được trả lời lại chị ta vậy? Lời tôi nố có chỗ nào sai hay sao?”
Cố Tuyết khoanh tay chất vấn.
“Chuyện đó…”
Tiểu Mộc ấp úng.
Vốn định ra mặt để trấn áp Cố Tuyết, không nghĩ đến hôm nay miệng lưỡi cô ấy lại sắc bén đến vậy. Bình thường mỗi khi bị châm chọc, Cố Tuyết đều im lặng cho qua, hoặc là dùng lời lẽ vô tri để mắng chửi. Không ít lần cô ấy bị Tiểu Mộc chế nhạo giữa chốn đông người, khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải mất mặt hộ.
“Tiểu Mộc không hiểu chuyện nên lỡ lời, cô đừng chấp nhấy với cô bé nhé? Cô bé cũng là vì bênh vực tôi nên lỡ lời với cô thôi.”
Trần Yên Nhi cười giả lả.
“Cô ta ba tuổi hay năm tuổi mà bảo là không hiểu chuyện? Ngày thường cô ta ức hiếp ra sao, các người chèn éo tôi thế nào không phải là tôi không biết. Không tính toán với hai người không phải là tôi rộng lượng, mà là vì thời điểm cần thu nợ chưa đến thôi. Trần Yến Nhi, cô quản giáo trợ lý của mình cho tốt đi, kẻo có ngày cô bị cô ta làm liên lụy đó!”
Cố Tuyết nói xong thì lách qua chủ tớ Trần Yến Nhi để đi nơi khác. Bởi vì không thể nói chuyện với Trương Ly đàng hoàng về việc giành lại tài nguyên, nên Cố Tuyết đành đến tập đoàn Niên Thị để tìm Niên Bác Văn nói chuyện. Hai năm nay hắn tốn công tốn sức tìm kiếm nhiều nguồn tài nguyên tốt, vậy mà cô lại xem đó như rác rưởi dâng tặng cho người ta.
Thật ra điều này cũng khiến nhiều nhà tài trợ phật ý về cô lắm.
Nhìn bóng lưng của Cố Tuyết khuất dạng, sắc mặt Trần Yến Nhi lập tức trở nên xám xịt, hôm nay Cố Tuyết dám chống đối với cô ta, thì ngày tháng sắp tới đừng hòng được yên ổn.
“Tiểu Mộc, mua mấy ly trà sữa, chị phải làm quà gặp mặt Cố Nguyệt Sương.”
“Đúng rồi, nghe nói hôm qua ở tiệc thọ của bà cụ Niên cô lại gây chuyện nữa phải không? Tôi nói này Cố Tuyết, cô tốt số kết hôn với tổng giám đốc Niên thì nên an phận, đừng đứng núo này trông núi nọ, kẻo có ngày bị đuổi khỏi nhà họ Niên đó.”
Trần Yến Nhi làm ra vẻ tốt bụng nhắc nhở, thực chất là cô ta chỉ sợ tài nguyên miễn phí bay mất thôi, chứ chẳng quan tâm gì đến Cố Tuyết là mấy.
Dĩ nhiên điều này Cố Tuyết biết rất rõ.
“Cảm ơn chị đã quan tâm chuyện của tôi, nhưng đã nhiều chuyện tìm hiểu thì hãy tìm hiểu cho kỹ lưỡng là ai gây chuyện với ai. Hai năm nay chị sử dụng miễn phí tài nguyên của tôi không ít, lúc đó tôi vô tri nên mới không cần. Nhưng giờ thì chị không có cơ hội đó nữa đâu. Cho dù Trương Ly có giở trò lén lút sau lưng tôi, thì chị cũng đừng hòng nuốt được tài nguyên mà Bác Văn đã cho tôi.”
Cố Tuyết lạnh lùng nói.
Lời lẽ của cô khiến nụ cười của Trần Yến Nhi cứng lại, hai năm nay tiếp xúc với cô ấy, chưa bao giờ cô ta nhìn thấy Cố Tuyết cứng rắn phản kháng. Ấn tượng của Trần Yến Nhi dành cho cô ấy hai năm này chỉ gói gọn trong mấy chữ “đồ ngu ngốc vô dụng” mà thôi.
Biểu hiện hiện giờ của cô ấy khiến Trần Yến Nhi cảm thấy bị xúc phạm.
Hai năm nay cô ta dùng tài nguyên của Cố Tuyết để nổi bật thì sao chứ? Cũng phải do cô ta có khả năng mới khiến tài nguyên kia hữu dụng, nếu như số tài nguyên ngon lành đó rơi vào tay Cố Tuyết thì chắc gì đã có thành tựu như cô, thế mà cô ta không biết điều còn ở đây lên mặt.
Nếu không phải Cố Tuyết tốt số kết hôn với người đàn ông đứng trên đỉnh cao như Niên Bác Văn, thì làm gì có nhà tài trợ nào hay đạo diễn tìm đến.
“Phải phải, cô nói rất phải. Tài nguyên vốn là của cô, tôi sử dụng thời gian dài như vậy thì cũng nên trả lại cho cô đúng không? Vậy thì tôi chúc cô tương lai thăng tiến nhé. À, nhớ thể hiện cho tốt vào kẻo người ta lại nói cô chỉ biết dựa vào chồng để giành tài nguyên với người thực sự có thực lực đấy!”
Trần Yến Nhi mỉa mai châm chọc.
“Muốn dựa vào chồng để giành tài nguyên thì cũng phải dễ. Ít nhất cô cũng phải xem người mình kết hôn là ai, đâu phải con chó con mèo nào cũng có thể khiến nhà tài trợ hay đạo diễn lớn ưu ái.”
Cố Tuyết bình tĩnh đáp.
Chỉ một câu này cũng đủ khiến Trần Yến Nhi tức giận. Cô ta vốn có xuất thân không tốt lại từng trải qua mấy scandal với nam diễn viên nên hiện tại không có người đàn ông nào dám lảng vảng gần cô ta, thậm chí mấy nam chính hợp tác cũng từ chối đóng cảnh tình cảm thân mật, họ sợ sẽ như những người trước bị Trần Yến Nhi mang ra làm bia đỡ để ké fame.
“Cô Cố, mong cô chú ý lời nói của mình một chút, chị Yến Nhi là tiền bối của cô đó!”
Trợ lý của Trần Yến Nhi - Tiểu Mộc bất mãn lên tiếng.
“Cô ta nói chuyện mỉa mai châm chọc với tôi thì được, tôi đáp trả lại thì không được à? Bây giờ là thời đại tự do ngôn luận, không phải thời phong kiến mà nói gì cũng bị hạn chế. Huống chi chị Yến Nhi của cô cũng không phải nữ hoàng, tại sao tôi lại không được trả lời lại chị ta vậy? Lời tôi nố có chỗ nào sai hay sao?”
Cố Tuyết khoanh tay chất vấn.
“Chuyện đó…”
Tiểu Mộc ấp úng.
Vốn định ra mặt để trấn áp Cố Tuyết, không nghĩ đến hôm nay miệng lưỡi cô ấy lại sắc bén đến vậy. Bình thường mỗi khi bị châm chọc, Cố Tuyết đều im lặng cho qua, hoặc là dùng lời lẽ vô tri để mắng chửi. Không ít lần cô ấy bị Tiểu Mộc chế nhạo giữa chốn đông người, khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải mất mặt hộ.
“Tiểu Mộc không hiểu chuyện nên lỡ lời, cô đừng chấp nhấy với cô bé nhé? Cô bé cũng là vì bênh vực tôi nên lỡ lời với cô thôi.”
Trần Yên Nhi cười giả lả.
“Cô ta ba tuổi hay năm tuổi mà bảo là không hiểu chuyện? Ngày thường cô ta ức hiếp ra sao, các người chèn éo tôi thế nào không phải là tôi không biết. Không tính toán với hai người không phải là tôi rộng lượng, mà là vì thời điểm cần thu nợ chưa đến thôi. Trần Yến Nhi, cô quản giáo trợ lý của mình cho tốt đi, kẻo có ngày cô bị cô ta làm liên lụy đó!”
Cố Tuyết nói xong thì lách qua chủ tớ Trần Yến Nhi để đi nơi khác. Bởi vì không thể nói chuyện với Trương Ly đàng hoàng về việc giành lại tài nguyên, nên Cố Tuyết đành đến tập đoàn Niên Thị để tìm Niên Bác Văn nói chuyện. Hai năm nay hắn tốn công tốn sức tìm kiếm nhiều nguồn tài nguyên tốt, vậy mà cô lại xem đó như rác rưởi dâng tặng cho người ta.
Thật ra điều này cũng khiến nhiều nhà tài trợ phật ý về cô lắm.
Nhìn bóng lưng của Cố Tuyết khuất dạng, sắc mặt Trần Yến Nhi lập tức trở nên xám xịt, hôm nay Cố Tuyết dám chống đối với cô ta, thì ngày tháng sắp tới đừng hòng được yên ổn.
“Tiểu Mộc, mua mấy ly trà sữa, chị phải làm quà gặp mặt Cố Nguyệt Sương.”