Chương 14
Đêm qua sau khi cồn rượu đã hết tác dụng, đầu óc của Diệp Thiển đã tỉnh táo lại. Chỉ là nghĩ đến hành động bốc đồng của mình dẫn đến kết quả như bây giờ cô lại không khỏi đau buồn.
Diệp Thiển càng nghĩ càng tuyệt vọng, thậm chí còn có ý định dứt khoát kết liễu bản thân mình. Có lẽ khi linh hồn của cô một lần nữa thoát khỏi thân xác nói không chừng có có thể quay lại thân xác của chính mình.
Diệp Thiển thất vọng, thở dài qua loa lau mặt mình. Tầm nhìn bị nước mắt che mờ bây giờ đã rõ ràng trở lại, cô nhìn thấy một dáng người rất cao đang đứng một bên.
Diệp Thiển dừng lại, chậm rãi đưa mắt nhìn qua, từ bộ vest đến chiếc cằm nhẵn nhụi của đối phương, đối diện với đôi mắt đen nhánh kia, nước mắt bỗng nhiên lại dâng trào.
"Anh là tên khốn!" Diệp Thiển cũng không để ý người khác nhìn thế nào, cô đứng dậy níu lấy cổ áo Mạc Đình Xuyên, vừa khóc vừa mắng, nước mắt nước mũi dính đầy trên áo anh, "Anh là tên khốn! Còn bảo là tin tôi, tôi nói hết cho anh mà anh còn đuổi tôi ra ngoài... Biết vậy năm lớp 11 tôi đã không đồng ý yêu anh, tên khốn này..."
Tiếng khóc của Diệp Thiển xen lẫn rất nhiều bí mật nhỏ giữa hai người họ, khiến cho cảm xúc bị đóng băng của Mạc Đình Xuyên như được đánh thức trở lại. Anh nhìn Diệp Thiển đang khóc nức nở, khẽ đưa ngón tay lên lau nước mắt cho cô.
Có nhiều chuyện không nghĩ tới thì không cảm nhận được gì, hôm nay nghĩ kỹ lại thì đúng thật là mọi chuyện đều đã rõ.
"Thiển Thiển..." Mạc Đình Xuyên nhắm mắt, giơ tay ôm lấy gáy Diệp Thiển rồi kéo cô vào lòng mình. Cảm giác kinh ngạc vui mừng khi tìm lại được thứ đã đánh mất không ngừng đánh thẳng vào tâm trí khiến anh không biết phải nói gì.
Xung quanh vẫn còn người hóng chuyện vây quanh, ai nấy đều mờ mịt.
Cảnh sát vừa hỏi Diệp Thiển không rõ cho nên không biết chỗ nào có vấn đề.
Diệp Thiển dựa vào Mạc Đình Xuyên, tủi thân nức nở không ngừng. Cô đã ra ngoài một thời gian mà chưa được uống một giọt nước nào, hơn nữa còn đi rất lâu dưới trời nắng nên lúc này Diệp Thiển bắt đầu choáng váng, nước mắt cạn khô, cô không khóc nổi nữa nên đã bình tĩnh trở lại.
Người của đồn công an xem tiết mục đứt gan đứt ruột hồi lâu, mãi cho đến khi người đi rồi bọn họ vẫn còn xì xào.
Trước mắt cuộc họp bị bỏ lỡ đã không còn kịp nữa rồi. Mạc Đình Xuyên báo cho Diệp Túc một tiếng để hủy bỏ cuộc họp xong. Anh muốn dẫn Diệp Thiển về, đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể hiểu hết chuyện này.
Diệp Thiển nghe thấy phải về, cô vùi mặt trong lòng Mạc Đình Xuyên, cọ cọ lên người anh, giọng khàn khàn: "Không muốn về."
Mặc dù cô đã nói hết sự thật cho Mạc Đình Xuyên, nhưng mấy người thím Văn thì không biết. Nếu như cô trở về để bọn họ thấy hai người bên nhau như thế thì khó tránh gây ra một vài phiền phức khác.
Mạc Đình Xuyên lập tức bảo tài xế quay đầu xe đi đến một khu nhà trọ.
Mấy người đi theo Mạc Đình Xuyên tuy đã chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng vẫn không hiểu đầu đuôi ra sao. Bọn họ vẫn còn đang thắc mắc chủ tịch và cô giúp việc đã nảy sinh tình cảm từ khi nào.
Mạc Đình Xuyên ra lệnh không cho mọi người nói ra nói vào nên bọn họ không dám tùy tiện nói lung tung nữa.
Nhà trọ này là nơi Mạc Đình Xuyên ở thời đại học, sau đó ở cùng Diệp Thiển một khoảng thời gian. Anh đã để trống nó từ lâu, gần đây vốn dĩ định bán nó đi.
Hôm nay tình huống của Diệp Thiển thế này vừa hay có thể dùng làm chỗ để cô nương thân.
Trước mắt Mạc Đình Xuyên hoàn toàn không quan tâm tới bất cứ điều gì khác. Cho dù điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông nhưng anh chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Diệp Thiển chỉ vào túi áo anh nói nhỏ: "Anh đi xử lý công việc trước đi."
Hiện tại ngoại trừ cô ra Mạc Đình Xuyên cảm thấy tất cả những chuyện khác đều không quan trọng, anh dứt khoát tắt điện thoại đi, vuốt lại mái tóc mướt mồ hôi của cô, dịu dàng hỏi: "Anh gọi đồ ăn cho em nhé, em muốn ăn món gì?"
Diệp Thiển thấy anh như vậy, biết anh chắc chắn không có tâm trạng để ý đến chuyện khác bèn ôm lấy anh không cho anh rời đi: "Em muốn ăn cháo thịt gà nấm hương với bánh bao kim sa."
Khẩu vị trước sau như một này của cô khiến Mạc Đình Xuyên vô thức bật cười. Nhớ lại khoảng thời gian từ lúc hai người ở chung cho đến nay nhưng anh lại không thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ, Mạc Đình Xuyên không khỏi tự trách: "Xin lỗi em..."
Diệp Thiển cho rằng anh đang nhắc tới chuyện đã đuổi cô ra ngoài, khẽ hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Tha lỗi cho anh đó."
Mạc Đình Xuyên bật cười, giờ phút này nhìn cô với gương mặt xa lạ nhưng tính cách kiêu kỳ vẫn giống hệt như trước, ánh mắt của anh bất giác lại đong đầy sự dịu dàng.
Hai người có thể xem như là xa cách rồi gặp lại, khó tránh khỏi cảm xúc dâng trào. Nhưng ngay thời điểm mấu chốt, Diệp Thiển đã đưa ngón tay chặn lại đôi môi muốn hôn xuống của Mạc Đình Xuyên, nhíu mày bất mãn: "Không cho phép anh hôn người phụ nữ khác."
Mạc Đình Xuyên dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Vậy mà em còn hăm hở chui vào lòng anh?"
Diệp Thiển hừ một tiếng nhưng lại không muốn tách khỏi anh, ngược lại càng dính sát vào anh hơn.
Mạc Đình Xuyên vẫn luôn nuông chiều Diệp Thiển, không thể làm gì với cô, anh chỉ biết ôm cô thật chặt, nhất thời không biết phải nói gì.
Diệp Thiển biết chuyện mượn thân xác người khác sống lại nghe có hơi khó tin, cho nên không thể trách Mạc Đình Xuyên nhất thời không tiếp thu được. Vì vậy cô đã kể cho anh nghe chi tiết tất cả những việc mà cô đã làm kể từ lúc cô có ý thức cho đến bây giờ.
Sau khi Mạc Đình Xuyên đã xác nhận cô là Diệp Thiển thì không còn chút nghi ngờ nào nữa. Nghe cô nhắc lại quá khứ anh không khỏi đau lòng vì những chuyện cô đã trải qua.
Biết bọn họ từng có duyên gặp nhau một lần ở khu khai phá Mạc Đình Xuyên không khỏi thở dài: "Sao lúc đó em không gọi anh lại?"
"Gọi anh lại thì có thể làm gì?" Diệp Thiển ngẩng đầu nhìn anh, bĩu môi chọt chọt vào trái cổ của anh: "Chắc chắn anh sẽ xem em là một ả thần kinh, nói không chừng còn tóm cổ em đến đồn cảnh sát!"
Diệp Thiển vẫn luôn cảnh giác nhưng lần này là do uống rượu nên mới lớn gan hơn mà làm trái với dự tính ban đầu. May mắn là cuối cùng cô đã thành công, nếu không chắc có lẽ cô sẽ giống Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành* mất.
*Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Mạc Đình Xuyên nghĩ đến chuyện hai người đã bỏ lỡ nhau biết bao lần, anh đặt lên trán Diệp Thiển một nụ hôn, trong lòng vô cùng áy náy.
Với tình hình hiện tại của của Diệp Thiển, Mạc Đình Xuyên không muốn trêu chọc cô, anh suy nghĩ một lát lại thấy hơi nhức đầu.
Diệp Thiển còn rầu rĩ hơn anh, cô thở dài: "Chỉ đành tới đâu hay tới đó vậy. Chuyện này em không dám nói cho người khác biết, nếu như bị tiết lộ, nói không chừng em sẽ bị bắt lại làm vật thí nghiệm để nghiên cứu mất."
"Vậy em định giấu cả ba mẹ và anh trai của em luôn sao?" Cứ nghĩ đến mỗi ngày ba mẹ Diệp vẫn luôn đau lòng vì con gái Mạc Đình Xuyên lại thấy có chút do dự.
"Chờ em nghĩ ra cách đã, không phải em sợ ba mẹ sẽ nói ra ngoài mà là sợ bọn họ không tiếp thu nổi bị dọa mất hồn thôi."
Mạc Đình Xuyên suy nghĩ một giây lát rồi nói: "Vậy tìm cơ hội đi, anh gọi Diệp Túc đến, nói cho anh ấy biết trước."
Diệp Túc trẻ tuổi khỏe mạnh, không có khả năng bị dọa đến ngất xỉu được.
Diệp Thiển gật đầu, cô không quá lo lắng về khả năng tiếp nhận của anh trai tí nào.
Việc thuê giúp việc cho nhà trọ không có cách nào xử lý ngay được nên Mạc Đình Xuyên đành ra tay sửa sang qua một lần.
Diệp Thiển nhìn dáng vẻ anh xắn tay áo sơ mi làm việc lập tức nhớ đến thời điểm hai người ở chung với nhau khi trước.
Cuộc sống thuộc về cô rốt cuộc đã quay trở lại.
Mạc Đình Xuyên đang cọ bồn rửa thì Diệp Thiển bất ngờ ôm lấy eo anh, trái tim anh như mềm nhũn ra.
"Anh đã dọn xong phòng ngủ xong rồi, em đi nghỉ ngơi chút đi."
Diệp Thiển lắc đầu, bây giờ ngay cả chớp mắt cô cũng không dám chớp. Cô thật sự rất sợ cảm giác sau khi thức dậy thì phát hiện tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ.
"Anh đi ngủ với em có được không?"
Diệp Thiển nhìn sắc trời bên ngoài rồi hỏi anh: "Tối nay anh có phải về không?"
Mặc dù Mạc Đình Xuyên không muốn rời xa cô nhưng ở nhà còn có một “cô” khác. Hôm nay anh gác lại cả đống chuyện cần phải giải quyết, anh nghĩ có lẽ Diệp Túc đã sắp tức điên lên rồi.
"Hay là sắp xếp để em quay về?" Mạc Đình Xuyên cảm thấy cho dù mình có làm việc gì đó bất thường thì người ngoài cũng sẽ không dám nói gì anh.
"Hay cứ từ từ đã, em đã quá quen với mấy người thím Văn rồi, nếu không cẩn thận mà lỡ miệng thì không hay đâu." Diệp Thiển đảo mắt, đôi mắt vừa lanh lợi lại nghịch ngợm: "Hơn nữa “em” cũng không muốn nhìn thấy mình liếc mắt đưa tình với anh đâu."
Cô vừa nói xong, Mạc Đình Xuyên cũng cảm thấy rất kỳ cục. Nhưng đúng là Diệp Thiển đang sống sờ sờ trước mắt, chuyện này thật sự là chuyện kỳ lạ trước giờ chưa từng xảy ra.
"Vậy anh về nhà xem thử, đợi muộn một chút lại qua đây." Mạc Đình Xuyên lấy ví tiền của mình ra từ trong áo khoác, rút thẻ bên trong đưa cô: "Em đã quen chỗ này rồi, có muốn mua gì cứ quẹt thẻ của anh. Có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho anh, biết chưsa?"
"Biết rồi." Diệp Thiển ngoan ngoãn nhận lấy thẻ rồi tiễn anh ra cửa.
Mạc Đình Xuyên đi ba bước quay đầu một lần, thấy Diệp Thiển vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, đi chưa tới thang máy anh đã nhịn không được mà chạy về, ôm lấy cô thật chặt.
Ba năm, bọn họ thật sự rất nhớ nhau.
Diệp Thiển lưu luyến cái ôm của anh một lúc, mới lui ra nói: "Đi sớm về sớm."
Mạc Đình Xuyên nán lại quấn quýt lấy cô một lúc rồi mới miễn cưỡng bước vào thang máy.
Diệp Thiển nhìn bóng lưng anh biến mất mới đóng cửa trở về.
Bởi vì chuyện sáng nay mà bầu không khí trong nhà ngày hôm nay chẳng tốt đẹp gì.
Thím Văn thấy Mạc Đình Xuyên quay về thì dè dặt không dám hỏi nhiều.
Mạc Đình Xuyên mở điện thoại, nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ liên tục hiện lên, lập tức tìm số của Diệp Túc rồi bấm gọi.
Đương nhiên là Diệp Túc sẽ trút cơn giận của mình ra, Mạc Đình Xuyên cũng để mặc cho anh ấy xả giận.
Diệp Túc hỏi: "Họp hành cậu cũng không quan tâm, tìm cậu cũng không ra, rốt cuộc chạy đi làm gì thế?"
"Có chút chuyện riêng." Chuyện của Diệp Thiển khó mà nói được cho nên Mạc Đình Xuyên qua loa vài ba câu cho qua chuyện.
Đến lúc này Diệp Túc không muốn hỏi anh nữa, anh ấy báo lại thời gian cuộc họp đã được điều chỉnh.
Mạc Đình Xuyên dứt khoát dời lại, "Tháng sau đi, tôi cũng cần phải sửa lại bản kế hoạch."
Ai bỏ nhiều tiền hơn người đó là sếp, Diệp Túc không thể nói gì anh, anh ấy lải nhải vài câu rồi cúp điện thoại.
Mạc Đình Xuyên không xem bản kế hoạch Diệp Túc gửi anh trước mà mở thư Diệp Thiển gửi anh.
Xem xong, Mạc Đình Xuyên chỉ muốn tát mình hai cái.
Mạc Đình Xuyên đóng quyển sổ lại rồi lên lầu. Trong phòng Diệp Thiển thật vẫn nằm trên giường như cũ, trừ hơi thở yếu ớt ra thì mọi chuyện vẫn như thường ngày.
Mạc Đình Xuyên cau mày không hiểu, nhìn người trước mắt, lại nghĩ đến người ở nhà trọ, không khỏi cảm giác mình giống như một kẻ bội bạc đang bắt cá hai tay.
Diệp Thiển càng nghĩ càng tuyệt vọng, thậm chí còn có ý định dứt khoát kết liễu bản thân mình. Có lẽ khi linh hồn của cô một lần nữa thoát khỏi thân xác nói không chừng có có thể quay lại thân xác của chính mình.
Diệp Thiển thất vọng, thở dài qua loa lau mặt mình. Tầm nhìn bị nước mắt che mờ bây giờ đã rõ ràng trở lại, cô nhìn thấy một dáng người rất cao đang đứng một bên.
Diệp Thiển dừng lại, chậm rãi đưa mắt nhìn qua, từ bộ vest đến chiếc cằm nhẵn nhụi của đối phương, đối diện với đôi mắt đen nhánh kia, nước mắt bỗng nhiên lại dâng trào.
"Anh là tên khốn!" Diệp Thiển cũng không để ý người khác nhìn thế nào, cô đứng dậy níu lấy cổ áo Mạc Đình Xuyên, vừa khóc vừa mắng, nước mắt nước mũi dính đầy trên áo anh, "Anh là tên khốn! Còn bảo là tin tôi, tôi nói hết cho anh mà anh còn đuổi tôi ra ngoài... Biết vậy năm lớp 11 tôi đã không đồng ý yêu anh, tên khốn này..."
Tiếng khóc của Diệp Thiển xen lẫn rất nhiều bí mật nhỏ giữa hai người họ, khiến cho cảm xúc bị đóng băng của Mạc Đình Xuyên như được đánh thức trở lại. Anh nhìn Diệp Thiển đang khóc nức nở, khẽ đưa ngón tay lên lau nước mắt cho cô.
Có nhiều chuyện không nghĩ tới thì không cảm nhận được gì, hôm nay nghĩ kỹ lại thì đúng thật là mọi chuyện đều đã rõ.
"Thiển Thiển..." Mạc Đình Xuyên nhắm mắt, giơ tay ôm lấy gáy Diệp Thiển rồi kéo cô vào lòng mình. Cảm giác kinh ngạc vui mừng khi tìm lại được thứ đã đánh mất không ngừng đánh thẳng vào tâm trí khiến anh không biết phải nói gì.
Xung quanh vẫn còn người hóng chuyện vây quanh, ai nấy đều mờ mịt.
Cảnh sát vừa hỏi Diệp Thiển không rõ cho nên không biết chỗ nào có vấn đề.
Diệp Thiển dựa vào Mạc Đình Xuyên, tủi thân nức nở không ngừng. Cô đã ra ngoài một thời gian mà chưa được uống một giọt nước nào, hơn nữa còn đi rất lâu dưới trời nắng nên lúc này Diệp Thiển bắt đầu choáng váng, nước mắt cạn khô, cô không khóc nổi nữa nên đã bình tĩnh trở lại.
Người của đồn công an xem tiết mục đứt gan đứt ruột hồi lâu, mãi cho đến khi người đi rồi bọn họ vẫn còn xì xào.
Trước mắt cuộc họp bị bỏ lỡ đã không còn kịp nữa rồi. Mạc Đình Xuyên báo cho Diệp Túc một tiếng để hủy bỏ cuộc họp xong. Anh muốn dẫn Diệp Thiển về, đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể hiểu hết chuyện này.
Diệp Thiển nghe thấy phải về, cô vùi mặt trong lòng Mạc Đình Xuyên, cọ cọ lên người anh, giọng khàn khàn: "Không muốn về."
Mặc dù cô đã nói hết sự thật cho Mạc Đình Xuyên, nhưng mấy người thím Văn thì không biết. Nếu như cô trở về để bọn họ thấy hai người bên nhau như thế thì khó tránh gây ra một vài phiền phức khác.
Mạc Đình Xuyên lập tức bảo tài xế quay đầu xe đi đến một khu nhà trọ.
Mấy người đi theo Mạc Đình Xuyên tuy đã chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng vẫn không hiểu đầu đuôi ra sao. Bọn họ vẫn còn đang thắc mắc chủ tịch và cô giúp việc đã nảy sinh tình cảm từ khi nào.
Mạc Đình Xuyên ra lệnh không cho mọi người nói ra nói vào nên bọn họ không dám tùy tiện nói lung tung nữa.
Nhà trọ này là nơi Mạc Đình Xuyên ở thời đại học, sau đó ở cùng Diệp Thiển một khoảng thời gian. Anh đã để trống nó từ lâu, gần đây vốn dĩ định bán nó đi.
Hôm nay tình huống của Diệp Thiển thế này vừa hay có thể dùng làm chỗ để cô nương thân.
Trước mắt Mạc Đình Xuyên hoàn toàn không quan tâm tới bất cứ điều gì khác. Cho dù điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông nhưng anh chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Diệp Thiển chỉ vào túi áo anh nói nhỏ: "Anh đi xử lý công việc trước đi."
Hiện tại ngoại trừ cô ra Mạc Đình Xuyên cảm thấy tất cả những chuyện khác đều không quan trọng, anh dứt khoát tắt điện thoại đi, vuốt lại mái tóc mướt mồ hôi của cô, dịu dàng hỏi: "Anh gọi đồ ăn cho em nhé, em muốn ăn món gì?"
Diệp Thiển thấy anh như vậy, biết anh chắc chắn không có tâm trạng để ý đến chuyện khác bèn ôm lấy anh không cho anh rời đi: "Em muốn ăn cháo thịt gà nấm hương với bánh bao kim sa."
Khẩu vị trước sau như một này của cô khiến Mạc Đình Xuyên vô thức bật cười. Nhớ lại khoảng thời gian từ lúc hai người ở chung cho đến nay nhưng anh lại không thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ, Mạc Đình Xuyên không khỏi tự trách: "Xin lỗi em..."
Diệp Thiển cho rằng anh đang nhắc tới chuyện đã đuổi cô ra ngoài, khẽ hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Tha lỗi cho anh đó."
Mạc Đình Xuyên bật cười, giờ phút này nhìn cô với gương mặt xa lạ nhưng tính cách kiêu kỳ vẫn giống hệt như trước, ánh mắt của anh bất giác lại đong đầy sự dịu dàng.
Hai người có thể xem như là xa cách rồi gặp lại, khó tránh khỏi cảm xúc dâng trào. Nhưng ngay thời điểm mấu chốt, Diệp Thiển đã đưa ngón tay chặn lại đôi môi muốn hôn xuống của Mạc Đình Xuyên, nhíu mày bất mãn: "Không cho phép anh hôn người phụ nữ khác."
Mạc Đình Xuyên dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Vậy mà em còn hăm hở chui vào lòng anh?"
Diệp Thiển hừ một tiếng nhưng lại không muốn tách khỏi anh, ngược lại càng dính sát vào anh hơn.
Mạc Đình Xuyên vẫn luôn nuông chiều Diệp Thiển, không thể làm gì với cô, anh chỉ biết ôm cô thật chặt, nhất thời không biết phải nói gì.
Diệp Thiển biết chuyện mượn thân xác người khác sống lại nghe có hơi khó tin, cho nên không thể trách Mạc Đình Xuyên nhất thời không tiếp thu được. Vì vậy cô đã kể cho anh nghe chi tiết tất cả những việc mà cô đã làm kể từ lúc cô có ý thức cho đến bây giờ.
Sau khi Mạc Đình Xuyên đã xác nhận cô là Diệp Thiển thì không còn chút nghi ngờ nào nữa. Nghe cô nhắc lại quá khứ anh không khỏi đau lòng vì những chuyện cô đã trải qua.
Biết bọn họ từng có duyên gặp nhau một lần ở khu khai phá Mạc Đình Xuyên không khỏi thở dài: "Sao lúc đó em không gọi anh lại?"
"Gọi anh lại thì có thể làm gì?" Diệp Thiển ngẩng đầu nhìn anh, bĩu môi chọt chọt vào trái cổ của anh: "Chắc chắn anh sẽ xem em là một ả thần kinh, nói không chừng còn tóm cổ em đến đồn cảnh sát!"
Diệp Thiển vẫn luôn cảnh giác nhưng lần này là do uống rượu nên mới lớn gan hơn mà làm trái với dự tính ban đầu. May mắn là cuối cùng cô đã thành công, nếu không chắc có lẽ cô sẽ giống Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành* mất.
*Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Mạc Đình Xuyên nghĩ đến chuyện hai người đã bỏ lỡ nhau biết bao lần, anh đặt lên trán Diệp Thiển một nụ hôn, trong lòng vô cùng áy náy.
Với tình hình hiện tại của của Diệp Thiển, Mạc Đình Xuyên không muốn trêu chọc cô, anh suy nghĩ một lát lại thấy hơi nhức đầu.
Diệp Thiển còn rầu rĩ hơn anh, cô thở dài: "Chỉ đành tới đâu hay tới đó vậy. Chuyện này em không dám nói cho người khác biết, nếu như bị tiết lộ, nói không chừng em sẽ bị bắt lại làm vật thí nghiệm để nghiên cứu mất."
"Vậy em định giấu cả ba mẹ và anh trai của em luôn sao?" Cứ nghĩ đến mỗi ngày ba mẹ Diệp vẫn luôn đau lòng vì con gái Mạc Đình Xuyên lại thấy có chút do dự.
"Chờ em nghĩ ra cách đã, không phải em sợ ba mẹ sẽ nói ra ngoài mà là sợ bọn họ không tiếp thu nổi bị dọa mất hồn thôi."
Mạc Đình Xuyên suy nghĩ một giây lát rồi nói: "Vậy tìm cơ hội đi, anh gọi Diệp Túc đến, nói cho anh ấy biết trước."
Diệp Túc trẻ tuổi khỏe mạnh, không có khả năng bị dọa đến ngất xỉu được.
Diệp Thiển gật đầu, cô không quá lo lắng về khả năng tiếp nhận của anh trai tí nào.
Việc thuê giúp việc cho nhà trọ không có cách nào xử lý ngay được nên Mạc Đình Xuyên đành ra tay sửa sang qua một lần.
Diệp Thiển nhìn dáng vẻ anh xắn tay áo sơ mi làm việc lập tức nhớ đến thời điểm hai người ở chung với nhau khi trước.
Cuộc sống thuộc về cô rốt cuộc đã quay trở lại.
Mạc Đình Xuyên đang cọ bồn rửa thì Diệp Thiển bất ngờ ôm lấy eo anh, trái tim anh như mềm nhũn ra.
"Anh đã dọn xong phòng ngủ xong rồi, em đi nghỉ ngơi chút đi."
Diệp Thiển lắc đầu, bây giờ ngay cả chớp mắt cô cũng không dám chớp. Cô thật sự rất sợ cảm giác sau khi thức dậy thì phát hiện tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ.
"Anh đi ngủ với em có được không?"
Diệp Thiển nhìn sắc trời bên ngoài rồi hỏi anh: "Tối nay anh có phải về không?"
Mặc dù Mạc Đình Xuyên không muốn rời xa cô nhưng ở nhà còn có một “cô” khác. Hôm nay anh gác lại cả đống chuyện cần phải giải quyết, anh nghĩ có lẽ Diệp Túc đã sắp tức điên lên rồi.
"Hay là sắp xếp để em quay về?" Mạc Đình Xuyên cảm thấy cho dù mình có làm việc gì đó bất thường thì người ngoài cũng sẽ không dám nói gì anh.
"Hay cứ từ từ đã, em đã quá quen với mấy người thím Văn rồi, nếu không cẩn thận mà lỡ miệng thì không hay đâu." Diệp Thiển đảo mắt, đôi mắt vừa lanh lợi lại nghịch ngợm: "Hơn nữa “em” cũng không muốn nhìn thấy mình liếc mắt đưa tình với anh đâu."
Cô vừa nói xong, Mạc Đình Xuyên cũng cảm thấy rất kỳ cục. Nhưng đúng là Diệp Thiển đang sống sờ sờ trước mắt, chuyện này thật sự là chuyện kỳ lạ trước giờ chưa từng xảy ra.
"Vậy anh về nhà xem thử, đợi muộn một chút lại qua đây." Mạc Đình Xuyên lấy ví tiền của mình ra từ trong áo khoác, rút thẻ bên trong đưa cô: "Em đã quen chỗ này rồi, có muốn mua gì cứ quẹt thẻ của anh. Có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho anh, biết chưsa?"
"Biết rồi." Diệp Thiển ngoan ngoãn nhận lấy thẻ rồi tiễn anh ra cửa.
Mạc Đình Xuyên đi ba bước quay đầu một lần, thấy Diệp Thiển vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, đi chưa tới thang máy anh đã nhịn không được mà chạy về, ôm lấy cô thật chặt.
Ba năm, bọn họ thật sự rất nhớ nhau.
Diệp Thiển lưu luyến cái ôm của anh một lúc, mới lui ra nói: "Đi sớm về sớm."
Mạc Đình Xuyên nán lại quấn quýt lấy cô một lúc rồi mới miễn cưỡng bước vào thang máy.
Diệp Thiển nhìn bóng lưng anh biến mất mới đóng cửa trở về.
Bởi vì chuyện sáng nay mà bầu không khí trong nhà ngày hôm nay chẳng tốt đẹp gì.
Thím Văn thấy Mạc Đình Xuyên quay về thì dè dặt không dám hỏi nhiều.
Mạc Đình Xuyên mở điện thoại, nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ liên tục hiện lên, lập tức tìm số của Diệp Túc rồi bấm gọi.
Đương nhiên là Diệp Túc sẽ trút cơn giận của mình ra, Mạc Đình Xuyên cũng để mặc cho anh ấy xả giận.
Diệp Túc hỏi: "Họp hành cậu cũng không quan tâm, tìm cậu cũng không ra, rốt cuộc chạy đi làm gì thế?"
"Có chút chuyện riêng." Chuyện của Diệp Thiển khó mà nói được cho nên Mạc Đình Xuyên qua loa vài ba câu cho qua chuyện.
Đến lúc này Diệp Túc không muốn hỏi anh nữa, anh ấy báo lại thời gian cuộc họp đã được điều chỉnh.
Mạc Đình Xuyên dứt khoát dời lại, "Tháng sau đi, tôi cũng cần phải sửa lại bản kế hoạch."
Ai bỏ nhiều tiền hơn người đó là sếp, Diệp Túc không thể nói gì anh, anh ấy lải nhải vài câu rồi cúp điện thoại.
Mạc Đình Xuyên không xem bản kế hoạch Diệp Túc gửi anh trước mà mở thư Diệp Thiển gửi anh.
Xem xong, Mạc Đình Xuyên chỉ muốn tát mình hai cái.
Mạc Đình Xuyên đóng quyển sổ lại rồi lên lầu. Trong phòng Diệp Thiển thật vẫn nằm trên giường như cũ, trừ hơi thở yếu ớt ra thì mọi chuyện vẫn như thường ngày.
Mạc Đình Xuyên cau mày không hiểu, nhìn người trước mắt, lại nghĩ đến người ở nhà trọ, không khỏi cảm giác mình giống như một kẻ bội bạc đang bắt cá hai tay.