Chương 16: Khách Đến Thăm
Lâm Mãn Chương quen biết nhiều người. Anh ta lập tức liên hệ một trại cái giống dùm Lục Áo, đối phương hằng năm đều gây giống cá mú nghệ. Nhưng mà hiện tại không có hàng sẵn, phải lên đơn đặt hàng, số lượng tối thiểu 200, dưới 500 con thì giá 7 tệ/ 1 con, 1 tháng sau mới giao hàng. Lục Áo lần đầu tiên biết cá giống cũng phải đặt làm, nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý. Lâm Mãn Chương hỗ trợ bước đầu liên lạc xong, sau đó đưa cho Lục Áo wechat, để tiện sau này họ tiếp tục ký hợp đồng. Lâm Mãn Chương:"Trại cá giống này uy tín với kỹ thuật đều khá tốt, mấy người bạn mà tôi quen biết đều đặt hàng ở chỗ anh ta." Lục Áo kết bạn xong, gật đầu nói:" Cảm ơn anh Chương." "Cảm ơn cái gì, chuyện cậu làm là vì lợi ích chung." Lâm Mãn Chương có chút đành chịu lại có chút khâm phục," Trong mấy người mà tôi quen, cũng chỉ có cậu mới bằng lòng quăng tiền vào biển." "Tôi kiếm được nhiều tiền, chút tiền này không đáng là bao." "Cái này không thể nói vậy được, kiếm có nhiều hơn đi nữa cũng là tiền mồ hôi xương máu." Lâm Mãn Chương nhẹ nhàng đẩy vai cậu, "Cậu về trước nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa còn phải đi bán cua bùn." "Vậy tôi về trước, lát nữa gặp." Lục Áo đáp xong, bỏ cua bùn và cua gạch ở nhà Lâm Mãn Chương, về nhà trước. Cậu không cảm thấy mệt, cậu chỉ là chưa ăn no, phải về nhà ăn thêm một cử. Cậu ăn không no không phải vì cơm nhà Lâm Mãn Chương làm không đủ, mà do sức ăn của cậu quá lớn, không tiện ăn thả ga. Về tới nhà, Lục Áo làm đơn giản vài món như cá chiên giòn, thịt xào, cà tím trộn, canh cá tảo tía, còn có một nồi cơm trắng. Ba món một canh, sau khi ăn xong Lục Áo thỏa mãn cười, trở về phòng ngủ trưa. Thời tiết rất nóng, nhưng nhà cậu lại rất mát, mở quạt máy là được rồi. Gió mát hiu hiu, rất nhanh cậu đã rơi vào giấc ngủ, còn nằm mơ nữa. Trong mơ, câu bay trên bầu trời của Tống Châu cổ đại, vòng qua vòng lại mảnh đất này, nhìn thấy con dân Tống Châu ngày lễ ngày tết đều hiến tế cho thần đất và thần nông, sau này thần chậm rãi có khuôn mặt của Tống Châu, có được sinh mệnh, cuối cùng là ra khỏi thần đàn. "Tích tích tích —" một tiếng kêu dồn dập bén nhọn vang lên, mạnh mẽ đem Lục Áo từ thân phận là người đứng xem kéo trở về hiện thực, cậu mở mắt ra, trong đôi mắt có một màu xanh đen chợt lóe qua, rất nhanh biến mất không thấy. Lục Áo xoa nhẹ thái dương, bấm tắt cái chuông đang reo, ngồi xếp bằng trên giường, thở dài một hơi, nghĩ mãi không hiểu vì sao mình lại mơ thấy giấc mơ như vậy. Nội dung trong mơ không biết có liên hệ gì với Tống Châu, hay là một giấc mơ ngắn hoang đường. Cậu rửa mặt xong thì đi nhà Lâm Mãn Chương. Nhà Lâm Mãn Chương chỉ có Lâm Cống Thương mới tới. Trong mắt Lục Áo khó hiểu, Lâm Cống Thương thấy biểu cảm của cậu, vội vàng giải thích:" Ba người kia đều phải làm việc đồng áng, cua mò được lại không nhiều, nên không đi, chỉ 3 người chúng ta thôi, đúng lúc anh Ngưu cũng đang kiếm chúng ta." "Tìm chúng ta?" "Chủ yếu mà nói là tìm cậu," Lâm Mãn Chương từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một dĩa dưa hấu ướp lạnh, " Chỗ khách sạn Gia Thành có một khách quý muốn đi câu cá, nói muốn đi tới nhà ngư dân, tự mình ra biển câu." Lục Áo giương mắt, "Này có thể sao?" "Có thể, sao mà không thể?" Lâm Cống Thương cầm một miếng dưa dấu bự, há mồm là cạp mất nửa miếng, híp mắt than thở một tiếng, "Trước đây chúng tôi ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp đãi mấy tên nhà giàu này, không cần phải làm gì đặc biệt, trong nhà ăn gì thì cho họ ăn cái đó, nhiệt tình một chút, tốt nhất là cho bọn họ trải nghiệm mấy chuyện mới mẻ, giống như đi câu mực nè, mò cua nè, rất dễ kiếm tiền." "Đúng, chính là ý này. Bên khách sạn biết cậu giỏi năng lực cao, muốn mời cậu tiếp đãi, có 3 người tới, nói 1 ngày cho 3.000 tệ, dẫn bọn họ đi ra biển chơi, ăn chút đồ hải sản hoang dã là được." Lục Áo nghĩ sơ muốn từ chối, "Thôi đi." "Một ngày 3.000 mà cậu cũng không cần sao?" Lâm Cống Thương tiếc nuối vạn phần, "Loại khách hàng như vậy thường chỉ ở 3-4 ngày, chỉ đơn giản tiếp đãi một chuyến, hơn 10.000 tệ là tới tay rồi, còn không cần đóng thuế. "Không" Lục Áo lười biếng từ chối, "Lười tiếp đón." Lâm Mãn Chương trên mặt cũng lộ ra chút tiếc nuối, "Cũng đúng, vậy để lát tôi giáp mặt nói với anh Ngưu." Lục Áo lên tiếng trả lời, cầm lấy dưa hấu ăn 1 hơi 3 miếng, ăn xong lấy giấy chùi miệng. Ánh mắt Lâm Cống Thương nhịn không được di động theo ngón tay của cậu tạ, ngón tay thon dài như bạch ngọc, so sánh với màu trắng của khăn giấy càng thêm nhu hòa. Không biết có phải bởi vì vừa ăn dưa hấu ướp lạnh hay không, môi của cậu càng hồng hơn ngày thường, đối lập rõ ràng với da thịt như tuyết trắng. Lâm Cống Thương có chút buồn bực, Lục Áo trước đây ở trong thành thị làm việc nên da trắng thì có thể hiểu, nhưng mà cậu ta về quê gần 1 tháng rồi, ngày nào cũng gió phơi nắng chiếu giống bọn họ, sao vẫn trắng như vậy? Ba người ăn xong dưa hấu, nghỉ ngơi tốt, đem cua bùn dọn lên cốp xe. Lâm Mãn Chương lái chiếc xe bánh mì của anh ta chở Lục Áo cùng Lâm Cống Thương đi bến tàu Long Hương. Bến tàu Long Hương có chút xa, buổi trưa Lục Áo lại ngủ không được tốt, dọc đường cứ ngủ gà ngủ gật, khi bị đánh thức còn có chút mờ mịt. Lâm Mãn Chương khó hiểu, "Làm sao mệt vậy? Tối qua ngủ không ngon sao?" Lục Áo xoa huyệt thái dương, "Buổi sáng mò cua có chút mệt." Lâm Mãn Chương dừng xe trước cửa tiệm Đức Cá của Ngưu Đức Vũ, bóp bop còi. Hiện tại đã hơn 5 giờ, trong tiệm cá không còn bao nhiêu người, Ngưu Đức Vũ đang kiểm kê hàng hóa, nghe được tiếng còi bên ngoài, thò đầu ra nhìn, vừa thấy là Lâm Mãn Chương thì trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng bỏ đồ xuống bước nhanh ra ngoài, nhiệt tình nói:" Các cậu tới rồi à? Trước vào uống miếng trà đi." Ba người vừa lúc đang bê cua bùn từ cốp xe ra. Lâm Mãn Chương quay đầu nói:" Chúng tôi vừa hay có đồ tốt cho anh, uống trà thì không đủ, tối thiểu cũng phải mời cơm." "Mời! Mời mọi người ăn chầu lớn!" Ngưu Đức Vũ xoa xoa tay nhìn nhìn, "Con cua gạch đó đâu?" "Là của Lục Áo, cậu ta mò được đấy." Ngưu Đức Vũ quay đầu, Lục Áo dùng chân đá nhẹ cái thùng trước mặt. Trong thùng kia là một con cua gạch được buộc chặt đang có mưu đồ vượt ngục. "Lớn như vậy sao?!" Lông mày Ngưu Đức Vũ trong nháy mắt bay cao, trên mặt hưng phấn đến đỏ ửng, áp sát người vào thùng, "Giỏi nha! Cua gạch to như vậy mà các cậu cũng có thể mò được, chỗ các cậu đúng là phong thủy bảo địa." "Đúng vậy, tôi cũng định nói phong thủy của thôn chúng tôi tốt, địa linh nhân kiệt." Lâm Mãn Chương nói tiếp, "Anh xem cua trước đi, con cua gạch này đáng bao nhiêu tiền nửa kg?" Ngưu Đức Vũ nhẹ nhàng bắt con cua trong thùng. Cua gạch này còn to hơn cái mặt của ông, nặng trịch. Đem cua soi dưới ánh nắng mặt trời, hai bên vỏ cua và gai cũng đầy ấp, chân cua màu vàng căng phồng, ngay cả các đốt khớp cũng biến thành màu da cam. Ngưu Đức Vũ mở tiệm cá nhiều năm như vậy, loại cua gạch chất lượng tốt như thế chỉ thấy qua 2 lần. Một lần là hơn 20 năm trước, khi ông vừa mở tiệm, lúc đó cua bùn rất nhiều, hơn phân nửa là cua bùn to hoang dã, nửa kg cũng chỉ 10-20 tệ. Một lần khác là hiện tại. Ông yêu thích cầm cua gạch không buông, lật qua lật lại nhìn một hồi lâu ra giá, "2.000 tệ nửa kg được không?" Thấy Lục Áo không trả lời, ông vội vàng bổ sung một câu, "Năm ngoái cũng có cua gạch hoang dã chất lượng giống như vậy, tiệm cá khác thu vào 1.800, con này của cậu to hơn chút, tôi tăng thêm 200 tệ, nếu mắc hơn nữa, tôi sợ bán không được." Lời này trái lại thật. Có chút hải sản vô cùng hiếm thấy, giá tiền lại mắc tới thái quá, nên không nhất định sẽ có thể bán được. Tiệm cá thu hàng, nếu mà bán ra không được, phải bồi tiền giảm giá. Lục Áo trước khi tới đã tra qua giá cua gạch, giá mà Ngưu Đức Vũ đưa ra đã xem là phải chăng, cậu liền đồng ý. Ngưu Đức Vũ cười đến mấy nếp nhăn trên mặt đều hiện ra hết, liền tục nói:" Đi đi đi, chúng ta đi cân thử con này nặng bao nhiêu." Mấy người vào trong. Ngưu Đức Vũ nhẹ nhàng đem cua gạch đặt ở trên cái cân, mặt điện tử hiện ra con số cụ thể, "Hơn 580 gram, bỏ đi sợi dây, hẳn là đúng 580g, 3.600 tệ." Lục Áo gật đầu. Ngưu Đức Vũ cười:" Ghi lại trước, tôi đi cân mấy con khác." Cua bùn dựa theo đực cái to nhỏ, cua bùn khác nhau giá cả cũng khác. Những con cua bùn còn lại của lục Áo tổng cộng bán được 1.300 tệ. Trừ đi thuế, hôm nay cậu thu được 2.695 tệ, rất tốt. Lâm Mãn Chương bọn họ cùng các chiến hữu thu hoạch không tồi, tiền nhập vào sổ, tất cả mọi người thật vui mừng. Ngưu Đức Vũ lôi kéo bọn họ đi tiêm cơm bên cạnh ăn cơm chiều, trên bàn ăn nói luôn chuyện của ông chủ nhà giàu kia. Lục Áo không tiếp đãi, Ngưu Đức Vũ rất tiếc nuối, " Trước đó không phải cậu bắt được một cá mú nghệ khủng sao? Bọn họ nghe là do cậu bắt, nên đặc biệt yêu cầu ở nhà cậu, còn nói giá cả không thành vấn đều, cậu thật sự không muốn xem xét sao?" Lục Áo nuốt thức ăn trong miệng, nói:" Tôi không thích trong nhà có người lạ." Ngưu Đức Vũ đánh rắn tùy côn thượng*, "Vậy không ở nhà cậu, cậu dẫn họ đi chơi được không? " (Đánh rắn tùy côn: dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy bò ngược lên. Ngụ ý có thể xem xét cơ hội, theo đó mà làm, tranh thủ để có lợi ích lớn hơn) Lục Áo vẫn như cũ từ chối, "Không có thời gian, từ sáng tới tối tôi đều cần bắt cả, ngoài ra còn phải chăm sóc rau trong đất. "Rau kia của cậu đáng bao nhiêu tiền? Mấy tên nhà giàu 1 ngày có thể cho 3.000 tệ!" Mặc ông ta dùng mọi thủ đoạn quấy rầy, dây dưa, nài nỉ, Lục Áo vẫn không chịu đồng ý, cậu không thích nhìn mặt mũi người ta để sống. Ngưu Đức Vũ không còn cách nào khác, chỉ đành rút lui, hỏi Lâm Mãn Chương cùng Lâm Cống Thương. "Các cậu có muốn tiếp đãi không? Nhưng mà nếu là các cậu, có thể bên kia phải làm phỏng vấn." Lâm Cống Thương dừng đữa, lập tức nói:" Tiếp chứ! Sao lại không? 1 ngày 3.000 tệ, tiền này dễ kiếm!" Lâm Mãn Chương do dự một chút, nói:" Tôi thì thôi khỏi, trong nhà có vợ con, dẫn người lạ vào không tiện lắm. Nhưng nếu cần ra biển, tôi có thể giúp." Ngưu Đức Vũ nói:" Cũng đúng, vậy để tôi báo lại, bên kia xem xét một chút, nếu mà thông qua, tôi sẽ thông báo cho mọi người biết." Lục Áo không để tâm chuyện này, nghe xong thì quên đi. Thôn Sùng Tín của bọn họ thật sự quá hẻo lánh rồi, sau khi đối phương xem xét xong, tỷ lệ tới thôn của bọn họ hẳn không lớn. Cậu nghĩ như vậy, chưa tới mấy ngày, cậu lên trấn trên mua một đống xi măng cát này nọ về thôn, tính toán sửa sang lại cái chuồng cũ nát bên nhà thành chuồng ngỗng, trên đường về, cậu phát hiện phía sau đột nhiên xuất hiện thêm vài chiếc xe mắc tiền. Mấy dòng xe này cũng phải hơn ngàn vạn. Đường thì không phải rất lớn, xe 3 gác của Lục Áo lại tương đối to, làm kẹt hơn phân nửa đường. Vài chiếc xe phía sau không kiên nhẫn, đi theo sau cậu nhấn còi liên tục. Lục Áo lái xe đến ven đường, một bên bánh dừng ở trên mặt cỏ ven đường, làm cho 3 chiếc xe phía sau đi trước. Xe mắc tiền kia cũng không khách sáo, lập tức lái xe qua vượt qua cậu, phun hết khói xe lên người cậu. Lục Áo vừa nhìn là biết đây là mấy người nhà giàu muốn tới vùng biển nguyên sinh để trải nghiệm sinh hoạt ngư dân, bằng không thôn bọn họ 800 năm cũng chả thấy loại xe nhà giàu này. Lục Áo tâm tình bình tĩnh đưa mắt nhìn theo 3 chiếc xe rời đi. Trong số người cậu quen biết, không chỉ có nhà giàu tài sản hơn vài tỷ, còn có vị thần nguyên hình là cả một châu. Cái loại xe sang này cũng chả là gì. Lục Áo vốn cho rằng những người với cậu sẽ không có liên hệ gì, không qua 2 ngày, hai tên nhà giàu trong đám người này nhờ cậu mà nhặt lại được cái mạng nhỏ.