Chương 27: Dùng đồ Lót của cô bọc lấy dương vật
Giản Nịnh cũng không biết tại sao bản thân lại đột nhiên nổi nóng như vậy, có thể là do mấy lời nói của cô giáo Lý hôm nay đã kích thích cô. Tuy là cô không để bụng mấy lời đó của cô ấy nhưng thật sự là cô đã bị kích động.
Lúc này Giản Nịnh mới thấy hối hận, vừa rồi lúc nói chuyện giọng điệu của cô có hơi gay gắt.
Cô không nói gì nữa vì không biết phải nói cái gì.
Tô Ngang ở bên kia suy đi nghĩ lại mới nhận ra, sao mà vợ anh lại tức giận thế nhỉ?
Tô Ngang sợ hãi hỏi cô: "Vợ ơi, có phải là em không thích gọi video kiểu kia không vậy?"
Thật ra thì nếu suy nghĩ cẩn thận có lẽ đúng là như vậy thật. Cô vợ này của anh tính tình rất dễ thẹn thùng, bình thường chỉ nói vài câu cợt nhả thì mặt mũi đã đỏ hết cả lên. Hơn nữa người làm giáo viên như cô ấy nhất định là khó mà cởi mở để chấp nhận được chuyện này.
Tô Ngang cứ nghĩ là đã huấn luyện cô tới nơi tới chốn, nhưng xem ra là anh quá coi thường trình độ của vợ mình rồi.
Nghĩ vậy Tô Ngang tự trách bản thân, áy náy nói với cô: "Vợ à, anh xin lỗi. Là do anh sai, em mắng đúng lắm, tại anh chỉ biết nghĩ tới thú vui của mình mà quên mất em không thích. Có thể là anh thèm khát quá rồi, anh sẽ sửa, sau này anh với em cứ nói chuyện thế này thôi để em khỏi phải ngại ngùng nữa."
Giản Nịnh nghe anh chủ động giải thích với mình, cảm giác bản thân không thể giận được nữa.
Cô không phải là người nói mà không biết nghĩ, chỉ là cô cảm thấy cái tần suất thế này quá dày đặc, ngày nào cũng đều phải làm thế này thế kia...
Rất khó để không hiểu sai vấn đề này được, nếu như chỉ là ngẫu nhiên một hai lần còn chấp nhận được nhưng mà ngày nào cũng như ngày nấy thì ai mà chịu nổi?
Nhưng mà Tô Ngang đã hiểu lầm rồi nên Giản Nịnh cũng không muốn giải thích thêm.
Cô cũng xin lỗi anh: "Em xin lỗi, vừa rồi em nói chuyện hơi lớn tiếng. Hôm nay em ở văn phòng bị cô giáo Lý chọc tức, chắc là em bị cô ấy làm nổi điên thôi."
Tô Ngang lo lắng hỏi thăm: "Cãi nhau à? Cô ấy nói gì em?"
Giản Nịnh nhất định không thể nào nói nguyên văn mấy lời của cô giáo Lý cho anh nghe, đành phải tìm đại một lý do cho qua chuyện.
"Không có gì, chỉ là mấy chuyện công việc bị cô ấy chọc cho tức chết thôi, cũng qua rồi. Em hơi mệt, em muốn đi ngủ."
Tô Ngang nói được rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy anh lại nhắn tin chúc cô ngủ ngon.
Nhìn anh hình như không có vẻ gì là tức giận.
Nằm trên giường Giản Nịnh cảm thấy hối hận, vừa nãy thật sự là cô quá xúc động, miệng nhanh hơn não nên mới nói ra câu đó.
Nghĩ lại cô thấy bản thân mình có hơi nóng nảy.
Quả nhiên là loại chuyện kia vẫn là không nên làm quá nhiều, nhiều quá lại khiến người ta dễ nổi cáu.
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa nên nhắm mắt lại ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy cô theo thói quen xem điện thoại thì thấy Tô Ngang nhắn tin cho mình.
Đoán chừng có lẽ là trước khi anh đi làm đã nhắn tin chào buổi sáng với cô. Hai người yêu xa nên mỗi ngày đều sẽ nhắn tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon với đối phương.
Tô Ngang xem ra là thật sự không giận gì nên Giản Nịnh cũng yên tâm hơn.
...
Giản Nịnh không rõ có phải là do lần trước cô nổi giận nên sau đó Tô Ngang có vẻ ngoan hơn nhiều.
Trước kia nói chuyện thỉnh thoảng anh còn cợt nhả vài câu, đại loại như là bà xã cho anh nhìn huyệt nhỏ lẳng lơ đi, cho anh nhìn em gái nhỏ hay là gọi video cho anh xem em chơi huyệt nhỏ đi.
Nhưng kể từ lần đó tới nay anh không còn nói mấy chuyện như thế nữa.
Giản Nịnh cảm thấy bản thân mình thật xấu tính, anh không nhắc tới nữa vậy mà cô lại cảm thấy hơi nhớ.
Chung quy cũng là vì hoàn cảnh mỗi người một nơi, cả tháng trời lại không nói qua những việc này nên không tránh khỏi có cảm giác không chân thật.
Cảm giác cuộc hôn nhân này không quá chân thật. Trước đây ít ra còn có cảm giác tán tỉnh nhau nhưng bây giờ lại giống tán gẫu hơn, mỗi ngày đều kể cho nhau nghe những chuyện mình đã làm trong ngày.
Không hề nhắc tới mấy chuyện yêu đương.
Giản Nịnh tuy là thấy thoải mái hơn nhưng lại cảm thấy có chỗ không giống với trước kia.
Khó trách người ta nói làm tình là cách để điều hòa tình cảm giữa vợ chồng, không làm thì nghĩ tới nhưng làm quá nhiều thì lại quá sức.
Giản Nịnh cảm thấy tò mò vô cùng. Từ những cuộc trò chuyện giữa hai người trước đây có thể nhận ra Tô Ngang là người có ham muốn rất mãnh liệt, sau này mỗi ngày anh nói chuyện lại nhạt nhẽo như nước canh suông, không biết có phải là anh đang cố nhẫn nhịn hay không đây.
Giản Nịnh giải quyết xong những công việc hiện tại là có thể nghỉ hè.
Làm giáo viên như cô có chỗ tốt, là bởi vì làm giáo viên tiểu học cho nên rất an nhàn, học sinh được nghỉ thì cô cũng được nghỉ.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Chính là kỳ nghỉ hè này được nghỉ hơn hai tháng.
Giản Nịnh nói chuyện nghỉ hè với Tô Ngang nhưng Tô Ngang vậy mà lại không nhắc gì tới chuyện muốn cô qua chỗ anh.
Hôm nay Giản Nịnh nói chuyện với anh, nếu là lúc trước nghe cô nói được nghỉ nhất định là anh sẽ bảo cô đi qua bên đó. Nhưng bây giờ cô đã nhấn mạnh mấy lần là cô sắp được nghỉ hè mà Tô Ngang cũng chẳng có ý kêu cô qua chỗ anh.
Giản Nịnh lập tức phát hiện có chỗ không đúng, thế nên mới nói phụ nữ suốt cả ngày chỉ toàn nghĩ ngợi lung tung.
Tối nay Giản Nịnh không nhịn được hỏi anh: "Dạo này hình như anh chưa giải quyết đúng không?"
Bởi vì không gọi video cợt nhả, tán tỉnh như lúc trước cho nên cô rất tò mò không biết có phải dạo này công việc của anh quá bận rộn nên mới không tự mình thỏa mãn.
Lần trước Tô Ngang nghe Giản Nịnh nói không thích nên sau đó mới kiềm chế bản thân không nói mấy lời kích tình không đứng đắn trước mặt bà xã của mình.
Tránh để Giản Nịnh không vui.
Tuy rằng Tô Ngang không nói ra nhưng không có nghĩa là anh không lén lút làm gì. Dù sao thì đàn ông đã trải qua chuyện tình dục, được nếm trải hương vị mà anh lại có khát vọng quá lớn dĩ nhiên là không nhịn nổi, chỉ là không có làm ở trước mặt Giản Nịnh mà thôi.
Tô Ngang thành thật khai báo: "Tất nhiên là anh có âm thầm giải quyết, đâu phải em không biết dục vọng của anh lớn cỡ nào."
Giản Nịnh hỏi anh: "Tự anh ra tay xử lý sao?"
Tô Ngang đáp: "Cứ cho là vậy đi, em cũng xem như là đã giúp anh, lần trước em về có để quần áo lại đây có để lại cả đồ lót nữa mà. Anh nhờ vào mùi hương của em để giải tỏa, so với việc tưởng tưởng được làm huyệt nhỏ của em thì thú vị hơn nhiều. Bản thân anh còn không nghĩ tới chỉ cần ngửi thấy mùi hương của em là dương v*t đã căng cứng lên, còn dễ dàng bắn ra hơn. Chỉ là mấy món quần áo đó của em bị anh bắn dơ hết cả rồi, nhưng mà bà xã à, em cứ yên tâm đi, anh đã giặt sạch hết quần áo của em rồi."
Giản Nịnh nghe anh bình tĩnh, thẳng thắn trình bày sự việc làm cô cảm thấy hơi ngại.
Cô làm sao lại có thể hỏi anh vấn đề này cơ chứ, anh là người có thể để bản thân chịu thiệt thòi hay sao?
Giản Nịnh không nói gì nhưng Tô Ngang lại hỏi cô: "Bà xã, sao đột nhiên em lại hỏi vậy, em muốn hay sao? Huyệt nhỏ ngứa rồi à?"
Giản Nịnh biết bản thân không nên hỏi anh nếu không thì anh lại bắt đầu như thế.
"Làm gì có."
"Nếu em thấy ngứa thì có thể nói thẳng với anh mà. Anh biết là em ngại nhưng mà đùa vui thế này không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Con người ai cũng có ham muốn, cũng có nhu cầu, anh không ở bên cạnh em nhưng anh có thể gọi video giúp em giải tỏa mà."
Giản Nịnh:"..."
Giản Nịnh không thừa nhận, nói là không có.
Thật ra cô vẫn đang do dự không biết kỳ nghỉ hè này có nên tới thăm anh hay không. Chủ yếu là hai người đã kết hôn nhưng vẫn mãi trong cảnh mỗi người một nơi, không gặp nhau thì không được nên cô đi thăm anh là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà cô vẫn còn sợ chuyến đi thăm anh lần trước, chỉ mới có một tuần mà đã sợ hãi chạy về nhà. Lần này nếu sang chỗ anh hai tháng có khi hai chân của cô không thể khép lại được mất.
Tô Ngang lúc này đang nằm trên giường gọi video với cô, giọng nói có chút mong chờ: "Bà xã, lúc nãy không phải em nói được nghỉ hè hai tháng đó sao? Có định sang đơn vị thăm anh không?"
Anh không dám hỏi chính là vì sợ Giản Nịnh không đồng ý, anh muốn Giản Nịnh chủ động nói ra.
Nhưng Giản Nịnh lại không chủ động đề cập tới cho nên anh mới không nhịn được mà mở miệng hỏi cô.
Anh rất nhớ cô, cô mà không sang chắc là anh sẽ nghẹn chết mất thôi.
Lúc này Giản Nịnh mới thấy hối hận, vừa rồi lúc nói chuyện giọng điệu của cô có hơi gay gắt.
Cô không nói gì nữa vì không biết phải nói cái gì.
Tô Ngang ở bên kia suy đi nghĩ lại mới nhận ra, sao mà vợ anh lại tức giận thế nhỉ?
Tô Ngang sợ hãi hỏi cô: "Vợ ơi, có phải là em không thích gọi video kiểu kia không vậy?"
Thật ra thì nếu suy nghĩ cẩn thận có lẽ đúng là như vậy thật. Cô vợ này của anh tính tình rất dễ thẹn thùng, bình thường chỉ nói vài câu cợt nhả thì mặt mũi đã đỏ hết cả lên. Hơn nữa người làm giáo viên như cô ấy nhất định là khó mà cởi mở để chấp nhận được chuyện này.
Tô Ngang cứ nghĩ là đã huấn luyện cô tới nơi tới chốn, nhưng xem ra là anh quá coi thường trình độ của vợ mình rồi.
Nghĩ vậy Tô Ngang tự trách bản thân, áy náy nói với cô: "Vợ à, anh xin lỗi. Là do anh sai, em mắng đúng lắm, tại anh chỉ biết nghĩ tới thú vui của mình mà quên mất em không thích. Có thể là anh thèm khát quá rồi, anh sẽ sửa, sau này anh với em cứ nói chuyện thế này thôi để em khỏi phải ngại ngùng nữa."
Giản Nịnh nghe anh chủ động giải thích với mình, cảm giác bản thân không thể giận được nữa.
Cô không phải là người nói mà không biết nghĩ, chỉ là cô cảm thấy cái tần suất thế này quá dày đặc, ngày nào cũng đều phải làm thế này thế kia...
Rất khó để không hiểu sai vấn đề này được, nếu như chỉ là ngẫu nhiên một hai lần còn chấp nhận được nhưng mà ngày nào cũng như ngày nấy thì ai mà chịu nổi?
Nhưng mà Tô Ngang đã hiểu lầm rồi nên Giản Nịnh cũng không muốn giải thích thêm.
Cô cũng xin lỗi anh: "Em xin lỗi, vừa rồi em nói chuyện hơi lớn tiếng. Hôm nay em ở văn phòng bị cô giáo Lý chọc tức, chắc là em bị cô ấy làm nổi điên thôi."
Tô Ngang lo lắng hỏi thăm: "Cãi nhau à? Cô ấy nói gì em?"
Giản Nịnh nhất định không thể nào nói nguyên văn mấy lời của cô giáo Lý cho anh nghe, đành phải tìm đại một lý do cho qua chuyện.
"Không có gì, chỉ là mấy chuyện công việc bị cô ấy chọc cho tức chết thôi, cũng qua rồi. Em hơi mệt, em muốn đi ngủ."
Tô Ngang nói được rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy anh lại nhắn tin chúc cô ngủ ngon.
Nhìn anh hình như không có vẻ gì là tức giận.
Nằm trên giường Giản Nịnh cảm thấy hối hận, vừa nãy thật sự là cô quá xúc động, miệng nhanh hơn não nên mới nói ra câu đó.
Nghĩ lại cô thấy bản thân mình có hơi nóng nảy.
Quả nhiên là loại chuyện kia vẫn là không nên làm quá nhiều, nhiều quá lại khiến người ta dễ nổi cáu.
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa nên nhắm mắt lại ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy cô theo thói quen xem điện thoại thì thấy Tô Ngang nhắn tin cho mình.
Đoán chừng có lẽ là trước khi anh đi làm đã nhắn tin chào buổi sáng với cô. Hai người yêu xa nên mỗi ngày đều sẽ nhắn tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon với đối phương.
Tô Ngang xem ra là thật sự không giận gì nên Giản Nịnh cũng yên tâm hơn.
...
Giản Nịnh không rõ có phải là do lần trước cô nổi giận nên sau đó Tô Ngang có vẻ ngoan hơn nhiều.
Trước kia nói chuyện thỉnh thoảng anh còn cợt nhả vài câu, đại loại như là bà xã cho anh nhìn huyệt nhỏ lẳng lơ đi, cho anh nhìn em gái nhỏ hay là gọi video cho anh xem em chơi huyệt nhỏ đi.
Nhưng kể từ lần đó tới nay anh không còn nói mấy chuyện như thế nữa.
Giản Nịnh cảm thấy bản thân mình thật xấu tính, anh không nhắc tới nữa vậy mà cô lại cảm thấy hơi nhớ.
Chung quy cũng là vì hoàn cảnh mỗi người một nơi, cả tháng trời lại không nói qua những việc này nên không tránh khỏi có cảm giác không chân thật.
Cảm giác cuộc hôn nhân này không quá chân thật. Trước đây ít ra còn có cảm giác tán tỉnh nhau nhưng bây giờ lại giống tán gẫu hơn, mỗi ngày đều kể cho nhau nghe những chuyện mình đã làm trong ngày.
Không hề nhắc tới mấy chuyện yêu đương.
Giản Nịnh tuy là thấy thoải mái hơn nhưng lại cảm thấy có chỗ không giống với trước kia.
Khó trách người ta nói làm tình là cách để điều hòa tình cảm giữa vợ chồng, không làm thì nghĩ tới nhưng làm quá nhiều thì lại quá sức.
Giản Nịnh cảm thấy tò mò vô cùng. Từ những cuộc trò chuyện giữa hai người trước đây có thể nhận ra Tô Ngang là người có ham muốn rất mãnh liệt, sau này mỗi ngày anh nói chuyện lại nhạt nhẽo như nước canh suông, không biết có phải là anh đang cố nhẫn nhịn hay không đây.
Giản Nịnh giải quyết xong những công việc hiện tại là có thể nghỉ hè.
Làm giáo viên như cô có chỗ tốt, là bởi vì làm giáo viên tiểu học cho nên rất an nhàn, học sinh được nghỉ thì cô cũng được nghỉ.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Chính là kỳ nghỉ hè này được nghỉ hơn hai tháng.
Giản Nịnh nói chuyện nghỉ hè với Tô Ngang nhưng Tô Ngang vậy mà lại không nhắc gì tới chuyện muốn cô qua chỗ anh.
Hôm nay Giản Nịnh nói chuyện với anh, nếu là lúc trước nghe cô nói được nghỉ nhất định là anh sẽ bảo cô đi qua bên đó. Nhưng bây giờ cô đã nhấn mạnh mấy lần là cô sắp được nghỉ hè mà Tô Ngang cũng chẳng có ý kêu cô qua chỗ anh.
Giản Nịnh lập tức phát hiện có chỗ không đúng, thế nên mới nói phụ nữ suốt cả ngày chỉ toàn nghĩ ngợi lung tung.
Tối nay Giản Nịnh không nhịn được hỏi anh: "Dạo này hình như anh chưa giải quyết đúng không?"
Bởi vì không gọi video cợt nhả, tán tỉnh như lúc trước cho nên cô rất tò mò không biết có phải dạo này công việc của anh quá bận rộn nên mới không tự mình thỏa mãn.
Lần trước Tô Ngang nghe Giản Nịnh nói không thích nên sau đó mới kiềm chế bản thân không nói mấy lời kích tình không đứng đắn trước mặt bà xã của mình.
Tránh để Giản Nịnh không vui.
Tuy rằng Tô Ngang không nói ra nhưng không có nghĩa là anh không lén lút làm gì. Dù sao thì đàn ông đã trải qua chuyện tình dục, được nếm trải hương vị mà anh lại có khát vọng quá lớn dĩ nhiên là không nhịn nổi, chỉ là không có làm ở trước mặt Giản Nịnh mà thôi.
Tô Ngang thành thật khai báo: "Tất nhiên là anh có âm thầm giải quyết, đâu phải em không biết dục vọng của anh lớn cỡ nào."
Giản Nịnh hỏi anh: "Tự anh ra tay xử lý sao?"
Tô Ngang đáp: "Cứ cho là vậy đi, em cũng xem như là đã giúp anh, lần trước em về có để quần áo lại đây có để lại cả đồ lót nữa mà. Anh nhờ vào mùi hương của em để giải tỏa, so với việc tưởng tưởng được làm huyệt nhỏ của em thì thú vị hơn nhiều. Bản thân anh còn không nghĩ tới chỉ cần ngửi thấy mùi hương của em là dương v*t đã căng cứng lên, còn dễ dàng bắn ra hơn. Chỉ là mấy món quần áo đó của em bị anh bắn dơ hết cả rồi, nhưng mà bà xã à, em cứ yên tâm đi, anh đã giặt sạch hết quần áo của em rồi."
Giản Nịnh nghe anh bình tĩnh, thẳng thắn trình bày sự việc làm cô cảm thấy hơi ngại.
Cô làm sao lại có thể hỏi anh vấn đề này cơ chứ, anh là người có thể để bản thân chịu thiệt thòi hay sao?
Giản Nịnh không nói gì nhưng Tô Ngang lại hỏi cô: "Bà xã, sao đột nhiên em lại hỏi vậy, em muốn hay sao? Huyệt nhỏ ngứa rồi à?"
Giản Nịnh biết bản thân không nên hỏi anh nếu không thì anh lại bắt đầu như thế.
"Làm gì có."
"Nếu em thấy ngứa thì có thể nói thẳng với anh mà. Anh biết là em ngại nhưng mà đùa vui thế này không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Con người ai cũng có ham muốn, cũng có nhu cầu, anh không ở bên cạnh em nhưng anh có thể gọi video giúp em giải tỏa mà."
Giản Nịnh:"..."
Giản Nịnh không thừa nhận, nói là không có.
Thật ra cô vẫn đang do dự không biết kỳ nghỉ hè này có nên tới thăm anh hay không. Chủ yếu là hai người đã kết hôn nhưng vẫn mãi trong cảnh mỗi người một nơi, không gặp nhau thì không được nên cô đi thăm anh là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà cô vẫn còn sợ chuyến đi thăm anh lần trước, chỉ mới có một tuần mà đã sợ hãi chạy về nhà. Lần này nếu sang chỗ anh hai tháng có khi hai chân của cô không thể khép lại được mất.
Tô Ngang lúc này đang nằm trên giường gọi video với cô, giọng nói có chút mong chờ: "Bà xã, lúc nãy không phải em nói được nghỉ hè hai tháng đó sao? Có định sang đơn vị thăm anh không?"
Anh không dám hỏi chính là vì sợ Giản Nịnh không đồng ý, anh muốn Giản Nịnh chủ động nói ra.
Nhưng Giản Nịnh lại không chủ động đề cập tới cho nên anh mới không nhịn được mà mở miệng hỏi cô.
Anh rất nhớ cô, cô mà không sang chắc là anh sẽ nghẹn chết mất thôi.