Chương 24: Phải đá hắn ra khỏi vân gia
yên nhiên đứng bên cạnh không nhịn được nữa liền tức giận nói:
" Các ngươi là cố ý muốn gây chuyện!!! "
Vân thiếu ở bên cạnh liền cản yên nhiên lại nói:
" Nếu thái tử không chê, thì có thể vào nhà ta uống nước."
Vừa nói y vừa cười, yên nhiên nhìn mặt vân thiếu nghĩ chắc chắn là lại bày trò.
Vương uyên thấy thế liền đắc ý nói:
" thế còn được."
Sau đó vân thiếu liền dẫn họ vào nhà bếp sau khi ngồi vào bàn vương uyên và trường ca nhìn xung quanh một lát, lại chẳng thấy có một món đồ tốt nào tất cả đã cũ và chẳng còn mấy cái nguyên vẹn nghĩ thầm:
" Vân gia vậy mà lại cho đích tử ở cái nơi hoang tàn này, đến cả bộ quần áo hắn mặc còn sờn cả chỉ rồi."
" thật là… mặc dù không thương thì cũng không nên đối xử tệ bạc thế này chứ!!!"
Vân thiếu ở trong bếp đi ra tay cầm theo một khay nước đặt trước mặt vương uyên và trường ca nói:
" Mời thái tử uống nước."
sau đó vân thiếu liền đặt ở trước mặt yên nhiên nói:
" muội cũng uống đi "
Vương uyên liền uống không chút do dự, trường ca thấy thế liền uống theo, sau khi đặt cốc nước xuống vương uyên liền nhếch mép nói:
" hôm nay trời rất nóng, chẳng nhẽ ngươi không biết quạt cho bổn thái tử sao."
Vân thiếu liền đen mặt nhưng vẫn ngượng cười nghĩ thầm:
" Con mẹ ngươi thấy ông đây hiền lành là đòi bắt nạt à, nếu ngươi mà không phải thái tử là ông cho mày đi bán muối rồi."
sau đó liền nói:
" là ta sơ xuất rồi."
Sau đó liền đi lấy chiếc quạt trên bàn thái, tiện tay bốc một nắm do cho lên quạt rồi đổ đi, sở dĩ làm vậy là để không ai nghi ngờ và không ai nhìn thấy trên đấy có do, chỉ để do bám qua bề mặt thôi.
y không chần chừ mà đi đến chỗ vương uyên đang ngồi lấy quạt, quạt cho hắn. Vương uyên đang ngồi ở đó sau khi thấy vân thiếu quạt cho lại vô cùng đắc ý quay sang nói:
" ngươi quạt mạnh nữa…a."
vương uyên không biết xảy ra chuyện gì đột nhiên lấy tay che mắt và dụi dụi.
Trường ca thấy thế vô cùng vội vàng nói:
“thái tử người sao vậy???”
Vân thiếu mặc dù biết là chuyện gì nhưng cũng giả vờ ngốc nói:
" thái tử người sao vậy."
Nhưng trong lòng đang cười thầm. Yên nhiên ngồi bên cạnh lấy tay che miệng cười vì cô biết chắc lại là trò của vân thiếu.
Vương uyên phát cáu nói:
" Cái gì bay vào mắt ta. "
" rát quá."
Trường ca liền vội vàng nói:
" để ta xem cho."
Sau đó hắn liền bành mắt vương uyên, lấy hơi thổi vào mắt.
Vương uyên liền hất tay hắn ra nói:
" ngươi thổi gì mà mạnh vậy rát quá."
Mắt của hắn đã đỏ hoe nước mắt chảy ra làm lông mi ươn ướt.
Vân thiếu liền nói:
" ngươi ngốc thế, có khăn tay không đưa ta."
Mặc dù trong lòng rất vui nhưng nếu để hắn biết là cậu làm chắc chắn sẽ không yên, lên phải giúp hắn.
Trường ca liền lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay được thêu rất tinh sảo đưa cho vân thiếu. Vân thiếu hếch mặt nói:
" Xem ta làm nè."
" Chứ lần sau lại không biết làm, hoàng thái tử của ngươi là cành ngọc lá vàng đấy động nhẹ cũng có thể vỡ được."
Vương uyên nhướn mày nhìn vân thiếu nói:
" ngươi!!!"
vân thiếu không thèm quan tâm cúi xuống người xuống gần mặt vương uyên nói:
" ngồi im không ta mà chợt tay là nổ mắt đấy."
Trường ca ở đó liền chỉ tay nói:
" Ngươi dám chọc nổ mắt thái tử!!!"
Yên nhiên ngồi ở đấy liền cười thành tiếng.
Vương uyên không nói gì nhưng mặt hiện rõ vẻ bất mãn.
Vân thiếu bành hắn ra sau đó liền lấy chiếc khăn kéo bụi do từ trong mắt vương uyên ra sau đó nhẹ nhàng thổi. Tai vương uyên hơi đỏ liền đẩy vân thiếu ra nói:
" thổi thế được rồi."
" không cần nữa."
Vân thiếu khuôn mặt khó chịu nói:
" Ta giúp ngươi, thì ngươi phải biết cảm ơn chứ."
Vương uyên nhanh chóng nói:
“cảm ơn.”
" hôm nay đến đây thôi ta về đây."
Sau đó liền nhanh chóng đi về trường ca thấy thế liền chạy theo.
Vân thiếu hơi khó hiểu nói:
" hắn bị làm sao vậy."
Yên nhiên bên cạnh cũng khó hiểu nói:
" Muội không biết."
Chuyển sang cảnh khác.
tố hành và lưu hy đang ở trong phòng hắn nói chuyện.
Tố hành ánh mắt thâm sâu nói:
" lưu hy em có thấy kể từ lúc chúng ta trùng sinh, vân thiếu hắn rất lạ không."
lưu hy liền gật đầu nói:
" đúng vậy hắn rất lạ. "
" hắn không còn đeo bám anh nữa cũng không thân thiết với em như xưa nữa."
" hành động của hắn mấy ngày nay cũng không giống trước nữa."
tố hành liền cầm tách trà lên nói:
" em có nghĩ hắn cũng trùng sinh rồi không."
lưu hy ngẫm một lúc lâu hai tay siết chặt vào tách trà nói:
" Nếu là như vậy thì chúng ta khó có thể giành được vương triều rồi."
" Không có hắn chúng ta không thể đánh bại vương uyên được."
" còn nữa dạo này vương uyên rất hay đến biệt viện của vân thiếu nếu như hai người họ mà bắt tay với nhau thì thật sự chúng ta khó có đường sống."
Tố hành liền đặt tách trà xuống nói:
" Vậy em định làm thế nào."
Lưu hy cúi mặt xuống một lúc sau đó ngẩng lên ánh mắt lạnh lùng nói:
" Phải đá hắn ra khỏi vân gia càng nhanh càng tốt."
" Các ngươi là cố ý muốn gây chuyện!!! "
Vân thiếu ở bên cạnh liền cản yên nhiên lại nói:
" Nếu thái tử không chê, thì có thể vào nhà ta uống nước."
Vừa nói y vừa cười, yên nhiên nhìn mặt vân thiếu nghĩ chắc chắn là lại bày trò.
Vương uyên thấy thế liền đắc ý nói:
" thế còn được."
Sau đó vân thiếu liền dẫn họ vào nhà bếp sau khi ngồi vào bàn vương uyên và trường ca nhìn xung quanh một lát, lại chẳng thấy có một món đồ tốt nào tất cả đã cũ và chẳng còn mấy cái nguyên vẹn nghĩ thầm:
" Vân gia vậy mà lại cho đích tử ở cái nơi hoang tàn này, đến cả bộ quần áo hắn mặc còn sờn cả chỉ rồi."
" thật là… mặc dù không thương thì cũng không nên đối xử tệ bạc thế này chứ!!!"
Vân thiếu ở trong bếp đi ra tay cầm theo một khay nước đặt trước mặt vương uyên và trường ca nói:
" Mời thái tử uống nước."
sau đó vân thiếu liền đặt ở trước mặt yên nhiên nói:
" muội cũng uống đi "
Vương uyên liền uống không chút do dự, trường ca thấy thế liền uống theo, sau khi đặt cốc nước xuống vương uyên liền nhếch mép nói:
" hôm nay trời rất nóng, chẳng nhẽ ngươi không biết quạt cho bổn thái tử sao."
Vân thiếu liền đen mặt nhưng vẫn ngượng cười nghĩ thầm:
" Con mẹ ngươi thấy ông đây hiền lành là đòi bắt nạt à, nếu ngươi mà không phải thái tử là ông cho mày đi bán muối rồi."
sau đó liền nói:
" là ta sơ xuất rồi."
Sau đó liền đi lấy chiếc quạt trên bàn thái, tiện tay bốc một nắm do cho lên quạt rồi đổ đi, sở dĩ làm vậy là để không ai nghi ngờ và không ai nhìn thấy trên đấy có do, chỉ để do bám qua bề mặt thôi.
y không chần chừ mà đi đến chỗ vương uyên đang ngồi lấy quạt, quạt cho hắn. Vương uyên đang ngồi ở đó sau khi thấy vân thiếu quạt cho lại vô cùng đắc ý quay sang nói:
" ngươi quạt mạnh nữa…a."
vương uyên không biết xảy ra chuyện gì đột nhiên lấy tay che mắt và dụi dụi.
Trường ca thấy thế vô cùng vội vàng nói:
“thái tử người sao vậy???”
Vân thiếu mặc dù biết là chuyện gì nhưng cũng giả vờ ngốc nói:
" thái tử người sao vậy."
Nhưng trong lòng đang cười thầm. Yên nhiên ngồi bên cạnh lấy tay che miệng cười vì cô biết chắc lại là trò của vân thiếu.
Vương uyên phát cáu nói:
" Cái gì bay vào mắt ta. "
" rát quá."
Trường ca liền vội vàng nói:
" để ta xem cho."
Sau đó hắn liền bành mắt vương uyên, lấy hơi thổi vào mắt.
Vương uyên liền hất tay hắn ra nói:
" ngươi thổi gì mà mạnh vậy rát quá."
Mắt của hắn đã đỏ hoe nước mắt chảy ra làm lông mi ươn ướt.
Vân thiếu liền nói:
" ngươi ngốc thế, có khăn tay không đưa ta."
Mặc dù trong lòng rất vui nhưng nếu để hắn biết là cậu làm chắc chắn sẽ không yên, lên phải giúp hắn.
Trường ca liền lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay được thêu rất tinh sảo đưa cho vân thiếu. Vân thiếu hếch mặt nói:
" Xem ta làm nè."
" Chứ lần sau lại không biết làm, hoàng thái tử của ngươi là cành ngọc lá vàng đấy động nhẹ cũng có thể vỡ được."
Vương uyên nhướn mày nhìn vân thiếu nói:
" ngươi!!!"
vân thiếu không thèm quan tâm cúi xuống người xuống gần mặt vương uyên nói:
" ngồi im không ta mà chợt tay là nổ mắt đấy."
Trường ca ở đó liền chỉ tay nói:
" Ngươi dám chọc nổ mắt thái tử!!!"
Yên nhiên ngồi ở đấy liền cười thành tiếng.
Vương uyên không nói gì nhưng mặt hiện rõ vẻ bất mãn.
Vân thiếu bành hắn ra sau đó liền lấy chiếc khăn kéo bụi do từ trong mắt vương uyên ra sau đó nhẹ nhàng thổi. Tai vương uyên hơi đỏ liền đẩy vân thiếu ra nói:
" thổi thế được rồi."
" không cần nữa."
Vân thiếu khuôn mặt khó chịu nói:
" Ta giúp ngươi, thì ngươi phải biết cảm ơn chứ."
Vương uyên nhanh chóng nói:
“cảm ơn.”
" hôm nay đến đây thôi ta về đây."
Sau đó liền nhanh chóng đi về trường ca thấy thế liền chạy theo.
Vân thiếu hơi khó hiểu nói:
" hắn bị làm sao vậy."
Yên nhiên bên cạnh cũng khó hiểu nói:
" Muội không biết."
Chuyển sang cảnh khác.
tố hành và lưu hy đang ở trong phòng hắn nói chuyện.
Tố hành ánh mắt thâm sâu nói:
" lưu hy em có thấy kể từ lúc chúng ta trùng sinh, vân thiếu hắn rất lạ không."
lưu hy liền gật đầu nói:
" đúng vậy hắn rất lạ. "
" hắn không còn đeo bám anh nữa cũng không thân thiết với em như xưa nữa."
" hành động của hắn mấy ngày nay cũng không giống trước nữa."
tố hành liền cầm tách trà lên nói:
" em có nghĩ hắn cũng trùng sinh rồi không."
lưu hy ngẫm một lúc lâu hai tay siết chặt vào tách trà nói:
" Nếu là như vậy thì chúng ta khó có thể giành được vương triều rồi."
" Không có hắn chúng ta không thể đánh bại vương uyên được."
" còn nữa dạo này vương uyên rất hay đến biệt viện của vân thiếu nếu như hai người họ mà bắt tay với nhau thì thật sự chúng ta khó có đường sống."
Tố hành liền đặt tách trà xuống nói:
" Vậy em định làm thế nào."
Lưu hy cúi mặt xuống một lúc sau đó ngẩng lên ánh mắt lạnh lùng nói:
" Phải đá hắn ra khỏi vân gia càng nhanh càng tốt."