Chương 4: Ngoài Ý Muốn
Đối mặt với chim non còn nhỏ hơn con mình, trong lòng Tân Nguyệt cảm thấy rất yêu thích. (.◜ω◝.)Hơn nữa bộ dạng nghi ngờ của cục lông nhỏ thực sự rất đáng yêu, Tân Nguyệt liếc mắt nhìn bóng dáng có hơi vội vàng của Đế Khuyết, cố nén không cười.Cô vỗ nhẹ lên đầu Hạc Từ: "Tộc trưởng luôn nói được làm được." "Vâng.... Cảm ơn cô...."Hạc Từ lúc này mới nhớ đến Đế Khuyết dám từ tảng băng khủng lồ nhảy xuống biển, còn có nhiều dấu hiệu anh ấy vẫn luôn đi dạo một mình. Thì ra, Đế Khuyết là tộc trưởng.Tân Nguyệt đối với trẻ nhỏ lễ phép rất yêu thích, con trai nhỏ của cô đang ngủ say trong túi ấp ấm áp của con trai lớn Nam Viễn, cô dịu dàng chạm vào Hạc Từ, đưa cậu vào bên trong túi ấp của mình.Gió lốc lập tức kéo tới, Tân Nguyệt nhìn sông băng ở phía chân trời xa, ánh nắng sáng ngời bị gió tuyết bay lên ngăn cách, gió quay cuồng giống như sóng lớn trên biển cả.Tân Nguyệt nghĩ đến người yêu phương xa, yên lặng nghĩ, hy vọng hết thảy đều giống như trước đều thuận lợi.Gió tuyết đầy trời khiến đàn chim cánh cụt có chút bất an, khi Đế Khuyết căn cứ theo hướng gió mà tìm được khu vực cản gió tương đối an toàn thì đàn chim cánh cụt cũng được dẫn đường tụ tập lại đấy.Hướng gió có lợi với bọn họ, sông băng có thể trở thành một rào cản thiên nhiên để chắn gió, tình huống xem như tốt đẹp.Nhưng Đế Khuyết mơ hồ cảm thấy trận gió lốc này so với trước kia thì nghiêm trọng hơn, cuối cùng dặn dò: "Nhớ kĩ vị trí di chuyển đến, tăng tốc lên. Nhớ chú ý tín hiệu phối hợp." "Được." Những tộc nhân khác sôi nổi trả lời.Hiện tại bọn họ đang gặp vấn đề đều không biết rằng kinh nghiệm mà tổ tiên truyền lại không cách nào giúp bọn họ có thể tiếp tục sống an ổn.Đế Khuyết cho rằng nguyên nhân là bọn họ xuất hiện tình trạng chim cánh cụt tiến hoá. Tộc trưởng tiền nhiệm nói cho hắn biết, hắn phải bảo vệ chính mình dưới tình huống không làm ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của đàn chim cánh cụt, phải cam đoan nhóm chim cánh cụt được an toàn.Dưới sự ảnh hưởng của hoàn cảnh mang lại, chim cánh cụt mẹ mang theo con của mình trên chân nên bước đi càng ngày càng chậm chạp, nhưng may mắn lần này Đế Khuyết sớm phát hiện ra gió lốc đến cho nên thời gian của bọn họ vẫn đủ.Hạc Từ nằm trong túi ấp của Tân Nguyệt, chân tay có chút luống cuống, dù sao cậu cũng không biết Tân Nguyệt mà. Cậu thấp thỏm tận lực thu nhỏ chính mình lại, tránh mang đến phiền phức cho đối phương.Nhưng khi Tân Nguyệt di chuyển thì bước chân cô vô cùng thong thả vững vàng nên không khiến cậu có cảm giác khó chịu. Một lúc lâu sau, tâm trạng của Hạc Từ cũng dần trầm tĩnh lại.Độ ấm trong túi ấp là nơi thích hợp để chim non sinh tồn, nhưng Hạc Từ không có ý định sẽ ngủ cho đến khi gió lốc kết thúc, cậu sợ mình sẽ bỏ lỡ thời gian Đế Khuyết đến đón cậu.Nghĩ đến Đế Khuyết, Hạc Từ kiên nhẫn và kiên nhẫn, thật cẩn thận ló đầu ra, vì cậu muốn nhìn một lát xem Đế Khuyết đang làm gì.Cái đầu nhỏ vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, lông nhung trên người đã bị gió thổi loạn cào cào.Hạc Từ không có tâm trạng để ý đến điểm đó, bởi vì bên ngoài túi ấp ấm áp, hoàn cảnh so với cậu tưởng tượng còn ác liệt hơn.Dương quang sáng ngời ban đầu đã bị gió tuyết che phủ đến mơ hồ có vẻ ảm đạm lại tăng thêm phần áp lực, tuyết trên mặt đất bị gió thổi bay lên, phảng phất như lạc vào trong tiên cảnh, mây mù lượn lờ.Nhưng "mây mù" này chỉ mang đến gió lạnh thấu xương còn làm cho nhóm cánh cụt di chuyển khó khăn hơn, nhiễu loạn tầm mắt của họ, liếc mắt nhìn xung quanh bốn phía chỉ trắng xoá một mảnh, địa phương xa hơn một chút thì không thể thấy rõ được.Nhóm cánh cụt hoàng đế trước mặt Hạc Từ đưa lưng ra phía ngoài đứng thành một vòng. Trên lưng của chim cánh cụt hoàng đế bên ngoài kết đầy băng tuyết, ngay phía sau đó là nhóm chim cánh cụt mang theo con nhỏ trong túi ấp, cứ nối tiếp như vậy tạo thành một đống.Tân Nguyệt đang đi về hướng đàn chim cánh cụt, Hạc Từ lắc lắc đầu nhìn về bên cạnh, xuyên thấu qua băng tuyết đầy trời mơ hồ nhìn thấy Đế Khuyết và nhóm chim cánh cụt khác đang đứng một bên, dường như là đang nói chuyện với nhau.