Chương 31
Bé mập ngốc nghếch, ba nói gì cũng dạ, có lẽ đã phát hiện chỉ cần gật đầu, búi tóc cũng lắc lư theo, bé gật mạnh đầu thêm mấy cái nữa.
Lộ Ý Trí sợ bé tự lắc đến choáng váng, nhanh chóng ngăn bé lại.
"Được rồi, Đô Đô đừng lắc nữa, lắc rớt rồi lát nữa cha không nhìn thấy được."
Đô Đô lập tức ngừng lại, khẩn trương đưa tay lên sờ đầu mình: "Ba."
Lộ Ý Trí gật đầu: "Còn tốt."
Lúc Cảnh Thời mở cửa xe nhìn thấy chính một màn này.
Khoảng cách lật bài ngửa với Lộ Ý Trí mới qua một ngày, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Lộ Ý Trí khó tránh khỏi có hơi không được tự nhiên, nhưng may còn có Đô Đô.
Đô Đô vừa thấy cha đã vui vẻ bổ nhào qua, hận không thể giơ bàn tay nhỏ lên đỉnh đầu, Cảnh Thời ngập ngừng một lát, vẫn ngồi vào, đón lấy bé.
"Cha."
Đô Đô vừa vào trong lòng Cảnh Thời đã cúi đầu, cọ đầu mình lên mặt cha, vừa rồi vì vấn đề ánh sáng nên không nhìn rõ, lúc này Cảnh Thời mới nhìn thấy búi tóc trên đầu Đô Đô.
"Đây là ai búi cho con?"
Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm lên, mắt sáng lấp lánh nhìn Cảnh Thời.
Cảnh Thời cười, sờ búi tóc tròn của Đô Đô khen ngợi nói: "Đô Đô thật đẹp, hai búi tóc cũng thật đẹp."
Đô Đô cười ha ha nằm sấp trong lòng Cảnh Thời.
Lộ Ý Trí ở bên cạnh giải thích mấy câu: "Các thư kí búi cho bé, cứ thấy ai là bắt phải khen bé mấy câu.".
Lúc này Cảnh Thời mới nhìn về phía Lộ Ý Trí.
"Hôm nay có hơi bận, không nhận điện thoại được."
Ánh mắt Lộ Ý Trí hơi đổi: "Cảnh Thời, tôi cũng là ba Đô Đô."
Cảnh Thời xoay đầu nhìn Đô Đô, bé mập đang cực kì vui vẻ sờ đầu, nhìn bộ dáng này sẽ không để ý họ nói gì.
Cậu cúi đầu, bộ dáng như không để ý lắm nói: "Hôm qua tôi nói Đô Đô do tôi sinh, anh có cách nghĩ gì không?"
Lộ Ý Trí vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu đắn đo nói: "Nói thật, chuyện này xác thực rất bất ngờ, tôi..."
Khóe môi Lộ Ý Trí giật rồi giật, tiếp tục nói: "Có lẽ cậu không biết, cái hôm có kết quả xét nghiệm ADN, tôi trở về xem camera khách sạn ngày hôm đó, xác thực người kia chính là cậu."
Lộ Ý Trí nhìn Cảnh Thời, ánh mắt rất nghiêm túc.
"Cảnh Thời, tôi rất vui, Đô Đô là con của hai chúng ta."
Mà không phải những cái trước đây anh từng suy đoán.
Cảnh Thời sững sờ, không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như thế, cậu còn cho rằng ít nhiều cũng sẽ bị chất vấn mấy câu.
Kết quả Lộ Ý Trí lại tiếp nhận trôi chảy như vậy?
Cậu cố tình nói: "Anh chưa từng nghi ngờ, có lẽ tôi có chị em gái gì sao?"
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Hình như cậu có hơi hiểu nhầm về tôi."
"Hiểu nhầm gì?"
"Nếu tôi có thể khiến người khác mang thai, vậy người đó chỉ có thể là cậu."
Cảnh Thời: "....?"
Cậu nghĩ một lát, chậm rãi trừng to mắt.
Cho nên căn bệnh tâm lý chướng ngại của Lộ Ý Trí nghiêm trọng như vậy? Cậu còn cho rằng sách gốc nói quá lên.
Cậu thở dài, vỗ một cái lên cánh tay Lộ Ý Trí.
"Anh cũng không dễ dàng."
Lộ Ý Trí: "...."
Sau khi Đô Đô xác thực búi tóc tròn của mình còn ổn, nửa người trên nằm sấp trong lòng Cảnh Thời, ôm eo cậu, thân mật gọi: "Cha."
Cảnh Thời vỗ lưng bé, dỗ dành nói: "Đô Đô, cha giúp con tháo búi tóc xuống nhé."
Lát nữa sẽ đi ngủ, không thể để hai búi tóc tròn như thế đi ngủ.
Đô Đô lập tức đưa tay về phía Lộ Ý Trí, dùng hành động thực tế nói cho cha bé biết.
Không được!
Lộ Ý Trí cười cười: "Trước đưa hai người về nhà đã, lát nữa tôi nói với bé."
Khoảng cách hai nơi rất gần, không quá mười phút đã đến nhà, Đô Đô chơi xấu nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí, hai bàn tay mũm mĩm bụm đầu, sống chết không chịu tháo xuống.
Lộ Ý Trí đặt bé lên sofa, bé vểnh mông chui vào nằm sấp ở một bên khác, như đà điểu vùi đầu vào trong.
Cảnh Thời: "...."
Lộ Ý Trí cười cười, vỗ vai Cảnh Thời: "Cậu đi tắm trước đi."
Anh nói chuyện quá mức tự nhiên, đến mức cảnh Thời không phát hiện có gì không đúng, gật đầu đi vào phòng tắm.
Tắm được một nửa mới nhớ ra, cậu đã tắm vậy Đô Đô phải làm thế nào, lẽ nào để Lộ Ý Trí tắm?
Trong phòng khách, Lộ Ý Trí ngồi bên cạnh Đô Đô, vỗ mông bé, cười nói: "Đô Đô nhanh đi ra, ngoan ngoãn tháo búi tóc, ngày mai ba lại mang con đến công ty."
Bé mập trở mình, vui vẻ nói: "A..."
"Ngày mai để các chị thư kí búi thêm mấy cái cho con, còn đẹp hơn hôm nay."
Đô Đô vội vàng bò qua, tự giác nằm ngửa trên người Lộ Ý Trí, thân thể tròn vo lăn qua lăn lại, hiển nhiên rất vui vẻ.
"Sao bỗng nhiên bé phấn khích như vậy?"
"Tôi nói với bé, mai lại mang bé đến công ty, búi thêm mấy cái cho bé."
Cảnh Thời: "...."
Cậu đưa tay về phía Đô Đô, nói: "Đô Đô, đứng lên, cha dắt con đi tắm."
Đô Đô lắc lư đầu, cọ cọ trong lòng Lộ Ý Trí, nói rõ không đồng ý.
Cảnh Thời tức đến muốn đánh mông bé, còn nhỏ mà tính tình không nhỏ.
Lộ Ý Trí kéo cậu lại, dỗ dành nói: "Cậu đừng giận, tôi dắt bé đi tắm."
Tắm cho Đô Đô, không thể tránh khỏi cả người bị ướt, nên Lộ Ý Trí cũng tắm một cái, hai ba con từ phòng tắm đi ra.
Lúc này Cảnh Thời không thể bảo Lộ Ý Trí về, hơn nữa đây vốn dĩ là nhà người ta.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Cảnh Thời ngồi trên giường, Lộ Ý Trí mang theo Đô Đô ngồi trên sofa cạnh giường.
Hai người đều không nói chuyện.
Qua một lát, bé mập không ngại mệt bò qua bò lại trên sofa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, như tỉnh cơn mơ a một tiếng.
Cảnh Thời còn chưa kịp mở miệng, đã thấy bé mập trở mình lăn lên sàn, bò về phía cửa.
Cảnh Thời và Lộ Ý Trí cùng nhau đứng lên, nhìn bóng lưng đầy thịt lắc lư của Đô Đô.
Bé mập lắc lư đến cửa phòng ngủ đứng một lát, như đang suy nghĩ, rồi tiếp tục bò về trước, cho đến khi đến bên cạnh cửa lớn, lật ngửa người, mông ngồi ở chỗ lối vào.
Cảnh Thời: "....?"
Cậu theo bản năng nhìn Lộ Ý Trí, nhưng Lộ Ý Trí cũng không rõ ý của Đô Đô.
"Bé làm gì? Muốn ra ngoài chơi?"
"Nhìn không giống."
Cảnh Thời đợi mấy giây, kết quả bé mập ngồi vững vàng ở đó, căn bản không có ý đứng lên.
Cậu nhịn không được đi qua, ngồi xổm xuống, cầm tay Đô Đô.
"Bé mập không ngủ mà làm gì thế?"
Đô Đô vừa ngẩng đầu nhìn phát hiện là Cảnh Thời, Đô Đô bĩu môi dáng vẻ tủi thân, Cảnh Thời bật cười.
"Con ít làm màu đi, rốt cuộc làm sao?"
Đô Đô giang tay về phía sau lưng Cảnh Thời: "Ba."
Lộ Ý Trí cúi đầu bế bé lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy Đô Đô, không muốn ngủ?"
Đô Đô chỉ chỗ ngủ, vùi đầu trong lòng ngủ Lộ Ý Trí, bộ dáng rất ỷ lại.
Bỗng Lộ Ý Trí nhớ ra lời mình nói với Đô Đô ở trong xe, không ngờ bé mập còn nhớ kĩ, hơn nữa phương thức giúp anh đặc biệt như vậy.
Ngay cả trông cửa cũng làm ra.
Cảnh Thời nhìn họ như thế thì biết hôm nay Đô Đô nhất định phải ở với Lộ Ý Trí, dứt khoát không nói một lời quay về phòng ngủ.
Lúc ngủ, Đô Đô cứng rắn treo trong lòng Lộ Ý Trí, xoay lưng về phía cha bé, nhưng sau khi ngủ thì không để ý nữa, ủn trái ủn phải, cuối cùng tìm được lòng cha chui vào, ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, Cảnh Thời một mình đi làm, Đô Đô được Lộ Ý Trí mang đến công ty.
Vừa ra khỏi thang máy, bé mập sải bàn chân ngắn quen cửa quen nẻo đi về phía phòng thư kí, Lộ Ý Trí đưa dây buộc tóc trong tay cho các thư kí.
"Giúp bé búi thêm máy cái."
Nói xong sờ đầu Đô Đô, cười cười đi vào phòng làm việc.
Các thư kí nhìn nhau, mọi người nghĩ trong lòng rốt cuộc phải búi thêm mấy cái.
Đô Đô đưa bàn tay mũm mĩm qua, kéo ngón tay các cô.
"A a..."
Cuối cùng, các thư kí búi cho Đô Đô tầm năm sáu cái, vốn Đô Đô chỉ có tí xíu, nên nhìn từ góc độ thị giác gần như đã đầy đầu.
Bé trưng ra một đầu búi tóc tròn, vui vẻ đi vào cho Lộ Ý Trí nhìn.
"Ba."
Lộ Ý Trí: "...."
Anh nhịn cười, cầm điện thoại trên bàn lên chụp cho bé mấy tấm hình, gửi cho Cảnh Thời.
Bên khu vui chơi.
Cảnh Thời mấy ngày nay cùng với đồng nghiệp ở khu lễ hội, bởi vậy không tránh khỏi gặp nhân viên Lộ thị, mà Thiệu Thanh là một trong những người đó.
Y đã chào hỏi cậu vào tối qua, nhưng Cảnh Thời không muốn để ý y.
Trông Thiệu Thanh còn rất tủi thân.
Nếu không phải biết cốt truyện trong sách gốc, Cảnh Thời cũng sắp bị y làm cảm động.
Trước đây nguyên chủ quấn chặt Lộ Lập Hiên, Thiệu Thanh ở sau lưng cũng bỏ ra không ít sức, trước mặt nguyên chủ một kiểu, trước mặt Lộ Lập Hiên lại là một kiểu khác.
Rõ ràng sống chung với Lộ Lập Hiên, còn nói với nguyên chủ Lộ Lập Hiên đối với y không tốt, khiến nguyên chủ cho rằng mình còn hy vọng, càng điên cuồng hơn.
Tuy nói cũng đáng đời nguyên chủ, nhưng Cảnh Thời không cách nào không chán ghét Thiệu Thanh.
Giờ cơm trưa, Thiệu Thanh lại đến.
Cảnh Thời vừa ăn cơm, vừa mở điện thoại, nhìn hình Lộ Ý Trí gửi cho cậu.
Bé mập ưỡn bụng tròn đứng trên thảm, trên đầu búi đầy búi tóc tròn, há miệng cười ngốc.
Cảnh Thời vô thức cười híp cả mắt.
Cậu vừa muốn đặt đũa xuống hỏi Đô Đô ăn cơm chưa, đã thấy xuất hiện một cái bóng bên cạnh.
Cậu theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, một giấy sau gương mặt Thiệu Thanh xuất hiện trong tầm nhìn.
Cảnh Thời hơi cau mày.
Thiệu Thanh ngồi xuống liếc nhìn màn hình điện thoại cậu, cười nói: "Cảnh Thời, đây là con trai cậu à, thật đáng yêu."
Kĩ năng diễn xuất của y thật tốt, Cảnh Thời cũng không muốn vạch trần y, miễn cho không nuốt trôi cơm.
"Cảnh Thời, tôi nghe Lập Hiên nói, Đô Đô là con trai của ngài Lộ?"
Cảnh Thời nhìn y, thẳng thắn nói: "Phải, là con trai của Lộ Ý Trí."
"Vậy." Thiệu Thanh giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Cậu và ngài Lộ đang yêu nhau sao?"
"Không có."
"Vậy cậu đối với Lập Hiên...."
Cảnh Thời đặt đũa qua một bên, xì cười một tiếng, chậm rãi nói: "Thiệu Thanh, cậu sống chung với Lộ Lập Hiên, còn hỏi tôi vấn đề như thế?"
Thiệu Thanh sững sờ, nét mặt có hơi lúng túng.
"Cảnh Thời?"
Thanh âm quen thuộc cắt ngang đối thoại giữa hai người, theo sau là một giọng sữa non nót.
"Cha!"
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: (Giơ ra bàn tay mũm mĩm cố gắng đếm): 123321, rốt cuộc có mấy búi?
Lộ Ý Trí sợ bé tự lắc đến choáng váng, nhanh chóng ngăn bé lại.
"Được rồi, Đô Đô đừng lắc nữa, lắc rớt rồi lát nữa cha không nhìn thấy được."
Đô Đô lập tức ngừng lại, khẩn trương đưa tay lên sờ đầu mình: "Ba."
Lộ Ý Trí gật đầu: "Còn tốt."
Lúc Cảnh Thời mở cửa xe nhìn thấy chính một màn này.
Khoảng cách lật bài ngửa với Lộ Ý Trí mới qua một ngày, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Lộ Ý Trí khó tránh khỏi có hơi không được tự nhiên, nhưng may còn có Đô Đô.
Đô Đô vừa thấy cha đã vui vẻ bổ nhào qua, hận không thể giơ bàn tay nhỏ lên đỉnh đầu, Cảnh Thời ngập ngừng một lát, vẫn ngồi vào, đón lấy bé.
"Cha."
Đô Đô vừa vào trong lòng Cảnh Thời đã cúi đầu, cọ đầu mình lên mặt cha, vừa rồi vì vấn đề ánh sáng nên không nhìn rõ, lúc này Cảnh Thời mới nhìn thấy búi tóc trên đầu Đô Đô.
"Đây là ai búi cho con?"
Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm lên, mắt sáng lấp lánh nhìn Cảnh Thời.
Cảnh Thời cười, sờ búi tóc tròn của Đô Đô khen ngợi nói: "Đô Đô thật đẹp, hai búi tóc cũng thật đẹp."
Đô Đô cười ha ha nằm sấp trong lòng Cảnh Thời.
Lộ Ý Trí ở bên cạnh giải thích mấy câu: "Các thư kí búi cho bé, cứ thấy ai là bắt phải khen bé mấy câu.".
Lúc này Cảnh Thời mới nhìn về phía Lộ Ý Trí.
"Hôm nay có hơi bận, không nhận điện thoại được."
Ánh mắt Lộ Ý Trí hơi đổi: "Cảnh Thời, tôi cũng là ba Đô Đô."
Cảnh Thời xoay đầu nhìn Đô Đô, bé mập đang cực kì vui vẻ sờ đầu, nhìn bộ dáng này sẽ không để ý họ nói gì.
Cậu cúi đầu, bộ dáng như không để ý lắm nói: "Hôm qua tôi nói Đô Đô do tôi sinh, anh có cách nghĩ gì không?"
Lộ Ý Trí vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu đắn đo nói: "Nói thật, chuyện này xác thực rất bất ngờ, tôi..."
Khóe môi Lộ Ý Trí giật rồi giật, tiếp tục nói: "Có lẽ cậu không biết, cái hôm có kết quả xét nghiệm ADN, tôi trở về xem camera khách sạn ngày hôm đó, xác thực người kia chính là cậu."
Lộ Ý Trí nhìn Cảnh Thời, ánh mắt rất nghiêm túc.
"Cảnh Thời, tôi rất vui, Đô Đô là con của hai chúng ta."
Mà không phải những cái trước đây anh từng suy đoán.
Cảnh Thời sững sờ, không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như thế, cậu còn cho rằng ít nhiều cũng sẽ bị chất vấn mấy câu.
Kết quả Lộ Ý Trí lại tiếp nhận trôi chảy như vậy?
Cậu cố tình nói: "Anh chưa từng nghi ngờ, có lẽ tôi có chị em gái gì sao?"
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Hình như cậu có hơi hiểu nhầm về tôi."
"Hiểu nhầm gì?"
"Nếu tôi có thể khiến người khác mang thai, vậy người đó chỉ có thể là cậu."
Cảnh Thời: "....?"
Cậu nghĩ một lát, chậm rãi trừng to mắt.
Cho nên căn bệnh tâm lý chướng ngại của Lộ Ý Trí nghiêm trọng như vậy? Cậu còn cho rằng sách gốc nói quá lên.
Cậu thở dài, vỗ một cái lên cánh tay Lộ Ý Trí.
"Anh cũng không dễ dàng."
Lộ Ý Trí: "...."
Sau khi Đô Đô xác thực búi tóc tròn của mình còn ổn, nửa người trên nằm sấp trong lòng Cảnh Thời, ôm eo cậu, thân mật gọi: "Cha."
Cảnh Thời vỗ lưng bé, dỗ dành nói: "Đô Đô, cha giúp con tháo búi tóc xuống nhé."
Lát nữa sẽ đi ngủ, không thể để hai búi tóc tròn như thế đi ngủ.
Đô Đô lập tức đưa tay về phía Lộ Ý Trí, dùng hành động thực tế nói cho cha bé biết.
Không được!
Lộ Ý Trí cười cười: "Trước đưa hai người về nhà đã, lát nữa tôi nói với bé."
Khoảng cách hai nơi rất gần, không quá mười phút đã đến nhà, Đô Đô chơi xấu nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí, hai bàn tay mũm mĩm bụm đầu, sống chết không chịu tháo xuống.
Lộ Ý Trí đặt bé lên sofa, bé vểnh mông chui vào nằm sấp ở một bên khác, như đà điểu vùi đầu vào trong.
Cảnh Thời: "...."
Lộ Ý Trí cười cười, vỗ vai Cảnh Thời: "Cậu đi tắm trước đi."
Anh nói chuyện quá mức tự nhiên, đến mức cảnh Thời không phát hiện có gì không đúng, gật đầu đi vào phòng tắm.
Tắm được một nửa mới nhớ ra, cậu đã tắm vậy Đô Đô phải làm thế nào, lẽ nào để Lộ Ý Trí tắm?
Trong phòng khách, Lộ Ý Trí ngồi bên cạnh Đô Đô, vỗ mông bé, cười nói: "Đô Đô nhanh đi ra, ngoan ngoãn tháo búi tóc, ngày mai ba lại mang con đến công ty."
Bé mập trở mình, vui vẻ nói: "A..."
"Ngày mai để các chị thư kí búi thêm mấy cái cho con, còn đẹp hơn hôm nay."
Đô Đô vội vàng bò qua, tự giác nằm ngửa trên người Lộ Ý Trí, thân thể tròn vo lăn qua lăn lại, hiển nhiên rất vui vẻ.
"Sao bỗng nhiên bé phấn khích như vậy?"
"Tôi nói với bé, mai lại mang bé đến công ty, búi thêm mấy cái cho bé."
Cảnh Thời: "...."
Cậu đưa tay về phía Đô Đô, nói: "Đô Đô, đứng lên, cha dắt con đi tắm."
Đô Đô lắc lư đầu, cọ cọ trong lòng Lộ Ý Trí, nói rõ không đồng ý.
Cảnh Thời tức đến muốn đánh mông bé, còn nhỏ mà tính tình không nhỏ.
Lộ Ý Trí kéo cậu lại, dỗ dành nói: "Cậu đừng giận, tôi dắt bé đi tắm."
Tắm cho Đô Đô, không thể tránh khỏi cả người bị ướt, nên Lộ Ý Trí cũng tắm một cái, hai ba con từ phòng tắm đi ra.
Lúc này Cảnh Thời không thể bảo Lộ Ý Trí về, hơn nữa đây vốn dĩ là nhà người ta.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Cảnh Thời ngồi trên giường, Lộ Ý Trí mang theo Đô Đô ngồi trên sofa cạnh giường.
Hai người đều không nói chuyện.
Qua một lát, bé mập không ngại mệt bò qua bò lại trên sofa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, như tỉnh cơn mơ a một tiếng.
Cảnh Thời còn chưa kịp mở miệng, đã thấy bé mập trở mình lăn lên sàn, bò về phía cửa.
Cảnh Thời và Lộ Ý Trí cùng nhau đứng lên, nhìn bóng lưng đầy thịt lắc lư của Đô Đô.
Bé mập lắc lư đến cửa phòng ngủ đứng một lát, như đang suy nghĩ, rồi tiếp tục bò về trước, cho đến khi đến bên cạnh cửa lớn, lật ngửa người, mông ngồi ở chỗ lối vào.
Cảnh Thời: "....?"
Cậu theo bản năng nhìn Lộ Ý Trí, nhưng Lộ Ý Trí cũng không rõ ý của Đô Đô.
"Bé làm gì? Muốn ra ngoài chơi?"
"Nhìn không giống."
Cảnh Thời đợi mấy giây, kết quả bé mập ngồi vững vàng ở đó, căn bản không có ý đứng lên.
Cậu nhịn không được đi qua, ngồi xổm xuống, cầm tay Đô Đô.
"Bé mập không ngủ mà làm gì thế?"
Đô Đô vừa ngẩng đầu nhìn phát hiện là Cảnh Thời, Đô Đô bĩu môi dáng vẻ tủi thân, Cảnh Thời bật cười.
"Con ít làm màu đi, rốt cuộc làm sao?"
Đô Đô giang tay về phía sau lưng Cảnh Thời: "Ba."
Lộ Ý Trí cúi đầu bế bé lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy Đô Đô, không muốn ngủ?"
Đô Đô chỉ chỗ ngủ, vùi đầu trong lòng ngủ Lộ Ý Trí, bộ dáng rất ỷ lại.
Bỗng Lộ Ý Trí nhớ ra lời mình nói với Đô Đô ở trong xe, không ngờ bé mập còn nhớ kĩ, hơn nữa phương thức giúp anh đặc biệt như vậy.
Ngay cả trông cửa cũng làm ra.
Cảnh Thời nhìn họ như thế thì biết hôm nay Đô Đô nhất định phải ở với Lộ Ý Trí, dứt khoát không nói một lời quay về phòng ngủ.
Lúc ngủ, Đô Đô cứng rắn treo trong lòng Lộ Ý Trí, xoay lưng về phía cha bé, nhưng sau khi ngủ thì không để ý nữa, ủn trái ủn phải, cuối cùng tìm được lòng cha chui vào, ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, Cảnh Thời một mình đi làm, Đô Đô được Lộ Ý Trí mang đến công ty.
Vừa ra khỏi thang máy, bé mập sải bàn chân ngắn quen cửa quen nẻo đi về phía phòng thư kí, Lộ Ý Trí đưa dây buộc tóc trong tay cho các thư kí.
"Giúp bé búi thêm máy cái."
Nói xong sờ đầu Đô Đô, cười cười đi vào phòng làm việc.
Các thư kí nhìn nhau, mọi người nghĩ trong lòng rốt cuộc phải búi thêm mấy cái.
Đô Đô đưa bàn tay mũm mĩm qua, kéo ngón tay các cô.
"A a..."
Cuối cùng, các thư kí búi cho Đô Đô tầm năm sáu cái, vốn Đô Đô chỉ có tí xíu, nên nhìn từ góc độ thị giác gần như đã đầy đầu.
Bé trưng ra một đầu búi tóc tròn, vui vẻ đi vào cho Lộ Ý Trí nhìn.
"Ba."
Lộ Ý Trí: "...."
Anh nhịn cười, cầm điện thoại trên bàn lên chụp cho bé mấy tấm hình, gửi cho Cảnh Thời.
Bên khu vui chơi.
Cảnh Thời mấy ngày nay cùng với đồng nghiệp ở khu lễ hội, bởi vậy không tránh khỏi gặp nhân viên Lộ thị, mà Thiệu Thanh là một trong những người đó.
Y đã chào hỏi cậu vào tối qua, nhưng Cảnh Thời không muốn để ý y.
Trông Thiệu Thanh còn rất tủi thân.
Nếu không phải biết cốt truyện trong sách gốc, Cảnh Thời cũng sắp bị y làm cảm động.
Trước đây nguyên chủ quấn chặt Lộ Lập Hiên, Thiệu Thanh ở sau lưng cũng bỏ ra không ít sức, trước mặt nguyên chủ một kiểu, trước mặt Lộ Lập Hiên lại là một kiểu khác.
Rõ ràng sống chung với Lộ Lập Hiên, còn nói với nguyên chủ Lộ Lập Hiên đối với y không tốt, khiến nguyên chủ cho rằng mình còn hy vọng, càng điên cuồng hơn.
Tuy nói cũng đáng đời nguyên chủ, nhưng Cảnh Thời không cách nào không chán ghét Thiệu Thanh.
Giờ cơm trưa, Thiệu Thanh lại đến.
Cảnh Thời vừa ăn cơm, vừa mở điện thoại, nhìn hình Lộ Ý Trí gửi cho cậu.
Bé mập ưỡn bụng tròn đứng trên thảm, trên đầu búi đầy búi tóc tròn, há miệng cười ngốc.
Cảnh Thời vô thức cười híp cả mắt.
Cậu vừa muốn đặt đũa xuống hỏi Đô Đô ăn cơm chưa, đã thấy xuất hiện một cái bóng bên cạnh.
Cậu theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, một giấy sau gương mặt Thiệu Thanh xuất hiện trong tầm nhìn.
Cảnh Thời hơi cau mày.
Thiệu Thanh ngồi xuống liếc nhìn màn hình điện thoại cậu, cười nói: "Cảnh Thời, đây là con trai cậu à, thật đáng yêu."
Kĩ năng diễn xuất của y thật tốt, Cảnh Thời cũng không muốn vạch trần y, miễn cho không nuốt trôi cơm.
"Cảnh Thời, tôi nghe Lập Hiên nói, Đô Đô là con trai của ngài Lộ?"
Cảnh Thời nhìn y, thẳng thắn nói: "Phải, là con trai của Lộ Ý Trí."
"Vậy." Thiệu Thanh giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Cậu và ngài Lộ đang yêu nhau sao?"
"Không có."
"Vậy cậu đối với Lập Hiên...."
Cảnh Thời đặt đũa qua một bên, xì cười một tiếng, chậm rãi nói: "Thiệu Thanh, cậu sống chung với Lộ Lập Hiên, còn hỏi tôi vấn đề như thế?"
Thiệu Thanh sững sờ, nét mặt có hơi lúng túng.
"Cảnh Thời?"
Thanh âm quen thuộc cắt ngang đối thoại giữa hai người, theo sau là một giọng sữa non nót.
"Cha!"
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: (Giơ ra bàn tay mũm mĩm cố gắng đếm): 123321, rốt cuộc có mấy búi?