Chương 48
Cảnh Thời chớp chớp mắt, mang theo nụ cười mỉm tha thiết chờ đợi phản ứng của Lộ Ý Trí, kết quả Lộ Ý Trí bỗng nhiên, vậy mà vô tình đẩy cậu ra.
Cảnh Thời: "....?"
Cậu vừa muốn mở miệng, thì nghe Lộ Ý Trí không có cảm xúc gì nói: "Không được."
Cảnh Thời lập tức mở to mắt, wow, vậy mà nói không được, hóa ra người trước đây mỗi ngày động tác nhỏ không ngừng không phải anh?
Nhưng nghĩ lại mình hôm nay hình như xác thực chọc người ta giận, vì hài hòa của gia đình, bỏ đi bỏ đi, lại hy sinh một lần nữa.
Cậu nghĩ rồi nghĩ, dứt khoát hoàn toàn cởi thắt lưng áo tắm, lộ ra lồng ngực trắng nõn, âm thầm cắn răng nghĩ, cho anh một cơ hội cuối cùng.
Đừng không biết điều!
Lộ Ý Trí rủ mắt, không biết đang nghĩ gì, lúc ngước mắt lên nhìn một màn kích thích này, con ngươi anh nhanh chóng tối xuống, khóe môi hơi cong lên.
Cảnh Thời âm thầm đắc ý, xem xem, cuối cùng hoàn toàn lộ nguyên hình rồi chứ gì.
Cậu lại lần nữa ngồi lên đùi, nằm sấp trong lồng ngực Lộ Ý Trí chậm rãi nói: "Sếp Lộ, điều hòa của anh bao nhiêu độ, sao em cảm thấy lạnh như thế?"
"....Phải không?"
"Phải nha phải nha, quá lạnh." Cậu nhịn xuống xấu hổ, chủ động kéo cánh tay Lộ Ý Trí qua, đặt lên eo mình: "Anh sờ thử xem phải hay không rất lạnh."
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của cậu, đến trình độ này, phàm là Lộ Ý Trí ý thức tỉnh táo, anh không thể nào nhịn được.
Quả nhiên, cái tay trên eo kia rất nhanh có phản ứng, mang theo hàm ý chọc ghẹo, chậm rãi dạo chơi ở eo cậu.
Ổn rồi.
Cảnh Thời đang muốn thuận theo tư thế thoát thân rời đi, dẫn Lộ Ý Trí vào phòng ngủ, thì nghe thấy giọng Lộ Ý Trí hàm chứa ý cười chưa thỏa mãn nói: "Không hài lòng lắm."
Cảnh Thời: "....?" Còn chưa hài lòng?
Đã như vậy rồi còn chưa hài lòng? Tức chết!
Kiên nhẫn của cậu hoàn toàn tiêu sạch, một tay nắm lấy cái cằm xinh đẹp của Lộ Ý Trí oán giận nói: "Cái này cũng không được cái kia cũng không được, lẽ nào em phải cởi sạch ra rồi tự mình ngồi lên anh mới hài lòng?"
Lộ Ý Trí dường như sững sờ, rất lâu mới buồn bực khụ một tiếng, môi hơi mím lại, nhanh chóng nói: "Cậu đi làm trước đi, chuyện còn lại mai đến công ty lại nói."
Vừa dứt lời, Cảnh Thời mở trừng trừng mắt nhìn anh từ chỗ tai lấy xuống tai nghe.
Cảnh Thời: "...."
Lộ Ý Trí bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, sờ sườn mặt cậu mờ ám nói: "Còn lạnh không?"
Cảnh Thời vỗ tay anh, tức giận nói: "Sao anh không nói anh đang nghe điện thoại?"
Lộ Ý Trí chớp chớp mắt, nét mặt vô tội: "Anh vừa rồi đẩy em ra, còn không rõ ràng sao?"
Cảnh Thời: "...."
Già mồm át lẽ phải! Cố ý đào hố! Đạo đức bại hoại!
Vừa nghĩ đến mình vừa rồi nói những lời đó đều bị người đối diện nghe thấy, nhất là câu nói cuối cùng kia, cả người cậu đều không được nữa rồi.
Chỉ muốn kéo Lộ Ý Trí cùng nhau chết chùm.
"Anh người này...."
Cảnh Thời chỉ Lộ Ý Trí, nửa ngày cũng không nghĩ ra từ thích hợp, có thể biểu đạt đầy đủ tâm tình căm giận lúc này của cậu.
Nhưng Lộ Ý Trí còn muốn tưới dầu vào lửa: "Người nào?"
"Anh cố ý!"
Lộ Ý Trí trở tay cưỡng ép Cảnh Thời dán chặt lên người anh, lồng ngực trần trụi cách lớp vải ngủ mỏng manh, nhiệt độ hai bên nhanh chóng hòa tan vào nhau.
Thanh âm trầm khàn của Lộ Ý Trí chậm rãi vang lên: "Muốn thử trong phòng khách không, hửm?"
Lý trí của Cảnh Thời bị anh tàn phá ở bên bờ sụp đổ, nhưng miễn cưỡng còn đỡ được ba phần cuối cùng: "Không được, Đô Đô rất nhanh sẽ trở về."
Lộ Ý Trí nhanh chóng bế người lên, đi về phía phòng tắm, trong thanh âm kiềm chế dục vọng rất rõ ràng: "Vậy đi phòng tắm, sẽ xong rất nhanh."
Trán Cảnh Thời chảy xuống sọc đen, người này lần trước cũng nói vậy, rồi dày vò cậu hơn hai tiếng, còn nói mình đã rất cố gắng khống chế.
"Không được, Đô Đô thật sự sắp ô..."
Nửa tiếng sau, Cảnh Thời chậm rãi mặc xong đồ ngủ đi ra, cửa lớn, Đô Đô đã bắt đầu dùng thân thể mũm mĩm đầy thịt của mình đụng cửa.
Nếu không phải Tiết Tâm Viễn dỗ dành, sợ là đã bắt đầu khóc lớn.
Đợi sau khi bế Đô Đô vào, Cảnh Thời và Tiết Tâm Viễn ở phòng khách nhàn rỗi tán gẫu một lát, Tiết Tâm Viễn còn có chuyện đi trước.
Lúc lại lần nữa về đến phòng ngủ, Lộ Ý Trí còn chưa đi ra, Cảnh Thời nín cười, đi qua gõ cửa: "Ngài Lộ, anh tắm xong chưa?"
Rất nhanh, bên trong truyền ra thanh âm buồn bực: "Em nói xem?"
Cảnh Thời cố tình làm khó nói: "Vậy phải làm thế nào, Đô Đô về rồi, bé muốn tắm."
Rất là phối hợp với cậu, Đô Đô lắc lư đi qua, dùng bàn tay nhỏ đầy thịt của mình vỗ vỗ cửa.
"Ba, ba."
"Anh xem, bé gấp rồi."
Im lặng một lát—
"Để bé vào đi, anh tắm cho bé."
"Anh xác định? Nếu không để em tắm cho."
Sau đó một trận tiếng nước tí tách, cửa phòng tắm bị mở, một cánh tay ướt át duỗi ra, nhanh chóng cuốn lấy bé mập vào.
"Không vấn đề."
Cảnh Thời cười cười, lực tự kiềm chế của Lộ Ý Trí xưa nay kinh người, bây giờ lại có con trai trước mặt, chắc hẳn nín về được rất dễ.
....Nhỉ.
Không bao lâu, bên trong truyền đến thanh âm bé mập lăn lộn trong nước, thỉnh thoảng còn pha trộn mấy câu thanh âm nói chuyện.
Cảnh Thời đứng ở cửa nghe một lát, có lẽ Đô Đô đang cùng ba chia sẻ niềm vui của hôm nay, Lộ Ý Trí thỉnh thoảng trả lời một tiếng.
Sau khi tắm rửa xong, Đô Đô còn chưa tận hứng, nằm ở trong lòng Cảnh Thời giơ hai bàn tay mũm mĩm biểu diễn cho cậu xem tối nay nhìn thấy thứ gì, Cảnh Thời nghe không ra, chỉ có thể từ trong phối âm a u a ư thỉnh thoảng của Đô Đô phân tích ra có lẽ là đồ ăn.
Nói một lát, bé mập tinh lực tràn đầy có lẽ cũng hơi mệt, bé trở người vỗ cánh tay Lộ Ý Trí.
"Ba, vịt vịt."
Lộ Ý Trí từ sau khi ra khỏi phòng tắm vẫn luôn không nói chuyện, lúc này lười biếng dựa ở đầu giường, sờ đầu tròn của Đô Đô.
"Vịt vịt gì?"
Đô Đô duỗi ra bàn tay mũm mĩm vỗ bụng tròn của mình: "Đô Đô vịt vịt."
Lộ Ý Trí nhìn về phía Cảnh Thời, Cảnh Thời bất lực bế Đô Đô quay lại giường nằm.
"Vịt của Đô Đô được cha dẹp rồi, ngày mai con mang nó ra ngoài chơi được không, hôm nay ngủ trước."
Đô Đô không chịu, thân thể mũm mĩm nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Lộ Ý Trí ấn bé lại, chọc đầu mũi nói: "Còn đừng động đậy nữa, ba đi cầm."
Sau khi nhét vịt nhỏ vào trong lòng bé, bé mập cuối cùng yên tĩnh, bé trở mình nằm lên gối của mình, hai bàn tay ngắn liều mạng ôm vịt nhỏ, hai cái đều là của Đô Đô mập.
"Con muốn ôm nó ngủ?"
"A."
Cảnh Thời có hơi muốn cười, cậu phủi một cái ở giữa: "Con xem, chỗ này chỉ lớn có bấy nhiêu, không có chỗ cho cả Đô Đô và vịt vịt, nếu không cha đưa con đến phòng bên cạnh, con một mình ngủ với vịt vịt."
Đô Đô mặt nhỏ ngây ngốc suy nghĩ tỉ mỉ một lát, quả quyết ném vịt vịt đi, bản thân lăn hai cái chen vào lòng Cảnh Thời.
Cảnh Thời dỗ xong bé, lại nhìn Lộ Ý Trí một bên khác còn đang xem điện thoại, vỗ nhẹ mặt giường nói: "Ngài Lộ, ngủ."
Lộ Ý Trí tùy ý ừ một tiếng.
Giữa lúc mơ màng bị hai cánh tay có lực ôm lên, Cảnh Thời tuyệt vọng, nhưng kì lạ là, vậy mà cũng nằm trong dự liệu.
Sau khi Lộ Ý Trí bế người lên, tiện tay đặt con vịt trên sofa đến bên cạnh Đô Đô, rồi bước nhanh về phía phòng khách.
Phòng trong nhà nhiều như vậy, Lộ Ý Trí mỗi lần đều là căn phòng nào gần thì đi căn phòng đó, nói thế nào, nhiều lần như vậy, thế mà còn có một loại cảm giác như mở hộp mù, rất mạo hiểm kích thích.
Lưng Cảnh Thời vừa tiếp xúc đến ga giường hơi lạnh, người liền tỉnh táo, cậu tức giận hầm hừ nói: "Trễ như vậy còn không để người ngủ!"
Lộ Ý Trí phủ người lên hôn cậu, cười nói: "Còn chưa đến 9 giờ."
Cảnh Thời nghẹn, có lẽ còn nhớ chuyện vừa rồi bị trêu chọc trong phòng sách, cố tình nói: "Ngài Lộ, anh cũng sắp 30, nghe nói đàn ông qua 30 phải bảo dưỡng, anh ngày ngày tiêu hao, sau này phải chăng đổi thành em?"
Lộ Ý Trí con ngươi đen như mực 'sâu xa' nhìn cậu một giây, rồi cười khẽ ra tiếng.
"Em đang chất vấn anh?"
Cảnh Thời bỗng nhiên thu lại nụ cười, chân mềm nhũn liều mạng điên cuồng muốn trốn, nhưng không có tác dụng gì, lập tức bị Lộ Ý Trí kéo về.
Đã qua rất lâu--
"Tên đàn ông già không thể nói giỡn, em nói lung tung, anh..."
"Em sai rồi, anh không hề già hu hu..."
Còn chuyển hướng sự chú ý—
"Anh nghe xem có phải Đô Đô khóc rồi không..."
....
*
Tối hôm đó, Thiệu Thanh về đến nhà, Tôn Dung vừa nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của con trai.
"Tiểu Thanh, con sao vậy?"
Thiệu Thanh ngẩng đầu nhìn bà, không nói chuyện, mắt chứa đầy âm u.
Tôn Dung bị dọa hết hồn, nhanh chóng kiểm tra mặt và cánh tay của Thiệu Thanh.
Thiệu Minh ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, hùng hổ chạy ra, nhưng chỉ nhìn chằm chằm Thiệu Thanh rồi cau mày nói: "Trễ như vậy rồi còn đi chỗ nào biến mình thành bộ dáng như thế?"
Thiệu Thanh không nhìn ông, xiêu vẹo ngồi trên sofa thở dốc, rồi bụm mặt nói: "Vừa rồi ở dưới lầu, không hiểu sao bị Cảnh Thời bỗng nhiên xông ra đánh con một trận."
"Cái gì?"
Thiệu Minh bỗng nhiên dậm chân, con ngươi quả thực sắp trợn ra khỏi hốc mắt.
"Con nói ai, Cảnh Thời?"
Tôn Dung tức đến hung hăng đập Thiệu Minh, đỏ hốc mắt nói: "Bảo ông đi tìm cha mẹ ông, ông không chịu đi, bây giờ ông xem xem, Tiểu Thanh nhà chúng ta bị đánh thành cái dạng gì rồi!"
Thiệu Minh xoay đầu rống với bà: "Đi cái gì mà đi, trong tay anh trai tôi có khế ước năm đó kí, đi có tác dụng gì?"
"Vậy cứ trơ mắt nhìn Tiểu Thanh bị Cảnh Thời đánh? Không hiểu sao, dám ở dưới lầu nhà chúng ta đánh người, còn có vương pháp không?"
Tôn Dung càng nói càng tức, kéo cánh tay Thiệu Thanh đi ra ngoài: "Đi, chúng ta đi báo cảnh sát, để nó ngồi tù!"
Thiệu Thanh sắc mặt hơi đổi, y đương nhiên không dám báo cảnh sát, thế nên chỉ có thể giả vờ đau đầu, thoái thác nói: "Không được, con không đi."
Thấy y như vậy, Tôn Dung chỉ có thể oán giận nhìn Thiệu Minh, dường như coi ông thành Cảnh Thời.
Thiệu Thanh tùy tiện tìm một cái cớ quay về phòng.
"Thiệu Minh, con trai bị đánh thành như vậy ông cũng nhìn thấy, nếu ngày mai ông không đi tìm anh trai ông đòi một lời giải thích, vậy chúng ta ly hôn!"
Thiệu Minh trái phải đều khó xử, ông xưa nay không phải một người có chủ kiến, không phải nghe lời cha mẹ thì chính là nghe lời vợ, nhưng dù sao Thiệu Thanh cũng là con trai ruột ông, thấy y bị đánh tự nhiên cũng rất tức giận.
Càng huống chi, khế ước là cha mẹ ông kí, không phải ông kí.
Sau khi nghĩ xong, ông đến cửa phòng Thiệu Thanh, gõ mấy cái, lớn tiếng nói: "Tiểu Thanh, cha ngày mai đi tìm bác cả con đòi công bằng cho con, con đừng quá..."
Nói còn chưa nói xong, cửa bị kéo ra, Thiệu Thanh nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Không cần đi!"
Tôn Dung cho rằng con trai lo lắng cho họ, dịu dàng nói: "Tiểu Thanh con đừng lo lắng cho chúng ta, chúng ta lần này chiếm lý, mẹ xem Tiết Tâm Viễn lần này làm sao bảo vệ đứa con trai nuôi của ổng!"
Thiệu Thanh nhíu chặt mày, y có hơi hối hận khi nói cho cha mẹ y biết.
"Con nói không cần đi chính là không cần đi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi."
"Đùng" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Tôn Dung và Thiệu Minh đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể về phòng đóng cửa nhỏ giọng thương lượng
Thiệu Minh do dự nói: "Thật sự không đi?"
"Không được, tôi nuốt không trôi cơn tức này, chúng ta lén đi."
"....Được."
Ngày hôm sau, sau khi Thiệu Thanh đi làm, Thiệu Minh gọi cho Tiết Tâm Viễn.
Trong điện thoại ông ta đương nhiên không dám trực tiếp trở mặt, chỉ có thể nói có chút việc muốn tìm ông thương lượng.
Tôn Dung lo lắng ông ta không biết nói chuyện, cũng đi theo.
Tiết Tâm Viễn hôm nay chơi với Đô Đô cả buổi chiều, buổi tối còn dắt Đô Đô đi ăn cơm, cảm nhận được Đô Đô ngày càng thích ông, cha không ở bên cạnh cũng không khóc.
Cho nên ông bây giờ tâm tình rất tốt.
Bằng không cũng sẽ không đồng ý.
Thiệu Minh tìm một quán cafe, ngồi đối mặt với Tiết Tâm Viễn.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Thiệu Minh cúi đầu nghĩ một lát, Tôn Dung có hơi không kiên nhẫn, lặng lẽ đẩy ông ta.
Tiết Tâm Viễn hơi cau mày.
"Anh, em hôm nay đến tìm anh là muốn đòi công bằng cho Tiểu Thanh nhà em."
"Thiệu Thanh?"
"Hôm qua, Cảnh Thời bỗng nhiên chạy đến dưới lầu nhà em đánh Tiểu thanh một trận, bộ dáng kia của Tiểu Thanh, em và mẹ nó thấy mà đau lòng."
"Nó còn ngăn không cho chúng em đến, chúng em giấu nó lén lút đến."
"..."
Phản ứng đầu tiên của Tiết Tâm Viễn là không tin, ông tuy sống chung với Cảnh Thời không tính lâu, nhưng ông biết Cảnh Thời không phải người tùy tiện đánh người.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tôn Dung nhịn không được trả lời: "Tiểu Thanh mỗi ngày đi làm ở công ty, nghỉ phép cũng không chịu nghỉ, nó có thể có mâu thuẫn gì với Cảnh Thời?"
"Phải đó anh, trước đây lúc đi học, Cảnh Thời không thích Tiểu Thanh, ai biết lần này lại là vì cái gì?"
Tiết Tâm Viễn không kiên nhẫn nói: "Được rồi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ đi hỏi Cảnh Thời, các người về trước đi."
Tôn Dung còn muốn nói gì đấy, nhưng bị Thiệu Minh cứng rắn kéo đi.
Nhìn bóng lưng đôi vợ chồng tức giận không cam tâm rời đi, Tiết Tâm Viễn chậm rãi ở trong lòng nhớ lại lời họ vừa nói, rồi mới lấy ra điện thoại gọi cho Cảnh Thời.
"Ngài...Tiết?"
Cảnh Thời vẫn như cũ không sửa miệng, nhưng trong thanh âm tràn đầy vui sướng.
Tiết Tâm Viễn trực tiếp nói: "Cảnh Thời, chiều hôm qua xảy ra chuyện gì?"
Bây giờ nghĩ nghĩ, Cảnh Thời lúc đó bỗng nhiên để mình dẫn Đô Đô đi ăn cơm, chắc hẳn đi tìm Thiệu Thanh.
Cảnh Thời sững sờ, theo bản năng hỏi ngược lại: "Cái gì?"
Tiết Tâm Viễn thẳng thắn vô tư nói lại cho cậu biết chuyện Thiệu Minh và Tôn Dung đến, sở dĩ thẳng thắn vô tư, bởi vì ông tin tưởng Cảnh Thời.
Bên trong khẳng định có chuyện gì đó ông không biết.
Cảnh Thời không cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ cảm thấy gan Thiệu Thanh khá to, rõ ràng bản thân đuối lý, lại có thể nói giống như bản thân là người bị hại.
"Ngài....Tiết, đây là chuyện giữa cháu và Thiệu Thanh, cháu đánh cậu ta, nhưng cháu không phải không có lý do mà đánh cậu ta, ngài đừng quản."
Dù sao Thiệu Thanh cũng là cháu trai Tiết Tâm Viễn, nói ra nhất định khiến ông khó xử, càng huống chi, cậu còn đồng ý với nhân viên nữ kia, phải thay cô bảo mật.
Nhưng Tiết Tâm Viễn không ngốc, vốn tin tưởng cậu, bây giờ lại nghe cậu nói như vậy, liền thăm dò nói: "Có liên quan với Đô Đô?"
"..."
"Con và Thiệu Thanh gần đây không tiếp xúc, không thể nào vì con vừa động não nhớ đến mâu thuẫn trước đây, bỗng nhiên có cảm hứng đi đánh người một trận?"
Càng huống chi, Đô Đô lại vừa bị thương.
Cảnh Thời không nói nên lời, chỉ có thể nói Tiết Tâm Viễn không hổ là người mở công ty lớn, năng lực phân tích, khó phân thắng bại với Lộ Ý Trí.
Sau khi tắt máy, Tiết Tâm Viễn im lặng hồi lâu.
Ông nhớ một chút tình cảm cuối cùng với nhà họ Thiệu, kết quả lại hại đến cháu trai mình.
Quá khứ ông từng một lần tiếc nuối trên người Tiểu Hàng, hối hận nửa đời người, lẽ nào bây giờ còn muốn thêm một lần nữa?
Ngồi hồi lâu trong tiệm cafe, Tiết Tâm Viễn mới đứng lên rời đi.
Sau khi vào công ty, ông trực tiếp đi đến trước bàn Thiệu Thanh, gõ nhẹ hai cái, dùng giọng điệu giải quyết công việc nói: "Thiệu Thanh, đến văn phòng tôi một chuyến."
Nhân viên xung quanh vừa nghe, đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Thiệu Thanh, cháu trai sếp chính là khác biệt, nhìn phần đại ngộ duy nhất này, sếp bình thường nào có thời gian rảnh nhìn những nhân viên bình thường như họ?
Thiệu Thanh ánh mắt lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng bị y che giấu rất tốt.
"Vâng chủ tịch Tiết."
Trước mặt nhân viên khác, Thiệu Thanh luôn gọi Tiết Tâm Viễn là chủ tịch Tiết, trước đây Tiết Tâm Viễn còn cảm thấy y rất biết đúng mực, nhưng bây giờ chỉ muốn thở dài.
Thiệu Thanh theo sau Tiết Tâm Viễn vào phòng làm việc của chủ tịch.
"Đóng cửa lại."
Thiệu Thanh tạm ngừng, rồi thuận theo đóng cửa lại.
Làm cháu trai sếp, y vẫn luôn rất chú ý những chi tiết này, không có tình huống đặc thù căn bản sẽ không đóng cửa.
"Bác cả, bác tìm cháu có chuyện gì không?"
"Năm đó lúc tôi ra nước ngoài, cậu vừa sinh ra không lâu, có lẽ không hiểu rõ lắm những chuyện khi ấy. Năm đó tôi và ông bà nội cậu quậy long trời, bởi vì họ hại chết Tiết Hàng, cho nên Thiệu Thanh, Cảnh Thời và Đô Đô là giới hạn của tôi, bất kì người nào muốn tổn thương họ, tôi sẽ không bỏ qua."
Thiệu Thanh sững sờ, cùng lúc nhanh chóng ở trong đầu hồi tưởng lại một lần, thực ra sau khi chuyện xảy ra, y đã nhớ lại vô số lần.
Y rất chắc chắn, không có người nhìn thấy.
Trước mắt bác cả nói vậy, chỉ có thể nghe Cảnh Thời nói gì đó.
"Bác cả, ý của bác chính là, cháu tổn thương Cảnh Thời và Đô Đô sao?"
"Cậu không nhận?"
Thiệu Thanh nét mặt vội vàng: "Là Cảnh Thời nói sao, cậu ta tại sao muốn nói như vậy? Dù quan hệ của cháu và cậu ta không tốt, cũng sẽ không tổn thương Đô Đô, Đô Đô mới một tuổi."
Tiết Tâm Viễn cười một tiếng, Cảnh Thời tuy không chịu nói, nhưng cậu không phải nhân viên Hồi Hàng, chuyện camera không có còn làm sao biết được chuyện này?
Trước khi về ông bảo Hà Trác tìm nhân viên hỏi, đối mặt với một trợ lý kinh nghiệm phong phú như Hà Trác, một sinh viên thực tập nhỏ nhoi còn có thể chống đỡ?
Bây giờ thấy Thiệu Thanh dùng giọng điệu chính đáng lươn lẹo, càng cảm thấy thú vị.
Mạnh hơn Thiệu Minh và Thiệu Hưng Học nhiều.
Đáng tiếc thông minh không dùng đúng chỗ.
"Tôi trực tiếp tìm cậu đến, tự nhiên là có chứng cứ, cậu không cần lãng phí miệng lưỡi, vẫn nên nghĩ cách làm sao tìm việc đi."
Thiệu Thanh bỗng nhiên trừng to mắt, lớn tiếng nói: "Bác cả, cháu thật sự không có!"
"Ra ngoài."
Vào khoảng khắc này, Thiệu Thanh thật sự có loại cảm giác thế giới đều sụp đổ, nếu y thật sự bị Tiết Tâm Viễn đá ra khỏi Hồi Hàng, vậy y ngay cả cơ hội cạnh tranh với Cảnh Thời cũng không có.
Y làm sao có thể cam tâm?
Cuối cùng, y không nhớ mình làm sao ra khỏi phòng làm việc của Tiết Tâm Viễn, chỉ nhớ tất cả nhân viên bên ngoài dường như đều đang nhìn y.
Nhưng rốt cuộc là ánh mắt gì, ngưỡng mộ, hay đồng tình, nhìn không rõ nữa.
*
Mấy ngay ngay Thiệu Hưng Học vẫn luôn trốn Thiệu Minh, ngay cả điện thoại cũng không dám nhận, sợ ông ta bảo mình đi tìm Tiết Tâm Viễn.
Nói thật, mỗi lần đối mặt đứa con trai cả, lão đều hoảng sợ.
Không phải chột dạ, đơn thuần là sợ hãi.
Khó lắm Thiệu Minh không gọi nữa, Thiệu Hưng Học và Châu Thục mới dám ra khỏi cửa.
Vừa đến trong hành lang, thấy mấy người cao to đi qua, Thiệu Hưng Học và họ lướt qua nhau mà đi, nghe thấy mấy từ mấu chốt.
Tặng, thẻ mua sắm, 1000 tệ.(3.540.000 triệu)
Lão nhanh chóng quay đầu lại, kéo lấy một người trong đó, tò mò nói: "Thẻ mua sắm gì, các cậu vừa nói cái gì?"
Người kia có lẽ tâm tình đang tốt, bị người kéo cũng không tức giận, còn rất nhiệt tình giải thích cho họ.
"Phía trước có người đang tặng thẻ mua sắm, chỉ cần dựa vào giấy chứng nhận bất động sản thì có thể nhận được, 5000 tệ." (17.700.000 triệu)
Thiệu Hưng Học nét mặt nghi ngờ: "Thật không, nào có chuyện tốt như thế?"
"Ừ, ông xem."
Thiệu Hưng học nhận lấy tấm thẻ màu vàng kia, lật qua lật lại xem mấy lần, phát hiện vậy mà là thật.
Thẻ này trước đây Thiệu Thanh và Lộ Lập Hiên lúc còn ở bên nhau, cầm về nhà mấy lần, nhưng đều chỉ có một hai ngàn tệ, không có nhiều như vậy.
Thẻ này gần đây thường được dùng trong trung tâm thương lại lớn, mua cái gì đều được.
Mấu chốt hơn là, thẻ này tượng trưng cho thân phận, trước đây họ cầm thẻ này đi trung tâm thương mại tiêu dùng, nhân viên phục vụ bên trong đừng nhắc có bao nhiêu nhiệt tình với họ.
Đợi sau khi những người kia rời đi, Thiệu Hưng Học vui vẻ nói: "Đi, chúng ta về lấy giấy chứng nhận bất động sản."
Nhưng Châu Thục hiển nhiên chu toàn hơn ông, nhanh chóng kéo lão lại: "Không được! Ông quên rồi, giấy chứng nhận bất động sản của chúng ta..."
Thiệu Hưng Học vỗ đầu, lão sao quên mất chuyện này.
Căn nhà bây giờ họ ở là cha của Thiệu Hưng Học để lại cho Tiết Tâm Viễn, giấy chứng nhận bất động sản vốn chỉ có tên một mình Tiết Tâm Viễn.
Sau này Tiết Tâm Viễn ra nước ngoài, họ tự tiện sửa thành tên của mình.
Nó không hợp pháp, nhưng bất động sản hơn 20 năm trước không chính quy, kiểm tra cũng không nghiêm, bây giờ không được nữa.
Một khi lấy ra, chỉ cần người hơi hiểu tí, đều có thể nhìn ra manh mối.
Nghĩ đến thẻ mua sắm 5000 tệ, Thiệu Hưng Học có hơi không cam tâm.
"Những người kia cũng chưa chắn có thể nhìn ra."
Châu Thục nghĩ rồi nghĩ, nói: "Chúng ta trước đi qua xem xem, nếu kiểm tra không nghiêm, chúng ta lại quay về lấy."
"Nghe bà vậy."
Hai vợ chồng giả vờ đi bộ chậm rãi đến gần, cách xa xa nhìn thấy một hàng đội ngũ dài, còn có nhiều người vui vẻ cầm thẻ.
Hai người lại chặn một người, hỏi người ta giấy chứng nhận bất động sản xem kiểu gì.
Người kia cười nói: "Hầy, căn bản không nhìn, liếc sơ ba chữ giấy chứng nhận bất động sản trên tay tôi rồi đưa thẻ cho tôi."
"Cũng không biết vị sếp nào hào phóng như vậy nữa."
Thiệu Hưng Học và Châu Thục nhìn nhau, đều nhìn thấy hưng phấn và thả lỏng trong mắt đối phương.
Căn bản không xem? Vậy không phải dễ làm à?
Hai vợ chồng không nói một lời, trực tiếp xoay người quay về nhà cầm giấy chứng nhận bất động sản.
"Hay là bảo Thiệu Minh cũng cầm cuốn của nó đến?"
"Trước đừng vội, chúng ta thử xem trước, thành rồi lại gọi nó đến."
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Các cha lại ném Đô Đô xuống, chỉ có vịt vịt ngủ với Đô Đô hu hu.
Cảnh Thời: "....?"
Cậu vừa muốn mở miệng, thì nghe Lộ Ý Trí không có cảm xúc gì nói: "Không được."
Cảnh Thời lập tức mở to mắt, wow, vậy mà nói không được, hóa ra người trước đây mỗi ngày động tác nhỏ không ngừng không phải anh?
Nhưng nghĩ lại mình hôm nay hình như xác thực chọc người ta giận, vì hài hòa của gia đình, bỏ đi bỏ đi, lại hy sinh một lần nữa.
Cậu nghĩ rồi nghĩ, dứt khoát hoàn toàn cởi thắt lưng áo tắm, lộ ra lồng ngực trắng nõn, âm thầm cắn răng nghĩ, cho anh một cơ hội cuối cùng.
Đừng không biết điều!
Lộ Ý Trí rủ mắt, không biết đang nghĩ gì, lúc ngước mắt lên nhìn một màn kích thích này, con ngươi anh nhanh chóng tối xuống, khóe môi hơi cong lên.
Cảnh Thời âm thầm đắc ý, xem xem, cuối cùng hoàn toàn lộ nguyên hình rồi chứ gì.
Cậu lại lần nữa ngồi lên đùi, nằm sấp trong lồng ngực Lộ Ý Trí chậm rãi nói: "Sếp Lộ, điều hòa của anh bao nhiêu độ, sao em cảm thấy lạnh như thế?"
"....Phải không?"
"Phải nha phải nha, quá lạnh." Cậu nhịn xuống xấu hổ, chủ động kéo cánh tay Lộ Ý Trí qua, đặt lên eo mình: "Anh sờ thử xem phải hay không rất lạnh."
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của cậu, đến trình độ này, phàm là Lộ Ý Trí ý thức tỉnh táo, anh không thể nào nhịn được.
Quả nhiên, cái tay trên eo kia rất nhanh có phản ứng, mang theo hàm ý chọc ghẹo, chậm rãi dạo chơi ở eo cậu.
Ổn rồi.
Cảnh Thời đang muốn thuận theo tư thế thoát thân rời đi, dẫn Lộ Ý Trí vào phòng ngủ, thì nghe thấy giọng Lộ Ý Trí hàm chứa ý cười chưa thỏa mãn nói: "Không hài lòng lắm."
Cảnh Thời: "....?" Còn chưa hài lòng?
Đã như vậy rồi còn chưa hài lòng? Tức chết!
Kiên nhẫn của cậu hoàn toàn tiêu sạch, một tay nắm lấy cái cằm xinh đẹp của Lộ Ý Trí oán giận nói: "Cái này cũng không được cái kia cũng không được, lẽ nào em phải cởi sạch ra rồi tự mình ngồi lên anh mới hài lòng?"
Lộ Ý Trí dường như sững sờ, rất lâu mới buồn bực khụ một tiếng, môi hơi mím lại, nhanh chóng nói: "Cậu đi làm trước đi, chuyện còn lại mai đến công ty lại nói."
Vừa dứt lời, Cảnh Thời mở trừng trừng mắt nhìn anh từ chỗ tai lấy xuống tai nghe.
Cảnh Thời: "...."
Lộ Ý Trí bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, sờ sườn mặt cậu mờ ám nói: "Còn lạnh không?"
Cảnh Thời vỗ tay anh, tức giận nói: "Sao anh không nói anh đang nghe điện thoại?"
Lộ Ý Trí chớp chớp mắt, nét mặt vô tội: "Anh vừa rồi đẩy em ra, còn không rõ ràng sao?"
Cảnh Thời: "...."
Già mồm át lẽ phải! Cố ý đào hố! Đạo đức bại hoại!
Vừa nghĩ đến mình vừa rồi nói những lời đó đều bị người đối diện nghe thấy, nhất là câu nói cuối cùng kia, cả người cậu đều không được nữa rồi.
Chỉ muốn kéo Lộ Ý Trí cùng nhau chết chùm.
"Anh người này...."
Cảnh Thời chỉ Lộ Ý Trí, nửa ngày cũng không nghĩ ra từ thích hợp, có thể biểu đạt đầy đủ tâm tình căm giận lúc này của cậu.
Nhưng Lộ Ý Trí còn muốn tưới dầu vào lửa: "Người nào?"
"Anh cố ý!"
Lộ Ý Trí trở tay cưỡng ép Cảnh Thời dán chặt lên người anh, lồng ngực trần trụi cách lớp vải ngủ mỏng manh, nhiệt độ hai bên nhanh chóng hòa tan vào nhau.
Thanh âm trầm khàn của Lộ Ý Trí chậm rãi vang lên: "Muốn thử trong phòng khách không, hửm?"
Lý trí của Cảnh Thời bị anh tàn phá ở bên bờ sụp đổ, nhưng miễn cưỡng còn đỡ được ba phần cuối cùng: "Không được, Đô Đô rất nhanh sẽ trở về."
Lộ Ý Trí nhanh chóng bế người lên, đi về phía phòng tắm, trong thanh âm kiềm chế dục vọng rất rõ ràng: "Vậy đi phòng tắm, sẽ xong rất nhanh."
Trán Cảnh Thời chảy xuống sọc đen, người này lần trước cũng nói vậy, rồi dày vò cậu hơn hai tiếng, còn nói mình đã rất cố gắng khống chế.
"Không được, Đô Đô thật sự sắp ô..."
Nửa tiếng sau, Cảnh Thời chậm rãi mặc xong đồ ngủ đi ra, cửa lớn, Đô Đô đã bắt đầu dùng thân thể mũm mĩm đầy thịt của mình đụng cửa.
Nếu không phải Tiết Tâm Viễn dỗ dành, sợ là đã bắt đầu khóc lớn.
Đợi sau khi bế Đô Đô vào, Cảnh Thời và Tiết Tâm Viễn ở phòng khách nhàn rỗi tán gẫu một lát, Tiết Tâm Viễn còn có chuyện đi trước.
Lúc lại lần nữa về đến phòng ngủ, Lộ Ý Trí còn chưa đi ra, Cảnh Thời nín cười, đi qua gõ cửa: "Ngài Lộ, anh tắm xong chưa?"
Rất nhanh, bên trong truyền ra thanh âm buồn bực: "Em nói xem?"
Cảnh Thời cố tình làm khó nói: "Vậy phải làm thế nào, Đô Đô về rồi, bé muốn tắm."
Rất là phối hợp với cậu, Đô Đô lắc lư đi qua, dùng bàn tay nhỏ đầy thịt của mình vỗ vỗ cửa.
"Ba, ba."
"Anh xem, bé gấp rồi."
Im lặng một lát—
"Để bé vào đi, anh tắm cho bé."
"Anh xác định? Nếu không để em tắm cho."
Sau đó một trận tiếng nước tí tách, cửa phòng tắm bị mở, một cánh tay ướt át duỗi ra, nhanh chóng cuốn lấy bé mập vào.
"Không vấn đề."
Cảnh Thời cười cười, lực tự kiềm chế của Lộ Ý Trí xưa nay kinh người, bây giờ lại có con trai trước mặt, chắc hẳn nín về được rất dễ.
....Nhỉ.
Không bao lâu, bên trong truyền đến thanh âm bé mập lăn lộn trong nước, thỉnh thoảng còn pha trộn mấy câu thanh âm nói chuyện.
Cảnh Thời đứng ở cửa nghe một lát, có lẽ Đô Đô đang cùng ba chia sẻ niềm vui của hôm nay, Lộ Ý Trí thỉnh thoảng trả lời một tiếng.
Sau khi tắm rửa xong, Đô Đô còn chưa tận hứng, nằm ở trong lòng Cảnh Thời giơ hai bàn tay mũm mĩm biểu diễn cho cậu xem tối nay nhìn thấy thứ gì, Cảnh Thời nghe không ra, chỉ có thể từ trong phối âm a u a ư thỉnh thoảng của Đô Đô phân tích ra có lẽ là đồ ăn.
Nói một lát, bé mập tinh lực tràn đầy có lẽ cũng hơi mệt, bé trở người vỗ cánh tay Lộ Ý Trí.
"Ba, vịt vịt."
Lộ Ý Trí từ sau khi ra khỏi phòng tắm vẫn luôn không nói chuyện, lúc này lười biếng dựa ở đầu giường, sờ đầu tròn của Đô Đô.
"Vịt vịt gì?"
Đô Đô duỗi ra bàn tay mũm mĩm vỗ bụng tròn của mình: "Đô Đô vịt vịt."
Lộ Ý Trí nhìn về phía Cảnh Thời, Cảnh Thời bất lực bế Đô Đô quay lại giường nằm.
"Vịt của Đô Đô được cha dẹp rồi, ngày mai con mang nó ra ngoài chơi được không, hôm nay ngủ trước."
Đô Đô không chịu, thân thể mũm mĩm nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Lộ Ý Trí ấn bé lại, chọc đầu mũi nói: "Còn đừng động đậy nữa, ba đi cầm."
Sau khi nhét vịt nhỏ vào trong lòng bé, bé mập cuối cùng yên tĩnh, bé trở mình nằm lên gối của mình, hai bàn tay ngắn liều mạng ôm vịt nhỏ, hai cái đều là của Đô Đô mập.
"Con muốn ôm nó ngủ?"
"A."
Cảnh Thời có hơi muốn cười, cậu phủi một cái ở giữa: "Con xem, chỗ này chỉ lớn có bấy nhiêu, không có chỗ cho cả Đô Đô và vịt vịt, nếu không cha đưa con đến phòng bên cạnh, con một mình ngủ với vịt vịt."
Đô Đô mặt nhỏ ngây ngốc suy nghĩ tỉ mỉ một lát, quả quyết ném vịt vịt đi, bản thân lăn hai cái chen vào lòng Cảnh Thời.
Cảnh Thời dỗ xong bé, lại nhìn Lộ Ý Trí một bên khác còn đang xem điện thoại, vỗ nhẹ mặt giường nói: "Ngài Lộ, ngủ."
Lộ Ý Trí tùy ý ừ một tiếng.
Giữa lúc mơ màng bị hai cánh tay có lực ôm lên, Cảnh Thời tuyệt vọng, nhưng kì lạ là, vậy mà cũng nằm trong dự liệu.
Sau khi Lộ Ý Trí bế người lên, tiện tay đặt con vịt trên sofa đến bên cạnh Đô Đô, rồi bước nhanh về phía phòng khách.
Phòng trong nhà nhiều như vậy, Lộ Ý Trí mỗi lần đều là căn phòng nào gần thì đi căn phòng đó, nói thế nào, nhiều lần như vậy, thế mà còn có một loại cảm giác như mở hộp mù, rất mạo hiểm kích thích.
Lưng Cảnh Thời vừa tiếp xúc đến ga giường hơi lạnh, người liền tỉnh táo, cậu tức giận hầm hừ nói: "Trễ như vậy còn không để người ngủ!"
Lộ Ý Trí phủ người lên hôn cậu, cười nói: "Còn chưa đến 9 giờ."
Cảnh Thời nghẹn, có lẽ còn nhớ chuyện vừa rồi bị trêu chọc trong phòng sách, cố tình nói: "Ngài Lộ, anh cũng sắp 30, nghe nói đàn ông qua 30 phải bảo dưỡng, anh ngày ngày tiêu hao, sau này phải chăng đổi thành em?"
Lộ Ý Trí con ngươi đen như mực 'sâu xa' nhìn cậu một giây, rồi cười khẽ ra tiếng.
"Em đang chất vấn anh?"
Cảnh Thời bỗng nhiên thu lại nụ cười, chân mềm nhũn liều mạng điên cuồng muốn trốn, nhưng không có tác dụng gì, lập tức bị Lộ Ý Trí kéo về.
Đã qua rất lâu--
"Tên đàn ông già không thể nói giỡn, em nói lung tung, anh..."
"Em sai rồi, anh không hề già hu hu..."
Còn chuyển hướng sự chú ý—
"Anh nghe xem có phải Đô Đô khóc rồi không..."
....
*
Tối hôm đó, Thiệu Thanh về đến nhà, Tôn Dung vừa nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của con trai.
"Tiểu Thanh, con sao vậy?"
Thiệu Thanh ngẩng đầu nhìn bà, không nói chuyện, mắt chứa đầy âm u.
Tôn Dung bị dọa hết hồn, nhanh chóng kiểm tra mặt và cánh tay của Thiệu Thanh.
Thiệu Minh ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, hùng hổ chạy ra, nhưng chỉ nhìn chằm chằm Thiệu Thanh rồi cau mày nói: "Trễ như vậy rồi còn đi chỗ nào biến mình thành bộ dáng như thế?"
Thiệu Thanh không nhìn ông, xiêu vẹo ngồi trên sofa thở dốc, rồi bụm mặt nói: "Vừa rồi ở dưới lầu, không hiểu sao bị Cảnh Thời bỗng nhiên xông ra đánh con một trận."
"Cái gì?"
Thiệu Minh bỗng nhiên dậm chân, con ngươi quả thực sắp trợn ra khỏi hốc mắt.
"Con nói ai, Cảnh Thời?"
Tôn Dung tức đến hung hăng đập Thiệu Minh, đỏ hốc mắt nói: "Bảo ông đi tìm cha mẹ ông, ông không chịu đi, bây giờ ông xem xem, Tiểu Thanh nhà chúng ta bị đánh thành cái dạng gì rồi!"
Thiệu Minh xoay đầu rống với bà: "Đi cái gì mà đi, trong tay anh trai tôi có khế ước năm đó kí, đi có tác dụng gì?"
"Vậy cứ trơ mắt nhìn Tiểu Thanh bị Cảnh Thời đánh? Không hiểu sao, dám ở dưới lầu nhà chúng ta đánh người, còn có vương pháp không?"
Tôn Dung càng nói càng tức, kéo cánh tay Thiệu Thanh đi ra ngoài: "Đi, chúng ta đi báo cảnh sát, để nó ngồi tù!"
Thiệu Thanh sắc mặt hơi đổi, y đương nhiên không dám báo cảnh sát, thế nên chỉ có thể giả vờ đau đầu, thoái thác nói: "Không được, con không đi."
Thấy y như vậy, Tôn Dung chỉ có thể oán giận nhìn Thiệu Minh, dường như coi ông thành Cảnh Thời.
Thiệu Thanh tùy tiện tìm một cái cớ quay về phòng.
"Thiệu Minh, con trai bị đánh thành như vậy ông cũng nhìn thấy, nếu ngày mai ông không đi tìm anh trai ông đòi một lời giải thích, vậy chúng ta ly hôn!"
Thiệu Minh trái phải đều khó xử, ông xưa nay không phải một người có chủ kiến, không phải nghe lời cha mẹ thì chính là nghe lời vợ, nhưng dù sao Thiệu Thanh cũng là con trai ruột ông, thấy y bị đánh tự nhiên cũng rất tức giận.
Càng huống chi, khế ước là cha mẹ ông kí, không phải ông kí.
Sau khi nghĩ xong, ông đến cửa phòng Thiệu Thanh, gõ mấy cái, lớn tiếng nói: "Tiểu Thanh, cha ngày mai đi tìm bác cả con đòi công bằng cho con, con đừng quá..."
Nói còn chưa nói xong, cửa bị kéo ra, Thiệu Thanh nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Không cần đi!"
Tôn Dung cho rằng con trai lo lắng cho họ, dịu dàng nói: "Tiểu Thanh con đừng lo lắng cho chúng ta, chúng ta lần này chiếm lý, mẹ xem Tiết Tâm Viễn lần này làm sao bảo vệ đứa con trai nuôi của ổng!"
Thiệu Thanh nhíu chặt mày, y có hơi hối hận khi nói cho cha mẹ y biết.
"Con nói không cần đi chính là không cần đi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi."
"Đùng" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Tôn Dung và Thiệu Minh đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể về phòng đóng cửa nhỏ giọng thương lượng
Thiệu Minh do dự nói: "Thật sự không đi?"
"Không được, tôi nuốt không trôi cơn tức này, chúng ta lén đi."
"....Được."
Ngày hôm sau, sau khi Thiệu Thanh đi làm, Thiệu Minh gọi cho Tiết Tâm Viễn.
Trong điện thoại ông ta đương nhiên không dám trực tiếp trở mặt, chỉ có thể nói có chút việc muốn tìm ông thương lượng.
Tôn Dung lo lắng ông ta không biết nói chuyện, cũng đi theo.
Tiết Tâm Viễn hôm nay chơi với Đô Đô cả buổi chiều, buổi tối còn dắt Đô Đô đi ăn cơm, cảm nhận được Đô Đô ngày càng thích ông, cha không ở bên cạnh cũng không khóc.
Cho nên ông bây giờ tâm tình rất tốt.
Bằng không cũng sẽ không đồng ý.
Thiệu Minh tìm một quán cafe, ngồi đối mặt với Tiết Tâm Viễn.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Thiệu Minh cúi đầu nghĩ một lát, Tôn Dung có hơi không kiên nhẫn, lặng lẽ đẩy ông ta.
Tiết Tâm Viễn hơi cau mày.
"Anh, em hôm nay đến tìm anh là muốn đòi công bằng cho Tiểu Thanh nhà em."
"Thiệu Thanh?"
"Hôm qua, Cảnh Thời bỗng nhiên chạy đến dưới lầu nhà em đánh Tiểu thanh một trận, bộ dáng kia của Tiểu Thanh, em và mẹ nó thấy mà đau lòng."
"Nó còn ngăn không cho chúng em đến, chúng em giấu nó lén lút đến."
"..."
Phản ứng đầu tiên của Tiết Tâm Viễn là không tin, ông tuy sống chung với Cảnh Thời không tính lâu, nhưng ông biết Cảnh Thời không phải người tùy tiện đánh người.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tôn Dung nhịn không được trả lời: "Tiểu Thanh mỗi ngày đi làm ở công ty, nghỉ phép cũng không chịu nghỉ, nó có thể có mâu thuẫn gì với Cảnh Thời?"
"Phải đó anh, trước đây lúc đi học, Cảnh Thời không thích Tiểu Thanh, ai biết lần này lại là vì cái gì?"
Tiết Tâm Viễn không kiên nhẫn nói: "Được rồi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ đi hỏi Cảnh Thời, các người về trước đi."
Tôn Dung còn muốn nói gì đấy, nhưng bị Thiệu Minh cứng rắn kéo đi.
Nhìn bóng lưng đôi vợ chồng tức giận không cam tâm rời đi, Tiết Tâm Viễn chậm rãi ở trong lòng nhớ lại lời họ vừa nói, rồi mới lấy ra điện thoại gọi cho Cảnh Thời.
"Ngài...Tiết?"
Cảnh Thời vẫn như cũ không sửa miệng, nhưng trong thanh âm tràn đầy vui sướng.
Tiết Tâm Viễn trực tiếp nói: "Cảnh Thời, chiều hôm qua xảy ra chuyện gì?"
Bây giờ nghĩ nghĩ, Cảnh Thời lúc đó bỗng nhiên để mình dẫn Đô Đô đi ăn cơm, chắc hẳn đi tìm Thiệu Thanh.
Cảnh Thời sững sờ, theo bản năng hỏi ngược lại: "Cái gì?"
Tiết Tâm Viễn thẳng thắn vô tư nói lại cho cậu biết chuyện Thiệu Minh và Tôn Dung đến, sở dĩ thẳng thắn vô tư, bởi vì ông tin tưởng Cảnh Thời.
Bên trong khẳng định có chuyện gì đó ông không biết.
Cảnh Thời không cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ cảm thấy gan Thiệu Thanh khá to, rõ ràng bản thân đuối lý, lại có thể nói giống như bản thân là người bị hại.
"Ngài....Tiết, đây là chuyện giữa cháu và Thiệu Thanh, cháu đánh cậu ta, nhưng cháu không phải không có lý do mà đánh cậu ta, ngài đừng quản."
Dù sao Thiệu Thanh cũng là cháu trai Tiết Tâm Viễn, nói ra nhất định khiến ông khó xử, càng huống chi, cậu còn đồng ý với nhân viên nữ kia, phải thay cô bảo mật.
Nhưng Tiết Tâm Viễn không ngốc, vốn tin tưởng cậu, bây giờ lại nghe cậu nói như vậy, liền thăm dò nói: "Có liên quan với Đô Đô?"
"..."
"Con và Thiệu Thanh gần đây không tiếp xúc, không thể nào vì con vừa động não nhớ đến mâu thuẫn trước đây, bỗng nhiên có cảm hứng đi đánh người một trận?"
Càng huống chi, Đô Đô lại vừa bị thương.
Cảnh Thời không nói nên lời, chỉ có thể nói Tiết Tâm Viễn không hổ là người mở công ty lớn, năng lực phân tích, khó phân thắng bại với Lộ Ý Trí.
Sau khi tắt máy, Tiết Tâm Viễn im lặng hồi lâu.
Ông nhớ một chút tình cảm cuối cùng với nhà họ Thiệu, kết quả lại hại đến cháu trai mình.
Quá khứ ông từng một lần tiếc nuối trên người Tiểu Hàng, hối hận nửa đời người, lẽ nào bây giờ còn muốn thêm một lần nữa?
Ngồi hồi lâu trong tiệm cafe, Tiết Tâm Viễn mới đứng lên rời đi.
Sau khi vào công ty, ông trực tiếp đi đến trước bàn Thiệu Thanh, gõ nhẹ hai cái, dùng giọng điệu giải quyết công việc nói: "Thiệu Thanh, đến văn phòng tôi một chuyến."
Nhân viên xung quanh vừa nghe, đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Thiệu Thanh, cháu trai sếp chính là khác biệt, nhìn phần đại ngộ duy nhất này, sếp bình thường nào có thời gian rảnh nhìn những nhân viên bình thường như họ?
Thiệu Thanh ánh mắt lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng bị y che giấu rất tốt.
"Vâng chủ tịch Tiết."
Trước mặt nhân viên khác, Thiệu Thanh luôn gọi Tiết Tâm Viễn là chủ tịch Tiết, trước đây Tiết Tâm Viễn còn cảm thấy y rất biết đúng mực, nhưng bây giờ chỉ muốn thở dài.
Thiệu Thanh theo sau Tiết Tâm Viễn vào phòng làm việc của chủ tịch.
"Đóng cửa lại."
Thiệu Thanh tạm ngừng, rồi thuận theo đóng cửa lại.
Làm cháu trai sếp, y vẫn luôn rất chú ý những chi tiết này, không có tình huống đặc thù căn bản sẽ không đóng cửa.
"Bác cả, bác tìm cháu có chuyện gì không?"
"Năm đó lúc tôi ra nước ngoài, cậu vừa sinh ra không lâu, có lẽ không hiểu rõ lắm những chuyện khi ấy. Năm đó tôi và ông bà nội cậu quậy long trời, bởi vì họ hại chết Tiết Hàng, cho nên Thiệu Thanh, Cảnh Thời và Đô Đô là giới hạn của tôi, bất kì người nào muốn tổn thương họ, tôi sẽ không bỏ qua."
Thiệu Thanh sững sờ, cùng lúc nhanh chóng ở trong đầu hồi tưởng lại một lần, thực ra sau khi chuyện xảy ra, y đã nhớ lại vô số lần.
Y rất chắc chắn, không có người nhìn thấy.
Trước mắt bác cả nói vậy, chỉ có thể nghe Cảnh Thời nói gì đó.
"Bác cả, ý của bác chính là, cháu tổn thương Cảnh Thời và Đô Đô sao?"
"Cậu không nhận?"
Thiệu Thanh nét mặt vội vàng: "Là Cảnh Thời nói sao, cậu ta tại sao muốn nói như vậy? Dù quan hệ của cháu và cậu ta không tốt, cũng sẽ không tổn thương Đô Đô, Đô Đô mới một tuổi."
Tiết Tâm Viễn cười một tiếng, Cảnh Thời tuy không chịu nói, nhưng cậu không phải nhân viên Hồi Hàng, chuyện camera không có còn làm sao biết được chuyện này?
Trước khi về ông bảo Hà Trác tìm nhân viên hỏi, đối mặt với một trợ lý kinh nghiệm phong phú như Hà Trác, một sinh viên thực tập nhỏ nhoi còn có thể chống đỡ?
Bây giờ thấy Thiệu Thanh dùng giọng điệu chính đáng lươn lẹo, càng cảm thấy thú vị.
Mạnh hơn Thiệu Minh và Thiệu Hưng Học nhiều.
Đáng tiếc thông minh không dùng đúng chỗ.
"Tôi trực tiếp tìm cậu đến, tự nhiên là có chứng cứ, cậu không cần lãng phí miệng lưỡi, vẫn nên nghĩ cách làm sao tìm việc đi."
Thiệu Thanh bỗng nhiên trừng to mắt, lớn tiếng nói: "Bác cả, cháu thật sự không có!"
"Ra ngoài."
Vào khoảng khắc này, Thiệu Thanh thật sự có loại cảm giác thế giới đều sụp đổ, nếu y thật sự bị Tiết Tâm Viễn đá ra khỏi Hồi Hàng, vậy y ngay cả cơ hội cạnh tranh với Cảnh Thời cũng không có.
Y làm sao có thể cam tâm?
Cuối cùng, y không nhớ mình làm sao ra khỏi phòng làm việc của Tiết Tâm Viễn, chỉ nhớ tất cả nhân viên bên ngoài dường như đều đang nhìn y.
Nhưng rốt cuộc là ánh mắt gì, ngưỡng mộ, hay đồng tình, nhìn không rõ nữa.
*
Mấy ngay ngay Thiệu Hưng Học vẫn luôn trốn Thiệu Minh, ngay cả điện thoại cũng không dám nhận, sợ ông ta bảo mình đi tìm Tiết Tâm Viễn.
Nói thật, mỗi lần đối mặt đứa con trai cả, lão đều hoảng sợ.
Không phải chột dạ, đơn thuần là sợ hãi.
Khó lắm Thiệu Minh không gọi nữa, Thiệu Hưng Học và Châu Thục mới dám ra khỏi cửa.
Vừa đến trong hành lang, thấy mấy người cao to đi qua, Thiệu Hưng Học và họ lướt qua nhau mà đi, nghe thấy mấy từ mấu chốt.
Tặng, thẻ mua sắm, 1000 tệ.(3.540.000 triệu)
Lão nhanh chóng quay đầu lại, kéo lấy một người trong đó, tò mò nói: "Thẻ mua sắm gì, các cậu vừa nói cái gì?"
Người kia có lẽ tâm tình đang tốt, bị người kéo cũng không tức giận, còn rất nhiệt tình giải thích cho họ.
"Phía trước có người đang tặng thẻ mua sắm, chỉ cần dựa vào giấy chứng nhận bất động sản thì có thể nhận được, 5000 tệ." (17.700.000 triệu)
Thiệu Hưng Học nét mặt nghi ngờ: "Thật không, nào có chuyện tốt như thế?"
"Ừ, ông xem."
Thiệu Hưng học nhận lấy tấm thẻ màu vàng kia, lật qua lật lại xem mấy lần, phát hiện vậy mà là thật.
Thẻ này trước đây Thiệu Thanh và Lộ Lập Hiên lúc còn ở bên nhau, cầm về nhà mấy lần, nhưng đều chỉ có một hai ngàn tệ, không có nhiều như vậy.
Thẻ này gần đây thường được dùng trong trung tâm thương lại lớn, mua cái gì đều được.
Mấu chốt hơn là, thẻ này tượng trưng cho thân phận, trước đây họ cầm thẻ này đi trung tâm thương mại tiêu dùng, nhân viên phục vụ bên trong đừng nhắc có bao nhiêu nhiệt tình với họ.
Đợi sau khi những người kia rời đi, Thiệu Hưng Học vui vẻ nói: "Đi, chúng ta về lấy giấy chứng nhận bất động sản."
Nhưng Châu Thục hiển nhiên chu toàn hơn ông, nhanh chóng kéo lão lại: "Không được! Ông quên rồi, giấy chứng nhận bất động sản của chúng ta..."
Thiệu Hưng Học vỗ đầu, lão sao quên mất chuyện này.
Căn nhà bây giờ họ ở là cha của Thiệu Hưng Học để lại cho Tiết Tâm Viễn, giấy chứng nhận bất động sản vốn chỉ có tên một mình Tiết Tâm Viễn.
Sau này Tiết Tâm Viễn ra nước ngoài, họ tự tiện sửa thành tên của mình.
Nó không hợp pháp, nhưng bất động sản hơn 20 năm trước không chính quy, kiểm tra cũng không nghiêm, bây giờ không được nữa.
Một khi lấy ra, chỉ cần người hơi hiểu tí, đều có thể nhìn ra manh mối.
Nghĩ đến thẻ mua sắm 5000 tệ, Thiệu Hưng Học có hơi không cam tâm.
"Những người kia cũng chưa chắn có thể nhìn ra."
Châu Thục nghĩ rồi nghĩ, nói: "Chúng ta trước đi qua xem xem, nếu kiểm tra không nghiêm, chúng ta lại quay về lấy."
"Nghe bà vậy."
Hai vợ chồng giả vờ đi bộ chậm rãi đến gần, cách xa xa nhìn thấy một hàng đội ngũ dài, còn có nhiều người vui vẻ cầm thẻ.
Hai người lại chặn một người, hỏi người ta giấy chứng nhận bất động sản xem kiểu gì.
Người kia cười nói: "Hầy, căn bản không nhìn, liếc sơ ba chữ giấy chứng nhận bất động sản trên tay tôi rồi đưa thẻ cho tôi."
"Cũng không biết vị sếp nào hào phóng như vậy nữa."
Thiệu Hưng Học và Châu Thục nhìn nhau, đều nhìn thấy hưng phấn và thả lỏng trong mắt đối phương.
Căn bản không xem? Vậy không phải dễ làm à?
Hai vợ chồng không nói một lời, trực tiếp xoay người quay về nhà cầm giấy chứng nhận bất động sản.
"Hay là bảo Thiệu Minh cũng cầm cuốn của nó đến?"
"Trước đừng vội, chúng ta thử xem trước, thành rồi lại gọi nó đến."
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Các cha lại ném Đô Đô xuống, chỉ có vịt vịt ngủ với Đô Đô hu hu.