Chương 26: Hồ Ly tinh
Editor: Hardys - Cô gái nhỏ trọc đầu vì search ngôn ngữ mạng
"Phu nhân, bỗng nhiên tôi cảm thấy con trai của bà cũng đẹp trai, dáng người cũng được, lại vừa có tiền, vừa không đa tình, nếu bỏ lỡ anh ấy thì tiếc lắm." Lâm Nhan không ngờ bản thân mình chỉ đáp lại một câu mà Tạ phu nhân như là trông thấy kẻ thù nguy hiểm, đột nhiên cô thấy rất thú vị.
"Cô, cô, cô… Cô đừng cho là tôi không biết cô lăng nhăng ở bên ngoài, tôi nhất định phải nói con trai tôi biết cô là loại đàn bà xấu xa, hư hỏng để con tôi ly hôn với cô." Đôi mắt đẹp của Tạ phu nhân trừng lớn, suýt chút nữa không nói nên lời.
Tạ phu nhân không biết chuyện hai người đã ly hôn, chỉ cảm thấy hai người vốn không có tình cảm gì với nhau, bây giờ danh tiếng bên ngoài của Lâm Nhan không tốt, đương nhiên không muốn nhịn đứa con dâu khó ưa này nữa.
"Phu nhân, tục ngữ có câu đàn ông không hư thì đàn bà không thích, ngược lại tôi thấy câu này cũng áp dụng được trên người phụ nữ đó, bây giờ đúng là con trai bà thích tôi, không thể rời xa tôi, tự anh ấy dây dưa với tôi nha!" Lâm Nhan nhíu mày, khẽ cười, khuôn mặt tỏ vẻ như đang khó xử lắm.
Tính ra nguyên chủ đã gả vào nhà họ Tạ được hai năm, mặc dù không thích gặp, nhưng bà mẹ chồng Tạ phu nhân này cũng chưa bao giờ chủ động gây khó dễ nguyên chủ, hôm nay ngược lại khiến cô bất ngờ, cô có lòng tốt đến giúp đỡ Tạ Phong Trần, vậy mà Tạ phu nhân lại đến tìm cô gây sự.
Tạ phu nhân là con nhà danh môn, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà quyền quý được gia đình giáo dục vô cùng hoàn hảo, có người lớn yêu thương, vợ chồng hòa thuận, con trai hiếu thảo, cho dù muốn giả bộ hung dữ, nhưng ánh mắt sáng trong, không che được sự điềm đạm, đầu óc lại đơn giản, ngay cả mắng chửi người cũng không tìm ra được lời thô tục nào.
Nếu như thật sự là một nhân vật lợi hại, hai năm trước sẽ không mặc kệ nguyên chủ gả vào nhà họ Tạ.
Tạ phu nhân vốn không nghĩ Lâm Nhan sẽ trả treo lại, gương mặt bà đỏ bừng lên, "Cô nói dối, con của tôi sẽ không thích người đàn bà xấu xa như cô, đồ hồ ly tinh!"
"Được được, bà nói hồ ly tinh thì là hồ ly tinh, nếu bà không quản lý con trai của mình cho tốt, lỡ như tôi sinh ra một con tiểu hồ ly tinh vậy nó phải kêu bà là bà nội rồi." Dáng vẻ tức giận của mẹ chồng thật đáng yêu, Lâm Nhan càng chơi càng nghiền.
Tiểu hồ ly tinh gọi bà là bà nội?
Tạ phu nhân tức tới mức không khống chế được huyết áp tăng nhanh như gió, suýt chút nữa đã ngất xỉu, cắn răng nói, "CÔ ĐỪNG CÓ MƠ!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng lại cảm thấy thái độ Lâm Nhan quá kiêu ngạo, dường như không hề sợ hãi, ánh mắt bà không nhịn được mà nhìn vào bụng Lâm Nhan, trong lòng hơi lo lắng.
Tiêu rồi, tiêu rồi, chẳng lẽ trong bụng Lâm Nhan đã có em bé rồi hả?
Vậy thì phải làm sao đây?
Tuy bà không thích Lâm Nhan, nhưng mà bà vẫn thích cháu trai nha!
Từ lúc bạn già qua đời, nguyện vọng lớn nhất của bà là mong mỏi được ôm cháu trai.
Lâm Nhan vẫn đang ăn nho, thấy ánh mắt của Tạ phu nhân nhìn chằm chằm vào bụng mình, lập tức có cảm giác một lời khó nói hết.
A~~~
Mẹ chồng đúng là người nói một đằng nghĩ một nẻo, ngoài miệng thì nói không cần nhưng cơ thể lại vẫn rất thành thật đó thôi!
"Haizz! Không mơ thì không mơ vậy! Nói mới nhớ, không biết gần đây tôi bị gì nữa, thường xuyên thấy buồn nôn, lại còn luôn thèm ăn chua, nho này ngọt quá, ăn không ngon gì cả, tôi thấy trong tủ lạnh có sữa chua vị xoài, nếu Tạ phu nhân không để ý thì tôi muốn uống một chút." Lâm Nhan hết than lại thở, bỏ nho xuống, xoay người mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua ra.
Lập tức Tạ phu nhân như là đang gặp quỷ, ô mai trong tay cũng đã rớt, ánh mắt không dám tin lại có hơi chăm chú cẩn thận nhìn vào bụng Lâm Nhan, miệng lắp ba lắp bắp nói không được một câu hoàn chỉnh, "Cô...Cô..."
Có phải cô mang thai rồi không hả?
Cô mang thai mà dám uống sữa chua lạnh ngắt này?
Nhưng Tạ phu nhân nghĩ đến những lời bà vừa nói với Lâm Nhan, lập tức cảm thấy hơi mất mặt, giơ tay trực tiếp túm lấy hộp sữa chua trong tay Lâm Nhan, "Không thể uống, sữa chua này đã hết hạn sử dụng rồi."
Lâm Nhan nhìn thái độ khẩn trương của Tạ phu nhân, suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Sau đó, Tạ phu nhân không hề có thêm một câu nào làm tổn thương Lâm Nhan nữa, ngược lại nhiều lần vô ý hoặc cố tình chăm sóc Lâm Nhan.
Ví dụ như bữa tối không có hải sản, cũng không có rau trộn gì, trái lại hơn phân nửa đều là những món ăn chua ngọt mà Lâm Nhan rất thích.
Mãi cho đến khi rời khỏi nhà họ Tạ, quản gia đột nhiên ôm mấy hộp tổ yến cao cấp đến giao cho Lâm Nhan, nói là trong nhà có nhiều quá ăn không hết, cho cô bổ sung thân thể, Lâm Nhan đưa mắt nhìn Tạ phu nhân theo bản năng, chỉ thấy ánh mắt Tạ phu nhân hơi né tránh, vẻ mặt phức tạp, dường như muốn nói lại thôi.
Trong lòng Lâm Nhan biết rõ ý nghĩa của mấy hộp tổ yến này, nhưng không nói ra, chỉ nhận lấy toàn bộ, coi như là chi phí cho chuyến đi vất vả ngày hôm nay.
Lâm Nhan đặt vé máy bay về Liễu Thành trong đêm, Tạ Phong Trần đưa cô tới thẳng sân bay.
Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, từ giờ cho tới lúc ông cụ Tạ phẫu thuật thì Lâm Nhan không cần xuất hiện nữa.
Thời gian giả làm vợ chồng ngắn ngủi của hai người coi như cũng chấm dứt, có lẽ sau này cũng không cần gặp lại nữa, ít nhất là riêng Lâm Nhan cảm thấy như vậy.
Lâm Nhan xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, có hơi chán nản, cô cởi nhẫn ra, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, tâm trạng vừa thoải mái cũng vừa phức tạp, "Cảm ơn anh vì trễ vậy mà cũng đưa tôi đến đây, trả nhẫn lại cho anh, sau này cũng không cần dùng nữa, còn về phần ông cụ, anh cũng đừng quá lo lắng, cuộc phẫu thuật sẽ thuận lợi thôi."
Tạ Phong Trần nhìn ngón tay đeo nhẫn của Lâm Nhan, tay cô rất đẹp, mười ngón vừa thon vừa nhỏ, trắng sáng như ngọc, nơi đeo nhẫn có in một vết tròn nhàn nhạt, nhẫn vừa cởi ra thì nhanh chóng tan biến, giống như hôn nhân của anh và cô vậy, vừa ngắn ngủi lại không lưu lại dấu vết nào.
Tạ Phong Trần nhìn dáng vẻ như vừa giải quyết xong một nỗi lo của cô, trong lòng không nhịn được mà hơi tức giận, anh gần như suýt quên mối quan hệ giữa anh và Lâm Nhan, dường như cho đến hiện tại nó không chỉ là áp lực của riêng anh mà còn là gánh nặng của cô.
Bây giờ, hai người vốn nên thoải mái, nhưng anh lại không vui vẻ thoải mái như trong tưởng tượng.
Trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, Tạ Phong Trần không nói chuyện, Lâm Nhan nghĩ anh không muốn để ý tới cô nên cô cất nhẫn vào hộp rồi đặt ngay bên cạnh bảng điều khiển xe hơi, cô xuống xe đi một mạch vào trong sảnh lớn của sân bay.
Giây phút cửa xe vừa đóng lại, ánh mắt Tạ Phong Trần mới rơi vào cái hộp cạnh bảng điều khiển, mặt không cảm xúc tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út xuống, ném vào chung một chỗ, anh quay đầu nhìn bóng lưng Lâm Nhan càng lúc càng xa, đôi mắt tối sầm lại, lái xe rời khỏi.
Tạ Phong Trần vừa mới chạy về tới biệt thự Thiên Hải đã nhận được điện thoại của Tạ phu nhân, còn chưa mở miệng, đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi.
"Con trai, con đã tiễn Lâm Nhan đi chưa?"
Tạ Phong Trần hơi nhíu mày, cảm thấy thái độ của mẹ mình đối với Lâm Nhan hôm nay có hơi kỳ lạ hơn bình thường, "Đi rồi."
"Đi rồi là tốt rồi, vậy có mang tổ yến của mẹ theo không?" Tạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi tiếp.
Tạ Phong Trần nhướng mày, theo bản năng nhìn thoáng qua mấy hộp tổ yến ở sau xe, giọng điệu không kiên nhẫn, "Mẹ, con còn nhớ hình như mẹ không thích Lâm Nhan mà? Sao lại đặc biệt gọi cho con để hỏi thăm cô ấy vậy?"
"Không, không phải đâu! Thì mẹ, thì do trong lòng mẹ có chuyện, không thể mặc kệ được."
Tạ phu nhân ấp a ấp úng, Tạ Phong Trần lập tức cảm thấy có gì đó không đúng lắm, "Mẹ, có gì cứ nói thẳng."
"Có phải Lâm Nhan có thai rồi không con? Có phải trong bụng con bé có giọt máu của con rồi phải không?" Nếu không làm rõ chuyện này, Tạ phu nhân cảm thấy tối nay mình không thể nào an tâm đi ngủ được.
Tạ Phong Trần cảm thấy bản thân cũng hơi mông lung, lập tức phản bác theo bản năng, "Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó? Con và Lâm Nhan sao có thể có..."
Sao có thể có đứa trẻ được?.
Tạ Phong Trần dừng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Nhan say rượu vào đêm hôm nọ, lập tức hốt hoảng, đêm đó anh không có sử dụng biện pháp tránh thai, ngược lại cũng không phải không có khả năng.
"Con trai, cuối cùng trong bụng của nó có cháu trai của mẹ không? Hôm nay mẹ nói vài lời không hay với con bé, con nói xem, nó có buồn bực rồi lại hành hạ cháu trai của mẹ không?" Tạ phu nhân không có được đáp án, giọng nói trong điện thoại sốt ruột đến cực hạn.
"Mẹ, sao mẹ đột nhiên lại hỏi như vậy? Là Lâm Nhan nói với mẹ cô ấy mang thai hả?"
- ---
Tác giả nói lên nỗi lòng của mình: Dường như mọi người có chút hiểu lầm, Tạ phu nhân không phải mẹ chồng xấu xa, mà chính là trợ thủ đắc lực.
"Phu nhân, bỗng nhiên tôi cảm thấy con trai của bà cũng đẹp trai, dáng người cũng được, lại vừa có tiền, vừa không đa tình, nếu bỏ lỡ anh ấy thì tiếc lắm." Lâm Nhan không ngờ bản thân mình chỉ đáp lại một câu mà Tạ phu nhân như là trông thấy kẻ thù nguy hiểm, đột nhiên cô thấy rất thú vị.
"Cô, cô, cô… Cô đừng cho là tôi không biết cô lăng nhăng ở bên ngoài, tôi nhất định phải nói con trai tôi biết cô là loại đàn bà xấu xa, hư hỏng để con tôi ly hôn với cô." Đôi mắt đẹp của Tạ phu nhân trừng lớn, suýt chút nữa không nói nên lời.
Tạ phu nhân không biết chuyện hai người đã ly hôn, chỉ cảm thấy hai người vốn không có tình cảm gì với nhau, bây giờ danh tiếng bên ngoài của Lâm Nhan không tốt, đương nhiên không muốn nhịn đứa con dâu khó ưa này nữa.
"Phu nhân, tục ngữ có câu đàn ông không hư thì đàn bà không thích, ngược lại tôi thấy câu này cũng áp dụng được trên người phụ nữ đó, bây giờ đúng là con trai bà thích tôi, không thể rời xa tôi, tự anh ấy dây dưa với tôi nha!" Lâm Nhan nhíu mày, khẽ cười, khuôn mặt tỏ vẻ như đang khó xử lắm.
Tính ra nguyên chủ đã gả vào nhà họ Tạ được hai năm, mặc dù không thích gặp, nhưng bà mẹ chồng Tạ phu nhân này cũng chưa bao giờ chủ động gây khó dễ nguyên chủ, hôm nay ngược lại khiến cô bất ngờ, cô có lòng tốt đến giúp đỡ Tạ Phong Trần, vậy mà Tạ phu nhân lại đến tìm cô gây sự.
Tạ phu nhân là con nhà danh môn, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà quyền quý được gia đình giáo dục vô cùng hoàn hảo, có người lớn yêu thương, vợ chồng hòa thuận, con trai hiếu thảo, cho dù muốn giả bộ hung dữ, nhưng ánh mắt sáng trong, không che được sự điềm đạm, đầu óc lại đơn giản, ngay cả mắng chửi người cũng không tìm ra được lời thô tục nào.
Nếu như thật sự là một nhân vật lợi hại, hai năm trước sẽ không mặc kệ nguyên chủ gả vào nhà họ Tạ.
Tạ phu nhân vốn không nghĩ Lâm Nhan sẽ trả treo lại, gương mặt bà đỏ bừng lên, "Cô nói dối, con của tôi sẽ không thích người đàn bà xấu xa như cô, đồ hồ ly tinh!"
"Được được, bà nói hồ ly tinh thì là hồ ly tinh, nếu bà không quản lý con trai của mình cho tốt, lỡ như tôi sinh ra một con tiểu hồ ly tinh vậy nó phải kêu bà là bà nội rồi." Dáng vẻ tức giận của mẹ chồng thật đáng yêu, Lâm Nhan càng chơi càng nghiền.
Tiểu hồ ly tinh gọi bà là bà nội?
Tạ phu nhân tức tới mức không khống chế được huyết áp tăng nhanh như gió, suýt chút nữa đã ngất xỉu, cắn răng nói, "CÔ ĐỪNG CÓ MƠ!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng lại cảm thấy thái độ Lâm Nhan quá kiêu ngạo, dường như không hề sợ hãi, ánh mắt bà không nhịn được mà nhìn vào bụng Lâm Nhan, trong lòng hơi lo lắng.
Tiêu rồi, tiêu rồi, chẳng lẽ trong bụng Lâm Nhan đã có em bé rồi hả?
Vậy thì phải làm sao đây?
Tuy bà không thích Lâm Nhan, nhưng mà bà vẫn thích cháu trai nha!
Từ lúc bạn già qua đời, nguyện vọng lớn nhất của bà là mong mỏi được ôm cháu trai.
Lâm Nhan vẫn đang ăn nho, thấy ánh mắt của Tạ phu nhân nhìn chằm chằm vào bụng mình, lập tức có cảm giác một lời khó nói hết.
A~~~
Mẹ chồng đúng là người nói một đằng nghĩ một nẻo, ngoài miệng thì nói không cần nhưng cơ thể lại vẫn rất thành thật đó thôi!
"Haizz! Không mơ thì không mơ vậy! Nói mới nhớ, không biết gần đây tôi bị gì nữa, thường xuyên thấy buồn nôn, lại còn luôn thèm ăn chua, nho này ngọt quá, ăn không ngon gì cả, tôi thấy trong tủ lạnh có sữa chua vị xoài, nếu Tạ phu nhân không để ý thì tôi muốn uống một chút." Lâm Nhan hết than lại thở, bỏ nho xuống, xoay người mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua ra.
Lập tức Tạ phu nhân như là đang gặp quỷ, ô mai trong tay cũng đã rớt, ánh mắt không dám tin lại có hơi chăm chú cẩn thận nhìn vào bụng Lâm Nhan, miệng lắp ba lắp bắp nói không được một câu hoàn chỉnh, "Cô...Cô..."
Có phải cô mang thai rồi không hả?
Cô mang thai mà dám uống sữa chua lạnh ngắt này?
Nhưng Tạ phu nhân nghĩ đến những lời bà vừa nói với Lâm Nhan, lập tức cảm thấy hơi mất mặt, giơ tay trực tiếp túm lấy hộp sữa chua trong tay Lâm Nhan, "Không thể uống, sữa chua này đã hết hạn sử dụng rồi."
Lâm Nhan nhìn thái độ khẩn trương của Tạ phu nhân, suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Sau đó, Tạ phu nhân không hề có thêm một câu nào làm tổn thương Lâm Nhan nữa, ngược lại nhiều lần vô ý hoặc cố tình chăm sóc Lâm Nhan.
Ví dụ như bữa tối không có hải sản, cũng không có rau trộn gì, trái lại hơn phân nửa đều là những món ăn chua ngọt mà Lâm Nhan rất thích.
Mãi cho đến khi rời khỏi nhà họ Tạ, quản gia đột nhiên ôm mấy hộp tổ yến cao cấp đến giao cho Lâm Nhan, nói là trong nhà có nhiều quá ăn không hết, cho cô bổ sung thân thể, Lâm Nhan đưa mắt nhìn Tạ phu nhân theo bản năng, chỉ thấy ánh mắt Tạ phu nhân hơi né tránh, vẻ mặt phức tạp, dường như muốn nói lại thôi.
Trong lòng Lâm Nhan biết rõ ý nghĩa của mấy hộp tổ yến này, nhưng không nói ra, chỉ nhận lấy toàn bộ, coi như là chi phí cho chuyến đi vất vả ngày hôm nay.
Lâm Nhan đặt vé máy bay về Liễu Thành trong đêm, Tạ Phong Trần đưa cô tới thẳng sân bay.
Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, từ giờ cho tới lúc ông cụ Tạ phẫu thuật thì Lâm Nhan không cần xuất hiện nữa.
Thời gian giả làm vợ chồng ngắn ngủi của hai người coi như cũng chấm dứt, có lẽ sau này cũng không cần gặp lại nữa, ít nhất là riêng Lâm Nhan cảm thấy như vậy.
Lâm Nhan xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, có hơi chán nản, cô cởi nhẫn ra, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, tâm trạng vừa thoải mái cũng vừa phức tạp, "Cảm ơn anh vì trễ vậy mà cũng đưa tôi đến đây, trả nhẫn lại cho anh, sau này cũng không cần dùng nữa, còn về phần ông cụ, anh cũng đừng quá lo lắng, cuộc phẫu thuật sẽ thuận lợi thôi."
Tạ Phong Trần nhìn ngón tay đeo nhẫn của Lâm Nhan, tay cô rất đẹp, mười ngón vừa thon vừa nhỏ, trắng sáng như ngọc, nơi đeo nhẫn có in một vết tròn nhàn nhạt, nhẫn vừa cởi ra thì nhanh chóng tan biến, giống như hôn nhân của anh và cô vậy, vừa ngắn ngủi lại không lưu lại dấu vết nào.
Tạ Phong Trần nhìn dáng vẻ như vừa giải quyết xong một nỗi lo của cô, trong lòng không nhịn được mà hơi tức giận, anh gần như suýt quên mối quan hệ giữa anh và Lâm Nhan, dường như cho đến hiện tại nó không chỉ là áp lực của riêng anh mà còn là gánh nặng của cô.
Bây giờ, hai người vốn nên thoải mái, nhưng anh lại không vui vẻ thoải mái như trong tưởng tượng.
Trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, Tạ Phong Trần không nói chuyện, Lâm Nhan nghĩ anh không muốn để ý tới cô nên cô cất nhẫn vào hộp rồi đặt ngay bên cạnh bảng điều khiển xe hơi, cô xuống xe đi một mạch vào trong sảnh lớn của sân bay.
Giây phút cửa xe vừa đóng lại, ánh mắt Tạ Phong Trần mới rơi vào cái hộp cạnh bảng điều khiển, mặt không cảm xúc tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út xuống, ném vào chung một chỗ, anh quay đầu nhìn bóng lưng Lâm Nhan càng lúc càng xa, đôi mắt tối sầm lại, lái xe rời khỏi.
Tạ Phong Trần vừa mới chạy về tới biệt thự Thiên Hải đã nhận được điện thoại của Tạ phu nhân, còn chưa mở miệng, đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi.
"Con trai, con đã tiễn Lâm Nhan đi chưa?"
Tạ Phong Trần hơi nhíu mày, cảm thấy thái độ của mẹ mình đối với Lâm Nhan hôm nay có hơi kỳ lạ hơn bình thường, "Đi rồi."
"Đi rồi là tốt rồi, vậy có mang tổ yến của mẹ theo không?" Tạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi tiếp.
Tạ Phong Trần nhướng mày, theo bản năng nhìn thoáng qua mấy hộp tổ yến ở sau xe, giọng điệu không kiên nhẫn, "Mẹ, con còn nhớ hình như mẹ không thích Lâm Nhan mà? Sao lại đặc biệt gọi cho con để hỏi thăm cô ấy vậy?"
"Không, không phải đâu! Thì mẹ, thì do trong lòng mẹ có chuyện, không thể mặc kệ được."
Tạ phu nhân ấp a ấp úng, Tạ Phong Trần lập tức cảm thấy có gì đó không đúng lắm, "Mẹ, có gì cứ nói thẳng."
"Có phải Lâm Nhan có thai rồi không con? Có phải trong bụng con bé có giọt máu của con rồi phải không?" Nếu không làm rõ chuyện này, Tạ phu nhân cảm thấy tối nay mình không thể nào an tâm đi ngủ được.
Tạ Phong Trần cảm thấy bản thân cũng hơi mông lung, lập tức phản bác theo bản năng, "Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó? Con và Lâm Nhan sao có thể có..."
Sao có thể có đứa trẻ được?.
Tạ Phong Trần dừng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Nhan say rượu vào đêm hôm nọ, lập tức hốt hoảng, đêm đó anh không có sử dụng biện pháp tránh thai, ngược lại cũng không phải không có khả năng.
"Con trai, cuối cùng trong bụng của nó có cháu trai của mẹ không? Hôm nay mẹ nói vài lời không hay với con bé, con nói xem, nó có buồn bực rồi lại hành hạ cháu trai của mẹ không?" Tạ phu nhân không có được đáp án, giọng nói trong điện thoại sốt ruột đến cực hạn.
"Mẹ, sao mẹ đột nhiên lại hỏi như vậy? Là Lâm Nhan nói với mẹ cô ấy mang thai hả?"
- ---
Tác giả nói lên nỗi lòng của mình: Dường như mọi người có chút hiểu lầm, Tạ phu nhân không phải mẹ chồng xấu xa, mà chính là trợ thủ đắc lực.