Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày
  3. Chương 7: Bị cắm sừng rồi à?

Chương 7: Bị cắm sừng rồi à?

Editor: Ballantine’s - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả.

"Ngoan, đừng ầm ĩ nữa nha, chúng ta về nhà trước!" Tiêu Bạch đầu đầy vạch đen, bất đắc dĩ thở dài, cơ thể như vô tình lại như cố ý đẩy Lâm Nhan cách xa ba người có vẻ không hiền lành gì trong hành lang kia, vò nhẹ tóc Lâm Nhan một lượt, hiểu ý lấy ra một cái khẩu trang bịt kín khuôn mặt rêu rao khắp nơi của Lâm Nhan.

"Đừng đừng đừng... Bắt cóc rồi, giết người rồi! Tôi sắp chết, cứu mạng.... huhuhu...!" Lâm Nhan không phối hợp chút nào vùng lên giãy giụa, móng vuốt lưu loát gạt khẩu trang xuống rồi hét to lên.

"Mịa nó, bà cô ơi, em câm miệng đi!" Tiêu Bạch chịu mấy ánh mắt chết chóc đang chăm chú nhìn của mấy tên cao to lực lưỡng phía sau, gấp gáp chặn ngang che miệng Lâm Nhan lại, nửa ôm nửa đỡ lôi cô ra ngoài.

Mà người đàn ông mới vừa đụng phải Lâm Nhan dường như mới phục hồi tinh thần lấy tốc độ bàn thờ chạy ra ngoài.

Mấy tên đàn ông lực lưỡng nổi giận đùng đùng hét lên, lập tức đuổi theo.

Thoáng cái hành lang lại tiếp tục rối loạn.

Chờ tất cả những người đó đều chạy vào lối thoát hiểm, Lâm Nhan mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả người chẳng còn tí sức lực nào dựa vào người Tiêu Bạch, đeo khẩu trang lên thúc giục: "Mau chạy đi!"

"Em giả bộ à!" Tiêu Bạch kinh ngạc, lúc này mới giật mình thì ra vừa rồi Lâm Nhan mượn rượu giả điên, vậy một trận la hét kia dường như là muốn giúp người vừa nãy.

Nhưng mà đối phương có thể không nể nang gì ở hội sở Hoàng Đình này như vậy chỉ sợ lai lịch cũng không nhỏ.

Chỉ tiếc là dù kêu la rát họng, những phòng bao lân cận khác cũng không ai đi ra xem.

"Em cũng không muốn xen vào chuyện người khác để chuốc vạ vào thân." Lâm Nhan lắc lắc cái đầu mờ mịt, than thở nói.

"Khẩu xà tâm phật." Tiêu Bạch cười, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa.

Trong giới đều đồn đại Lâm Nhan kiêu ngạo, tùy hứng, tính toán chi li, tâm địa độc ác, nhưng mà trước đây Tiêu Bạch lại được cô bảo vệ rất nhiều năm.

Làm con ngoài giá thú của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày của anh đều vô cùng gian nan, thiếu gia, tiểu thư trong giới khinh thường chẳng thèm nhìn đến anh, cô lập, cười nhạo anh, nhưng Lâm Nhan thì không như vậy, cô làm bạn với anh, có kẹo gì cũng chia cho anh hết...

"Nhiều chuyện." Giọng điệu Lâm Nhan ghét bỏ, chân cũng nghe lời đi theo Tiêu Bạch vào thang máy. Khách đi thang máy của hội sở Hoàng Đình chỉ có thể đi đến tầng hai, tầng một là một đại sảnh nguy nga lộng lẫy, ai ngờ rằng vừa mới bước ra lại thấy được một trận máu me thê thảm.

Người đàn ông chạy trốn lúc trước đã bị bắt được, hai người đàn ông mặc áo đen giữ chặt anh ta, một tên lực lưỡng đấm từng đấm, từng đấm tập trung vào bụng người kia, trên đầu người kia nở hoa, trên mặt đều là vết máu, không rõ khuôn mặt vốn dĩ là thế nào nhưng vô cùng thảm hại, giống một người sắp tắt thở đến nơi.

Trong đại sảnh thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhân viên, khách khứa, thậm chí gần đó còn có bảo vệ giữ cửa cũng đứng nhìn không chớp mắt, giống như không thấy được hình ảnh này.

Lâm Nhan cảm thấy lạnh cả sống lưng, lý trí nói cô không nên rước lấy phiền toái bởi vì cô không thể trêu vào, nhưng mà trong đầu cô lại lóe lên ánh mắt của người đàn ông mới đụng vào cô kia, bình tĩnh không hề có chút gợn sóng nào, phẳng lặng giống như mặt nước.

Cả người từ vẻ mặt đến sức sống đều vô cùng tê liệt, mặc kệ những người đó có ra tay nhiều và mạnh thế nào anh ta cũng không rên tiếng nào cả.

"Thằng ranh con không biết điều, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, để xem là xương cốt mày cứng hay là nắm đấm của tao cứng." Dư âm của tiếng rống trong đại sảnh rộng lớn vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Rượu, em còn muốn uống rượu..." Lâm Nhan cảm thấy đầu cô bị úng nước đến phát điên rồi, liếc mắt thoáng nhìn thấy người phục vụ đẩy xe đựng rượu lại gần, không nghĩ nhiều nữa trực tiếp bổ nhào lên cướp rượu uống.

Tiêu Bạch còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy cái xe đẩy rượu kia dường như đã mất khống chế trực tiếp lao đến đập vào người mấy tên lực lưỡng kia, một giây đó, Tiêu Bạch cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lòng gào lên chết chắc rồi.

Gã đô con đang đánh người bất ngờ không kịp đề phòng bị xe đẩy rượu đụng vào từ phía sau, loạng choạng một cái, thiếu chút nữa ngã vào người người kia, hai người đàn ông đằng sau cũng thả lỏng lực giữ, cơ thể người kia trượt một cái trực tiếp ngã xuống đất.

Tên lực lưỡng lấy lại tinh thần, mang vẻ mặt tàn nhẫn, chửi ầm lên: "Con mẹ nó, thằng chết tiệt nào đánh lén ông đây."

"A, rượu của em, rượu của em..." Lâm Nhan giống như người điên, hoảng hốt chạy đến, sau đó nhìn thấy người đàn ông trên mặt đất, lập tức thét điếc tai: "A a a a a, người chết kìa, giết người rồi! Giết người rồi..."

Giọng nói Lâm Nhan vốn dĩ đã sắc bén, lại bởi vì cố gắng hét to nên âm thanh càng ngày càng bén nhọn, hơn nữa đại sảnh lại rất lớn nên tạo thành vọng âm, làm người ta có muốn bỏ qua cũng không được.

Đại sảnh lập tức ồn ào, ầm ĩ, ngay cả những người máu lạnh tê liệt ở nơi này nếu thấy trường hợp có người chết, có chuyện giết người công khai xảy ra thì ít nhiều cũng tạo thành chấn động.

Đám người Tạ Phong Trần vừa đi ra thì nhìn thấy một đại sảnh hỗn loạn.

Một thân ảnh tóc đen buông xõa trên vai đang rít lên cực kỳ chói tai trong đại sảnh, người phụ nữ kia giống như người điên trên miệng luôn kêu chết người.

Nhân viên và bảo vệ loạn thành một đám, thậm chí còn có cả bác sĩ.

Mấy người áo đen kia vốn dĩ không hề sợ hãi, giờ phút này thấy chuyện làm ầm ĩ lên, sắc mặt đều hoảng hốt, mau chóng gọi điện thoại báo tin.

"Lục Giản, đây là chuyện gì vậy? Hoàng Đình của mày sao lại náo nhiệt như ngoài đường vậy?" Triển Vọng nhìn thấy cảnh tượng ồn ào, không quên đá đểu anh em một câu.

Sắc mặt Lục Giản u ám, tiện tay tìm một nhân viên hỏi một chút.

"Tổng giám đốc Lục, chuyện này là sơ sót của tôi, có người không hiểu chuyện va chạm với Lưu thiếu, Lưu thiếu để cho thuộc hạ giáo huấn anh ta, vừa nãy ở đại sảnh, người phụ nữ kia uống không ít rượu, có lẽ là bị dọa sợ rồi." Quản lý khép na khép nép báo cáo tình huống.

"Chậc... tập đoàn Lưu thị cũng sắp đi đời nhà ma rồi mà tên đồi bại Lưu Minh Dương kia vẫn còn quậy vui vẻ thật!"

"Chỗ nào có bà điên đâu? Đừng nói thế chứ, dù rằng không thấy rõ mặt, nhưng làm sao lại cảm thấy người đàn ông kia nhìn rất quen, anh, anh nhìn xem, có biết người đàn ông kia không? Người phụ nữ kia dáng người tốt quá, cánh tay trắng như ngó sen ấy." Triển Vọng nhìn thoáng qua người phụ nữ dù được vỗ về nhưng vẫn còn đang giãy giụa, thuận miệng nói.

Tạ Phong Trần một tay đút túi, hờ hững đứng yên, trên mặt không chút thay đổi nhìn trò cười trước mặt, nghe Triển Vọng nói như vậy thì không kiên nhẫn nhìn thoáng qua phía trước, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh người phụ nữ điên kia vô cùng thân thiết ôm người phụ nữ đó, mà người phụ nữ cũng giống như không có xương, không hề giữ hình tượng mà dựa vào trong ngực người đàn ông.

Bàn tay trong túi quần của người đàn ông bỗng nhiên siết chặt, đôi mắt hẹp dài nheo lại nguy hiểm.

Người phụ nữ có thể khiến cho Tiêu Bạch che chở như thế ngoại trừ Lâm Nhan ra thì làm gì còn ai nữa?

Cô ta thật đúng là giỏi lắm.

Vậy mà có thể lêu lổng đến tận đây.

Say rượu sao?

Không biết vì sao Tạ Phong Trần bỗng nhiên nhớ đến đêm đó ở biệt thự Thiên Hải người phụ nữ này cũng say khướt, ngoan ngoãn giống như con mèo con, nhưng mà tất cả biểu hiện ngoan ngoãn này đều là giả dối, lúc lộ ra răng nanh thì có thể ăn người khác đến xương cốt cũng không còn.

Vừa mới ly hôn xong cô ta đã vội vàng chuyển tầm mắt qua tên họ Tiêu kia rồi à?

Người đàn bà này thật đúng là vô cùng thủ đoạn, vô cùng tâm cơ.

...

"Người chết chưa?" Âm thanh của Lục Giản lạnh lùng, khắc nghiệt, đôi mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo, rét căm căm.

"Chưa chết! Bị đánh không nhẹ, đã sắp xếp bác sĩ cấp cứu rồi, đợi sau đó sẽ đưa đến bệnh viện." Ông chủ tức giận, quản lý cũng rất áp lực, giọng nói yếu ớt.

Hoàng Đình còn chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, lần này còn vừa vặn lại bị ông chủ chính mắt nhìn thấy, chỉ sợ anh ta cũng xong đời theo luôn rồi.

"Làm loạn quy củ của Hoàng Đình, vậy phải nhận sự trừng phạt của Hoàng Đình." Lục Giản tiến lên phía trước vài bước, đám đông tự động chừa ra một lối đi, nhìn thấy mấy gã đàn ông áo đen lực lưỡng, Lục Giản giơ tay lên, giọng nói như Tu La.

Sau đó không biết từ chỗ nào chui ra mấy người đàn ông mặc đồ đen, nhìn qua cao cấp hơn rất nhiều so với đám tay chân kia, không chút khách khí nào đạp mấy người kia xuống đất, dạy chúng làm người.

"Trở về nói với ông chủ của các anh, Hoàng Đình miếu nhỏ của tôi không chứa được người không tuân thủ quy định."

Tiếng thét chói tai của Lâm Nhan khi người của hội sở ra tay cũng từ từ ngừng lại, lúc này nhìn thấy mấy người kia bị đánh, trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, trộm kéo kéo tay Tiêu Bạch, nhỏ giọng thúc giục: "Đi thôi."

Tiêu Bạch hiểu ý, nhìn nhân viên hội sở cười xin lỗi, rồi lấy ra thẻ đưa qua, lễ phép mở miệng: "Ngại quá, hôm nay bạn tôi uống hơi nhiều, phần rượu cô ấy phá hỏng, chúng tôi chịu trách nhiệm."

Đợi nhân viên phục vụ quẹt thẻ, nhận thẻ về, hai người xoay người định rời đi.

"Đứng lại"

Một giọng nói trầm thấp, từ tính gọi hai người lại.

Bước chân Tiêu Bạch dừng lại, Lâm Nhan không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác giọng nói kia vừa dễ nghe lại vừa quen tai, nhéo chặt cánh tay Tiêu Bạch theo bản năng, đau đến mức Tiêu Bạch muốn ném cô qua một bên.

Tiêu Bạch cứng ngắc xoay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Tạ Phong Trần thì bỗng nhiên sụp đổ: "Tạ, Tạ thiếu."

Đồ đần độn, đây là tự tìm đường chết tìm đến phát điên rồi.

Vậy mà lại là tên đàn ông chó má Tạ Phong Trần à?

Thì ra anh ta đã nhận ra bọn cô.

Cả người Lâm Nhan cứng ngắc, trong lòng gào thét mắng bản thân ra ngoài không xem giờ tốt, bây giờ cô mới không muốn mất mặt trước mặt tên chồng trước chó chết này, cuối cùng quyết định giả chết.

"Quậy xong rồi thì tính chuồn à?"

Vẻ mặt Triển Vọng sững sờ nhìn về phía Tần Thành: "Tiểu chanh tử, anh trai chúng ta sao lại tự mình quản chuyện này vậy?"

Tần Thành cũng đứng sững một chút nhưng mà sau khi nhìn thấy rõ Tiêu Bạch thì lập tức hiểu ra: "Mắt mày mù à? Mới vừa nãy không phải nói người kia nhìn quen mắt à?"

"Ai, ai vậy? Anh ta ở nhà nào?"

"Nhà họ Tiêu."

"Chết tiệt, tên đó không phải là người có quan hệ rất tốt với Lâm Nhan sao? Vậy người phụ nữ trong ngực anh ta là..." Đồng tử Triển Vọng chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú gương mặt người phụ nữ dường như bị tóc che gần hết, sau đó nhỏ giọng nói: "Hai người này cũng quá ái muội đi! Xem anh trai chúng ta chết rồi à?"

"Chỉ là vợ trước mà thôi." Tần Thành trợn trắng mắt nhìn Triển Vọng, cảm thấy thằng này mất não mẹ nó rồi.

"Không phải, đôi cẩu nam nữ này vừa nhìn đã biết quan hệ không tầm thường! Anh trai chúng ta có phải bắt được nhược điểm gì đó mới thành công ly hôn hay không? Khó trách hôm nay anh ấy mất hứng, thì ra là bị người phụ nữ này cắm sừng rồi..."

"Cô ta bị sao vậy?" Ánh mắt Tạ Phong Trần khóa chặt trên người phụ nữ không xương, mi tâm cau chặt lại, có chút ghét bỏ.

Không có chút hình tượng nào, không có chút rượu phẩm nào*.

*Rượu phẩm: nhân phẩm, thái độ sau khi uống rượu say.

"Nhan Nhan uống, uống nhiều, em ấy không phải cố ý, tôi thay em ấy xin lỗi..." Tạ thiếu khí thế quá mạnh mẽ, Tiêu Bạch có chút không chống đỡ được, thật muốn đem tên đầu sỏ tìm đường chết ném ra bên ngoài luôn.

Lâm Nhan lại bấm Tiêu Bạch một cái, trong lòng muốn chửi người, cái kẻ nhát gan này, xin lỗi tên đàn ông thối kia làm cái lông gì nha, chỉ là một người chồng trước, có cần phải giải thích như vậy sao?

Mới ban ngày còn đùa giỡn cô, bây giờ còn muốn gây phiền toái, tên đáng chết này thật đúng là coi mình thành người xem kịch vui à?

Trong lòng Lâm Nhan khá bất mãn, giống con mèo cáu kỉnh chui đầu cọ vào người Tiêu Bạch, cánh tay không chịu an phận ôm cổ Tiêu Bạch, nỉ non làm nũng: "Bạch Bạch, em rất khó chịu."

Chân Tiêu Bạch xém chút nữa quỳ xuống, hận không thể trực tiếp cắt cổ ngay lập tức, chết ngay tại chỗ.

Người phụ nữ cặn bã Lâm Nhan này tính kéo anh làm đệm lưng, cô tuyệt đối là cố ý, đời trước chắc chắn anh mắc nợ Lâm Nhan nên đời này ông trời sắp đặt cô đặc biệt đến khắc anh.

"Tạ, Tạ thiếu, hôm nay Nhan Nhan tâm trạng không tốt, cô, cô ấy... thực ra vẫn rất luyến tiếc ngài cho nên uống hơi nhiều." Vì để bảo vệ đầu chó của mình, Tiêu Bạch khô khốc giải thích với chồng người ta, đừng trách anh sợ hãi, là khí thế của Tạ thiếu quá mạnh không trêu vào được, không thể trêu vào được.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5764 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5289 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5020 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4600 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4524 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4479 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter