Chương 19: Chuyên trị thiếu niên ăn chơi trác táng
Hề Hành Cương hậu tri hậu giác (1) mới phát hiện mình trúng kế của nhóc con.
Cậu không mấy phiền lòng, chỉ vừa buồn cười vừa thấy thú vị, vươn tay định xoa bím tóc của cô. Lâm Phi Lộc nhận ra ý đồ của cậu, nhanh tay che đầu, lùi về sau hai bước, hùng hổ: "Không được sờ vào bím tóc của ta."
Hề Hành Cương nói một cách đúng lý hợp tình: "Ai bảo bím tóc của ngươi đáng yêu như vậy."
Nhóc con ấy thế mà hơi xấu hổ một chút, hơi hơi khựng lại, nhưng rất nhanh định thần, tiếp tục hùng hổ: "Kể cả thế cũng không cho sờ!"
Hề Hành Cương thấy nhóc đáng yêu muốn chết, giơ hai tay đầu hàng: "Rồi rồi rồi, không sờ."
Những đứa trẻ tập võ thì dáng dấp phát triển lẹ, mới mười hai mười ba tuổi nhưng thân hình đã rất cao, cậu đứng nói chuyện với cô thấy mất sức, bèn bước một bước về trước, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Mới ngồi xuống đã ngửi được mùi thơm ngát thấm đượm trên người cô. Ánh mắt Hề Hành Cương đảo qua, dừng ở túi thơm bên hông cô, vươn tay chọc một cái, "Thứ gì mà thơm thế?"
Bấy giờ nhóc con mới không cãi cọ với cậu nữa, thỏ thẻ đáp: "Hoa mai trắng."
Hề Hành Cương tò mò: "Làm túi thơm thì đựng một xíu là đủ rồi, đựng nhiều như vậy làm gì? Vừa không đẹp là vừa vướng víu."
Thiếu niên này thoạt nhìn là phường ăn chơi trác táng, nhưng tư duy thì kín kẽ ra phết.
Lâm Phi Lộc ngạo kiều ngưỡng đầu: "Không nói với ngươi!"
Vừa dứt lời, Hề Hành Cương cười một tiếng, mau tay kéo túi thơm xuống, gợi đòn nói: "Không nói với ta thì sẽ không trả lại cho nhóc."
Lâm Phi Lộc sốt ruột định giằng lại, cậu chỉ cười lớn một tiếng rồi đứng dậy, cánh tay vươn cao, vung túi thơm ở không trung, chậm rì rì hỏi: "Nói hay không nào?"
Nhóc con dường như sắp bị cậu chọc cho tức chết rồi, hung hăng lườm cậu một hồi, như nghĩ đến điều gì, dẩu môi tủi thân hờn giận: "Chẳng phải ngươi nói chúng ta là bạn ư? Bạn bè sao lại bắt nạt bạn bè?"
Hề Hành Cương tức cười muốn chết: "Giờ lại nhớ ra chúng ta là bạn bè? Mới nãy lúc giúp Hoàng trưởng tỷ của nhóc bắt nạt ta thì sao không nghe nhóc nói chúng ta là bạn nhỉ?"
Nhóc con lúc lắc, bím tóc cũng ngúng nguẩy theo: "Ây dà, mới nãy quên chút xíu thôi mà."
Hề Hành Cương: "..."
Chịu không nổi nữa rồi, đáng yêu chết mất. Cậu ngồi xổm xuồng, cúi đầu cài túi thơm lại bên hông cho cô, vừa cài vừa hỏi: "Nhóc con, nhóc tên là gì? Lần trước còn chưa nói cho ta biết đâu."
Lâm Phi Lộc nói: "Lừa ai đó, ngươi đã biết ta là Ngũ công chúa, làm gì có chuyện không biết tên của ta?"
Hề Hành Cương buộc túi thơm xong, vỗ vỗ tay, ngồi xổm cười khanh khách nhìn cô: "Ta không hỏi người khác tên của nhóc, ta muốn nghe nhóc tự nói ra."
Cô hừ một tiếng, vênh mặt, qua một lúc mới hơi thẹn thùng nói: "Ta là Tiểu Lộc."
"Tiểu Lộc." Hề Hành Cương lặp lại hai lần, cười xoa nhẹ đầu cô: "Thật là một cái tên đáng yêu."
Cậu nhìn sắc trời, đưa cho cô chiếc ná ban nãy dùng để chọc ghẹo, cười dài: "Ta phải đi rồi, cái này tặng cho nhóc, coi như là quà gặp mặt của chúng ta."
Đúng là thẳng nam, làm gì có ai tặng quà gặp mặt kiểu này.
Lâm Phi Lộc diss thầm trong lòng, ngoài mặt thì vui vẻ nhận, Hề Hành Cương còn nói: "Ta tặng quà cho nhóc, nhóc định đáp lễ ta cái gì?"
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, mím môi dưới, vuốt túi thơm nói: "Hoa mai trong này ta định dùng làm kem tay, khi nào làm xong sẽ tặng ngươi một hộp."
Hề Hành Cương lấy làm lạ: "Kem tay? Là gì thế?"
Nhóc con tỏ thái độ không kiên nhẫn, vẻ mặt ghét bỏ: "Ôi dào, làm xong ngươi sẽ biết, mau đi đi."
Hề Hành Cương không ngừng cười nổi, vẫy tay với cô, mãi mới xoay người rời đi. Lâm Phi Lộc nắm chiếc ná, bàn tay nhỏ căng dây, ngắm bóng của cậu "biu" một tiếng.
Thanh Yên ở cạnh nhìn chỉ thấy run sợ, trong lòng lại càng khâm phục tiểu công chúa.
Dường như không có ai là công chúa không giải quyết được.
Chuyên trị thiếu niên ăn chơi trác táng.
Nàng nhìn túi thơm nọ, cũng hiếu kỳ hỏi: "Công chúa, kem tay là gì ạ?"
Lâm Phi Lộc vừa đi vừa đáp: "Là một loại cao mềm như tơ lụa, bôi trên tay có thể bảo vệ da tay khỏi khô nứt."
Thanh Yên thấy thật thần kỳ: "Công chúa thật lợi hại, cái gì cũng biết, nô tỳ lần đầu nghe đến thứ này đấy."
Lâm Phi Lộc cười cười: "Ta ngẫu nhiên nhìn thấy trong tàng thư của mẫu phi, cũng không phải thứ mới mẻ gì."
Trước kia cô mê mẩn làm đồ DIY một thời gian, nào là xà phòng tinh dầu kem tay đều từng tự làm thử, biết quy trình chế tác. Ở đây có lẽ sẽ thiếu một số nguyên liệu, nhưng chỉ làm kem tay giản dị thì dùng sáp ong là có thể giải quyết, không vấn đề gì.
Về đến cung Minh Nguyệt, Lâm Chiêu Viễn ôm thỏ con đứng ở cửa, vừa thấy cô đã cáu kỉnh: "Muội muội ra ngoài chơi mà không mang ta theo!"
Lâm Phi Lộc cười tủm tỉm trấn an cậu: "Muội muội không đi chơi mà là đi làm việc quan trọng." Cô tháo túi thơm xuống: "Thơm không nè?"
Lâm Chiêm Viễn ngay lập tức quên giận dỗi, hít lấy hít để: "Thơm!"
Lâm Phi Lộc cười vuốt vuốt thỏ con trong lòng ngực cậu.
Sau khi vào nhà, cô viết ra giấy nguyên liệu cần để chế tác kem tay rồi giao cho Vân Du, để nàng ta đến Nội vụ phủ lấy nguyên liệu. Tất cả đều là những thứ không mấy quan trọng, hẳn là rất dễ lấy thôi.
Cô lại bảo Thanh Yên xếp một giỏ than bạc mang đến Thúy Trúc cư.
Cung Minh Nguyệt hiện giờ được Nhàn phi che chở, phân lượng than bạc khá dư dả, đem một ít tặng người cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Thanh Yên chỉ cần nghĩ đến người ở trong Thúy Trúc cư là ai là đã thấy do dự. Công chúa giao hảo với hoàng tử, thế tử là phải, nhưng cớ gì lại quan tâm một con tin của nước địch?
Tiếp xúc với người như vậy cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Nhưng uy tín của Lâm Phi Lộc trong cung Minh Nguyệt hiện giờ còn nặng hơn cả Tiêu Lam, Thanh Yên dù trong lòng khó hiểu nhưng cũng không dám thắc mắc, xếp xong than bạc, Lâm Phi Lộc còn đem cái lò sưởi tay mình dùng lúc trước đặt vào hộp than, để Thanh Yên mang đi một thể.
Thanh Yên lần đầu vào Thúy Trúc cư, trong lòng bất an, đứng trước cánh cửa đóng kín một hồi lâu mới gom đủ can đảm gõ cửa.
Thiên Đông đang mài mực cho điện hạ luyện chữ, thình lình nghe được tiếng đập cửa thì cả kinh.
Hắn không thích có người đến bái phỏng.
Nơi này nguy hiểm vô cùng, nguy cơ khắp nơi, không một người tốt lành. Có người đến đồng nghĩa với không yên ổn.
Tống Kinh Lan ngòi bút chưa dừng, màu mực lướt đi trên giấy, lưu lại những hàng chữ lưu loát sinh động như nước chảy, môi mỏng vẽ lên nụ cười, bình thản nói: "Chúng ta có than rồi, mở cửa đi."
Thiên Đông vâng lời chạy ra mở cửa, bên ngoài là một cung nữ căng thẳng, nàng ta đặt hộp than trên mặt đất, nói câu "Ngũ công chúa bảo nô tỳ đưa than bạc tới" liền xoay người chạy. Thiên Đông tấm tắc lấy làm lạ.
Hắn ngay lập tức đốt than đem vào, căn phòng lạnh như băng cuối cùng cũng ấm áp lên. Tống Kinh Lan luyện xong một bộ chữ, vươn hai bàn tay đỏ bừng khô nứt áp ở lò hơ hơ, Thiên Đông buồn bã hỏi: "Điện hạ, vết nứt trên tay ngài ngày càng nặng, đợt này hay là tạm ngừng luyện kiếm đi thôi?"
Tống Kinh Lan chẳng bận tâm: "Không sao."
Thiên Đông đem lò sưởi tay đưa cho cậu: "Điện hạ xem này, đây là lò sưởi tay mà vị Ngũ công chúa kia trả lại, khác với cái của chúng ta."
Tống Kinh Lan vươn tay cầm lên xem xét.
Lò sưởi tay này Lâm Phi Lộc dùng rất lâu, lây cả mùi hương thoang thoảng trên người cô. Ở quan niệm của thời đại này có thể coi như đồ dùng riêng tư của phái nữ. Cô không có quan niệm thời đại đã đành, Tống Kinh Lan như cũng không thấy có gì sai, chỉ bảo Thiên Đông thêm than rồi ung dung nhét tay áo của mình.
Gần đến cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, vài ngày sau khi Lâm Phi Lộc tặng than bạc, trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi.
Trời phương Bắc giá rét, tuyết rơi này không đến đầu xuân năm sau thì sẽ không tan.
Năm vừa rồi cứ độ tuyết rơi là Thúy Trúc cư rất khó sống, đốt than sặc mùi, nhưng không đốt thì lạnh. Nước Tống ở phương Nam, có vào đông cũng không lạnh như thế này. Lúc hai người vừa tới triều Đại Lâm thì hoàn toàn không thích ứng nổi.
Qua vài năm mới dần quen, cũng may điện hạ tập võ hằng năm, sức khỏe tốt, ngoại trừ tay bị nứt nẻ do giá rét thì cũng không quá tệ. Năm nay còn có than bạc để đốt, cuối cùng cũng có thể trải qua một mùa đông ấm áp, khúc mắc trong lòng Thiên Đông với vị Ngũ công chúa nọ giảm rất nhiều.
Cùng là công chúa thèm muốn sắc đẹp của điện hạ, Tam công chúa chỉ biết vênh váo sai bảo điện hạ ngồi đông ngồi tây, cùng nhỏ ta đi chỗ này chỗ nọ, chẳng biết nghĩ cho điện hạ nửa phần.
Nhưng Ngũ công chúa thì khác, từ lúc quen biết đến giờ, chưa từng yêu cầu điện hạ làm gì cho nàng ta, còn thường tặng than tới đây.
Nói đâu xa, tuyết vừa rơi, người lại tới tiếp.
Thiên Đông mở cửa thấy là Lâm Phi Lộc, lần đầu tiên trong mắt không có sự đề phòng, Lâm Phi Lộc cười tủm tỉm hỏi: "Điện hạ nhà ngươi đâu?"
Thiên Đông đáp: "Điện hạ đang đọc sách trong phòng."
Lại đang đọc sách, thật là một đứa bé chăm chỉ hiếu học.
Lâm Phi Lộc theo Thiên Đông vào trong, đẩy cửa vào, cuối cùng trong phòng cũng không còn lạnh băng ẩm ướt nữa, đã có chút ấm. Nhưng vẫn chưa đủ ấm, mới chỉ có chút nhiệt độ mà thôi. Cô lướt mắt nhìn, trông thấy mấy miếng than bạc trong lò than, vừa đủ để giữ ấm.
Họ đang tiết kiệm.
Tống Kinh Lan từ phòng đi ra, ý cười trên mặt ôn hòa: "Trời lạnh như thế này, Ngũ công chúa sao lại tới đây?"
Nói rồi, cậu sai Thiên Đông: "Thêm than vào lò đi."
Lâm Phi Lộc vội nói: "Không cần đâu, ta chỉ đưa đồ đến rồi đi ngay."
Cô chạy chậm tới trước mặt cậu, từ ống tay áo lôi ra một hộp nhỏ, đưa cho cậu: "Đây là một ít kem tay ta tự làm, điện hạ cầm mà dùng."
Tống Kinh Lan nhìn cái hộp nhỏ nọ, lông mày hơi nhướn lên, mặt không đổi sắc cầm mở ra, trước hết ngửi được là mùi thơm ngát như hương mai trắng. Trong hộp đựng một loại cao màu trắng mềm, trông vô cùng tinh tế."
Cậu ôn hòa hỏi: "Đây là do công chúa tự làm?"
Lâm Phi Lộc nghiêng đầu cười tủm tỉm: "Ừm. Lần trước ta thấy tay điện hạ bị nứt vì lạnh, kem tay này có tính dưỡng ẩm, có thể bảo vệ bàn tay. Điện hạ nhớ thoa liên tục."
Ngón tay khô nứt của Tống Kinh Lan khẽ run một chút.
Tiểu cô nương bọc kín trong áo choàng trước mặt cậu khẽ vươn tay phủi phủi bọt nước từ tuyết tan trên mũ, vẫy tay chào: "Thế ta đi nhé."
Cậu cụp mắt, ôn nhu nở nụ cười: "Cảm ơn Ngũ công chúa."
Lâm Phi Lộc giao quà xong, nhảy nhót chạy ra, bước đến cửa như nhớ ra gì lại quay đầu, vui vẻ nói: "À đúng rồi, điện hạ, đây là đợt tuyết đầu mùa của năm nay. Ta nghe nói ngày tuyết đầu mùa mà ước thì điều ước sẽ thành hiện thực, điện hạ chớ quên hứa nhé."
Tống Kinh Lan sửng sốt, cười gật đầu: "Ừ."
Thiên Đông tiễn cô ra ngoài viện, thấy cung nữ đứng ngoài chờ cô, hắn nhìn bóng Ngũ công chúa đi xa mới khóa cửa rồi đi vào.
Trong phòng, Tống Kinh Lan đang nghiên cứu hộp kem tay kia.
Quả đúng như lời cô nói, cảm giác mềm nhẹ, thoa ở vết nứt trên tay khiến cảm giác khô căng giảm bớt rất nhiều.
Thiên Đông tấm tắc, lại hỏi: "Điện hạ, lời Ngũ công chúa là thật ư? Điều ước của hôm nay sẽ trở thành sự thực?"
Tống Kinh Lan thoa xong kem tay, đem hộp cất vào trong lòng ngực: "Ngươi có thể thử xem."
Thiên Đông nhanh nhảu chạy đến cửa, hai tay chắp lại ước, lại ngoái đầu hỏi cậu: "Điện hạ, ngài có điều ước gì không? Tranh thủ tuyết to, mau tới ước."
Tống Kinh Lan hờ hững nhìn tuyết rơi, thanh âm lãnh đạm: "Ước muốn của ta không cần dựa vào ông trời."
Chú thích:
(1) Hậu tri hậu giác 后知后觉: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Cậu không mấy phiền lòng, chỉ vừa buồn cười vừa thấy thú vị, vươn tay định xoa bím tóc của cô. Lâm Phi Lộc nhận ra ý đồ của cậu, nhanh tay che đầu, lùi về sau hai bước, hùng hổ: "Không được sờ vào bím tóc của ta."
Hề Hành Cương nói một cách đúng lý hợp tình: "Ai bảo bím tóc của ngươi đáng yêu như vậy."
Nhóc con ấy thế mà hơi xấu hổ một chút, hơi hơi khựng lại, nhưng rất nhanh định thần, tiếp tục hùng hổ: "Kể cả thế cũng không cho sờ!"
Hề Hành Cương thấy nhóc đáng yêu muốn chết, giơ hai tay đầu hàng: "Rồi rồi rồi, không sờ."
Những đứa trẻ tập võ thì dáng dấp phát triển lẹ, mới mười hai mười ba tuổi nhưng thân hình đã rất cao, cậu đứng nói chuyện với cô thấy mất sức, bèn bước một bước về trước, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Mới ngồi xuống đã ngửi được mùi thơm ngát thấm đượm trên người cô. Ánh mắt Hề Hành Cương đảo qua, dừng ở túi thơm bên hông cô, vươn tay chọc một cái, "Thứ gì mà thơm thế?"
Bấy giờ nhóc con mới không cãi cọ với cậu nữa, thỏ thẻ đáp: "Hoa mai trắng."
Hề Hành Cương tò mò: "Làm túi thơm thì đựng một xíu là đủ rồi, đựng nhiều như vậy làm gì? Vừa không đẹp là vừa vướng víu."
Thiếu niên này thoạt nhìn là phường ăn chơi trác táng, nhưng tư duy thì kín kẽ ra phết.
Lâm Phi Lộc ngạo kiều ngưỡng đầu: "Không nói với ngươi!"
Vừa dứt lời, Hề Hành Cương cười một tiếng, mau tay kéo túi thơm xuống, gợi đòn nói: "Không nói với ta thì sẽ không trả lại cho nhóc."
Lâm Phi Lộc sốt ruột định giằng lại, cậu chỉ cười lớn một tiếng rồi đứng dậy, cánh tay vươn cao, vung túi thơm ở không trung, chậm rì rì hỏi: "Nói hay không nào?"
Nhóc con dường như sắp bị cậu chọc cho tức chết rồi, hung hăng lườm cậu một hồi, như nghĩ đến điều gì, dẩu môi tủi thân hờn giận: "Chẳng phải ngươi nói chúng ta là bạn ư? Bạn bè sao lại bắt nạt bạn bè?"
Hề Hành Cương tức cười muốn chết: "Giờ lại nhớ ra chúng ta là bạn bè? Mới nãy lúc giúp Hoàng trưởng tỷ của nhóc bắt nạt ta thì sao không nghe nhóc nói chúng ta là bạn nhỉ?"
Nhóc con lúc lắc, bím tóc cũng ngúng nguẩy theo: "Ây dà, mới nãy quên chút xíu thôi mà."
Hề Hành Cương: "..."
Chịu không nổi nữa rồi, đáng yêu chết mất. Cậu ngồi xổm xuồng, cúi đầu cài túi thơm lại bên hông cho cô, vừa cài vừa hỏi: "Nhóc con, nhóc tên là gì? Lần trước còn chưa nói cho ta biết đâu."
Lâm Phi Lộc nói: "Lừa ai đó, ngươi đã biết ta là Ngũ công chúa, làm gì có chuyện không biết tên của ta?"
Hề Hành Cương buộc túi thơm xong, vỗ vỗ tay, ngồi xổm cười khanh khách nhìn cô: "Ta không hỏi người khác tên của nhóc, ta muốn nghe nhóc tự nói ra."
Cô hừ một tiếng, vênh mặt, qua một lúc mới hơi thẹn thùng nói: "Ta là Tiểu Lộc."
"Tiểu Lộc." Hề Hành Cương lặp lại hai lần, cười xoa nhẹ đầu cô: "Thật là một cái tên đáng yêu."
Cậu nhìn sắc trời, đưa cho cô chiếc ná ban nãy dùng để chọc ghẹo, cười dài: "Ta phải đi rồi, cái này tặng cho nhóc, coi như là quà gặp mặt của chúng ta."
Đúng là thẳng nam, làm gì có ai tặng quà gặp mặt kiểu này.
Lâm Phi Lộc diss thầm trong lòng, ngoài mặt thì vui vẻ nhận, Hề Hành Cương còn nói: "Ta tặng quà cho nhóc, nhóc định đáp lễ ta cái gì?"
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, mím môi dưới, vuốt túi thơm nói: "Hoa mai trong này ta định dùng làm kem tay, khi nào làm xong sẽ tặng ngươi một hộp."
Hề Hành Cương lấy làm lạ: "Kem tay? Là gì thế?"
Nhóc con tỏ thái độ không kiên nhẫn, vẻ mặt ghét bỏ: "Ôi dào, làm xong ngươi sẽ biết, mau đi đi."
Hề Hành Cương không ngừng cười nổi, vẫy tay với cô, mãi mới xoay người rời đi. Lâm Phi Lộc nắm chiếc ná, bàn tay nhỏ căng dây, ngắm bóng của cậu "biu" một tiếng.
Thanh Yên ở cạnh nhìn chỉ thấy run sợ, trong lòng lại càng khâm phục tiểu công chúa.
Dường như không có ai là công chúa không giải quyết được.
Chuyên trị thiếu niên ăn chơi trác táng.
Nàng nhìn túi thơm nọ, cũng hiếu kỳ hỏi: "Công chúa, kem tay là gì ạ?"
Lâm Phi Lộc vừa đi vừa đáp: "Là một loại cao mềm như tơ lụa, bôi trên tay có thể bảo vệ da tay khỏi khô nứt."
Thanh Yên thấy thật thần kỳ: "Công chúa thật lợi hại, cái gì cũng biết, nô tỳ lần đầu nghe đến thứ này đấy."
Lâm Phi Lộc cười cười: "Ta ngẫu nhiên nhìn thấy trong tàng thư của mẫu phi, cũng không phải thứ mới mẻ gì."
Trước kia cô mê mẩn làm đồ DIY một thời gian, nào là xà phòng tinh dầu kem tay đều từng tự làm thử, biết quy trình chế tác. Ở đây có lẽ sẽ thiếu một số nguyên liệu, nhưng chỉ làm kem tay giản dị thì dùng sáp ong là có thể giải quyết, không vấn đề gì.
Về đến cung Minh Nguyệt, Lâm Chiêu Viễn ôm thỏ con đứng ở cửa, vừa thấy cô đã cáu kỉnh: "Muội muội ra ngoài chơi mà không mang ta theo!"
Lâm Phi Lộc cười tủm tỉm trấn an cậu: "Muội muội không đi chơi mà là đi làm việc quan trọng." Cô tháo túi thơm xuống: "Thơm không nè?"
Lâm Chiêm Viễn ngay lập tức quên giận dỗi, hít lấy hít để: "Thơm!"
Lâm Phi Lộc cười vuốt vuốt thỏ con trong lòng ngực cậu.
Sau khi vào nhà, cô viết ra giấy nguyên liệu cần để chế tác kem tay rồi giao cho Vân Du, để nàng ta đến Nội vụ phủ lấy nguyên liệu. Tất cả đều là những thứ không mấy quan trọng, hẳn là rất dễ lấy thôi.
Cô lại bảo Thanh Yên xếp một giỏ than bạc mang đến Thúy Trúc cư.
Cung Minh Nguyệt hiện giờ được Nhàn phi che chở, phân lượng than bạc khá dư dả, đem một ít tặng người cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Thanh Yên chỉ cần nghĩ đến người ở trong Thúy Trúc cư là ai là đã thấy do dự. Công chúa giao hảo với hoàng tử, thế tử là phải, nhưng cớ gì lại quan tâm một con tin của nước địch?
Tiếp xúc với người như vậy cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Nhưng uy tín của Lâm Phi Lộc trong cung Minh Nguyệt hiện giờ còn nặng hơn cả Tiêu Lam, Thanh Yên dù trong lòng khó hiểu nhưng cũng không dám thắc mắc, xếp xong than bạc, Lâm Phi Lộc còn đem cái lò sưởi tay mình dùng lúc trước đặt vào hộp than, để Thanh Yên mang đi một thể.
Thanh Yên lần đầu vào Thúy Trúc cư, trong lòng bất an, đứng trước cánh cửa đóng kín một hồi lâu mới gom đủ can đảm gõ cửa.
Thiên Đông đang mài mực cho điện hạ luyện chữ, thình lình nghe được tiếng đập cửa thì cả kinh.
Hắn không thích có người đến bái phỏng.
Nơi này nguy hiểm vô cùng, nguy cơ khắp nơi, không một người tốt lành. Có người đến đồng nghĩa với không yên ổn.
Tống Kinh Lan ngòi bút chưa dừng, màu mực lướt đi trên giấy, lưu lại những hàng chữ lưu loát sinh động như nước chảy, môi mỏng vẽ lên nụ cười, bình thản nói: "Chúng ta có than rồi, mở cửa đi."
Thiên Đông vâng lời chạy ra mở cửa, bên ngoài là một cung nữ căng thẳng, nàng ta đặt hộp than trên mặt đất, nói câu "Ngũ công chúa bảo nô tỳ đưa than bạc tới" liền xoay người chạy. Thiên Đông tấm tắc lấy làm lạ.
Hắn ngay lập tức đốt than đem vào, căn phòng lạnh như băng cuối cùng cũng ấm áp lên. Tống Kinh Lan luyện xong một bộ chữ, vươn hai bàn tay đỏ bừng khô nứt áp ở lò hơ hơ, Thiên Đông buồn bã hỏi: "Điện hạ, vết nứt trên tay ngài ngày càng nặng, đợt này hay là tạm ngừng luyện kiếm đi thôi?"
Tống Kinh Lan chẳng bận tâm: "Không sao."
Thiên Đông đem lò sưởi tay đưa cho cậu: "Điện hạ xem này, đây là lò sưởi tay mà vị Ngũ công chúa kia trả lại, khác với cái của chúng ta."
Tống Kinh Lan vươn tay cầm lên xem xét.
Lò sưởi tay này Lâm Phi Lộc dùng rất lâu, lây cả mùi hương thoang thoảng trên người cô. Ở quan niệm của thời đại này có thể coi như đồ dùng riêng tư của phái nữ. Cô không có quan niệm thời đại đã đành, Tống Kinh Lan như cũng không thấy có gì sai, chỉ bảo Thiên Đông thêm than rồi ung dung nhét tay áo của mình.
Gần đến cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, vài ngày sau khi Lâm Phi Lộc tặng than bạc, trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi.
Trời phương Bắc giá rét, tuyết rơi này không đến đầu xuân năm sau thì sẽ không tan.
Năm vừa rồi cứ độ tuyết rơi là Thúy Trúc cư rất khó sống, đốt than sặc mùi, nhưng không đốt thì lạnh. Nước Tống ở phương Nam, có vào đông cũng không lạnh như thế này. Lúc hai người vừa tới triều Đại Lâm thì hoàn toàn không thích ứng nổi.
Qua vài năm mới dần quen, cũng may điện hạ tập võ hằng năm, sức khỏe tốt, ngoại trừ tay bị nứt nẻ do giá rét thì cũng không quá tệ. Năm nay còn có than bạc để đốt, cuối cùng cũng có thể trải qua một mùa đông ấm áp, khúc mắc trong lòng Thiên Đông với vị Ngũ công chúa nọ giảm rất nhiều.
Cùng là công chúa thèm muốn sắc đẹp của điện hạ, Tam công chúa chỉ biết vênh váo sai bảo điện hạ ngồi đông ngồi tây, cùng nhỏ ta đi chỗ này chỗ nọ, chẳng biết nghĩ cho điện hạ nửa phần.
Nhưng Ngũ công chúa thì khác, từ lúc quen biết đến giờ, chưa từng yêu cầu điện hạ làm gì cho nàng ta, còn thường tặng than tới đây.
Nói đâu xa, tuyết vừa rơi, người lại tới tiếp.
Thiên Đông mở cửa thấy là Lâm Phi Lộc, lần đầu tiên trong mắt không có sự đề phòng, Lâm Phi Lộc cười tủm tỉm hỏi: "Điện hạ nhà ngươi đâu?"
Thiên Đông đáp: "Điện hạ đang đọc sách trong phòng."
Lại đang đọc sách, thật là một đứa bé chăm chỉ hiếu học.
Lâm Phi Lộc theo Thiên Đông vào trong, đẩy cửa vào, cuối cùng trong phòng cũng không còn lạnh băng ẩm ướt nữa, đã có chút ấm. Nhưng vẫn chưa đủ ấm, mới chỉ có chút nhiệt độ mà thôi. Cô lướt mắt nhìn, trông thấy mấy miếng than bạc trong lò than, vừa đủ để giữ ấm.
Họ đang tiết kiệm.
Tống Kinh Lan từ phòng đi ra, ý cười trên mặt ôn hòa: "Trời lạnh như thế này, Ngũ công chúa sao lại tới đây?"
Nói rồi, cậu sai Thiên Đông: "Thêm than vào lò đi."
Lâm Phi Lộc vội nói: "Không cần đâu, ta chỉ đưa đồ đến rồi đi ngay."
Cô chạy chậm tới trước mặt cậu, từ ống tay áo lôi ra một hộp nhỏ, đưa cho cậu: "Đây là một ít kem tay ta tự làm, điện hạ cầm mà dùng."
Tống Kinh Lan nhìn cái hộp nhỏ nọ, lông mày hơi nhướn lên, mặt không đổi sắc cầm mở ra, trước hết ngửi được là mùi thơm ngát như hương mai trắng. Trong hộp đựng một loại cao màu trắng mềm, trông vô cùng tinh tế."
Cậu ôn hòa hỏi: "Đây là do công chúa tự làm?"
Lâm Phi Lộc nghiêng đầu cười tủm tỉm: "Ừm. Lần trước ta thấy tay điện hạ bị nứt vì lạnh, kem tay này có tính dưỡng ẩm, có thể bảo vệ bàn tay. Điện hạ nhớ thoa liên tục."
Ngón tay khô nứt của Tống Kinh Lan khẽ run một chút.
Tiểu cô nương bọc kín trong áo choàng trước mặt cậu khẽ vươn tay phủi phủi bọt nước từ tuyết tan trên mũ, vẫy tay chào: "Thế ta đi nhé."
Cậu cụp mắt, ôn nhu nở nụ cười: "Cảm ơn Ngũ công chúa."
Lâm Phi Lộc giao quà xong, nhảy nhót chạy ra, bước đến cửa như nhớ ra gì lại quay đầu, vui vẻ nói: "À đúng rồi, điện hạ, đây là đợt tuyết đầu mùa của năm nay. Ta nghe nói ngày tuyết đầu mùa mà ước thì điều ước sẽ thành hiện thực, điện hạ chớ quên hứa nhé."
Tống Kinh Lan sửng sốt, cười gật đầu: "Ừ."
Thiên Đông tiễn cô ra ngoài viện, thấy cung nữ đứng ngoài chờ cô, hắn nhìn bóng Ngũ công chúa đi xa mới khóa cửa rồi đi vào.
Trong phòng, Tống Kinh Lan đang nghiên cứu hộp kem tay kia.
Quả đúng như lời cô nói, cảm giác mềm nhẹ, thoa ở vết nứt trên tay khiến cảm giác khô căng giảm bớt rất nhiều.
Thiên Đông tấm tắc, lại hỏi: "Điện hạ, lời Ngũ công chúa là thật ư? Điều ước của hôm nay sẽ trở thành sự thực?"
Tống Kinh Lan thoa xong kem tay, đem hộp cất vào trong lòng ngực: "Ngươi có thể thử xem."
Thiên Đông nhanh nhảu chạy đến cửa, hai tay chắp lại ước, lại ngoái đầu hỏi cậu: "Điện hạ, ngài có điều ước gì không? Tranh thủ tuyết to, mau tới ước."
Tống Kinh Lan hờ hững nhìn tuyết rơi, thanh âm lãnh đạm: "Ước muốn của ta không cần dựa vào ông trời."
Chú thích:
(1) Hậu tri hậu giác 后知后觉: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.