Chương 35: Làm quen
Chi nhánh thứ hai của Long Dương...
Phòng nhân sự...
Lâm Tiểu Thanh đặt CV lên bàn ngay trước mắt Dương Lệ. Dương Lệ đẩy nhẹ cặp kính nhấc CV lên xem kĩ lưỡng. Cô ta nhướn mày: "Thì ra cô là người Chủ tịch nhắc tới đó à? Tôi đang thắc mắc tại sao không phải vị trí khác mà lại là nhân viên văn phòng không thôi?".
Lâm Tiểu Thanh bình thản trả lời: "Không cần đâu. Tôi cần học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn cho nên vị trí nhân viên này là thích hợp với tôi rồi, giám đốc nhân sự ạ".
Dương Lệ khẽ cười đặt CV của Lâm Tiểu Thanh trở lại bàn đứng dậy rời khỏi ghế. Âm thanh chiếc giày cao gót gõ xuống sàn thanh thúy, cô ta vỗ vai Lâm Tiểu Thanh nói: "Công việc sẽ cực khổ cho cô. Với lại cô còn mang thai thế này e là cũng bất tiện, ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì...".
- Không sao - Lâm Tiểu Thanh thẳng thừng cắt ngang.
Ánh mắt kiên định vững vàng của Lâm Tiểu Thanh khiến Dương Lệ thấy rằng đây có thể là một cô gái bề ngoài mềm yếu nhưng bên trong lại mạnh mẽ, bướng bỉnh khiến Dương Lệ cũng hết cách đành gật đầu một cách miễn cưỡng nói bồi: "Tùy cô thôi phu nhân. Tôi có khuyên nhưng cô lại không nghe thì tôi cũng không còn cách nào khác. Cung kính không bằng tuân mệnh vậy. Được rồi, ngày mai cô có thể đến làm việc".
- Tôi muốn làm ngay hôm nay được không? - Lâm Tiểu Thanh đưa ra đề nghị chắc nịch không chút lo âu kiêng dè khiến Dương Lệ cũng phải giật mình.
Sắc thái này không giống những người trẻ háo hức khi tìm được việc mà muốn làm thử ngay. Nhìn Lâm Tiểu Thanh cứ điềm đạm, bình thản không chút lo lắng nào, giống như những người rất dày dặn kinh nghiệm vô cùng tự tin đứng nói chuyện với Dương Lệ và đưa ra lời yêu cầu đề nghị của bản thân mình.
Dương Lệ vài phần bất ngờ ba phần không tin cũng ngơ ngơ gật đầu. Lâm Tiểu Thanh mỉm cười cảm ơn Dương Lệ xong xoay gót ra ngoài trợ lý của Dương Lệ - Bối Na đã đứng phía ngoài chờ cô. Lâm Na khẽ cúi đầu chào: "Phu nhân, mời đi bên này".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Từ nay cô cứ gọi tôi là Thanh Thanh là được. Đừng gọi phu nhân, rất bất tiện cho công việc, hiểu không?".
Bối Na cũng không dám trái lời gật đầu đáp lại. Bối Na dẫn Lâm Tiểu Thanh đi tham quan nơi làm việc của mình. Nỗi sợ con dân văn phòng, sợ rằng khi đến những người kia sẽ thờ ơ phớt lờ, hay sẽ ganh ghét đó kị mà tìm cách hại. Thật không ngờ khi Lâm Tiểu Thanh đến thì ai ai cũng háo hức vui vẻ chào đón lính mới như cô.
- Chào nhé, làm quen một chút. Tôi là Tào Tử Kiên. - Tào Tử Kiên giới thiệu từng người một trong phòng làm việc: "Còn họ là Thái Khôi, Trương Túc Chi, Triệu Mục và Cúc Phương Hi. Sau này chúng ta là một team, có gì khó khăn trong công việc cứ hỏi đừng ngại".
Lâm Tiểu Thanh khẽ cúi đầu chào mọi người ở đây, cô khẽ mỉm cười đầy thiện cảm nói: "Tôi là Lâm Tiểu Thanh, mọi người cứ gọi tôi là Thanh Thanh cũng được. Sau này tôi là em út trong team mình mong mọi người chỉ bảo".
Cả phòng đồng thanh: "Đừng khách khí, đừng khách khí. Đó là đương nhiên".
Triệu Mục hưng phấn giơ cao tay nói: "Mừng tân binh hay là hôm nay cả phòng chúng ta nhậu một trận đi".
Ai ai cũng hứng khởi tán thành. Tất nhiên là để được lòng mộ người Lâm Tiểu Thanh cũng không dám từ chối lời mời của cả phòng nhận lời đi. Tuy không phải là vợ chồng nhưng lại chung sống như vợ chồng, Lâm Tiểu Thanh rút điện thoại ra nhắn tin cho Long Mặc.
Ở bên tập đoàn Long Dương...
Long Mặc miệt mài xử lý công vụ nhưng hắn cũng không phớt lờ tin nhắn của Lâm Tiểu Thanh. Hắn cầm điện thoại lên đọc bất giác cong môi rồi nhắn lại vài dòng tin cho cô rồi đặt điện thoại sang một bên tiếp tục xử lý nốt công việc.
Nhưng đột nhiên hắn lại đặt bút xuống không viết tiếp nữa. Bỏ cặp kính đặt xuống bàn, đôi mắt đỏ au đó nhìn vô định về phía nào, trong tâm trí thì luôn quanh quẩn hình bóng của Lâm Tiểu Thanh. Hắn bất giác bật cười. Hắn có phải bị điên rồi không?
Tối đó, đã là rất muộn, đồng nghiệp nào, đồng nghiệp đấy cũng đã nhậu say bí tỉ quên mất cả lỗi về. Chỉ còn Tào Tử còn giữ lại cho mình chút tỉnh táo, Lâm Tiểu Thanh liền gọi taxi đưa họ về nhà. Còn mình thì chờ Long Mặc tới như theo lời dòng tin nhắn.
Đì đùng...
Trời đột ngột đổ cơn mưa. Lâm Tiểu Thanh liền lấy chiếc ô đã dự phòng sẵn trong túi của mình bật ra che. Bất chợt Lâm Tiểu Thanh nhìn phía bên kia đường có một người đàn ông đang đứng chờ dưới gốc cây cởi áo vest ngoài che cho đứa nhóc tầm chừng sáu tuổi. Tán lá cây tuy rậm rạp um tùm nhưng không thể che hết được. Lâm Tiểu Thanh qua bên đường cầm theo chiếc ô đi đến che cho hai người họ.
Người đàn ông và cô nhóc đó nhìn cô bằng ánh mắt hoang mang lạ kì. Lâm Tiểu Thanh khẽ cong khuôn miệng nói: "Chúng ta có thể ướt mưa nhưng mà trẻ nhỏ thì đừng làm vậy. Nó sẽ ốm mất".
Nói rồi cô đưa ô cho người đàn ông đó rồi đầu trần chạy qua bên kia đường. Hai người đứng ngơ ngác nhìn nhau chưa kịp phản ứng cũng chưa kịp nói một câu cảm ơn tử tế thì Lâm Tiểu Thanh đã chạy đi mất. Đứa nhóc kia lên tiếng: "Ba ơi, cô gaiz kì lạ tốt bụng đó là ai thế ạ?."
Người đàn ông lắc đầu: "Ba cũng không biết. Nhưng ba mong có thể gặp lại để trả đồ và lời cảm ơn". Nói rồi, người đàn ông nhoẻn miệng cười ấm áp biết ơn
Phòng nhân sự...
Lâm Tiểu Thanh đặt CV lên bàn ngay trước mắt Dương Lệ. Dương Lệ đẩy nhẹ cặp kính nhấc CV lên xem kĩ lưỡng. Cô ta nhướn mày: "Thì ra cô là người Chủ tịch nhắc tới đó à? Tôi đang thắc mắc tại sao không phải vị trí khác mà lại là nhân viên văn phòng không thôi?".
Lâm Tiểu Thanh bình thản trả lời: "Không cần đâu. Tôi cần học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn cho nên vị trí nhân viên này là thích hợp với tôi rồi, giám đốc nhân sự ạ".
Dương Lệ khẽ cười đặt CV của Lâm Tiểu Thanh trở lại bàn đứng dậy rời khỏi ghế. Âm thanh chiếc giày cao gót gõ xuống sàn thanh thúy, cô ta vỗ vai Lâm Tiểu Thanh nói: "Công việc sẽ cực khổ cho cô. Với lại cô còn mang thai thế này e là cũng bất tiện, ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì...".
- Không sao - Lâm Tiểu Thanh thẳng thừng cắt ngang.
Ánh mắt kiên định vững vàng của Lâm Tiểu Thanh khiến Dương Lệ thấy rằng đây có thể là một cô gái bề ngoài mềm yếu nhưng bên trong lại mạnh mẽ, bướng bỉnh khiến Dương Lệ cũng hết cách đành gật đầu một cách miễn cưỡng nói bồi: "Tùy cô thôi phu nhân. Tôi có khuyên nhưng cô lại không nghe thì tôi cũng không còn cách nào khác. Cung kính không bằng tuân mệnh vậy. Được rồi, ngày mai cô có thể đến làm việc".
- Tôi muốn làm ngay hôm nay được không? - Lâm Tiểu Thanh đưa ra đề nghị chắc nịch không chút lo âu kiêng dè khiến Dương Lệ cũng phải giật mình.
Sắc thái này không giống những người trẻ háo hức khi tìm được việc mà muốn làm thử ngay. Nhìn Lâm Tiểu Thanh cứ điềm đạm, bình thản không chút lo lắng nào, giống như những người rất dày dặn kinh nghiệm vô cùng tự tin đứng nói chuyện với Dương Lệ và đưa ra lời yêu cầu đề nghị của bản thân mình.
Dương Lệ vài phần bất ngờ ba phần không tin cũng ngơ ngơ gật đầu. Lâm Tiểu Thanh mỉm cười cảm ơn Dương Lệ xong xoay gót ra ngoài trợ lý của Dương Lệ - Bối Na đã đứng phía ngoài chờ cô. Lâm Na khẽ cúi đầu chào: "Phu nhân, mời đi bên này".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Từ nay cô cứ gọi tôi là Thanh Thanh là được. Đừng gọi phu nhân, rất bất tiện cho công việc, hiểu không?".
Bối Na cũng không dám trái lời gật đầu đáp lại. Bối Na dẫn Lâm Tiểu Thanh đi tham quan nơi làm việc của mình. Nỗi sợ con dân văn phòng, sợ rằng khi đến những người kia sẽ thờ ơ phớt lờ, hay sẽ ganh ghét đó kị mà tìm cách hại. Thật không ngờ khi Lâm Tiểu Thanh đến thì ai ai cũng háo hức vui vẻ chào đón lính mới như cô.
- Chào nhé, làm quen một chút. Tôi là Tào Tử Kiên. - Tào Tử Kiên giới thiệu từng người một trong phòng làm việc: "Còn họ là Thái Khôi, Trương Túc Chi, Triệu Mục và Cúc Phương Hi. Sau này chúng ta là một team, có gì khó khăn trong công việc cứ hỏi đừng ngại".
Lâm Tiểu Thanh khẽ cúi đầu chào mọi người ở đây, cô khẽ mỉm cười đầy thiện cảm nói: "Tôi là Lâm Tiểu Thanh, mọi người cứ gọi tôi là Thanh Thanh cũng được. Sau này tôi là em út trong team mình mong mọi người chỉ bảo".
Cả phòng đồng thanh: "Đừng khách khí, đừng khách khí. Đó là đương nhiên".
Triệu Mục hưng phấn giơ cao tay nói: "Mừng tân binh hay là hôm nay cả phòng chúng ta nhậu một trận đi".
Ai ai cũng hứng khởi tán thành. Tất nhiên là để được lòng mộ người Lâm Tiểu Thanh cũng không dám từ chối lời mời của cả phòng nhận lời đi. Tuy không phải là vợ chồng nhưng lại chung sống như vợ chồng, Lâm Tiểu Thanh rút điện thoại ra nhắn tin cho Long Mặc.
Ở bên tập đoàn Long Dương...
Long Mặc miệt mài xử lý công vụ nhưng hắn cũng không phớt lờ tin nhắn của Lâm Tiểu Thanh. Hắn cầm điện thoại lên đọc bất giác cong môi rồi nhắn lại vài dòng tin cho cô rồi đặt điện thoại sang một bên tiếp tục xử lý nốt công việc.
Nhưng đột nhiên hắn lại đặt bút xuống không viết tiếp nữa. Bỏ cặp kính đặt xuống bàn, đôi mắt đỏ au đó nhìn vô định về phía nào, trong tâm trí thì luôn quanh quẩn hình bóng của Lâm Tiểu Thanh. Hắn bất giác bật cười. Hắn có phải bị điên rồi không?
Tối đó, đã là rất muộn, đồng nghiệp nào, đồng nghiệp đấy cũng đã nhậu say bí tỉ quên mất cả lỗi về. Chỉ còn Tào Tử còn giữ lại cho mình chút tỉnh táo, Lâm Tiểu Thanh liền gọi taxi đưa họ về nhà. Còn mình thì chờ Long Mặc tới như theo lời dòng tin nhắn.
Đì đùng...
Trời đột ngột đổ cơn mưa. Lâm Tiểu Thanh liền lấy chiếc ô đã dự phòng sẵn trong túi của mình bật ra che. Bất chợt Lâm Tiểu Thanh nhìn phía bên kia đường có một người đàn ông đang đứng chờ dưới gốc cây cởi áo vest ngoài che cho đứa nhóc tầm chừng sáu tuổi. Tán lá cây tuy rậm rạp um tùm nhưng không thể che hết được. Lâm Tiểu Thanh qua bên đường cầm theo chiếc ô đi đến che cho hai người họ.
Người đàn ông và cô nhóc đó nhìn cô bằng ánh mắt hoang mang lạ kì. Lâm Tiểu Thanh khẽ cong khuôn miệng nói: "Chúng ta có thể ướt mưa nhưng mà trẻ nhỏ thì đừng làm vậy. Nó sẽ ốm mất".
Nói rồi cô đưa ô cho người đàn ông đó rồi đầu trần chạy qua bên kia đường. Hai người đứng ngơ ngác nhìn nhau chưa kịp phản ứng cũng chưa kịp nói một câu cảm ơn tử tế thì Lâm Tiểu Thanh đã chạy đi mất. Đứa nhóc kia lên tiếng: "Ba ơi, cô gaiz kì lạ tốt bụng đó là ai thế ạ?."
Người đàn ông lắc đầu: "Ba cũng không biết. Nhưng ba mong có thể gặp lại để trả đồ và lời cảm ơn". Nói rồi, người đàn ông nhoẻn miệng cười ấm áp biết ơn