Chương 37: Mồm miệng không sạch sẽ chút nào
Thiu thiu trong mơ màng, xoay người chạm vào gối kế bên không thấy người đâu. Long Mặc dần dần mở mắt, phía ngoài cửa sổ tiết trời đã sáng rồi chỉ còn mình hắn nằm trên giường còn không thấy Lâm Tiểu Thanh đâu.
Lạch cạch...
Tiếng tay nắm cửa kêu lên, có người vào phòng, hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt vô cảm vô hồn ấy hiền hiện ra trước mắt hắn.
Chậc, cô ta chỉ ngoan hiền lúc ngủ thôi à?
- Tỉnh rồi à? - Lâm Tiểu Thanh hờ hững nói: "Nếu tỉnh rồi thì dậy luôn đi. Quần áo tôi chuẩn bị rồi. Hôm nay có cuộc họp quan trọng đấy. Anh không tính đi à?".
Long Mặc ngồi dậy nhìn người phụ nữ trước mặt đứng khoanh tay cũng đang nhìn hắn trong điểm mắt. Hắn chợt cười rồi nói: "Có, đương nhiên phải đi. Cô quản cả lịch làm việc của tôi à?".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Không thừa hơi. Á Viêm gọi cho tôi bảo vậy nên tôi chỉ biết vậy. Được rồi. Mau đi rồi xuống ăn sáng đấy".
Nói xong, Lâm Tiểu Thanh tiến lại gần giường gấp gọn chăn mền, Long Mặc cũng rời khỏi giường vào phòng tắm. Bước chân hắn đột nhiên dừng lại trước cửa, quay lại nhìn Lâm Tiểu Thanh đang bận rộn với đống chăn ga gối đệm. Đôi mắt đỏ ngàu đó dịu sắc, nhàn nhạt như muốn nói với cô điều gì rất khó nói. Một lúc lâu hắn mới mở miệng: "Chiều nay đợi tôi ở trước cửa tập đoàn".
Đợi trước cửa tập đoàn là đợi ở công ty mẹ đó à? Hắn điên rồi. Đúng là bản chất khó sửa đổi, mang bầu lại còn bị hắn giày vò nữa. Thật không muốn để cho người khác an ổn mà. Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Anh bảo tôi chạy từ chi nhánh đến tập đoàn của anh sao?".
Hắn nghiêng đầu: "Có vấn đề gì à?"
Lâm Tiểu Thanh thở hắt một hơi, gật đầu một cái cho xong chuyện. Nhận được câu trả lời hắn trở vào trong nhà tắm.
Nhà hàng Thượng Ký...
- Long tổng, anh đến rồi.
Phải rồi, người bận trăm công nghìn việc như hắn phải luôn bận rộn. Trưa nay Long Mặc có lịch hẹn gặp đối tác, nhưng là đối tác thân thiết của hắn cũng là bạn của hắn cùng chung học cấp ba đến giờ - Mộc Duy - tổng tài công ty Mộc Tinh.
Hắn cũng đáp lại bằng ý cười nhàn nhạt: "Lâu rồi không gặp".
Mộc Duy tay bắt mặt mừng: "Hôm nay ôn lại chút kỉ niệm nhỉ, sau khi kí xong hợp đồng?".
Long Mặc xua tay từ chối khiến Mộc Duy thấy rất thú vị liền châm chọc vài câu: "Giờ người đàn ông có gia đình rồi nên có trách nhiệm nặng nề, bỏ bạn bè luôn rồi đó".
Long Mặc nghiêm túc: "Giờ có bàn hợp đồng không?".
Mộc Duy lập tức nghiêm chỉnh lại lấy hợp đồng bên trong cặp sách của mình đặt lên bàn: "Vào việc luôn nhé".
Chi nhánh thứ hai của Long Dương...
Văn phòng làm việc làm ngay cạnh phòng Tổng giám đốc của chi nhánh nên mọi điều làm đều phải cẩn thận. Người nhíu mày, người căng não suy nghĩ căng thẳng không lấy một tiếng tám chuyện phiếm nào.
Từ trong văn phòng Tổng giám đốc bước ra là gương mặt rất đỗi quen thuộc khiến Lâm Tiểu Thanh chú ý - là Quý Dĩ Hân. Sao ả ta lại xuất hiện ở đây?
Trên môi ả còn nở nụ cười tươi, không phải vừa giao dịch cái gì đó thành công đó chứ?
Quý Dĩ Hân quay sang phía cô, cô không hề né tránh nhìn thẳng Quý Dĩ Hân. Ả ta bước tới chỗ cô, cô lại cất ánh mắt thôi nhìn tiếp tục nghiêm túc làm việc lại. Quý Dĩ Hân nhìn cô một cách đầy mỉa mai: "Cực khổ cho cô, đã mang bầu rồi còn làm việc cực khổ? Sao thế? Bị Long Mặc hắt hủi sao?".
Cả phòng làm việc như vừa bị người ta dội một gáo nước lạnh liền tỉnh táo nhìn về hướng Lâm Tiểu Thanh. Cô chẳng mảy may để ý còn chuyên chú ngồi gõ bàn phím giống như dân văn phòng lâu năm chuyên nghiệp.
Mọi người ai cũng đổ xô tán gẫu chuyện của Lâm Tiểu Thanh, ánh mắt hoang mang lộ rõ trên gương mặt của mỗi người. Không ngờ văn phòng mình lại có nhân vật lớn thế đấy, là vợ của Long tổng nữa chứ?
Thế mới ghê đấy...
Lâm Tiểu Thanh bơ đẹp ả ta khiến ả ta nghĩ mình bị coi thường trở nên khó chịu với bộ mặt chết tiệt này của cô. Ả khoanh tay lại mặt mày tắt đi nụ cười khinh rẻ ban nãy: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy. Nghe thấy không?".
Lần hai...
- Này.
Lâm Tiểu Thanh hững hờ đáp: "Biết rồi, tôi đâu có điếc đâu. Cô xong việc rồi phải không?". Đứng dậy ôm chồng tài liều cố ý văng vào người Quý Dĩ Hân, ả ta đương nhiên theo phản xạ sẽ né nhưng lại tỏ ra cáu giận khó ưa Lâm Tiểu Thanh, cô nói tiếp: "Xong rồi thì mời cô đi cho. Tôi còn rất nhiều việc cần xử lý".
Lâm Tiểu Thanh bê chồng tài liệu qua Tào Tử Kiên nói với cậu: "Cậu xem giúp tôi cái này được chưa?".
Tào Tử Kiên ù à ù ờ gật gù ú ớ đồng ý.
Quý Dĩ Hân phát nổi cáu đánh động cả Tổng giám đốc Trần Thái Phiên khiến anh ta cũng không thể ngồi yên trong văn phòng phải chạy ra xem xét. Cục tức này đương nhiên ả nuốt không có trôi, trỏ tay về phía Lâm Tiểu Thanh nói: "Cô ta không có chuyên môn gì sao các anh lại để cô ta vào làm việc chứ? Bây giờ Long Dương các người làm ăn tắc trách vậy sao?".
Trần Thái Phiên cảm thấy vô cùng khó xử trong tình huống này nhưng không cần tới lời đỡ tựa Lâm Tiểu Thanh tự tin đáp trả lại: "Nếu không muốn gãy ngón tay thì cất đi, chỉ trỏ cái gì? Theo như tôi được biết cô chỉ là đối tác bên Long Dương, ở đây cô đâu được phép chỉ tay năm ngón vậy chứ? Với lại, tôi vào đây là được sếp tổng của Long Dương phê duyệt chứ không phải tự ý. Nếu cô có thể đóng góp thiện chí tôi xin tiếp thu, nếu không nói được câu nào tử tế thì nên ngậm miệng lại đi".
Lâm Tiểu Thanh đốp chát câu nào đều khiến Quý Dĩ Hân tức đến đỏ mặt tía tai mà không thể há miệng nói câu nào.
- Cô...
Lâm Tiểu Thanh đá mày cười vừa mang ý thách thức vừa đắc ý càng chọc tức Quý Dĩ Hân. Quý Dĩ Hân đáp trả ngoa ngoắt: "Cô đó à, không có bằng cấp, không được học đàng hoàng còn không có kĩ năng tin học cơ bản thì đến đây để phá phách hay sao? Có cô thì công ty này chắc sẽ không vững chân được bao lâu đâu".
Lâm Tiểu Thanh đơn thuần nói đơn giản: "Muốn biết thì người ta sẽ tìm cách, còn không sẽ tìm lí do thôi. Với lại tôi không cần những người mồm miệng không sạch sẽ như cô nói xấu Long Dương này".
Ả nhướn mày: "Tôi nói gì sai à?".
Cô lại bật cười chế giễu: "Có chứ. Đương nhiên rồi. Cô đừng quên có camera đấy. Những gì cô nói đều thu được hết rồi. Có lẽ Long tổng sẽ biết thôi. Đây có thể chứng mình cho câu "ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy". Long tổng ghét nhất những người tâm độc địa với lại mồm miệng không sạch sẽ".
Quý Dĩ Hân một phen cả kinh, ngay cả bản thân ả quên mất đứng ở Long Dương. Chết tiệt, hồ đồ quá. Trần Thái Phiên cũng vài phần đắc ý, cười thầm trong bụng.
Mọi người trong văn phòng cũng được phen chứng kiến drama nặc mùi thuốc súng chưa từng xảy ra. Một người là vợ sếp tổng, người kia là đối tác quan trọng không kém. Ôi trời ơi, hai quả bom nguyên tử ném ở thủ đô Hiroshima và Nagasaki của Nhật Bản cũng phải chào thua hai người này mất.
Lạch cạch...
Tiếng tay nắm cửa kêu lên, có người vào phòng, hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt vô cảm vô hồn ấy hiền hiện ra trước mắt hắn.
Chậc, cô ta chỉ ngoan hiền lúc ngủ thôi à?
- Tỉnh rồi à? - Lâm Tiểu Thanh hờ hững nói: "Nếu tỉnh rồi thì dậy luôn đi. Quần áo tôi chuẩn bị rồi. Hôm nay có cuộc họp quan trọng đấy. Anh không tính đi à?".
Long Mặc ngồi dậy nhìn người phụ nữ trước mặt đứng khoanh tay cũng đang nhìn hắn trong điểm mắt. Hắn chợt cười rồi nói: "Có, đương nhiên phải đi. Cô quản cả lịch làm việc của tôi à?".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Không thừa hơi. Á Viêm gọi cho tôi bảo vậy nên tôi chỉ biết vậy. Được rồi. Mau đi rồi xuống ăn sáng đấy".
Nói xong, Lâm Tiểu Thanh tiến lại gần giường gấp gọn chăn mền, Long Mặc cũng rời khỏi giường vào phòng tắm. Bước chân hắn đột nhiên dừng lại trước cửa, quay lại nhìn Lâm Tiểu Thanh đang bận rộn với đống chăn ga gối đệm. Đôi mắt đỏ ngàu đó dịu sắc, nhàn nhạt như muốn nói với cô điều gì rất khó nói. Một lúc lâu hắn mới mở miệng: "Chiều nay đợi tôi ở trước cửa tập đoàn".
Đợi trước cửa tập đoàn là đợi ở công ty mẹ đó à? Hắn điên rồi. Đúng là bản chất khó sửa đổi, mang bầu lại còn bị hắn giày vò nữa. Thật không muốn để cho người khác an ổn mà. Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Anh bảo tôi chạy từ chi nhánh đến tập đoàn của anh sao?".
Hắn nghiêng đầu: "Có vấn đề gì à?"
Lâm Tiểu Thanh thở hắt một hơi, gật đầu một cái cho xong chuyện. Nhận được câu trả lời hắn trở vào trong nhà tắm.
Nhà hàng Thượng Ký...
- Long tổng, anh đến rồi.
Phải rồi, người bận trăm công nghìn việc như hắn phải luôn bận rộn. Trưa nay Long Mặc có lịch hẹn gặp đối tác, nhưng là đối tác thân thiết của hắn cũng là bạn của hắn cùng chung học cấp ba đến giờ - Mộc Duy - tổng tài công ty Mộc Tinh.
Hắn cũng đáp lại bằng ý cười nhàn nhạt: "Lâu rồi không gặp".
Mộc Duy tay bắt mặt mừng: "Hôm nay ôn lại chút kỉ niệm nhỉ, sau khi kí xong hợp đồng?".
Long Mặc xua tay từ chối khiến Mộc Duy thấy rất thú vị liền châm chọc vài câu: "Giờ người đàn ông có gia đình rồi nên có trách nhiệm nặng nề, bỏ bạn bè luôn rồi đó".
Long Mặc nghiêm túc: "Giờ có bàn hợp đồng không?".
Mộc Duy lập tức nghiêm chỉnh lại lấy hợp đồng bên trong cặp sách của mình đặt lên bàn: "Vào việc luôn nhé".
Chi nhánh thứ hai của Long Dương...
Văn phòng làm việc làm ngay cạnh phòng Tổng giám đốc của chi nhánh nên mọi điều làm đều phải cẩn thận. Người nhíu mày, người căng não suy nghĩ căng thẳng không lấy một tiếng tám chuyện phiếm nào.
Từ trong văn phòng Tổng giám đốc bước ra là gương mặt rất đỗi quen thuộc khiến Lâm Tiểu Thanh chú ý - là Quý Dĩ Hân. Sao ả ta lại xuất hiện ở đây?
Trên môi ả còn nở nụ cười tươi, không phải vừa giao dịch cái gì đó thành công đó chứ?
Quý Dĩ Hân quay sang phía cô, cô không hề né tránh nhìn thẳng Quý Dĩ Hân. Ả ta bước tới chỗ cô, cô lại cất ánh mắt thôi nhìn tiếp tục nghiêm túc làm việc lại. Quý Dĩ Hân nhìn cô một cách đầy mỉa mai: "Cực khổ cho cô, đã mang bầu rồi còn làm việc cực khổ? Sao thế? Bị Long Mặc hắt hủi sao?".
Cả phòng làm việc như vừa bị người ta dội một gáo nước lạnh liền tỉnh táo nhìn về hướng Lâm Tiểu Thanh. Cô chẳng mảy may để ý còn chuyên chú ngồi gõ bàn phím giống như dân văn phòng lâu năm chuyên nghiệp.
Mọi người ai cũng đổ xô tán gẫu chuyện của Lâm Tiểu Thanh, ánh mắt hoang mang lộ rõ trên gương mặt của mỗi người. Không ngờ văn phòng mình lại có nhân vật lớn thế đấy, là vợ của Long tổng nữa chứ?
Thế mới ghê đấy...
Lâm Tiểu Thanh bơ đẹp ả ta khiến ả ta nghĩ mình bị coi thường trở nên khó chịu với bộ mặt chết tiệt này của cô. Ả khoanh tay lại mặt mày tắt đi nụ cười khinh rẻ ban nãy: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy. Nghe thấy không?".
Lần hai...
- Này.
Lâm Tiểu Thanh hững hờ đáp: "Biết rồi, tôi đâu có điếc đâu. Cô xong việc rồi phải không?". Đứng dậy ôm chồng tài liều cố ý văng vào người Quý Dĩ Hân, ả ta đương nhiên theo phản xạ sẽ né nhưng lại tỏ ra cáu giận khó ưa Lâm Tiểu Thanh, cô nói tiếp: "Xong rồi thì mời cô đi cho. Tôi còn rất nhiều việc cần xử lý".
Lâm Tiểu Thanh bê chồng tài liệu qua Tào Tử Kiên nói với cậu: "Cậu xem giúp tôi cái này được chưa?".
Tào Tử Kiên ù à ù ờ gật gù ú ớ đồng ý.
Quý Dĩ Hân phát nổi cáu đánh động cả Tổng giám đốc Trần Thái Phiên khiến anh ta cũng không thể ngồi yên trong văn phòng phải chạy ra xem xét. Cục tức này đương nhiên ả nuốt không có trôi, trỏ tay về phía Lâm Tiểu Thanh nói: "Cô ta không có chuyên môn gì sao các anh lại để cô ta vào làm việc chứ? Bây giờ Long Dương các người làm ăn tắc trách vậy sao?".
Trần Thái Phiên cảm thấy vô cùng khó xử trong tình huống này nhưng không cần tới lời đỡ tựa Lâm Tiểu Thanh tự tin đáp trả lại: "Nếu không muốn gãy ngón tay thì cất đi, chỉ trỏ cái gì? Theo như tôi được biết cô chỉ là đối tác bên Long Dương, ở đây cô đâu được phép chỉ tay năm ngón vậy chứ? Với lại, tôi vào đây là được sếp tổng của Long Dương phê duyệt chứ không phải tự ý. Nếu cô có thể đóng góp thiện chí tôi xin tiếp thu, nếu không nói được câu nào tử tế thì nên ngậm miệng lại đi".
Lâm Tiểu Thanh đốp chát câu nào đều khiến Quý Dĩ Hân tức đến đỏ mặt tía tai mà không thể há miệng nói câu nào.
- Cô...
Lâm Tiểu Thanh đá mày cười vừa mang ý thách thức vừa đắc ý càng chọc tức Quý Dĩ Hân. Quý Dĩ Hân đáp trả ngoa ngoắt: "Cô đó à, không có bằng cấp, không được học đàng hoàng còn không có kĩ năng tin học cơ bản thì đến đây để phá phách hay sao? Có cô thì công ty này chắc sẽ không vững chân được bao lâu đâu".
Lâm Tiểu Thanh đơn thuần nói đơn giản: "Muốn biết thì người ta sẽ tìm cách, còn không sẽ tìm lí do thôi. Với lại tôi không cần những người mồm miệng không sạch sẽ như cô nói xấu Long Dương này".
Ả nhướn mày: "Tôi nói gì sai à?".
Cô lại bật cười chế giễu: "Có chứ. Đương nhiên rồi. Cô đừng quên có camera đấy. Những gì cô nói đều thu được hết rồi. Có lẽ Long tổng sẽ biết thôi. Đây có thể chứng mình cho câu "ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy". Long tổng ghét nhất những người tâm độc địa với lại mồm miệng không sạch sẽ".
Quý Dĩ Hân một phen cả kinh, ngay cả bản thân ả quên mất đứng ở Long Dương. Chết tiệt, hồ đồ quá. Trần Thái Phiên cũng vài phần đắc ý, cười thầm trong bụng.
Mọi người trong văn phòng cũng được phen chứng kiến drama nặc mùi thuốc súng chưa từng xảy ra. Một người là vợ sếp tổng, người kia là đối tác quan trọng không kém. Ôi trời ơi, hai quả bom nguyên tử ném ở thủ đô Hiroshima và Nagasaki của Nhật Bản cũng phải chào thua hai người này mất.