Chương 54: Được nghỉ phép một ngày
Để làm gì?
- Cho cô. Rút bao nhiêu tùy.
Lâm Tiểu Thanh cười một tiếng: "Không cần đâu. Tôi có thể tự lo liệu được. Dăm ba chút chuyện nhỏ này có đáng là gì".
Long Bắc Yến nheo mắt nhìn: "Cô đang coi thường tôi đó à?".
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu, trầm ổn nói: "Không có ý đó. Tôi sao dám xem thường ai ở Long gia, chỉ là bớt nợ được phần nào hay phần ấy. Nợ nhiều quá không thể trả hết được".
Xong việc cô trở lại phòng hát cùng đồng nghiệp. Cô nhìn họ vui vẻ ca hát ăn mừng còn cô, thay vào đó không thể nào nở nụ cười chỉ trầm ngâm lặng nhìn họ. Tào Tử thấy vậy liền hỏi: "Long phu nhân, sao cô lại không vui vậy? Hôm nay đáng nhẽ cô phải là người vui nhất mới đúng chứ?".
Cô chỉ mỉm cười chua chát nói: "Không có gì. Tôi chỉ đang suy nghĩ sau khi kí hợp đồng thành công công việc tiếp theo sẽ là gì, liệu có thành công hay không. Tôi sợ rằng mình vui mừng quá sớm sẽ ngủ quên, lu mờ ý chí".
Tào Tử nói: "Thì ra là phu nhân đang lo chuyện đó. Kí kết với một đối tác lớn như Mộc Tinh đối với chúng tôi đã là một niềm tự hào chưa từng có. Nay được làm việc một người như phu nhân lại càng vinh hạnh. Cho nên cũng chính vì lí do đó tôi và mọi người sẽ không ngừng phấn đấu nỗ lực và sẽ là trợ lực sát cánh bên phu nhân".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nhàn nhạt.
Cô ghen tị trong lòng.
Cô ấm ức.
...Ấm ức vì không thể được niềm vui, cô không thể vui nổi. Rơi vào hang cọp bị kìm kẹp vùng vẫy trong chốn thượng lưu thật sự khổ sở chật vật. Nhìn những nhân viên cùng chung phòng mình, bản thân cô cũng là nhân viên nhưng lại đặc biệt hơn họ rất nhiều. Đeo trên mình vương miện không có quyền chọn lựa theo ý của mình.
Trời trở đêm, bước ra khỏi quán karaoke, ai cũng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, chân chập choạng bước nọ đá bước kia không vững. Cũng may rằng có nhân viên trong quán giúp họ bắt taxi về nhà.
Lâm Tiểu Thanh nhìn lên bầu trời đêm, tinh quang lấp lánh rực rỡ, ngôi nào ngôi đấy đều phát sáng. Lâm Tiểu Thanh hít vào một hơi thật sâu đầu óc vô cùng thư thả. Cô bước từng bước xuống bậc thang đi trên vỉa hè phố đêm vắng lặng.
Tiếng còi xe ô tô cách đó không xa, cô nhận ra tiếng còi quen thuộc đó ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên không sai.
Long Mặc bước xuống khỏi xe thong thả từng bước đến đứng trước mặt cô. Lâm Tiểu Thanh lặng lẽ nhìn hắn, hắn nhìn cô nét mắt đỏ au điềm đạm bình thản. Thanh âm trầm thấp vang lên: "Đang mang bầu mà cô dám về muộn vậy sao? Hay là vì chúng à?".
Lâm Tiểu Thanh không nhanh không chậm, ngữ điệu ổn định: "Họ là đồng nghiệp, hôm nay thấy họ vui nên tôi không nỡ phá hỏng bầu không khí. Với lại tôi muốn ra ngoài một chút cho khuây khỏa, gần đây hơi căng thẳng. Tôi hình như có nhắn tin nói với anh rồi mà nhỉ? Không đọc à?".
- Chỉ vì mỗi cái hợp đồng cỏn con như vậy thôi à?
- Đối với anh là cỏn con còn đối với tôi là nỗ lực đầu tiên. Anh khinh thường tôi cũng thấy không có gì kì lạ. Tôi không muốn nói nhiều với anh.
Long Mặc nhìn người phụ nữ trước mặt mình bật cười trước câu nói kia. Hắn không nói thêm câu nào nhưng với Lâm Tiểu Thanh nụ cười này quá quen thuộc nó là thường trực hằng ngày. Vẫn là cái vẻ ngạo nghễ khinh bạt đó thôi.
Hắn tháo bỏ chiếc áo khoác dài mặc trên người choàng vào cho cô. Hắn cất tiếng nói: "Trời đêm có sương, mặc mỏng như vậy lạnh con của tôi".
Lâm Tiểu Thanh cười thầm một tiếng không nói gì. Long Mặc bỏ ra xe trước Lâm Tiểu Thanh bám theo bóng lưng hắn theo sau. Long Mặc chủ động mở sẵn cửa xe im lặng kiên nhẫn chờ cô bước lên rồi thắt dây an toàn cho cô. Cô cũng im lặng quan sát những hành động quan tâm cô lại cho nó là kì lạ này.
Hắn trở lại ghế lái ngồi bên cạnh cô cho xe chạy trên con đường trường. Cô ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên nghe thấy hắn nói: "Ngày mai cho phép cô nghỉ phép một ngày".
Cô thắc mắc: "Tại sao? Có vấn đề nào không ổn?".
- Không có. Coi như thưởng đi.
- Anh nghiêm túc đấy à?
- Tôi không thích đùa với ai bao giờ. Với lại mẹ tôi lo cho cô nên cô ở nhà một ngày đi.
Lâm Tiểu Thanh cười một tiếng gật đầu: "Chắc dạo gần đây bà ấy khiển trách anh để tôi lao lực chứ nhỉ? Cũng nên cảm ơn bà ấy".
Hắn cười xảo quyệt nói: "Cô cho rằng tôi đang bóc lột sức lao động của cô?".
Lâm Tiểu Thanh nhún vai: " Tùy anh nghĩ thôi".
- Cho cô. Rút bao nhiêu tùy.
Lâm Tiểu Thanh cười một tiếng: "Không cần đâu. Tôi có thể tự lo liệu được. Dăm ba chút chuyện nhỏ này có đáng là gì".
Long Bắc Yến nheo mắt nhìn: "Cô đang coi thường tôi đó à?".
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu, trầm ổn nói: "Không có ý đó. Tôi sao dám xem thường ai ở Long gia, chỉ là bớt nợ được phần nào hay phần ấy. Nợ nhiều quá không thể trả hết được".
Xong việc cô trở lại phòng hát cùng đồng nghiệp. Cô nhìn họ vui vẻ ca hát ăn mừng còn cô, thay vào đó không thể nào nở nụ cười chỉ trầm ngâm lặng nhìn họ. Tào Tử thấy vậy liền hỏi: "Long phu nhân, sao cô lại không vui vậy? Hôm nay đáng nhẽ cô phải là người vui nhất mới đúng chứ?".
Cô chỉ mỉm cười chua chát nói: "Không có gì. Tôi chỉ đang suy nghĩ sau khi kí hợp đồng thành công công việc tiếp theo sẽ là gì, liệu có thành công hay không. Tôi sợ rằng mình vui mừng quá sớm sẽ ngủ quên, lu mờ ý chí".
Tào Tử nói: "Thì ra là phu nhân đang lo chuyện đó. Kí kết với một đối tác lớn như Mộc Tinh đối với chúng tôi đã là một niềm tự hào chưa từng có. Nay được làm việc một người như phu nhân lại càng vinh hạnh. Cho nên cũng chính vì lí do đó tôi và mọi người sẽ không ngừng phấn đấu nỗ lực và sẽ là trợ lực sát cánh bên phu nhân".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nhàn nhạt.
Cô ghen tị trong lòng.
Cô ấm ức.
...Ấm ức vì không thể được niềm vui, cô không thể vui nổi. Rơi vào hang cọp bị kìm kẹp vùng vẫy trong chốn thượng lưu thật sự khổ sở chật vật. Nhìn những nhân viên cùng chung phòng mình, bản thân cô cũng là nhân viên nhưng lại đặc biệt hơn họ rất nhiều. Đeo trên mình vương miện không có quyền chọn lựa theo ý của mình.
Trời trở đêm, bước ra khỏi quán karaoke, ai cũng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, chân chập choạng bước nọ đá bước kia không vững. Cũng may rằng có nhân viên trong quán giúp họ bắt taxi về nhà.
Lâm Tiểu Thanh nhìn lên bầu trời đêm, tinh quang lấp lánh rực rỡ, ngôi nào ngôi đấy đều phát sáng. Lâm Tiểu Thanh hít vào một hơi thật sâu đầu óc vô cùng thư thả. Cô bước từng bước xuống bậc thang đi trên vỉa hè phố đêm vắng lặng.
Tiếng còi xe ô tô cách đó không xa, cô nhận ra tiếng còi quen thuộc đó ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên không sai.
Long Mặc bước xuống khỏi xe thong thả từng bước đến đứng trước mặt cô. Lâm Tiểu Thanh lặng lẽ nhìn hắn, hắn nhìn cô nét mắt đỏ au điềm đạm bình thản. Thanh âm trầm thấp vang lên: "Đang mang bầu mà cô dám về muộn vậy sao? Hay là vì chúng à?".
Lâm Tiểu Thanh không nhanh không chậm, ngữ điệu ổn định: "Họ là đồng nghiệp, hôm nay thấy họ vui nên tôi không nỡ phá hỏng bầu không khí. Với lại tôi muốn ra ngoài một chút cho khuây khỏa, gần đây hơi căng thẳng. Tôi hình như có nhắn tin nói với anh rồi mà nhỉ? Không đọc à?".
- Chỉ vì mỗi cái hợp đồng cỏn con như vậy thôi à?
- Đối với anh là cỏn con còn đối với tôi là nỗ lực đầu tiên. Anh khinh thường tôi cũng thấy không có gì kì lạ. Tôi không muốn nói nhiều với anh.
Long Mặc nhìn người phụ nữ trước mặt mình bật cười trước câu nói kia. Hắn không nói thêm câu nào nhưng với Lâm Tiểu Thanh nụ cười này quá quen thuộc nó là thường trực hằng ngày. Vẫn là cái vẻ ngạo nghễ khinh bạt đó thôi.
Hắn tháo bỏ chiếc áo khoác dài mặc trên người choàng vào cho cô. Hắn cất tiếng nói: "Trời đêm có sương, mặc mỏng như vậy lạnh con của tôi".
Lâm Tiểu Thanh cười thầm một tiếng không nói gì. Long Mặc bỏ ra xe trước Lâm Tiểu Thanh bám theo bóng lưng hắn theo sau. Long Mặc chủ động mở sẵn cửa xe im lặng kiên nhẫn chờ cô bước lên rồi thắt dây an toàn cho cô. Cô cũng im lặng quan sát những hành động quan tâm cô lại cho nó là kì lạ này.
Hắn trở lại ghế lái ngồi bên cạnh cô cho xe chạy trên con đường trường. Cô ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên nghe thấy hắn nói: "Ngày mai cho phép cô nghỉ phép một ngày".
Cô thắc mắc: "Tại sao? Có vấn đề nào không ổn?".
- Không có. Coi như thưởng đi.
- Anh nghiêm túc đấy à?
- Tôi không thích đùa với ai bao giờ. Với lại mẹ tôi lo cho cô nên cô ở nhà một ngày đi.
Lâm Tiểu Thanh cười một tiếng gật đầu: "Chắc dạo gần đây bà ấy khiển trách anh để tôi lao lực chứ nhỉ? Cũng nên cảm ơn bà ấy".
Hắn cười xảo quyệt nói: "Cô cho rằng tôi đang bóc lột sức lao động của cô?".
Lâm Tiểu Thanh nhún vai: " Tùy anh nghĩ thôi".