Chương 11: Anh ta trở thành con tin
Cửa văn phòng khép chặt khoá trái, vì cánh cửa được thiết kế đặc biệt để chống trộm phòng bạo loạn, Tạ Thanh Trình và Hạ Dư có va mạnh vào cũng không xi nhê, tiếp tân dưới tầng cảm thấy không ổn, cũng mang theo chìa khoá vội vàng chạy lên.
"Bên trong có tiếng động." Hạ Dư nói.
Tạ Thanh Trình đấm mạnh vào cửa, Hạ Dư từ lúc quen biết anh tới nay, chưa từng thấy sắc mặt đáng sợ như vậy của anh bao giờ, toàn bộ như sắp phát điên, lạc cả hồn phách: "Tạ Tuyết! Tạ Tuyết! Em có đó không! Có ai bên trong nghe thấy thì trả lời đi!! Tạ Tuyết!!"
Không ai đáp lại anh.
Có thì chính là giọng phụ nữ dịu dàng kia, cổ quái quanh quẩn bên trong: "Đâu rồi đâu rồi khăn tay đâu rồi..."
"Chìa, chìa khoá... Chìa khoá!!" Tiếp tân xông lên đưa chìa khoá cho anh.
Tạ Thanh Trình nhận lấy, tay kịch liệt run rẩy, tận hai lần mới nhắm chuẩn ổ khoá, ổ khoá sau khi xoay lạch cạch mấy vòng mở ra, anh đập mạnh "rầm" một tiếng phá cửa ra, đập thẳng vào mặt chính là mùi máu tươi nồng nặc, thi thể Tạ Tuyết máu thịt không rõ trong nháy mắt đập thẳng vào mắt Tạ Thanh Trình!!
Tạ Thanh Trình lập tức không chịu nổi, trước mặt đột ngột hoá đen, như nhựa cây phủ xuống, trời cũng như đổ sụp đập thẳng vào tứ chi trăm xương của anh, thân hình cao lớn của anh nháy mắt nghiêng về phía trước, nếu không phải kịp thời bấu vào khung cửa, anh có thể đã quỳ rạp xuống.
Quạt trong phòng vẫn quay vòng vòng nhẹ nhàng, làm lan toả mùi tanh tưởi hôi thối nồng nặc.
Tạ Thanh Trình không hề ngất xỉu, nhưng giờ khắc này, cả người anh như thể bị màu máu đỏ chói này dìm chết, sau khi anh trông thấy thi thể Tạ Tuyết đã chẳng còn nhìn thấy thứ gì rõ ràng nữa, hồn phách như tan vỡ đến mức lạc mất, anh bắt đầu mất ý thức, thính giác, thị giác, xúc giác... Cái gì cũng đều rất mơ hồ.
Sau lưng hình như có ai đó thét chói tai, hình như là tiếp tân đi lên cùng với họ, nhưng anh cũng không rõ, anh như thể chẳng nghe thấy gì.
Chỉ có khứu giác bỗng nhiên rõ ràng tới đáng sợ.
Mùi máu tươi chen lấn xô thẳng vào hệ hô hấp của anh, muốn xé lá phổi anh tan nát.
Anh lảo đảo đi vào, sống chết và nguy hiểm đối với anh mà nói chẳng là gì nữa, cho dù hiện tại hung thủ có thể trực tiếp xông lên giết chết anh cũng đã chẳng còn là gì.
... Đó là em gái của anh!!
Anh không biết nghe thấy ai đang lẩm bẩm: "Tạ Tuyết... Tạ Tuyết..."
Giọng run rẩy đến đáng sợ.
Nhưng, hình như lại chính là giọng khàn khàn của anh xé tan cổ họng bật ra ngoài.
"Tạ Tuyết——!"
"Đừng có qua đó!!"
Bỗng có người kéo mạnh tay anh lại, dùng sức lôi anh về, ôm chặt lấy eo anh: "Đừng qua đó!! Tạ Thanh Trình!!"
Anh chớp cũng chẳng chớp mắt, cũng không giãy khỏi người kia, anh chỉ quan tâm tới việc mình tiến lên phía trước, sức lớn kinh người, anh đã sắp chết lặng, trên đời này anh gần như chỉ còn mỗi một người để quan tâm như vậy...
Trong một khắc ấy trước mắt anh bỗng dưng nổi cơn mưa ngập trời xối đất, nước mưa tanh tưởi, anh đứng thẫn thờ trong làn mưa, đó là lần đầu tiên anh trông thấy người chết——
Cha mẹ anh mất ngay trong vũng máu, thi thể bị đâm nát, nghiền vụn, nửa thân người của mẹ bị nghiền nát thành bùn nhão, một cánh tay bị cán đứt văng ra rất xa, anh đi tới, cánh tay đứt kia nằm ngay trước mũi chân của anh.
Hai mắt anh trống rỗng trông thấy...
"Tạ Thanh Trình! Đó không phải là Tạ Tuyết! Anh tỉnh táo lại! Anh nhìn cho rõ đi!!"
Những lời này phá tan lời nguyền ma kính đáng sợ, bỗng mạnh mẽ đập thẳng vào ngực anh, kéo ý thức của anh kèm theo nỗi sợ hãi lớn lao trở về.
Anh chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt đào hoa lấy lại được tầm nhìn, đặt trên khuôn mặt của người nói với anh những lời này.
Phải rồi...
Hạ Dư.
Hạ Dư nói với anh những lời này.
Là giả mà thôi.
Không phải sự thật.
Vẫn chưa chết...
Anh bỗng hoàn hồn, quay mạnh đầu tập trung nhìn lại lần nữa——
Bộ đồng phục chói mắt kia cùng một loại với Tạ Tuyết, nhưng nếu nhìn cho kĩ, chiều cao và thân hình của thi thể máu thịt không rõ kia cũng chẳng giống Tạ Tuyết, đồng phục giảng viên Hỗ đại của Tạ Tuyết miễn cưỡng mặc lên thi thể, cúc ở phần ngực không thể cài lại nổi... Đó là một cái xác nam!
Chân Tạ Thanh Trình nhũn ra, linh hồn đã rời đi như bị kéo mạnh về máu thịt của anh trong nháy mắt, sức lực thô bạo, gần như khiến anh không thể chịu nổi.
Anh nhắm mắt bình tĩnh lại chốc lát, mới có thể khiến mình nhanh chóng vịn vào bờ thoát khỏi cơn kinh hoảng ngập đầu vừa nãy, nhưng cả người anh đã ướt đẫm, trên người giữa mày đều là mồ hôi lạnh.
Người bình thường chẳng thể nào có thể nhìn ra thân phận của cái xác đã nát bét này trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ riêng mùi máu tươi cũng đã khiến người ta mất ý thức, không thể nào duy trì tỉnh táo.
Nhưng Hạ Dư là bệnh nhân tâm thần mắc chứng cô lệ, bị gọi là bệnh nhân của chứng bệnh "Ebola thần kinh". Hơn nữa trong số bốn bệnh án mắc chứng Ebola thần kinh, cậu là người có mức độ tiếp nhận máu tanh cao nhất.
Cậu không hề sợ máu, thậm chí khi nổi điên lên cậu còn khát máu.
Nên cậu mới có thể phán đoán được thân phận của người chết trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Cậu lạnh giọng hỏi "Lương Quý Thành" bên trong: "Cô gái kia đâu?"
"Lương Quý Thành" ngẩng đầu lên——
Dì ta quả nhiên giống như tin nhắn miêu tả cuối cùng của Tạ Tuyết, là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn thắng cả thời gian, năm tháng cũng chẳng để lại được dấu vết quá mức tàn nhẫn nào trên gương mặt dì ta, so với những người phụ nữ cùng tuổi thì dì ta xinh đẹp yêu mị hơn nhiều.
Tiếp tân phía sau Tạ Thanh Trình và Hạ Dư, đã bị doạ ngã ngồi xuống đất, hơn nữa còn bị doạ tới mức đái ra quần khi thấy gương mặt "Lương Quý Thành", gào lên tiếng thét vặn vẹo chói tai, hay nên nói là tiếng rên rỉ.
"Là bà ta!! là bà ta!!"
Lúc này bảo vệ cũng lục tục xông lên tới nơi, trông thấy cảnh tượng trước mắt tất cả đều bay hồn lạc phách, chỉ có mấy người xé giọng hô lên một câu——
"Giang Lan Bội!!"
"Sao bà ta ra ngoài được?!!?"
Giang Lan Bội là "trưởng lão" của viện tâm thần Thành Khang. Kiểu bệnh viện như này, chính là nhà tang lễ cho các bệnh viện bình thường, đều có một quy định luật bất thành văn—— những bệnh nhân hoặc thi thể "vô chủ" không ai tới nhận, đều sẽ được gọi là "trưởng lão".
Giang Lan Bội đã ở trong này gần hai mươi năm.
Không một ai tới thăm dì ta.
Thậm chí ngay cả lần đầu dì ta tới như thế nào, đều đã vì thông tin trên giấy tờ và máy móc bị thay đổi, không thể tìm thấy.
Người trong bệnh viện tâm thần Thành Khang chỉ biết dì ta là kẻ điên không thể chọc, vì nguyên nhân mà dì ta bị điên không biết rõ, người ta tóc rối mặt lem, nói năng không rõ ràng, dì ta lại ngày nào cũng rửa mặt chải đầu cho mình gọn gàng sáng sủa, nói chuyện với dì ta, dì ta cũng đối đáp trôi chảy lưu loát như bình thường.
Nhưng mọi người trong viện đều biết, tuy rằng dì ta có thể nói mấy lời ăn khớp không thành vấn đề gì là vậy, nhưng toàn bộ những nội dung ấy đều là hư cấu, nói trắng ra, chính là nói khùng nói điên rất giống bình thường thôi.
"Đừng nói nhiều với bà ta, y tá sẽ lên ngay, bà điên này rất biết mê hoặc lòng người."
Quy tắc này, đã được đặt ra và bắt đầu từ chủ bệnh viện Lương Trọng Khang, về sau Lương Trọng Khang mất, em trai Lương Quý Thành cùng đối tác của ông ta tiếp quản bệnh viện, cũng không thay đổi.
Người đàn ông nằm trên đất, chính là Lương Quý Thành thật sự.
Giang Lan Bội bi thương nhìn bên ngoài càng lúc càng nhiều người, mở miệng nói: "Không được báo công an."
"Mau đi báo——"
"Tôi xem thử ai dám báo!"
Giang Lan Bội giơ dao phẫu thuật lên, chỉ vào đám người trước mặt, trong mắt chớp động ánh sáng điên cuồng.
"Tôi đã ở đây gần hai mươi năm rồi, tôi chịu đủ rồi! Giờ tôi phải ra ngoài, tôi phải về nhà! Mấy đứa con tôi vẫn còn đang đợi tôi!"
"Bà, bà lấy đâu ra con chứ hả Giang Lan Bội!" Đội trưởng đội bảo vệ coi như lớn gan, khom lưng tiến lên, có hơi nóng nảy nhìn Giang Lan Bội quát lên, "Bà làm gì có con hả! Bà chỉ có một mình! Bọn tôi chăm sóc bà hai mươi năm——"
"Nói dối! Mấy người chăm sóc tôi hai mươi năm? Mấy người mà gọi là chăm sóc? Thả tôi ra! Giờ tôi phải đi! Tránh ra! Tránh hết ra cho tôi! Nếu không... Nếu không các người vĩnh viễn đừng mong biết được còn một cô gái ở nơi nào!!"
Sắc mặt Hạ Dư và Tạ Thanh Trình sau khi nghe thấy câu như thế đều rất khó nhìn.
Tạ Thành Trình: "Em ấy đâu?!"
"Cậu cho là tôi ngu chắc! Sao tôi phải nói cho cậu! Tôi nói cho cậu rồi thì họ sẽ bắt tôi lại!"
Tạ Thanh Trình tái mặt, bỗng nghĩ ra gì đó, tiến lên từng bước.
Giang Lan Bội lui về sau hai bước, dao nhọn chĩa thẳng vào ngực anh, chiếc dao phẫu thuật sắc bén kia vẫn còn đang nhỏ máu: "Cậu làm gì? Đã bảo đừng có lại gần đây!"
"Bà bắt em ấy để biến em ấy thành con tin, phải không?"
"..."
Tạ Thanh Trình nâng tay lên, nhìn chằm chằm vào mắt dì ta, bỗng dưng, cầm lấy con dao nhọn đang dính đầy máu kia. Giang Lan Bội hét chói tai muốn rút lưỡi dao ra khỏi tay anh, lòng bàn tay Tạ Thanh Trình nháy mắt bị cắt rách, máu không ngừng chảy xuống.
"Cậu làm gì—— Cậu không cần mạng của cô ta nữa? Cậu——"
Lưỡi dao bị Tạ Thanh Trình kéo theo, đặt ngay trước ngực anh.
Tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc.
Mắt Tạ Thanh Trình chớp cũng chẳng buồn chớp nói: "Để tôi làm."
Giang Lan Bội cứng đờ lại.
Tạ Thanh Trình chậm rãi buông lưỡi dao trong tay mình ra, nói từng chữ từng chữ: "Tôi thay cho em ấy. Bà lập tức nói vị trí của em ấy lại cho mọi người đi, để người ta đưa em ấy tới trước mặt tôi! Tôi sẽ ở đây đợi, nếu em ấy có chuyện gì không may xảy ra, tôi mặc kệ là bà điên thật hay là giả ngây giả ngốc, tôi mẹ nó cũng sẽ lấy mạng của bà!"
Giang Lan Bội lo lắng chốc lát, nhưng đầu óc dì ta có hơi hỗn loạn, cũng không lo lắng được quá nhiều.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình rất doạ người, dì ta nhìn chằm chằm, một con ma giết người chặt xác như vậy, thế mà bị anh ép tới mức có chút thở không thông, rõ ràng cũng không nghĩ nhiều, một tay kéo anh lại, lưỡi dao kề ngay trên động mạch của Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư: "... Tạ Thanh Trình!"
"Cô gái nhỏ kia ở B3009, phòng của tôi!"
"Đã xem từ trước rồi! Đừng có nghe bà ta!" Một bảo vệ hét lớn, "Giang Lan Bội! Phòng của bà căn bản chẳng có ai hết!!"
Giang Lan Bội cười lạnh hai tiếng: "Giường có thể mở được, dưới có một tấm gỗ bị lỏng, cạy ra, là một gian hầm nhỏ vô cùng tối. Mấy người tốt nhất là đi chung với nhau đi, ngoại trừ cô gái nhỏ đó, còn có kinh hỉ khác đợi mấy người đấy."
Mấy bảo vệ hai mặt nhìn nhau, có người chuẩn bị đi.
Giang Lan Bội bỗng nói: "Đợi chút!... Mấy người các cậu, bỏ hết điện thoại ra, đặt xuống đất."
"..."
Mọi người chỉ có thể nghe theo, từng cái điện thoại bị ném xuống đất, sau khi để lại công cụ liên lạc, ba bảo vệ được cho phép tới phòng B3009 cách đó không xa tìm người, mà những người khác tiếp tục ở lại nơi này.
Có điều một lát sau, bảo vệ đi rồi lại chạy về đây.
Ba người kia không biết trông thấy gì trong căn phòng tối, quả nhiên sắc mặt đều xám xịt như xi măng trộn không đều. Bọn họ lấy tạm ga giường làm cáng, khiêng Tạ Tuyết đang hôn mê tới đây.
Tạ Thanh Trình vừa trông thấy Tạ Tuyết đã không chịu nổi.
Trái tim không chịu nổi.
Anh cùng lúc ấy cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, Tạ Tuyết quả thật không làm sao cả, có lẽ chỉ bị hạ chút thuốc gì đó, hôn mê mà thôi. Nhưng anh về mặt khác lại sắp không chịu nổi, bởi vì quần áo của Tạ Tuyết bị cởi ra, giờ đang cuối hè sang thu, thời tiết hơi nóng, đồng phục trường sau khi cởi ra thì trên người cô cũng chỉ còn mỗi lớp nội y đơn bạc màu trắng.
Tạ Thanh Trình liếc qua đã rời mắt đi, cả người giận tới mức run lên.
Anh nâng tay——
Giang Lan Bội: "Cậu làm gì? Không được nhúc nhích!"
"Đây mẹ nó là em gái tôi!" Tạ Thanh Trình cởi áo sơ mi của mình, dưới sự run rẩy của Giang Lan Bội, tàn nhẫn kề lưỡi dao, để anh đưa quần áo cho Hạ Dư.
Hai mắt anh đỏ bừng ra lệnh cho Hạ Dư: "Mặc thêm cho em ấy!"
Hạ Dư chẳng cần anh nhắc, đã muốn lấy quần áo mặc cho Tạ Tuyết che người. Cậu ôm cô dậy, cả người cô mềm nhũn tựa vào ngực cậu, Hạ Dư quay đầu hỏi Tạ Thanh Trình: "Anh thì làm sao bây giờ."
"Còn sao trăng gì bây giờ nữa!" Tạ Thanh Trình lạnh lùng nói, "Còn có cách gì à, gặp cậu đúng là xui xẻo, sao lúc đó cậu không lật túi của Lọ Lem ra, ăn kẹo tẩm độc trong đó mà chết không dấu vết luôn đi!"
Hạ Dư lập tức nheo mắt lại.
Cậu biết câu nghe như thể nén giận này của anh có ý gì trong đó.
Nhưng cậu biết, Giang Lan Bội cũng chẳng thể hiểu.
Giang Lan Bội nói: "Mấy người theo tôi lên tầng thượng."
"Lên tầng thượng, tôi thả cậu ta."
Giết người xong bỏ chạy bắt giữ con tin thì dù sao cũng phải nói "Gọi xe cho tôi, không được báo công an, tôi đi rồi thì sẽ thả người". Giang Lan Bội này quả nhiên là kẻ thần kinh trông như bình thường, dì ta vậy mà không đi xuống, lại muốn đi lên trời.
Trên trời có trực thăng hay gì?
Nhưng đây là lệnh của dì ta, những người khác cũng chỉ có thể nghe theo.
Giang Lan Bội nói: "Đi! Mấy người đi trước! Đi phía trước! Đến tầng cao nhất! Đi nhanh!"
Dì ta giục đám bọn họ lên trên, chờ mọi người ra ngoài, dì ta mới đẩy Tạ Thanh Trình, thật cẩn thận đi lên trên.
Viện tâm thần Thành Khang nằm nơi hoang vu, cách xa thành phố, ánh đèn trên không thưa thớt, gió đêm thổi mạnh, thổi vào cơ thể đầy mồ hôi lạnh của người ta, nổi cả da gà.
Giang Lan Bội lệnh cho tất cả mọi người ngồi cách dì ta một khoảng, bản thân lui tới cạnh két nước, dao giải phẫu vẫn đang kề ngay bên cổ Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình nói: "Mục đích."
"Tôi bảo rồi mục đích của tôi chính là trốn thoát!"
"Đó không phải mục đích của bà."
Giang Lan Bội: "Cậu thì biết cái gì? Người trên trời sẽ tới đón tôi..."Lưỡi dao ép sát đè mạnh xuống làn da của Tạ Thanh Trình, gần như sắp rỉ máu.
Dì ta kiễng chân, nhẹ giọng thì thầm với Tạ Thanh Trình: "Tới lúc đó tất cả các người đều phải chết."
Tạ Thanh Trình sau khi thấy Tạ Tuyết an toàn, cả người đã hoàn toàn bình tĩnh lại, đầu óc anh rất tỉnh táo, mạng của mình trong mắt anh mà nói thì cũng chẳng là cái gì.
Anh lạnh nhạt nói với Giang Lan Bội: "Nếu vậy, không bằng giờ bà giết tôi luôn đi? Dù sao thì theo như bà nói, cuối cùng cũng phải chết cả thôi."
"Cậu——!"
"Không dám giết hửm?"
"..."
"Bà đang đợi gì, người trên trời? Trên trời lấy đâu ra người, sương phủ dày như vậy, đến sao còn chẳng thấy."
Giang Lan Bội ảm đạm nói: "Dù sao mấy cậu cứ chờ đi, vậy là được."
Dì ta nói xong, lúc này đại khái cũng nhận ra thể lực không trụ nổi, dù sao dì ta cũng là một người phụ nữ đã khoảng năm mươi, còn phải hơi căng cứng cơ thể để uy hiếp Tạ Thanh Trình, vừa phải giữ một phần cảnh giác đề phòng những kẻ khác, dì ta có chút không chịu nổi. Vì thế dì ta liếc quanh két nước một vòng, tìm thấy một sợi dây thừng mà người ta dùng khi thi công tu sửa, dì ta dùng chân ngoắc sợi dây thừng lại, vừa giữ chặt cổ Tạ Thanh Trình.
Sau đó dì ta bắt đầu trói anh, nút thắt chắc chắn trói anh vào trên két nước, thắt thêm mấy nút nữa.
Tạ Thanh Trình cười lạnh: "Cũng chuyên nghiệp phết nhỉ. Luyện suốt hai mươi năm trong viện tâm thần này hử?"
Người phụ nữ ấy như bị anh động vào nỗi đau, tát vang một cái "bốp", đánh vào mặt anh, phun nước miếng mắng: "Câm miệng."
Dì ta trói chặt anh lại, sau đó lui về sau vài bước, cuối cùng thở phào.
Trong ánh mắt chớp động ánh sáng thù hận: "Đám đàn ông mấy người đều là thứ súc sinh."
Phía sau họ, mấy bảo vệ không nhịn được nhỏ giọng thì thầm, người không đi cứu Tạ Tuyết hỏi ba vị đi cứu Tạ Tuyết: "Phòng Giang Lan Bội thật sự có mật thất hả?"
Sắc mặt ba bảo vệ kia khó coi hơn những người khác nhiều, có hai người sau khi quay về còn chưa hoàn hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Lan Bội ngập tràn sợ hãi.
Chỉ có một người miễn cưỡng đáp lời được: "Có."
"Trong đó có gì?"
—— trong đó có gì?
Ba bảo vệ kia đều đồng loạt rùng mình.
Bọn họ còn chưa kịp nói, Giang Lan Bội nghe thấy, dì ta chậm rãi quay đầu lại, trong tay cầm dao nhọn.
Dì ta cười cười: "Là gì?"
Nụ cười tựa như dần dần bị thù hận trong ấy thiêu rụi, hơi thở tựa như hoá thành khói lửa ngay trong khắc ấy——
"Trong đó có gì nhỉ? Ha ha... Ha ha ha ha... Là tình yêu đó! Là tình yêu cực kỳ cực kỳ thân mật đó...! Đúng không?" Khuôn mặt Giang Lan Bội vặn vẹo, dì ta quả thật là kẻ điên.
Người duy nhất còn nói chuyện được trong ba bảo vệ lấy tay ôm đầu, tuổi bác ấy cũng đã già, có con gái, vì vậy rất đau đớn mà mở miệng: "Lương Quý Thành cưỡng gian bà ấy."
"!!!"
"Đã hơn mười năm rồi... Đêm nào cũng như vậy, cho dù thân thể bà ấy thế nào... Đêm nào Lương Quý Thành cũng để lại một bức ảnh trong căn phòng tối ấy, sau khi đi vào, bốn phương tám hướng, tất cả đều là..."
"Nào đâu chỉ có vậy." Giang Lan Bội nhẹ nhàng chậm rãi nở nụ cười, "Nhìn thấy bộ xương khô trong góc phòng rồi chứ?"
"..."
"Đó là món điểm tâm mà Lương Quý Thành đưa tới đó." Dì ta dùng thái độ rất nhẹ nhàng nói với bọn họ, nhưng giọng nói lại có vẻ rất vang dội, khàn khàn, như quạ đen kêu vang bi thương, "Ông ta ăn ở ngoài, sợ làm rơi vụn điểm tâm, sợ mùi sẽ dẫn mèo tới! Ông ta mới đưa vào viện tâm thần, phòng của tôi từ đầu đã có căn hầm tối ấy, chỉ có ông ta và anh trai ông ta biết tới, họ ăn món điểm tâm kia... Cô gái nhỏ ấy không chịu nổi nhục nhã, đâm vào tường tự sát!"
Mỗi câu mỗi chữ dì ta nói, khiến vẻ mặt người nghe đều hoảng sợ.
Chỉ có mỗi Hạ Dư vẫn mãi bình tĩnh.
"Điểm tâm tự sát rồi, không thể ném vào thùng rác, thật khó xử, nên cũng ngay trong căn hầm tối ấy, dùng axit sunfat để ngâm, thịt tan ra nhanh chóng, xương cốt cũng chẳng còn dư lại là bao... Nhưng họ vẫn để lại một chút, cho tôi xem, để tôi sợ. Để tôi đừng có tìm đường chết, nếu chết thì kết cục cũng sẽ như vậy." Giang Lan Bội khi nhớ lại chuyện này, não bộ vì bị kích thích quá mạnh, có hơi trì độn, nói chuyện dần ngắt quãng, nhưng trên mặt không giảm bớt điên cuồng.
"Tôi giả vờ rất sợ hãi, tôi ngày nào cũng hùa theo bọn họ... Sau đó ông ta chết... Chỉ còn mỗi người em trai... Nhổ vào! Thằng em trai ấy còn kinh tởm hơn cả ông ta, là tên háo sắc từ đầu tới cuối..."
"Sao bà không báo cho bọn tôi biết! Sao bà lại không báo cho bọn tôi biết cơ chứ!!!"
Y tá nghe xong không nhịn nổi nữa, mắt ngập lệ: "Bà báo cho chúng tôi thì chúng tôi có thể giúp bà mà!"
"Lời tôi nói có ai chịu tin! Tôi là kẻ điên! Là kẻ điên!! Bọn họ bảo mấy người đừng tìm tôi nói chuyện! Cách tôi càng xa càng tốt! Các người mỗi ngày cũng chỉ cho tôi uống thuốc! Uống thuốc! Có ai nói chuyện với tôi! Có ai chịu nghe tôi nói chuyện không? Có ai tin tôi chưa??!" Giang Lan Bội phẫn nộ quát, "Tôi bị điên! Nên trong mắt mấy người tôi chỉ là hồng thuỷ mãnh thú! Không cần phải lắng nghe nghiêm túc, không cần thật lòng thân thiết, tôi dám nói cho mấy người cái gì chứ? Tôi nói cho mấy người, Lương Quý Thành có thể quay lại giết chết tôi!"
B3006 như lò luyện rò rỉ sắt, chìm nổi dục vọng và tội ác trong ấy gần hai mươi năm.
Vì có bệnh, sẽ luôn bị suy đoán trong mắt người thường đầu tiên, một bà điên và chủ nhiệm viện tâm thần, ai cũng biết nên tin người phía sau. Dần dần, căn hầm tối dưới gầ, giường người phụ nữ, đã hoá thành sào huyệt của con nhện mà giữa thanh thiên bạch nhật cũng chẳng trông thấy, máu thịt người phụ nữ dần thối rữa ngay trên mạng nhện.
"Tôi ghê tởm mấy người."
"Tôi hận tất cả các người!!"
Giang Lan Bội nói tới đây, ánh sáng trong mắt càng trở nên đáng sợ, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng xuống, ôm lấy đầu.
"Không ai giúp được tôi... Tôi đã sớm... Tôi đã sớm không còn nhớ rõ mình là ai, không nhớ được mình từ đâu tới đây... Tôi chỉ có thể... Tôi chỉ có thể xoay trời chuyển đất tiến lên thôi."
Dì ta ngẩng đầu nhìn bọn họ.
"Các người đều phải đi theo để giúp tôi."
Đang nói, dì ta bỗng phát hiện một trong số bảo vệ bỗng mang ánh mắt nhìn dì ta rất cổ quái, tựa như lộ ra chút vẻ khẩn trương nào đó không nên có, dì ta sửng sốt một giây, bỗng phản ứng lại, quay phắt đầu qua——
Cùng lúc đó, dì ta cảm thấy có một cơn gió thổi mạnh đập vào mặt! Dì ta miễn cưỡng né được, nhưng lập tức bị đôi chân dài của đối phương tàn nhẫn đá tới đè mạnh xuống nền xi măng thô ráp, dì ta không tin nổi nhìn chằm chằm vào màn đêm u ám, người đàn ông kia cởi trần thân trên, bả vai gầy rắn chắc, vẻ mặt sắc bén.
"Dây trói, cậu... Sao cậu có thể..."
"Quên nói cho bà biết." Tạ Thanh Trình lạnh như băng nói, "Cha mẹ tôi đều là cảnh sát. Mấy nút trói của bà, tôi mẹ nó đã chơi từ nhỏ tới lớn rồi."
"Bên trong có tiếng động." Hạ Dư nói.
Tạ Thanh Trình đấm mạnh vào cửa, Hạ Dư từ lúc quen biết anh tới nay, chưa từng thấy sắc mặt đáng sợ như vậy của anh bao giờ, toàn bộ như sắp phát điên, lạc cả hồn phách: "Tạ Tuyết! Tạ Tuyết! Em có đó không! Có ai bên trong nghe thấy thì trả lời đi!! Tạ Tuyết!!"
Không ai đáp lại anh.
Có thì chính là giọng phụ nữ dịu dàng kia, cổ quái quanh quẩn bên trong: "Đâu rồi đâu rồi khăn tay đâu rồi..."
"Chìa, chìa khoá... Chìa khoá!!" Tiếp tân xông lên đưa chìa khoá cho anh.
Tạ Thanh Trình nhận lấy, tay kịch liệt run rẩy, tận hai lần mới nhắm chuẩn ổ khoá, ổ khoá sau khi xoay lạch cạch mấy vòng mở ra, anh đập mạnh "rầm" một tiếng phá cửa ra, đập thẳng vào mặt chính là mùi máu tươi nồng nặc, thi thể Tạ Tuyết máu thịt không rõ trong nháy mắt đập thẳng vào mắt Tạ Thanh Trình!!
Tạ Thanh Trình lập tức không chịu nổi, trước mặt đột ngột hoá đen, như nhựa cây phủ xuống, trời cũng như đổ sụp đập thẳng vào tứ chi trăm xương của anh, thân hình cao lớn của anh nháy mắt nghiêng về phía trước, nếu không phải kịp thời bấu vào khung cửa, anh có thể đã quỳ rạp xuống.
Quạt trong phòng vẫn quay vòng vòng nhẹ nhàng, làm lan toả mùi tanh tưởi hôi thối nồng nặc.
Tạ Thanh Trình không hề ngất xỉu, nhưng giờ khắc này, cả người anh như thể bị màu máu đỏ chói này dìm chết, sau khi anh trông thấy thi thể Tạ Tuyết đã chẳng còn nhìn thấy thứ gì rõ ràng nữa, hồn phách như tan vỡ đến mức lạc mất, anh bắt đầu mất ý thức, thính giác, thị giác, xúc giác... Cái gì cũng đều rất mơ hồ.
Sau lưng hình như có ai đó thét chói tai, hình như là tiếp tân đi lên cùng với họ, nhưng anh cũng không rõ, anh như thể chẳng nghe thấy gì.
Chỉ có khứu giác bỗng nhiên rõ ràng tới đáng sợ.
Mùi máu tươi chen lấn xô thẳng vào hệ hô hấp của anh, muốn xé lá phổi anh tan nát.
Anh lảo đảo đi vào, sống chết và nguy hiểm đối với anh mà nói chẳng là gì nữa, cho dù hiện tại hung thủ có thể trực tiếp xông lên giết chết anh cũng đã chẳng còn là gì.
... Đó là em gái của anh!!
Anh không biết nghe thấy ai đang lẩm bẩm: "Tạ Tuyết... Tạ Tuyết..."
Giọng run rẩy đến đáng sợ.
Nhưng, hình như lại chính là giọng khàn khàn của anh xé tan cổ họng bật ra ngoài.
"Tạ Tuyết——!"
"Đừng có qua đó!!"
Bỗng có người kéo mạnh tay anh lại, dùng sức lôi anh về, ôm chặt lấy eo anh: "Đừng qua đó!! Tạ Thanh Trình!!"
Anh chớp cũng chẳng chớp mắt, cũng không giãy khỏi người kia, anh chỉ quan tâm tới việc mình tiến lên phía trước, sức lớn kinh người, anh đã sắp chết lặng, trên đời này anh gần như chỉ còn mỗi một người để quan tâm như vậy...
Trong một khắc ấy trước mắt anh bỗng dưng nổi cơn mưa ngập trời xối đất, nước mưa tanh tưởi, anh đứng thẫn thờ trong làn mưa, đó là lần đầu tiên anh trông thấy người chết——
Cha mẹ anh mất ngay trong vũng máu, thi thể bị đâm nát, nghiền vụn, nửa thân người của mẹ bị nghiền nát thành bùn nhão, một cánh tay bị cán đứt văng ra rất xa, anh đi tới, cánh tay đứt kia nằm ngay trước mũi chân của anh.
Hai mắt anh trống rỗng trông thấy...
"Tạ Thanh Trình! Đó không phải là Tạ Tuyết! Anh tỉnh táo lại! Anh nhìn cho rõ đi!!"
Những lời này phá tan lời nguyền ma kính đáng sợ, bỗng mạnh mẽ đập thẳng vào ngực anh, kéo ý thức của anh kèm theo nỗi sợ hãi lớn lao trở về.
Anh chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt đào hoa lấy lại được tầm nhìn, đặt trên khuôn mặt của người nói với anh những lời này.
Phải rồi...
Hạ Dư.
Hạ Dư nói với anh những lời này.
Là giả mà thôi.
Không phải sự thật.
Vẫn chưa chết...
Anh bỗng hoàn hồn, quay mạnh đầu tập trung nhìn lại lần nữa——
Bộ đồng phục chói mắt kia cùng một loại với Tạ Tuyết, nhưng nếu nhìn cho kĩ, chiều cao và thân hình của thi thể máu thịt không rõ kia cũng chẳng giống Tạ Tuyết, đồng phục giảng viên Hỗ đại của Tạ Tuyết miễn cưỡng mặc lên thi thể, cúc ở phần ngực không thể cài lại nổi... Đó là một cái xác nam!
Chân Tạ Thanh Trình nhũn ra, linh hồn đã rời đi như bị kéo mạnh về máu thịt của anh trong nháy mắt, sức lực thô bạo, gần như khiến anh không thể chịu nổi.
Anh nhắm mắt bình tĩnh lại chốc lát, mới có thể khiến mình nhanh chóng vịn vào bờ thoát khỏi cơn kinh hoảng ngập đầu vừa nãy, nhưng cả người anh đã ướt đẫm, trên người giữa mày đều là mồ hôi lạnh.
Người bình thường chẳng thể nào có thể nhìn ra thân phận của cái xác đã nát bét này trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ riêng mùi máu tươi cũng đã khiến người ta mất ý thức, không thể nào duy trì tỉnh táo.
Nhưng Hạ Dư là bệnh nhân tâm thần mắc chứng cô lệ, bị gọi là bệnh nhân của chứng bệnh "Ebola thần kinh". Hơn nữa trong số bốn bệnh án mắc chứng Ebola thần kinh, cậu là người có mức độ tiếp nhận máu tanh cao nhất.
Cậu không hề sợ máu, thậm chí khi nổi điên lên cậu còn khát máu.
Nên cậu mới có thể phán đoán được thân phận của người chết trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Cậu lạnh giọng hỏi "Lương Quý Thành" bên trong: "Cô gái kia đâu?"
"Lương Quý Thành" ngẩng đầu lên——
Dì ta quả nhiên giống như tin nhắn miêu tả cuối cùng của Tạ Tuyết, là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn thắng cả thời gian, năm tháng cũng chẳng để lại được dấu vết quá mức tàn nhẫn nào trên gương mặt dì ta, so với những người phụ nữ cùng tuổi thì dì ta xinh đẹp yêu mị hơn nhiều.
Tiếp tân phía sau Tạ Thanh Trình và Hạ Dư, đã bị doạ ngã ngồi xuống đất, hơn nữa còn bị doạ tới mức đái ra quần khi thấy gương mặt "Lương Quý Thành", gào lên tiếng thét vặn vẹo chói tai, hay nên nói là tiếng rên rỉ.
"Là bà ta!! là bà ta!!"
Lúc này bảo vệ cũng lục tục xông lên tới nơi, trông thấy cảnh tượng trước mắt tất cả đều bay hồn lạc phách, chỉ có mấy người xé giọng hô lên một câu——
"Giang Lan Bội!!"
"Sao bà ta ra ngoài được?!!?"
Giang Lan Bội là "trưởng lão" của viện tâm thần Thành Khang. Kiểu bệnh viện như này, chính là nhà tang lễ cho các bệnh viện bình thường, đều có một quy định luật bất thành văn—— những bệnh nhân hoặc thi thể "vô chủ" không ai tới nhận, đều sẽ được gọi là "trưởng lão".
Giang Lan Bội đã ở trong này gần hai mươi năm.
Không một ai tới thăm dì ta.
Thậm chí ngay cả lần đầu dì ta tới như thế nào, đều đã vì thông tin trên giấy tờ và máy móc bị thay đổi, không thể tìm thấy.
Người trong bệnh viện tâm thần Thành Khang chỉ biết dì ta là kẻ điên không thể chọc, vì nguyên nhân mà dì ta bị điên không biết rõ, người ta tóc rối mặt lem, nói năng không rõ ràng, dì ta lại ngày nào cũng rửa mặt chải đầu cho mình gọn gàng sáng sủa, nói chuyện với dì ta, dì ta cũng đối đáp trôi chảy lưu loát như bình thường.
Nhưng mọi người trong viện đều biết, tuy rằng dì ta có thể nói mấy lời ăn khớp không thành vấn đề gì là vậy, nhưng toàn bộ những nội dung ấy đều là hư cấu, nói trắng ra, chính là nói khùng nói điên rất giống bình thường thôi.
"Đừng nói nhiều với bà ta, y tá sẽ lên ngay, bà điên này rất biết mê hoặc lòng người."
Quy tắc này, đã được đặt ra và bắt đầu từ chủ bệnh viện Lương Trọng Khang, về sau Lương Trọng Khang mất, em trai Lương Quý Thành cùng đối tác của ông ta tiếp quản bệnh viện, cũng không thay đổi.
Người đàn ông nằm trên đất, chính là Lương Quý Thành thật sự.
Giang Lan Bội bi thương nhìn bên ngoài càng lúc càng nhiều người, mở miệng nói: "Không được báo công an."
"Mau đi báo——"
"Tôi xem thử ai dám báo!"
Giang Lan Bội giơ dao phẫu thuật lên, chỉ vào đám người trước mặt, trong mắt chớp động ánh sáng điên cuồng.
"Tôi đã ở đây gần hai mươi năm rồi, tôi chịu đủ rồi! Giờ tôi phải ra ngoài, tôi phải về nhà! Mấy đứa con tôi vẫn còn đang đợi tôi!"
"Bà, bà lấy đâu ra con chứ hả Giang Lan Bội!" Đội trưởng đội bảo vệ coi như lớn gan, khom lưng tiến lên, có hơi nóng nảy nhìn Giang Lan Bội quát lên, "Bà làm gì có con hả! Bà chỉ có một mình! Bọn tôi chăm sóc bà hai mươi năm——"
"Nói dối! Mấy người chăm sóc tôi hai mươi năm? Mấy người mà gọi là chăm sóc? Thả tôi ra! Giờ tôi phải đi! Tránh ra! Tránh hết ra cho tôi! Nếu không... Nếu không các người vĩnh viễn đừng mong biết được còn một cô gái ở nơi nào!!"
Sắc mặt Hạ Dư và Tạ Thanh Trình sau khi nghe thấy câu như thế đều rất khó nhìn.
Tạ Thành Trình: "Em ấy đâu?!"
"Cậu cho là tôi ngu chắc! Sao tôi phải nói cho cậu! Tôi nói cho cậu rồi thì họ sẽ bắt tôi lại!"
Tạ Thanh Trình tái mặt, bỗng nghĩ ra gì đó, tiến lên từng bước.
Giang Lan Bội lui về sau hai bước, dao nhọn chĩa thẳng vào ngực anh, chiếc dao phẫu thuật sắc bén kia vẫn còn đang nhỏ máu: "Cậu làm gì? Đã bảo đừng có lại gần đây!"
"Bà bắt em ấy để biến em ấy thành con tin, phải không?"
"..."
Tạ Thanh Trình nâng tay lên, nhìn chằm chằm vào mắt dì ta, bỗng dưng, cầm lấy con dao nhọn đang dính đầy máu kia. Giang Lan Bội hét chói tai muốn rút lưỡi dao ra khỏi tay anh, lòng bàn tay Tạ Thanh Trình nháy mắt bị cắt rách, máu không ngừng chảy xuống.
"Cậu làm gì—— Cậu không cần mạng của cô ta nữa? Cậu——"
Lưỡi dao bị Tạ Thanh Trình kéo theo, đặt ngay trước ngực anh.
Tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc.
Mắt Tạ Thanh Trình chớp cũng chẳng buồn chớp nói: "Để tôi làm."
Giang Lan Bội cứng đờ lại.
Tạ Thanh Trình chậm rãi buông lưỡi dao trong tay mình ra, nói từng chữ từng chữ: "Tôi thay cho em ấy. Bà lập tức nói vị trí của em ấy lại cho mọi người đi, để người ta đưa em ấy tới trước mặt tôi! Tôi sẽ ở đây đợi, nếu em ấy có chuyện gì không may xảy ra, tôi mặc kệ là bà điên thật hay là giả ngây giả ngốc, tôi mẹ nó cũng sẽ lấy mạng của bà!"
Giang Lan Bội lo lắng chốc lát, nhưng đầu óc dì ta có hơi hỗn loạn, cũng không lo lắng được quá nhiều.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình rất doạ người, dì ta nhìn chằm chằm, một con ma giết người chặt xác như vậy, thế mà bị anh ép tới mức có chút thở không thông, rõ ràng cũng không nghĩ nhiều, một tay kéo anh lại, lưỡi dao kề ngay trên động mạch của Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư: "... Tạ Thanh Trình!"
"Cô gái nhỏ kia ở B3009, phòng của tôi!"
"Đã xem từ trước rồi! Đừng có nghe bà ta!" Một bảo vệ hét lớn, "Giang Lan Bội! Phòng của bà căn bản chẳng có ai hết!!"
Giang Lan Bội cười lạnh hai tiếng: "Giường có thể mở được, dưới có một tấm gỗ bị lỏng, cạy ra, là một gian hầm nhỏ vô cùng tối. Mấy người tốt nhất là đi chung với nhau đi, ngoại trừ cô gái nhỏ đó, còn có kinh hỉ khác đợi mấy người đấy."
Mấy bảo vệ hai mặt nhìn nhau, có người chuẩn bị đi.
Giang Lan Bội bỗng nói: "Đợi chút!... Mấy người các cậu, bỏ hết điện thoại ra, đặt xuống đất."
"..."
Mọi người chỉ có thể nghe theo, từng cái điện thoại bị ném xuống đất, sau khi để lại công cụ liên lạc, ba bảo vệ được cho phép tới phòng B3009 cách đó không xa tìm người, mà những người khác tiếp tục ở lại nơi này.
Có điều một lát sau, bảo vệ đi rồi lại chạy về đây.
Ba người kia không biết trông thấy gì trong căn phòng tối, quả nhiên sắc mặt đều xám xịt như xi măng trộn không đều. Bọn họ lấy tạm ga giường làm cáng, khiêng Tạ Tuyết đang hôn mê tới đây.
Tạ Thanh Trình vừa trông thấy Tạ Tuyết đã không chịu nổi.
Trái tim không chịu nổi.
Anh cùng lúc ấy cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, Tạ Tuyết quả thật không làm sao cả, có lẽ chỉ bị hạ chút thuốc gì đó, hôn mê mà thôi. Nhưng anh về mặt khác lại sắp không chịu nổi, bởi vì quần áo của Tạ Tuyết bị cởi ra, giờ đang cuối hè sang thu, thời tiết hơi nóng, đồng phục trường sau khi cởi ra thì trên người cô cũng chỉ còn mỗi lớp nội y đơn bạc màu trắng.
Tạ Thanh Trình liếc qua đã rời mắt đi, cả người giận tới mức run lên.
Anh nâng tay——
Giang Lan Bội: "Cậu làm gì? Không được nhúc nhích!"
"Đây mẹ nó là em gái tôi!" Tạ Thanh Trình cởi áo sơ mi của mình, dưới sự run rẩy của Giang Lan Bội, tàn nhẫn kề lưỡi dao, để anh đưa quần áo cho Hạ Dư.
Hai mắt anh đỏ bừng ra lệnh cho Hạ Dư: "Mặc thêm cho em ấy!"
Hạ Dư chẳng cần anh nhắc, đã muốn lấy quần áo mặc cho Tạ Tuyết che người. Cậu ôm cô dậy, cả người cô mềm nhũn tựa vào ngực cậu, Hạ Dư quay đầu hỏi Tạ Thanh Trình: "Anh thì làm sao bây giờ."
"Còn sao trăng gì bây giờ nữa!" Tạ Thanh Trình lạnh lùng nói, "Còn có cách gì à, gặp cậu đúng là xui xẻo, sao lúc đó cậu không lật túi của Lọ Lem ra, ăn kẹo tẩm độc trong đó mà chết không dấu vết luôn đi!"
Hạ Dư lập tức nheo mắt lại.
Cậu biết câu nghe như thể nén giận này của anh có ý gì trong đó.
Nhưng cậu biết, Giang Lan Bội cũng chẳng thể hiểu.
Giang Lan Bội nói: "Mấy người theo tôi lên tầng thượng."
"Lên tầng thượng, tôi thả cậu ta."
Giết người xong bỏ chạy bắt giữ con tin thì dù sao cũng phải nói "Gọi xe cho tôi, không được báo công an, tôi đi rồi thì sẽ thả người". Giang Lan Bội này quả nhiên là kẻ thần kinh trông như bình thường, dì ta vậy mà không đi xuống, lại muốn đi lên trời.
Trên trời có trực thăng hay gì?
Nhưng đây là lệnh của dì ta, những người khác cũng chỉ có thể nghe theo.
Giang Lan Bội nói: "Đi! Mấy người đi trước! Đi phía trước! Đến tầng cao nhất! Đi nhanh!"
Dì ta giục đám bọn họ lên trên, chờ mọi người ra ngoài, dì ta mới đẩy Tạ Thanh Trình, thật cẩn thận đi lên trên.
Viện tâm thần Thành Khang nằm nơi hoang vu, cách xa thành phố, ánh đèn trên không thưa thớt, gió đêm thổi mạnh, thổi vào cơ thể đầy mồ hôi lạnh của người ta, nổi cả da gà.
Giang Lan Bội lệnh cho tất cả mọi người ngồi cách dì ta một khoảng, bản thân lui tới cạnh két nước, dao giải phẫu vẫn đang kề ngay bên cổ Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình nói: "Mục đích."
"Tôi bảo rồi mục đích của tôi chính là trốn thoát!"
"Đó không phải mục đích của bà."
Giang Lan Bội: "Cậu thì biết cái gì? Người trên trời sẽ tới đón tôi..."Lưỡi dao ép sát đè mạnh xuống làn da của Tạ Thanh Trình, gần như sắp rỉ máu.
Dì ta kiễng chân, nhẹ giọng thì thầm với Tạ Thanh Trình: "Tới lúc đó tất cả các người đều phải chết."
Tạ Thanh Trình sau khi thấy Tạ Tuyết an toàn, cả người đã hoàn toàn bình tĩnh lại, đầu óc anh rất tỉnh táo, mạng của mình trong mắt anh mà nói thì cũng chẳng là cái gì.
Anh lạnh nhạt nói với Giang Lan Bội: "Nếu vậy, không bằng giờ bà giết tôi luôn đi? Dù sao thì theo như bà nói, cuối cùng cũng phải chết cả thôi."
"Cậu——!"
"Không dám giết hửm?"
"..."
"Bà đang đợi gì, người trên trời? Trên trời lấy đâu ra người, sương phủ dày như vậy, đến sao còn chẳng thấy."
Giang Lan Bội ảm đạm nói: "Dù sao mấy cậu cứ chờ đi, vậy là được."
Dì ta nói xong, lúc này đại khái cũng nhận ra thể lực không trụ nổi, dù sao dì ta cũng là một người phụ nữ đã khoảng năm mươi, còn phải hơi căng cứng cơ thể để uy hiếp Tạ Thanh Trình, vừa phải giữ một phần cảnh giác đề phòng những kẻ khác, dì ta có chút không chịu nổi. Vì thế dì ta liếc quanh két nước một vòng, tìm thấy một sợi dây thừng mà người ta dùng khi thi công tu sửa, dì ta dùng chân ngoắc sợi dây thừng lại, vừa giữ chặt cổ Tạ Thanh Trình.
Sau đó dì ta bắt đầu trói anh, nút thắt chắc chắn trói anh vào trên két nước, thắt thêm mấy nút nữa.
Tạ Thanh Trình cười lạnh: "Cũng chuyên nghiệp phết nhỉ. Luyện suốt hai mươi năm trong viện tâm thần này hử?"
Người phụ nữ ấy như bị anh động vào nỗi đau, tát vang một cái "bốp", đánh vào mặt anh, phun nước miếng mắng: "Câm miệng."
Dì ta trói chặt anh lại, sau đó lui về sau vài bước, cuối cùng thở phào.
Trong ánh mắt chớp động ánh sáng thù hận: "Đám đàn ông mấy người đều là thứ súc sinh."
Phía sau họ, mấy bảo vệ không nhịn được nhỏ giọng thì thầm, người không đi cứu Tạ Tuyết hỏi ba vị đi cứu Tạ Tuyết: "Phòng Giang Lan Bội thật sự có mật thất hả?"
Sắc mặt ba bảo vệ kia khó coi hơn những người khác nhiều, có hai người sau khi quay về còn chưa hoàn hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Lan Bội ngập tràn sợ hãi.
Chỉ có một người miễn cưỡng đáp lời được: "Có."
"Trong đó có gì?"
—— trong đó có gì?
Ba bảo vệ kia đều đồng loạt rùng mình.
Bọn họ còn chưa kịp nói, Giang Lan Bội nghe thấy, dì ta chậm rãi quay đầu lại, trong tay cầm dao nhọn.
Dì ta cười cười: "Là gì?"
Nụ cười tựa như dần dần bị thù hận trong ấy thiêu rụi, hơi thở tựa như hoá thành khói lửa ngay trong khắc ấy——
"Trong đó có gì nhỉ? Ha ha... Ha ha ha ha... Là tình yêu đó! Là tình yêu cực kỳ cực kỳ thân mật đó...! Đúng không?" Khuôn mặt Giang Lan Bội vặn vẹo, dì ta quả thật là kẻ điên.
Người duy nhất còn nói chuyện được trong ba bảo vệ lấy tay ôm đầu, tuổi bác ấy cũng đã già, có con gái, vì vậy rất đau đớn mà mở miệng: "Lương Quý Thành cưỡng gian bà ấy."
"!!!"
"Đã hơn mười năm rồi... Đêm nào cũng như vậy, cho dù thân thể bà ấy thế nào... Đêm nào Lương Quý Thành cũng để lại một bức ảnh trong căn phòng tối ấy, sau khi đi vào, bốn phương tám hướng, tất cả đều là..."
"Nào đâu chỉ có vậy." Giang Lan Bội nhẹ nhàng chậm rãi nở nụ cười, "Nhìn thấy bộ xương khô trong góc phòng rồi chứ?"
"..."
"Đó là món điểm tâm mà Lương Quý Thành đưa tới đó." Dì ta dùng thái độ rất nhẹ nhàng nói với bọn họ, nhưng giọng nói lại có vẻ rất vang dội, khàn khàn, như quạ đen kêu vang bi thương, "Ông ta ăn ở ngoài, sợ làm rơi vụn điểm tâm, sợ mùi sẽ dẫn mèo tới! Ông ta mới đưa vào viện tâm thần, phòng của tôi từ đầu đã có căn hầm tối ấy, chỉ có ông ta và anh trai ông ta biết tới, họ ăn món điểm tâm kia... Cô gái nhỏ ấy không chịu nổi nhục nhã, đâm vào tường tự sát!"
Mỗi câu mỗi chữ dì ta nói, khiến vẻ mặt người nghe đều hoảng sợ.
Chỉ có mỗi Hạ Dư vẫn mãi bình tĩnh.
"Điểm tâm tự sát rồi, không thể ném vào thùng rác, thật khó xử, nên cũng ngay trong căn hầm tối ấy, dùng axit sunfat để ngâm, thịt tan ra nhanh chóng, xương cốt cũng chẳng còn dư lại là bao... Nhưng họ vẫn để lại một chút, cho tôi xem, để tôi sợ. Để tôi đừng có tìm đường chết, nếu chết thì kết cục cũng sẽ như vậy." Giang Lan Bội khi nhớ lại chuyện này, não bộ vì bị kích thích quá mạnh, có hơi trì độn, nói chuyện dần ngắt quãng, nhưng trên mặt không giảm bớt điên cuồng.
"Tôi giả vờ rất sợ hãi, tôi ngày nào cũng hùa theo bọn họ... Sau đó ông ta chết... Chỉ còn mỗi người em trai... Nhổ vào! Thằng em trai ấy còn kinh tởm hơn cả ông ta, là tên háo sắc từ đầu tới cuối..."
"Sao bà không báo cho bọn tôi biết! Sao bà lại không báo cho bọn tôi biết cơ chứ!!!"
Y tá nghe xong không nhịn nổi nữa, mắt ngập lệ: "Bà báo cho chúng tôi thì chúng tôi có thể giúp bà mà!"
"Lời tôi nói có ai chịu tin! Tôi là kẻ điên! Là kẻ điên!! Bọn họ bảo mấy người đừng tìm tôi nói chuyện! Cách tôi càng xa càng tốt! Các người mỗi ngày cũng chỉ cho tôi uống thuốc! Uống thuốc! Có ai nói chuyện với tôi! Có ai chịu nghe tôi nói chuyện không? Có ai tin tôi chưa??!" Giang Lan Bội phẫn nộ quát, "Tôi bị điên! Nên trong mắt mấy người tôi chỉ là hồng thuỷ mãnh thú! Không cần phải lắng nghe nghiêm túc, không cần thật lòng thân thiết, tôi dám nói cho mấy người cái gì chứ? Tôi nói cho mấy người, Lương Quý Thành có thể quay lại giết chết tôi!"
B3006 như lò luyện rò rỉ sắt, chìm nổi dục vọng và tội ác trong ấy gần hai mươi năm.
Vì có bệnh, sẽ luôn bị suy đoán trong mắt người thường đầu tiên, một bà điên và chủ nhiệm viện tâm thần, ai cũng biết nên tin người phía sau. Dần dần, căn hầm tối dưới gầ, giường người phụ nữ, đã hoá thành sào huyệt của con nhện mà giữa thanh thiên bạch nhật cũng chẳng trông thấy, máu thịt người phụ nữ dần thối rữa ngay trên mạng nhện.
"Tôi ghê tởm mấy người."
"Tôi hận tất cả các người!!"
Giang Lan Bội nói tới đây, ánh sáng trong mắt càng trở nên đáng sợ, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng xuống, ôm lấy đầu.
"Không ai giúp được tôi... Tôi đã sớm... Tôi đã sớm không còn nhớ rõ mình là ai, không nhớ được mình từ đâu tới đây... Tôi chỉ có thể... Tôi chỉ có thể xoay trời chuyển đất tiến lên thôi."
Dì ta ngẩng đầu nhìn bọn họ.
"Các người đều phải đi theo để giúp tôi."
Đang nói, dì ta bỗng phát hiện một trong số bảo vệ bỗng mang ánh mắt nhìn dì ta rất cổ quái, tựa như lộ ra chút vẻ khẩn trương nào đó không nên có, dì ta sửng sốt một giây, bỗng phản ứng lại, quay phắt đầu qua——
Cùng lúc đó, dì ta cảm thấy có một cơn gió thổi mạnh đập vào mặt! Dì ta miễn cưỡng né được, nhưng lập tức bị đôi chân dài của đối phương tàn nhẫn đá tới đè mạnh xuống nền xi măng thô ráp, dì ta không tin nổi nhìn chằm chằm vào màn đêm u ám, người đàn ông kia cởi trần thân trên, bả vai gầy rắn chắc, vẻ mặt sắc bén.
"Dây trói, cậu... Sao cậu có thể..."
"Quên nói cho bà biết." Tạ Thanh Trình lạnh như băng nói, "Cha mẹ tôi đều là cảnh sát. Mấy nút trói của bà, tôi mẹ nó đã chơi từ nhỏ tới lớn rồi."