Chương : 42
Bởi vì mọi người đều quen thuộc lẫn nhau, cho nên lúc Phương Nhạc Cảnh mới vừa chuyển nhà cũng đã mời mọi người đến làm khách, song phòng làm việc lại nhận được hợp đồng lớn, mỗi ngày đều phải tăng ca đến đêm khuya. Công việc bận rộn kéo dài đến tận bây giờ.
“Mỗi người chúng tôi đều có chuẩn bị quà!” Các bạn nhỏ rất có thành ý.
Nhớ đến Nghiêm Khải trong phòng làm việc, Phương Nhạc Cảnh nhất thời đau đầu vô cùng. “Sao không gọi điện cho tôi trước để tôi xuống lầu đón mọi người lên.”
“Đúng rồi, bọn tôi vốn dĩ định lúc tới dưới lầu sẽ gọi điện thoại.” Hướng Tiểu Đông nói. “Thế nhưng vừa xuống xe liền gặp phó tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Thiên Sơn, cũng là người quen của anh Dương, vì thế đã trực tiếp mang chúng tôi vào đây.” Thật sự là phi thường trùng hợp.
Phương Nhạc Cảnh:…
“Tôi có thể đi toilet không?” Sau khi đi ra từ phòng bếp, Lưu Manh Manh hỏi Phương Nhạc Cảnh.
“Đương nhiên.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Cám ơn.” Lưu Manh Manh xoay người đi thẳng đến phòng làm việc.
“Không phải phòng đó đâu!” Phương Nhạc Cảnh hồn xiêu phách tán, nhanh chóng chạy tới chặn cửa lại.
“Vậy thì ở đâu?” Lưu Manh Manh rất sốt ruột, bởi vì kem chocolate đã khô lại trêи quần.
“Rẽ trái.” Phương Nhạc Cảnh vươn tay chỉ, trong lòng kêu khổ không ngừng, vì sao cửa phòng làm việc không thể khoá trái chứ.
“Chúng tôi còn chuẩn bị cái này cho cậu nữa!” Hướng Tiểu Đông lại lao lực ôm một thùng giấy lớn vào. “Bản sao của các kịch bản quý giá!” Không chỉ phi thường quý giá, còn rất có giá trị thực dụng!
“Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh vươn hai tay ra nhận.
“Tôi mang vào phòng làm việc cho cậu luôn nhé.” Hướng Tiểu Đông nhiệt tình như lửa. “Dù sao cũng không xem bây giờ.”
“Thật sự không cần.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng đoạt thùng giấy qua, đặt lên bàn trà kêu “rầm” một tiếng. Quả thật muốn đâm đầu vào tường mà, vì sao mỗi người đều phải chạy vào phòng làm việc một lần vậy?
Mắt thấy các bạn nhỏ đã bày ra tư thế ăn chơi trắng đêm, thậm chí còn mang đến hai mươi đĩa phim truyền hình và bỏng ngô siêu lớn. Nếu là bình thường tất nhiên sẽ không sao cả, thế nhưng nghĩ đến Nghiêm Khải vẫn còn trong phòng làm việc, Phương Nhạc Cảnh vẫn là quyết đoán nói. “Bảy giờ sáng mai tôi phải đến công ty, đêm nay không thể thâu đêm được.”
“Bảy giờ đến công ty, vậy chẳng phải sáu giờ cậu đã phải dậy rồi sao?” Các bạn nhỏ nghe vậy lập tức căm phẫn trong lòng, rối rít tỏ vẻ cái này thật sự quá đáng, quả thực là nhà tư bản liều mạng uống máu người! Quả nhiên chuyện như vậy đều có tính tương đối, chúng tôi vốn dĩ cho rằng Boss nhà mình đã đủ nhổ lông vịt rồi, không nghĩ đến núi cao còn có núi cao hơn.
Dương Thiên cả giận nói. “Boss nhà mình vẫn còn ngồi đây!!”
Chính là bởi vì anh ngồi đó, cho nên chúng tôi mới muốn nói! Mặt các bạn nhỏ đầy chính nghĩa, chúng tôi sẽ không nói xấu sau lưng anh đâu, anh phải biết cảm thụ ý chí này, tháng sau nhớ tăng tiền lương lên gấp bội.
Boss Dương nghẹn họng không nói gì, nói trước mặt cũng chả tốt đẹp chỗ nào.
“Hôm nay thật sự không được.” Phương Nhạc Cảnh rất kiên trì. “Hay chúng ta hẹn lại vào thứ sáu? Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn vặt và đĩa phim.”
Cũng được nha! Các bạn nhỏ rất dễ thương lượng, dù sao gần đây cũng không bận rộn, lúc nào cũng ok! Vì thế Lưu Manh Manh lại mang bánh kem từ trong tủ lạnh ra, tính toán ăn xong sẽ đi, để cho Nhạc Nhạc nghỉ ngơi sớm chút.
Phương Nhạc Cảnh âm thầm thở nhẹ ra, lấy cớ tìm đồ mà đi vào phòng làm việc.
Nghiêm Khải đang ngồi trêи ghế bên cửa sổ, trầm mặc nhìn cậu, thật giống một vị hoàng đế!
Hình ảnh gì thế này… Tâm tình của Phương Nhạc Cảnh phức tạp, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Nghiêm Khải giơ ngón tay ngoắc ngoắc cậu.
Phương Nhạc Cảnh liều mạng lắc đầu, bởi vì cậu thật sự phải dùng lưng đè cửa lại, tránh bị người xông vào!
Phòng làm việc không thể khoá trái, thống khổ này nào ai hiểu được!
Nghiêm Khải đứng lên đi nhanh qua, ôm eo cậu rồi cúi đầu hôn xuống.
Biết tâm trạng hiện giờ của anh không tốt, Phương Nhạc Cảnh cũng vô cùng phối hợp, thậm chí còn chủ động quấn lấy đầu lưỡi của anh. Dù sao cửa phòng cũng bằng gỗ, không sợ người bên ngoài nhìn thấy.
Cảm nhận được hành động lấy lòng rõ ràng của cậu, tâm tình Nghiêm Khải lại tốt hơn một chút, sau khi nặng nề cắn một cái mới chịu buông ra.
Phương Nhạc Cảnh vươn một ngón tay – Trong vòng một tiếng, cam đoan sẽ đuổi khách đi!
Nghiêm Khải gật đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi cậu.
“Nhạc Nhạc!” Lưu Manh Manh ở bên ngoài gọi cậu. “Mau ra đây ăn bánh ngọt, là mua từ cửa hàng cậu muốn đó, sắp tan rồi!”
Phương Nhạc Cảnh lại hôn hôn má Nghiêm Khải, sau đó mới xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Nghiêm Khải ngồi trở lại ghế dựa, buồn rầu vươn tay xoa xoa trán.
Dù sao đi nữa cũng không nghĩ ra được mình thế nhưng lại có một ngày bị giấu đi.
“Hử.” Hướng Tiểu Đông đưa bánh ngọt trêи bàn cho Phương Nhạc Cảnh, sau đó nghi hoặc nói. “Miệng cậu sao lại hồng như vậy?”
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng nói. “Gần đây có chút thượng hoả.”
“Thượng hoả còn có triệu chứng này?” Hướng Tiểu Đông lại gần nhìn nhìn. “Lần đầu tiên nghe nói.”
“Đúng vậy.” Phương Nhạc Cảnh rất bình tĩnh. “Mỗi lần tôi nóng gan đều bị như vậy.”
“Lần sau tôi sẽ pha trà cỏ xanh cho cậu.” Lưu Manh Manh xung phong nhận việc. “Rất tốt cho việc tiết ɖu͙ƈ!”
Các bạn nhỏ giật nảy mình (gốc là kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế) , mẹ nó như vậy mà cũng được? Thượng hoả và ɖu͙ƈ hoả tuy đều là hỏa, nhưng vẫn phân biệt được mà. Uống bậy như thế không có vấn đề gì sao.
“Không phải mà!” Ý thức được mình hình như nói sai lời, Lưu Manh Manh nhất thời hoảng hốt. “Tôi căn bản không hề cho bạn trai uống, mọi người đừng có nghĩ bậy.”
Tin tức quá lớn quả thật khiến người ta chịu không nổi, các bạn nhỏ kϊƈɦ động đến nỗi hai má đỏ bừng, cường liệt yêu cầu hắn chia sẻ chuyện gay uy mãnh của mình. Hơn nữa còn uy hϊế͙p͙ nếu không chịu nói, sẽ bảo Boss đặt thêm quy định trong công ty, lúc đi làm không được mặc quần hồng!
Lưu Manh Manh nhét thạch trái cây vào trong miệng, kiên quyết không chịu nói thêm một từ nào nữa.
Tuy rằng thời gian tụ họp vô cùng vui vẻ, nhưng ngày hôm sau Nhạc Nhạc vẫn phải dậy sớm, cho nên sau khi ăn xong bánh ngọt, các bạn nhỏ phòng làm việc vẫn chuẩn bị rời đi, để cho cậu nghỉ ngơi sớm một chút. Phương Nhạc Cảnh tuy cảm giác hơi có lỗi với mọi người, nhưng chuyện này cũng không còn cách nào cả.
Trong lúc mọi người đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, tiếng di động đột nhiên vang lên trong phòng làm việc.
Hướng Tiểu Đông theo bản năng sờ túi quần, sau đó nói. “Không phải của tôi.”
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh vô cùng. “Là của tôi.”
“Tiếng chuông chúng ta giống nhau vậy.” Hướng Tiểu Đông nhanh chóng lấy di động ra. “Có phải cậu cũng mua chiếc này hay không?” Phiên bản mới nhất gì đó, quả thật chính là một giây liền biến hình thành đại gia đẹp trai, tất nhiên phải tìm cơ hội lấy ra khoe một phen.
“Làm người đừng nên hư vinh như vậy!” Lưu Manh Manh kháng nghị.
“Thứ sáu gặp lại nha!” Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn không muốn thảo luận về di động, cho đến khi nhìn mọi người vào thang máy rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghiêm Khải đi ra khỏi phòng làm việc, tiện tay đặt áo khoác lên sô pha.
“Có lạnh không?” Phương Nhạc Cảnh cầm tay anh, cảm giác có chút lạnh. Mấy hôm nay hệ thống sưởi ở phòng làm việc xảy ra vấn đề, vẫn chưa có thời gian tìm người đến sửa.
“Không sao.” Trán Nghiêm Khải chạm vào trán cậu. “Lúc nào mới không giấu anh đi nữa đây?”
Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh. “Là Lý Tĩnh không cho em yêu đương.” Quyết định của Lý Tĩnh chính là quyết định của công ty, quyết định của công ty chính là quyết định của Boss lớn.
Nghiêm Khải thở dài. “Anh sợ em bị những lời đồn đại ảnh hưởng.” Dù sao cũng mới vào nghề, lúc này đã công khai yêu đương sẽ hoàn toàn không có lợi với sự phát triển trong tương lai của cậu.
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh ghé vào lỗ tai anh nói. “Em sẽ cố gắng, sau đó sẽ sớm sánh vai đứng chung một chỗ với anh.”
Nghiêm Khải cười cười, hôn lên cổ cậu. “Ừ.”
Sợ anh sẽ cảm lạnh, Phương Nhạc Cảnh đi vào bếp muốn nấu cho anh một ly sữa gừng nóng, ai ngờ sữa còn chưa sôi, lại có người ấn chuông cửa.
Nghiêm Khải:…
Phương Nhạc Cảnh cũng bị hoảng sợ. “Ai vậy?”
“Là tôi.” Lưu Manh Manh ở ngoài cửa nói.
Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể để người ta đứng ở cửa, giám đốc Nghiêm đành phải trốn vào phòng làm việc lần nữa. Thật là cáu kỉnh!
Phương Nhạc Cảnh mở cửa. “Sao vậy?”
“Anh Dương để quên áo khoác ở nhà cậu.” Lưu Manh Manh liếc nhìn chiếc áo vest trêи sô pha, vì thế chạy vào ôm lấy. “Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đi đường cẩn thận.” Phương Nhạc Cảnh nhẹ nhàng thở ra, may mà chỉ đến lấy đồ.
Sau khi Lưu Manh Manh đi khỏi, Nghiêm Khải bất đắc dĩ hỏi. “Có thể lại đến lần thứ ba hay không?”
“Sẽ không.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng nhấc tay cam đoan.
Nghiêm Khải nhấn nhấn trán cậu, có chút cưng chiều lại có chút buồn cười.
Xe Dương Thiên dừng lại ở bên đường gần khu nhà, Lưu Manh Manh ngồi vào ghế sau rồi đưa áo khoác qua.
“Cầm giùm tôi trước đi.” Dương Thiên khởi động xe, chuẩn bị đưa nhân viên về nhà.
Năm phút đồng hồ sau, tiếng chuông di động vang lên trong xe, Hướng Tiểu Đông ngồi ở ghế lái phụ theo phản xạ lấy di động ra. “Hử, không phải của tôi.”
“Là của sếp.” Lưu Manh Manh lục tìm điện thoại trong áo khoác.
“Của tôi?” Dương Thiên buồn bực. “Không phải, điện thoại của tôi nằm trong túi quần.”
“Nhưng di động thật sự nằm trong túi áo vest.”Lưu Manh Manh nói.
Dương Thiên dừng xe bên lề đường, các bạn nhỏ trêи xe khác không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng cùng ngừng lại.
“Nè.” Lưu Manh Manh tìm ra điện thoại rồi đưa qua.
Dương Thiên nhìn, tên người gọi là “Cố Khải”.
“Cái tên này hình như rất quen mắt.” Hướng Tiểu Đông hít ngược khí lạnh. “Sếp, anh thông đồng với khách hàng lớn như vậy từ hồi nào đó?” Người khổng lồ của công nghiệp trò chơi trực tuyến trong nước, thần Trạch Nam!
Dương Thiên lấy áo khoác qua xem, sau đó ngẩn người. “Cái này không phải áo của tôi, cậu tìm đâu ra thế?”
“A?” Lưu Manh Manh nghi hoặc. “Sao vậy được, trêи sô pha nhà Nhạc Nhạc chỉ có cái áo này.”
“Áo của tôi để trêи tủ mà.” Dương Thiên nhìn hắn.
Lưu Manh Manh:…
Lấy lộn rồi.
“Cái này hình như cũng không phải áo Nhạc Nhạc, có hơi lớn.” Hướng Tiểu Đông cầm áo nhìn nhìn, sau đó khϊế͙p͙ sợ. “Cũng là hàng hiệu, sếp sếp, còn cao cấp hơn cả Hugo Boss của anh, chúng ta giàu to rồi.”
Dương Thiên hung hăng gõ đầu hắn một cái, sau đó bảo người trêи xe khác cứ đi trước, mình còn phải quay lại lấy áo.
“Trước đó chúng ta cũng không thấy cái áo này mà.” Lưu Manh Manh buồn bực nói. “Sao mới có vài phút mà đã xuất hiện ở trêи sô pha.”
Một câu vừa nói ra, tất cả mọi người trong xe đều trầm mặc.
Dương Thiên đành phải đậu xe ở lề đường, bởi vì hình như có chút không đúng. Áo này rõ ràng không phải của Phương Nhạc Cảnh, điện thoại di động lại nằm trong túi, hiển nhiên chủ nhân cái áo cũng phải ở gần đó.
…
“Hình như tôi biết chủ nhân di động là ai.” Hồi lâu sau, Hướng Tiểu Đông chậm rãi mở miệng.
“Ai?!” Người trong xe trăm miệng một lời hỏi.
Hướng Tiểu Đông chỉ vào mô hình kim loại phía sau điện thoại. “Phiên bản ký tên đặc biệt, chỉ giới hạn phát hành mười chiếc trêи toàn thế giới.”
Các bạn nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, tuy rằng không rõ có nghĩa là gì, nhưng nghe qua đã thấy trâu bò rồi. Dương Thiên bình thường cũng chú ý đến sản phẩm điện tử, được hắn ta nhắc nhở như vậy, cũng lập tức nhớ tới tin tức xem được lúc trước. Nhà thiết kế tự tay tặng cho Nghiêm Khải gì đó, trong nước chỉ có duy nhất một chiếc gì đó…
Lại liên tưởng đến phòng làm việc đóng chặt cửa kia, cùng với tiếng chuông vang lên trong thư phòng, thế giới nháy mắt liền im lặng.
Con mẹ nó…
Thế quái nào lại xảy ra chuyện này.
Cái này làm sao mà trả lại được, có thể bị diệt khẩu hay không?
Cho dù không bị diệt khẩu, tương lai nhất định cũng mất đi cơ hội hợp tác với Đông Hoàn.
Chẳng lẽ thật sự phải xuống gầm cầu dán màn hình điện thoại sao?
Chúng tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng mà!
Quả thực muốn đón gió rơi lệ.
“Nói không chừng thật sự chỉ có cái áo này thôi, không có người.” Lưu Manh Manh đưa ra giả thiết tốt đẹp.
“Cho nên Nhạc Nhạc giữa chừng đến thư phòng năm phút cũng chỉ để nhìn cái áo này?” Hướng Tiểu Đông hỏi.
“Cũng cũng cũng khó nói mà.” Lưu Manh Manh tận lực làm dịu không khí. “Dù sao cũng là áo quý giá như vậy, người bình thường rất ít khi được chạm vào.” Cho nên mới thường xuyên nhìn một cái.
Dương Thiên:…
“Hay gọi điện thoại hỏi trước?” Hướng Tiểu Đông đề nghị.
Các bạn nhỏ nghe vậy lập tức tán đồng, tỏ vẻ gọi điện thoại cũng tốt, ai đề nghị thì người nấy gọi đi!
Hướng Tiểu Đông bình tĩnh vô cùng. “Tôi chưa nói cái gì hết.”
“Tôi gọi cho.” Dương Thiên lôi điện thoại ra.
Trong xe vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không hổ là Boss, quả nhiên khí phách!
Thế nhưng không đợi anh gọi qua, Phương Nhạc Cảnh đã gọi điện đến trước.
Các bạn nhỏ ngậm miệng trong nháy mắt, trong xe im lặng vô cùng tận.
“Anh Thiên.” Phương Nhạc Cảnh thật cẩn thận hỏi. “Anh về đến nhà chưa?”
“Chưa.” Dương Thiên nói. “Đang ăn khuya bên đường.”
Hướng Tiểu Đông lập tức lớn tiếng nói. “Ông chủ! Thêm mười xiên thịt nướng!” Thật sự là cơ trí.
“Hình như Lưu Manh Manh lấy sai áo rồi.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Mọi người ở đâu vậy, tôi lái xe đến đổi.”
“Vậy sao?” Dương Thiên làm giọng bất ngờ. “Quần áo ở sau cốp, tôi cũng chưa nhìn kỹ.”
“Đừng có nhìn kỹ!” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng nói. “Tôi sẽ đến liền đây.”
“Để tôi quay xe lại cho.” Dương Thiên nói. “Cũng ăn xong rồi, mười phút nữa là đến.”
Vì thế Hướng Tiểu Đông lại phối hợp. “Ông chủ! Tính tiền!”
Người còn lại trong xe dâng lên ánh mắt vô cùng sùng bái, đúng là loại kỹ xảo biểu diễn nịnh nọt như thần!
“Cũng được.” Phương Nhạc Cảnh nhẹ nhàng thở ra. “Em chờ điện thoại của anh.”
“Không thành vấn đề.” Dương Thiên cúp di động, nói với Lưu Manh Manh. “Mau để áo vào cốp xe đi.”
“Chờ một chút chờ một chút.” Hướng Tiểu Đông kéo áo thun lên điên cuồng lau điện thoại. “Ngàn lần đừng có lưu lại dấu vân tay của tôi. Tóm lại kẻ có tiền đều biến thái, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Mười phút sau, Phương Nhạc Cảnh thuận lợi lấy được áo vest dưới lầu, sau khi về nhà liền đưa lại cho Nghiêm Khải. “May mà không bị phát hiện.”
“Em chắc chứ?” Nghiêm Khải lắc lắc di động. “Lúc trước di động ở trong túi trái, giờ lại thành túi phải, còn bị người ta lau sạch sẽ.”
Trước mắt Phương Nhạc Cảnh bỗng tối đen, có ý gì?!
“Nhóm người này tin được không?” Nghiêm Khải hỏi.
Phương Nhạc Cảnh đánh một cú vào ngực anh, trực tiếp hỏi thẳng mình là được rồi, phát hiện bất thường còn giả vờ bình tĩnh nữa… Rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi mà!
“Rồi rồi.” Nghiêm Khải vỗ vỗ lưng cậu, an ủi nói. “Anh sẽ xử lý tốt, em không cần phải xen vào.”
“Anh tính toán làm sao đấy?” Phương Nhạc Cảnh ngẩng đầu
“Quan hệ giữa Bạch Dực và bọn họ rất tốt.” Nghiêm Khải nói. “Dương Thiên cũng không phải người không biết nặng nhẹ, cho nên đừng quá lo lắng.”
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh khóc không ra nước mắt. “Có lẽ mọi người sẽ không nói lung tung đâu.” Nhưng vẫn rất muốn hôn mê!
“Đừng nghĩ nữa.” Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. “Ngủ sớm đi.”
Phương Nhạc Cảnh ghé vào lòng anh giả chết.
Cảm giác khi gian tình bị vạch trần đúng là kỳ dị…
Buổi sáng hôm sau, Thẩm Hàm gặp Phương Nhạc Cảnh ở lớp tập thể hình, sau khi thấy cậu thì hít một ngụm khí lạnh. “Đêm qua cậu không ngủ hả? Sao sắc mặt kém vậy?”
“Không có gì, chơi điện tử hăng quá.” Phương Nhạc Cảnh ngáp ngáp.
“Thật sướиɠ.” Thẩm Hàm lập tức tỏ vẻ hâm mộ cực điểm. “Mười một giờ mà tớ còn chưa ngủ thì Dương Hi sẽ tức giận mất.”
Phương Nhạc Cảnh ỉu xìu, kêu một ly bạc hà lạnh để nâng cao tinh thần.
“Hay về sớm ngủ đi.” Thẩm Hàm tốt bụng nói. “Tớ có hỏi huấn luyện viên, lượng vận động của cậu hôm nay rất lớn đó.”
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Không sao, tớ uống ly nước là được rồi.”
“Thật chứ?” Thẩm Hàm nói. “Thế nhưng tớ bình thường dù đã ăn uống no đủ, thật sự cũng không thể kiên trì làm xong toàn bộ bài huấn luyện.” Càng khỏi nói là sau một đêm không ngủ.
“Hẳn là không sao đâu.” Phương Nhạc Cảnh còn đang suy nghĩ chuyện tối hôm qua, nhìn qua có chút ỉu xìu.
Vì thế Thẩm Hàm càng lo lắng, sợ cậu sẽ bị ngã khỏi máy móc, mình cũng đã từng trải qua chuyện này, quả thực đáng sợ.
Hai giờ sau, Phương Nhạc Cảnh thuận lợi chấm dứt toàn bộ chương trình học, lại chạy bộ trêи máy nửa tiếng, sau đó đi tắm vòi sen.
Thẩm Hàm thở hồng hộc nằm trêи đệm, hoàn toàn không muốn đứng lên.
Huấn luyện viên nhắc nhở. “Còn một phần ba chương trình học chưa có hoàn thành.”
Mặt Dương tiên sinh không chút thay đổi đưa một ly nước qua. “Nghỉ ngơi mười phút rồi lại tiếp tục.”
Thật sự phải tàn nhẫn như vậy sao! Cõi lòng Thẩm Hàm tràn đầy bi phẫn, nhìn Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử đi ra ngoài ăn cơm.
Thế giới này thật sự là không thể tồi tệ hơn nữa rồi!
“Mỗi người chúng tôi đều có chuẩn bị quà!” Các bạn nhỏ rất có thành ý.
Nhớ đến Nghiêm Khải trong phòng làm việc, Phương Nhạc Cảnh nhất thời đau đầu vô cùng. “Sao không gọi điện cho tôi trước để tôi xuống lầu đón mọi người lên.”
“Đúng rồi, bọn tôi vốn dĩ định lúc tới dưới lầu sẽ gọi điện thoại.” Hướng Tiểu Đông nói. “Thế nhưng vừa xuống xe liền gặp phó tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Thiên Sơn, cũng là người quen của anh Dương, vì thế đã trực tiếp mang chúng tôi vào đây.” Thật sự là phi thường trùng hợp.
Phương Nhạc Cảnh:…
“Tôi có thể đi toilet không?” Sau khi đi ra từ phòng bếp, Lưu Manh Manh hỏi Phương Nhạc Cảnh.
“Đương nhiên.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Cám ơn.” Lưu Manh Manh xoay người đi thẳng đến phòng làm việc.
“Không phải phòng đó đâu!” Phương Nhạc Cảnh hồn xiêu phách tán, nhanh chóng chạy tới chặn cửa lại.
“Vậy thì ở đâu?” Lưu Manh Manh rất sốt ruột, bởi vì kem chocolate đã khô lại trêи quần.
“Rẽ trái.” Phương Nhạc Cảnh vươn tay chỉ, trong lòng kêu khổ không ngừng, vì sao cửa phòng làm việc không thể khoá trái chứ.
“Chúng tôi còn chuẩn bị cái này cho cậu nữa!” Hướng Tiểu Đông lại lao lực ôm một thùng giấy lớn vào. “Bản sao của các kịch bản quý giá!” Không chỉ phi thường quý giá, còn rất có giá trị thực dụng!
“Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh vươn hai tay ra nhận.
“Tôi mang vào phòng làm việc cho cậu luôn nhé.” Hướng Tiểu Đông nhiệt tình như lửa. “Dù sao cũng không xem bây giờ.”
“Thật sự không cần.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng đoạt thùng giấy qua, đặt lên bàn trà kêu “rầm” một tiếng. Quả thật muốn đâm đầu vào tường mà, vì sao mỗi người đều phải chạy vào phòng làm việc một lần vậy?
Mắt thấy các bạn nhỏ đã bày ra tư thế ăn chơi trắng đêm, thậm chí còn mang đến hai mươi đĩa phim truyền hình và bỏng ngô siêu lớn. Nếu là bình thường tất nhiên sẽ không sao cả, thế nhưng nghĩ đến Nghiêm Khải vẫn còn trong phòng làm việc, Phương Nhạc Cảnh vẫn là quyết đoán nói. “Bảy giờ sáng mai tôi phải đến công ty, đêm nay không thể thâu đêm được.”
“Bảy giờ đến công ty, vậy chẳng phải sáu giờ cậu đã phải dậy rồi sao?” Các bạn nhỏ nghe vậy lập tức căm phẫn trong lòng, rối rít tỏ vẻ cái này thật sự quá đáng, quả thực là nhà tư bản liều mạng uống máu người! Quả nhiên chuyện như vậy đều có tính tương đối, chúng tôi vốn dĩ cho rằng Boss nhà mình đã đủ nhổ lông vịt rồi, không nghĩ đến núi cao còn có núi cao hơn.
Dương Thiên cả giận nói. “Boss nhà mình vẫn còn ngồi đây!!”
Chính là bởi vì anh ngồi đó, cho nên chúng tôi mới muốn nói! Mặt các bạn nhỏ đầy chính nghĩa, chúng tôi sẽ không nói xấu sau lưng anh đâu, anh phải biết cảm thụ ý chí này, tháng sau nhớ tăng tiền lương lên gấp bội.
Boss Dương nghẹn họng không nói gì, nói trước mặt cũng chả tốt đẹp chỗ nào.
“Hôm nay thật sự không được.” Phương Nhạc Cảnh rất kiên trì. “Hay chúng ta hẹn lại vào thứ sáu? Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn vặt và đĩa phim.”
Cũng được nha! Các bạn nhỏ rất dễ thương lượng, dù sao gần đây cũng không bận rộn, lúc nào cũng ok! Vì thế Lưu Manh Manh lại mang bánh kem từ trong tủ lạnh ra, tính toán ăn xong sẽ đi, để cho Nhạc Nhạc nghỉ ngơi sớm chút.
Phương Nhạc Cảnh âm thầm thở nhẹ ra, lấy cớ tìm đồ mà đi vào phòng làm việc.
Nghiêm Khải đang ngồi trêи ghế bên cửa sổ, trầm mặc nhìn cậu, thật giống một vị hoàng đế!
Hình ảnh gì thế này… Tâm tình của Phương Nhạc Cảnh phức tạp, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Nghiêm Khải giơ ngón tay ngoắc ngoắc cậu.
Phương Nhạc Cảnh liều mạng lắc đầu, bởi vì cậu thật sự phải dùng lưng đè cửa lại, tránh bị người xông vào!
Phòng làm việc không thể khoá trái, thống khổ này nào ai hiểu được!
Nghiêm Khải đứng lên đi nhanh qua, ôm eo cậu rồi cúi đầu hôn xuống.
Biết tâm trạng hiện giờ của anh không tốt, Phương Nhạc Cảnh cũng vô cùng phối hợp, thậm chí còn chủ động quấn lấy đầu lưỡi của anh. Dù sao cửa phòng cũng bằng gỗ, không sợ người bên ngoài nhìn thấy.
Cảm nhận được hành động lấy lòng rõ ràng của cậu, tâm tình Nghiêm Khải lại tốt hơn một chút, sau khi nặng nề cắn một cái mới chịu buông ra.
Phương Nhạc Cảnh vươn một ngón tay – Trong vòng một tiếng, cam đoan sẽ đuổi khách đi!
Nghiêm Khải gật đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi cậu.
“Nhạc Nhạc!” Lưu Manh Manh ở bên ngoài gọi cậu. “Mau ra đây ăn bánh ngọt, là mua từ cửa hàng cậu muốn đó, sắp tan rồi!”
Phương Nhạc Cảnh lại hôn hôn má Nghiêm Khải, sau đó mới xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Nghiêm Khải ngồi trở lại ghế dựa, buồn rầu vươn tay xoa xoa trán.
Dù sao đi nữa cũng không nghĩ ra được mình thế nhưng lại có một ngày bị giấu đi.
“Hử.” Hướng Tiểu Đông đưa bánh ngọt trêи bàn cho Phương Nhạc Cảnh, sau đó nghi hoặc nói. “Miệng cậu sao lại hồng như vậy?”
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng nói. “Gần đây có chút thượng hoả.”
“Thượng hoả còn có triệu chứng này?” Hướng Tiểu Đông lại gần nhìn nhìn. “Lần đầu tiên nghe nói.”
“Đúng vậy.” Phương Nhạc Cảnh rất bình tĩnh. “Mỗi lần tôi nóng gan đều bị như vậy.”
“Lần sau tôi sẽ pha trà cỏ xanh cho cậu.” Lưu Manh Manh xung phong nhận việc. “Rất tốt cho việc tiết ɖu͙ƈ!”
Các bạn nhỏ giật nảy mình (gốc là kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế) , mẹ nó như vậy mà cũng được? Thượng hoả và ɖu͙ƈ hoả tuy đều là hỏa, nhưng vẫn phân biệt được mà. Uống bậy như thế không có vấn đề gì sao.
“Không phải mà!” Ý thức được mình hình như nói sai lời, Lưu Manh Manh nhất thời hoảng hốt. “Tôi căn bản không hề cho bạn trai uống, mọi người đừng có nghĩ bậy.”
Tin tức quá lớn quả thật khiến người ta chịu không nổi, các bạn nhỏ kϊƈɦ động đến nỗi hai má đỏ bừng, cường liệt yêu cầu hắn chia sẻ chuyện gay uy mãnh của mình. Hơn nữa còn uy hϊế͙p͙ nếu không chịu nói, sẽ bảo Boss đặt thêm quy định trong công ty, lúc đi làm không được mặc quần hồng!
Lưu Manh Manh nhét thạch trái cây vào trong miệng, kiên quyết không chịu nói thêm một từ nào nữa.
Tuy rằng thời gian tụ họp vô cùng vui vẻ, nhưng ngày hôm sau Nhạc Nhạc vẫn phải dậy sớm, cho nên sau khi ăn xong bánh ngọt, các bạn nhỏ phòng làm việc vẫn chuẩn bị rời đi, để cho cậu nghỉ ngơi sớm một chút. Phương Nhạc Cảnh tuy cảm giác hơi có lỗi với mọi người, nhưng chuyện này cũng không còn cách nào cả.
Trong lúc mọi người đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, tiếng di động đột nhiên vang lên trong phòng làm việc.
Hướng Tiểu Đông theo bản năng sờ túi quần, sau đó nói. “Không phải của tôi.”
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh vô cùng. “Là của tôi.”
“Tiếng chuông chúng ta giống nhau vậy.” Hướng Tiểu Đông nhanh chóng lấy di động ra. “Có phải cậu cũng mua chiếc này hay không?” Phiên bản mới nhất gì đó, quả thật chính là một giây liền biến hình thành đại gia đẹp trai, tất nhiên phải tìm cơ hội lấy ra khoe một phen.
“Làm người đừng nên hư vinh như vậy!” Lưu Manh Manh kháng nghị.
“Thứ sáu gặp lại nha!” Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn không muốn thảo luận về di động, cho đến khi nhìn mọi người vào thang máy rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghiêm Khải đi ra khỏi phòng làm việc, tiện tay đặt áo khoác lên sô pha.
“Có lạnh không?” Phương Nhạc Cảnh cầm tay anh, cảm giác có chút lạnh. Mấy hôm nay hệ thống sưởi ở phòng làm việc xảy ra vấn đề, vẫn chưa có thời gian tìm người đến sửa.
“Không sao.” Trán Nghiêm Khải chạm vào trán cậu. “Lúc nào mới không giấu anh đi nữa đây?”
Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh. “Là Lý Tĩnh không cho em yêu đương.” Quyết định của Lý Tĩnh chính là quyết định của công ty, quyết định của công ty chính là quyết định của Boss lớn.
Nghiêm Khải thở dài. “Anh sợ em bị những lời đồn đại ảnh hưởng.” Dù sao cũng mới vào nghề, lúc này đã công khai yêu đương sẽ hoàn toàn không có lợi với sự phát triển trong tương lai của cậu.
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh ghé vào lỗ tai anh nói. “Em sẽ cố gắng, sau đó sẽ sớm sánh vai đứng chung một chỗ với anh.”
Nghiêm Khải cười cười, hôn lên cổ cậu. “Ừ.”
Sợ anh sẽ cảm lạnh, Phương Nhạc Cảnh đi vào bếp muốn nấu cho anh một ly sữa gừng nóng, ai ngờ sữa còn chưa sôi, lại có người ấn chuông cửa.
Nghiêm Khải:…
Phương Nhạc Cảnh cũng bị hoảng sợ. “Ai vậy?”
“Là tôi.” Lưu Manh Manh ở ngoài cửa nói.
Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể để người ta đứng ở cửa, giám đốc Nghiêm đành phải trốn vào phòng làm việc lần nữa. Thật là cáu kỉnh!
Phương Nhạc Cảnh mở cửa. “Sao vậy?”
“Anh Dương để quên áo khoác ở nhà cậu.” Lưu Manh Manh liếc nhìn chiếc áo vest trêи sô pha, vì thế chạy vào ôm lấy. “Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đi đường cẩn thận.” Phương Nhạc Cảnh nhẹ nhàng thở ra, may mà chỉ đến lấy đồ.
Sau khi Lưu Manh Manh đi khỏi, Nghiêm Khải bất đắc dĩ hỏi. “Có thể lại đến lần thứ ba hay không?”
“Sẽ không.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng nhấc tay cam đoan.
Nghiêm Khải nhấn nhấn trán cậu, có chút cưng chiều lại có chút buồn cười.
Xe Dương Thiên dừng lại ở bên đường gần khu nhà, Lưu Manh Manh ngồi vào ghế sau rồi đưa áo khoác qua.
“Cầm giùm tôi trước đi.” Dương Thiên khởi động xe, chuẩn bị đưa nhân viên về nhà.
Năm phút đồng hồ sau, tiếng chuông di động vang lên trong xe, Hướng Tiểu Đông ngồi ở ghế lái phụ theo phản xạ lấy di động ra. “Hử, không phải của tôi.”
“Là của sếp.” Lưu Manh Manh lục tìm điện thoại trong áo khoác.
“Của tôi?” Dương Thiên buồn bực. “Không phải, điện thoại của tôi nằm trong túi quần.”
“Nhưng di động thật sự nằm trong túi áo vest.”Lưu Manh Manh nói.
Dương Thiên dừng xe bên lề đường, các bạn nhỏ trêи xe khác không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng cùng ngừng lại.
“Nè.” Lưu Manh Manh tìm ra điện thoại rồi đưa qua.
Dương Thiên nhìn, tên người gọi là “Cố Khải”.
“Cái tên này hình như rất quen mắt.” Hướng Tiểu Đông hít ngược khí lạnh. “Sếp, anh thông đồng với khách hàng lớn như vậy từ hồi nào đó?” Người khổng lồ của công nghiệp trò chơi trực tuyến trong nước, thần Trạch Nam!
Dương Thiên lấy áo khoác qua xem, sau đó ngẩn người. “Cái này không phải áo của tôi, cậu tìm đâu ra thế?”
“A?” Lưu Manh Manh nghi hoặc. “Sao vậy được, trêи sô pha nhà Nhạc Nhạc chỉ có cái áo này.”
“Áo của tôi để trêи tủ mà.” Dương Thiên nhìn hắn.
Lưu Manh Manh:…
Lấy lộn rồi.
“Cái này hình như cũng không phải áo Nhạc Nhạc, có hơi lớn.” Hướng Tiểu Đông cầm áo nhìn nhìn, sau đó khϊế͙p͙ sợ. “Cũng là hàng hiệu, sếp sếp, còn cao cấp hơn cả Hugo Boss của anh, chúng ta giàu to rồi.”
Dương Thiên hung hăng gõ đầu hắn một cái, sau đó bảo người trêи xe khác cứ đi trước, mình còn phải quay lại lấy áo.
“Trước đó chúng ta cũng không thấy cái áo này mà.” Lưu Manh Manh buồn bực nói. “Sao mới có vài phút mà đã xuất hiện ở trêи sô pha.”
Một câu vừa nói ra, tất cả mọi người trong xe đều trầm mặc.
Dương Thiên đành phải đậu xe ở lề đường, bởi vì hình như có chút không đúng. Áo này rõ ràng không phải của Phương Nhạc Cảnh, điện thoại di động lại nằm trong túi, hiển nhiên chủ nhân cái áo cũng phải ở gần đó.
…
“Hình như tôi biết chủ nhân di động là ai.” Hồi lâu sau, Hướng Tiểu Đông chậm rãi mở miệng.
“Ai?!” Người trong xe trăm miệng một lời hỏi.
Hướng Tiểu Đông chỉ vào mô hình kim loại phía sau điện thoại. “Phiên bản ký tên đặc biệt, chỉ giới hạn phát hành mười chiếc trêи toàn thế giới.”
Các bạn nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, tuy rằng không rõ có nghĩa là gì, nhưng nghe qua đã thấy trâu bò rồi. Dương Thiên bình thường cũng chú ý đến sản phẩm điện tử, được hắn ta nhắc nhở như vậy, cũng lập tức nhớ tới tin tức xem được lúc trước. Nhà thiết kế tự tay tặng cho Nghiêm Khải gì đó, trong nước chỉ có duy nhất một chiếc gì đó…
Lại liên tưởng đến phòng làm việc đóng chặt cửa kia, cùng với tiếng chuông vang lên trong thư phòng, thế giới nháy mắt liền im lặng.
Con mẹ nó…
Thế quái nào lại xảy ra chuyện này.
Cái này làm sao mà trả lại được, có thể bị diệt khẩu hay không?
Cho dù không bị diệt khẩu, tương lai nhất định cũng mất đi cơ hội hợp tác với Đông Hoàn.
Chẳng lẽ thật sự phải xuống gầm cầu dán màn hình điện thoại sao?
Chúng tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng mà!
Quả thực muốn đón gió rơi lệ.
“Nói không chừng thật sự chỉ có cái áo này thôi, không có người.” Lưu Manh Manh đưa ra giả thiết tốt đẹp.
“Cho nên Nhạc Nhạc giữa chừng đến thư phòng năm phút cũng chỉ để nhìn cái áo này?” Hướng Tiểu Đông hỏi.
“Cũng cũng cũng khó nói mà.” Lưu Manh Manh tận lực làm dịu không khí. “Dù sao cũng là áo quý giá như vậy, người bình thường rất ít khi được chạm vào.” Cho nên mới thường xuyên nhìn một cái.
Dương Thiên:…
“Hay gọi điện thoại hỏi trước?” Hướng Tiểu Đông đề nghị.
Các bạn nhỏ nghe vậy lập tức tán đồng, tỏ vẻ gọi điện thoại cũng tốt, ai đề nghị thì người nấy gọi đi!
Hướng Tiểu Đông bình tĩnh vô cùng. “Tôi chưa nói cái gì hết.”
“Tôi gọi cho.” Dương Thiên lôi điện thoại ra.
Trong xe vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không hổ là Boss, quả nhiên khí phách!
Thế nhưng không đợi anh gọi qua, Phương Nhạc Cảnh đã gọi điện đến trước.
Các bạn nhỏ ngậm miệng trong nháy mắt, trong xe im lặng vô cùng tận.
“Anh Thiên.” Phương Nhạc Cảnh thật cẩn thận hỏi. “Anh về đến nhà chưa?”
“Chưa.” Dương Thiên nói. “Đang ăn khuya bên đường.”
Hướng Tiểu Đông lập tức lớn tiếng nói. “Ông chủ! Thêm mười xiên thịt nướng!” Thật sự là cơ trí.
“Hình như Lưu Manh Manh lấy sai áo rồi.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Mọi người ở đâu vậy, tôi lái xe đến đổi.”
“Vậy sao?” Dương Thiên làm giọng bất ngờ. “Quần áo ở sau cốp, tôi cũng chưa nhìn kỹ.”
“Đừng có nhìn kỹ!” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng nói. “Tôi sẽ đến liền đây.”
“Để tôi quay xe lại cho.” Dương Thiên nói. “Cũng ăn xong rồi, mười phút nữa là đến.”
Vì thế Hướng Tiểu Đông lại phối hợp. “Ông chủ! Tính tiền!”
Người còn lại trong xe dâng lên ánh mắt vô cùng sùng bái, đúng là loại kỹ xảo biểu diễn nịnh nọt như thần!
“Cũng được.” Phương Nhạc Cảnh nhẹ nhàng thở ra. “Em chờ điện thoại của anh.”
“Không thành vấn đề.” Dương Thiên cúp di động, nói với Lưu Manh Manh. “Mau để áo vào cốp xe đi.”
“Chờ một chút chờ một chút.” Hướng Tiểu Đông kéo áo thun lên điên cuồng lau điện thoại. “Ngàn lần đừng có lưu lại dấu vân tay của tôi. Tóm lại kẻ có tiền đều biến thái, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Mười phút sau, Phương Nhạc Cảnh thuận lợi lấy được áo vest dưới lầu, sau khi về nhà liền đưa lại cho Nghiêm Khải. “May mà không bị phát hiện.”
“Em chắc chứ?” Nghiêm Khải lắc lắc di động. “Lúc trước di động ở trong túi trái, giờ lại thành túi phải, còn bị người ta lau sạch sẽ.”
Trước mắt Phương Nhạc Cảnh bỗng tối đen, có ý gì?!
“Nhóm người này tin được không?” Nghiêm Khải hỏi.
Phương Nhạc Cảnh đánh một cú vào ngực anh, trực tiếp hỏi thẳng mình là được rồi, phát hiện bất thường còn giả vờ bình tĩnh nữa… Rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi mà!
“Rồi rồi.” Nghiêm Khải vỗ vỗ lưng cậu, an ủi nói. “Anh sẽ xử lý tốt, em không cần phải xen vào.”
“Anh tính toán làm sao đấy?” Phương Nhạc Cảnh ngẩng đầu
“Quan hệ giữa Bạch Dực và bọn họ rất tốt.” Nghiêm Khải nói. “Dương Thiên cũng không phải người không biết nặng nhẹ, cho nên đừng quá lo lắng.”
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh khóc không ra nước mắt. “Có lẽ mọi người sẽ không nói lung tung đâu.” Nhưng vẫn rất muốn hôn mê!
“Đừng nghĩ nữa.” Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. “Ngủ sớm đi.”
Phương Nhạc Cảnh ghé vào lòng anh giả chết.
Cảm giác khi gian tình bị vạch trần đúng là kỳ dị…
Buổi sáng hôm sau, Thẩm Hàm gặp Phương Nhạc Cảnh ở lớp tập thể hình, sau khi thấy cậu thì hít một ngụm khí lạnh. “Đêm qua cậu không ngủ hả? Sao sắc mặt kém vậy?”
“Không có gì, chơi điện tử hăng quá.” Phương Nhạc Cảnh ngáp ngáp.
“Thật sướиɠ.” Thẩm Hàm lập tức tỏ vẻ hâm mộ cực điểm. “Mười một giờ mà tớ còn chưa ngủ thì Dương Hi sẽ tức giận mất.”
Phương Nhạc Cảnh ỉu xìu, kêu một ly bạc hà lạnh để nâng cao tinh thần.
“Hay về sớm ngủ đi.” Thẩm Hàm tốt bụng nói. “Tớ có hỏi huấn luyện viên, lượng vận động của cậu hôm nay rất lớn đó.”
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Không sao, tớ uống ly nước là được rồi.”
“Thật chứ?” Thẩm Hàm nói. “Thế nhưng tớ bình thường dù đã ăn uống no đủ, thật sự cũng không thể kiên trì làm xong toàn bộ bài huấn luyện.” Càng khỏi nói là sau một đêm không ngủ.
“Hẳn là không sao đâu.” Phương Nhạc Cảnh còn đang suy nghĩ chuyện tối hôm qua, nhìn qua có chút ỉu xìu.
Vì thế Thẩm Hàm càng lo lắng, sợ cậu sẽ bị ngã khỏi máy móc, mình cũng đã từng trải qua chuyện này, quả thực đáng sợ.
Hai giờ sau, Phương Nhạc Cảnh thuận lợi chấm dứt toàn bộ chương trình học, lại chạy bộ trêи máy nửa tiếng, sau đó đi tắm vòi sen.
Thẩm Hàm thở hồng hộc nằm trêи đệm, hoàn toàn không muốn đứng lên.
Huấn luyện viên nhắc nhở. “Còn một phần ba chương trình học chưa có hoàn thành.”
Mặt Dương tiên sinh không chút thay đổi đưa một ly nước qua. “Nghỉ ngơi mười phút rồi lại tiếp tục.”
Thật sự phải tàn nhẫn như vậy sao! Cõi lòng Thẩm Hàm tràn đầy bi phẫn, nhìn Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử đi ra ngoài ăn cơm.
Thế giới này thật sự là không thể tồi tệ hơn nữa rồi!