Chương 17
Tấm thân bự như quả núi nọ lặn hơn phân nửa xuống nước, đôi mắt đèn lồng cũng trở nên ảm đạm hơn, cứ lập lòe nhắm vào Quý Quân, như đang oán hờn anh khiến nó đau lòng vậy.Quý Quân bắt đầu thấy thích thú với con Dục Châu này rồi, mới buột miệng nói: “Dục Châu cô nương, tại hạ Quý—”Còn chưa dứt lời, Lạc Hạ Thạch đã bịt miệng anh lại với tốc độ không tưởng, nhỏ giọng trách cứ: “Anh định kết duyên với yêu quái hay gì? Không muốn thì đừng có khai ra tên họ!”Lúc bấy giờ Quý Quân mới nhớ lại, trong mấy cuốn sách kể chuyện thần quái liêu trai có nhắc đến, nến tuỳ tiện báo tên cho lũ yêu tinh biết, hậu quả chính là— anh cuống quít ngậm mồm lại.Mà cặp đèn lồng nọ thì bởi vì nghe thấy lời anh nói mà lại sáng rực lên, cái đuôi của nó cũng phấn khích quẫy điên cuồng, gây nên từng đợt sóng dạt dào, chỉ chực chờ Quý Quân nói cho hết câu.Về phần Lạc Hạ Thạch, quát Quý Quân xong liền ngoái sang trỏ vào mặt Dục Châu mà mắng: “Còn mày cũng vậy nữa, dẹp ngay cái ý tưởng đó đi nhé!”Đáp lại lời y là một trận nước bắn tung toé, hai người lần nữa ướt như chuột lột.Lạc Hạ Thạch cũng chẳng để bụng, quay sang bồi thêm một câu cho Quý Quân: “Mai mốt không được tuỳ tiện tỏ ra thân thiện với yêu quái nữa nghe chưa!!”“Ơ hay?”“Yêu quái không giống loài người, bọn chúng rất cả tin.” Lạc Hạ Thạch lau bớt nước đi, rồi hung hăng lườm Dục Châu đang tính quẫy đuôi tạt nước tiếp, mặt đúng kiểu “Có ngon thì mày thử lần nữa coi!” luôn.Quý Quân bỗng có cảm giác, bộ dạng Lạc Hạ Thạch lúc này hệt như ông bố đang cố chia rẽ con gái rượu với gã tình lang á, từ biểu cảm cho tới lời nói không chỗ nào là không giống, thành ra không nhịn được mà vỗ vai y cười khúc khích.Lạc Hạ Thạch thấy Quý Quân cười ngặt nghẽo, bèn bẹo má anh: “Cương thi cũng muốn anh, tích xà cũng muốn anh, bây giờ đến Dục Châu cũng thèm muốn anh, đúng thật là có sức hấp dẫn mê người nha.”Nói chuyện kiểu gì thế, mê người?Nguyên đám đó có đứa nào là người đâu!Cơ mà giây phút này đây Lạc Hạ Thạch đang dựa sát vào anh, mái tóc đen tuyền ướt đẫm, dán lên gương mặt trắng như trứng gà bóc, từng hạt nước lăn dài dọc theo gò má, đôi mắt lả lơi quyến rũ gọi mời, thêm cả cái kiểu trêu ghẹo bằng giọng điệu nhõng nhẽo ấy, hơi thở nóng rực gần như phà thẳng lên mặt anh, tất cả những điều trên khiến lời phản bác nghẹn lại trong cổ họng Quý Quân, tay chân cứ lóng nga lóng ngóng, vội vàng gạt tay y ra.Vậy mà Lạc Hạ Thạch chỉ nhe răng cười, đang định nói gì đó, bỗng đâu y đanh mặt lại.Y khẽ vỗ tay, thân hình bồ tượng của Dục Châu lặn ngay xuống nước gọn gàng mau lẹ, mặt hồ chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn.Lạc Hạ Thạch đứng thẳng người dậy, ánh mắt sắc như dao cạo liếc về phía rừng cây ở bờ hồ đối diện, ngay cả khi đối diện với con quái xà, Quý Quân cũng chưa từng thấy vẻ mặt này ở y. Chốc lát sau, từ sâu trong rừng cây vọng ra tiếng bước chân sột soạt.Rồi có hai người bước ra.Tiên phong đạo cốt.Đây là bốn chữ đã nhảy ra khỏi đầu Quý Quân ngay lúc ấy.Dưới ánh trăng rằm, Quý Quân có thể trông thấy hết sức rõ ràng: Người đầu tiên xuất hiện với phục sức lộng lẫy, uy nghiêm bệ vệ, siêu phàm thoát tục. Theo sau hắn là một người tuấn tú lạ thường, miệng cười tủm tỉm, phong thái ung dung, đẹp tựa trích tiên.Vấn đề là ở nơi hoang vu hẻo lánh này, cớ sao lại tự dưng tòi ra hai nhân vật đẹp tựa thiên tiên chi vậy?Quý Quân còn đang định tăm tia thêm chút đỉnh, Lạc Hạ Thạch đã nhanh chân chen lên trước, chắn hết cả người Quý Quân: “Hai vị tới đây, chẳng hay có việc gì?”Người đi đầu không đáp lời, mà lo tỉ mẩn quan sát hai người họ một cách cẩn thận, rồi hỏi ngược lại: “Con quái ngư vừa rồi, là của ngươi sao?”Lạc Hạ Thạch lắc đầu. sᴀɴsʜɪʀɪᴢ.ᴡᴏʀᴅᴘʀᴇss.ᴄᴏᴍNgười nọ mới nói: “Thế thì nó sẽ là của ta.”“Mặc dù nó không phải người, nhưng cũng là do trời sinh trời nuôi, tự do tự tại, mắc gì không phải của tôi thì sẽ là của anh?”Người nọ nói: “Ta thích thế đấy, rồi sao?”Quý Quân sợ thót tim, trực giác mách bảo người này không phải dạng vừa đâu, bèn vội vàng kéo Lạc Hạ Thạch lại.Vậy mà Lạc Hạ Thạch vẫn chẳng bận tâm: “Anh sẽ đoản mệnh đấy, rồi tính sao?”Vừa dứt lời, chẳng biết vì đâu mà Quý Quân chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng, hàng cây bên bờ hồ cũng lay động ào ạt dù chẳng hề có miếng gió, lá rụng như mưa, quái đản vô cùng. Kế đến anh nghe thấy tiếng lách tách rất khẽ, đến khi tập trung nhìn lại, mặt nước chẳng biết tự bao giờ đã đóng một tầng băng mỏng, lớp băng dần lan rộng ra, lá rơi bị gió cuốn đi, rải đầy trên bề mặt băng, không hiểu sao lại giống hệt như có một bàn tay vô hình vẽ ra vô số ký tự kì lạ, hay phải nói là bùa chú, bao vây lấy hai người.Người nọ cũng không có hành động gì khác, chỉ là ánh mắt rất có thần, nhìn thẳng về phía bên này, mang theo sức uy hiếp kinh khủng.Bất ngờ thay, cái vị trông như trích tiên sau lưng hắn ta lại cười phá lên.Hắn cau tít mày lại, hỏi vị đứng đằng sau: “Ngươi lại cười cái chi đấy? Nếu chỉ là hạng phàm phu tục tử, ta đương nhiên sẽ không so đo tính toán rồi, nhưng hắn như vầy, cũng được tính là phàm phu tục tử hay sao?”Quý Quân đã cảm nhận được bầu không khí căng như dây đàn ngay từ lúc bắt đầu rồi, cơ mà hiện tại bỗng có người bật cười, khiến anh cảm thấy tình hình coi bộ hãy còn cứu vãn được, bèn vội chắp tay tỏ ý muốn hòa giải: “Tại hạ Quý Quân, xin hỏi cao nhân đây nên xưng hô thế nào?”Người nọ lại chẳng buồn để ý tới Quý Quân, chỉ lo trợn mắt lên nhìn cái vị tựa trích tiên kia, dường như đang đợi một đáp án.Quý Quân rón rén kéo áo Lạc Hạ Thạch: “Tranh thủ lúc bọn họ đang cãi nhau, mình chuồn đi thôi.”Vậy mà Lạc Hạ Thạch đâu có chịu: “Trên đời này vốn dĩ ai tới trước hưởng trước, có đi thì cũng nên là bọn họ đi mới phải.”Lúc này, đáp lại lời y nói, từ trong hồ bỗng phọt lên hai cột nước cao đến mấy trượng, bắn thẳng về phía hai người đứng bên bờ hồ, tiếc là còn chưa đụng được tới, đã như có bức tường chắn ngang làm nước văng tung tóe, không một giọt nước nào chạm được đến dù chỉ là góc áo của họ.Người nọ ngoái đầu lại, lông mày lại càng nhíu chặt hơn: “Yêu nghiệt!”Lạc Hạ Thạch tỏ ra kinh ngạc: “Trước giờ tôi vẫn đinh ninh chỉ có tên mình là độc lạ thôi, nào ngờ thật sự là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên đó nha—”Quý Quân bàng hoàng, người nọ mặt mày sa sầm, chỉ có mỗi gã trích tiên kia là càng cười nắc nẻ hơn.Dựa trên kinh nghiệm xô xát ẩu đả của Quý Quân, cộng với trực giác mách bảo anh rằng, ngó cái mặt tên kia kìa, kiểu gì cũng nhào qua đây quyết ăn thua đủ cho coi. Ấy thế mà hắn lại chỉ hầm hừ một tiếng, rồi xoay người bỏ đi, nhanh chóng mất hút giữa màn đêm, chỉ còn lại mỗi gã trích tiên kia vẫn đứng nguyên tại chỗ.Dẫu rằng từ đầu chí cuối gã chẳng nói lời nào, song đôi mắt tựa ngọc lưu ly ấy vẫn dán chặt vào Lạc Hạ Thạch, cứ săm soi mãi, dường như rất là ưng ý, thậm chí lúc xoay người rời đi, vẫn còn bịn rịn ngoái lại nhìn hoài, dáng vẻ ấy, là sự mừng rỡ xen lẫn ngỡ ngàng chẳng khác chi một đứa bé bắt gặp món đồ chơi yêu thích, hoặc một cô nương vừa tới tuổi cập kê lần đầu tiên được lựa chọn trang sức cho mình.Hắn gần như chẳng chút che giấu vẻ hứng thú nơi đáy mắt, thế nhưng, lại chẳng giống người đang mê mẩn đến mất hồn mất vía, mà trái lại vẫn tỉnh táo vô cùng, thế nên hắn rốt cục là có ý đồ gì, Quý Quân hoàn toàn chẳng đoán được.Sau khi hai người họ đã biến mất trong bóng đêm, Lạc Hạ Thạch hãy còn nhìn chòng chọc về phía đó bằng thái độ hết sức đề phòng, cũng chẳng định đi đâu hết. Mãi đến khi một cơn gió bấc thổi qua, khiến Quý Quân hắt xì một cái thật kêu, mới di dời được sự chú ý của y. Cả người anh ướt nhẹp, thò lò mũi xanh, liên tục hắt xì hơi mấy cái liền.Lạc Hạ Thạch ngó bộ dạng đáng thương của anh, xem ra sắp cảm lạnh rồi, mới khom lưng xuống hất hất mặt nước, gọi Dục Châu í ới, chắc là đang chào tạm biệt con cá quỷ nọ, sau đó thì cũng giống như lúc đến đây, y che mắt Quý Quân lại, đưa anh về quán trọ.Bởi y phục đã ướt hết cả, nên trên đường về Quý Quân cứ run như dẽ, chỉ ở những nơi thân thể hai người tiếp xúc với nhau, cách một lớp vải mỏng ướt rượt, thân nhiệt của Lạc Hạ Thạch mới từ từ truyền qua, khiến anh kìm lòng không đặng mà muốn nép sát vào y hơn, bất ngờ thay, động tác này lại có chút gì đó quyến luyến đầy ấm áp.-Hết chương 17-