Chương 7
18.
Đến giữa trưa hôm sau tôi mới tỉnh lại.
Đỡ lấy cái lưng đau nhức, tôi vất vả ngồi dậy, gửi những tài liệu mà tôi đã chuẩn bị cho đối tác xem thử.
Phó Diên đang ngồi ở phòng khách đọc sách, tinh thần sảng khoái.
Anh nhìn thấy tôi thì cười tươi.
“Vợ nè, anh hài lòng với màn dỗ dành hôm qua lắm nha.”
“Câm miệng!”
Hôm nay là Chủ nhật, hiếm khi nào cả hai chúng tôi đều rảnh rang như vậy.
Phó Diên nói muốn đưa tôi ra ngoài hẹn hò, trải nghiệm cuộc sống hằng ngày giữa những người yêu nhau.
Chưa kịp đi ra ngoài thì bà Tôn Minh Ngọc đã đến.
Lúc mở cửa nhà, tôi còn tự hỏi xem mình có nhìn nhầm không?
Phía sau bà còn có quản gia đang xách theo túi lớn túi nhỏ, kính cẩn gọi tôi là “cô Phó”.
“Còn đứng đực ra đấy làm gì, không cho mẹ vào nhà sao?”
Tôn Minh Ngọc lạnh lùng nói, tôi vội vàng nghiêng người.
Phó Diên tiến tới chào hỏi, bà ấy vẫn giữ thái độ hờ hững như thế.
Tôi rót cho bà ấy một ly cà phê.
Lúc xoay người, Tôn Minh Ngọc liếc tôi một cái, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Nếu đã mang thai thì hai đứa phải... kiềm chế chút đi chứ, nhỡ làm cháu mẹ bị thương thì làm sao bây giờ?”
Tôi lúng túng sờ lên cổ, vội vàng kéo cổ áo lên.
Đều tại Phó Diên, hôm qua anh cứ cắn mạnh vào cổ tôi.
Phó Diên tựa vào vai tôi, chuyển chủ đề:
“Mẹ, hôm nay mẹ tới có việc gì không ạ?”
“Không có việc gì thì không tới thăm được à?”
Tôn Minh Ngọc lườm Phó Diên một cái, sau đó chỉ vào những thứ thuốc bổ kia, “Mấy đồ này đều là của ông nội cho đưa đấy, nhớ nấu mà ăn.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Tôn Minh Ngọc quan sát tôi, cau mày.
“Chẳng phải mẹ đã đưa thực phẩm chức năng cho con rồi sao, sao vẫn gầy thế này?”
“Chuyện này...”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Phó Diên đã vội vàng giải thích.
“Gần đây vợ con ốm nghén kinh lắm, chẳng ăn được gì cả.”
“Ra là vậy.”
Tôn Minh Ngọc gật đầu, chỉ hờ hững hỏi thăm tôi vài câu, nhưng câu nào cũng xoay quanh đứa bé.
Sau khi ăn cơm cùng nhau một bữa, cuối cùng chúng tôi cũng có thể tiễn vị Phật bà này về.
Tôn Minh Ngọc đột nhiên đề nghị đưa tôi về nhà cũ để dưỡng thai, bà sẽ thuê cho tôi một chuyên gia dinh dưỡng, và đảm bảo sẽ chăm sóc tôi thật tốt.
Tôi cả kinh, Phó Diên thì biến sắc.
“Không được!”
Tôn Minh Ngọc cau mày: “Con nhảy dựng lên như thế làm gì?”
“Con...con muốn chứng kiến quá trình đứa bé lớn lên từng ngày, hơn nữa chúng con muốn dưỡng thai một cách khoa học, không phải cứ ăn nhiều là tốt đâu mẹ.”
“Mẹ, mẹ đừng lo quá, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy mà.”
Không lay chuyển được Phó Diên, bà Tôn Minh Ngọc cũng đành thôi.
Trước khi đi, mà nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ý vị, nói:
“Chú ý thân thể.”
“...”
19.
Quý Vân Phàm vẫn đang bận rộn với chuyện dự án.
Sau khi nghe tin tôi chuẩn bị kết hôn, tâm trạng anh ấy hơi sa sút một chút.
Gần đây, anh suốt ngày ca cẩm với tôi về ông bố khó chiều của vị khách bên A.
Bản thiết kế cứ phải sửa đi sửa lại, cuối cùng khách lại nói chẳng đẹp bằng bản thứ nhất.
Ngày hôm qua ông ấy lại báo tin cho anh ấy, bảo anh thiết kế thêm một căn phòng dành cho trẻ em chơi.
Nếu không phải vì khách trả rất hậu hĩnh, anh ấy đã sớm bỏ quách cái dự án này đi.
Tôi nghẹn cười, bảo anh ấy cố lên.
――
Chủ Nhật, tôi hẹn Trình Y Y đi dạo phố.
Bụng của cô ấy đã lộ ra đôi chút, tôi muốn đi dạo cùng cô ấy, mua vài thứ đồ cho em bé.
Khi tôi chuẩn bị ra ngoài, Phó Diên từ trong phòng làm việc chạy ra.
“Vợ ơi, em đi đâu đó?”
“Em đã nói với anh rồi còn gì, em đi dạo phố với Y Y.”
“Đi dạo ở đâu, lúc nào thì về?”
Anh dính người vô cùng, ôm lấy tôi hỏi lung tung cái này cái kia.
Mỗi lần tôi ra ngoài có việc anh đều như thế này, phải xác định thời gian địa điểm cho bằng được.
Tôi trả lời từng câu một, anh hôn phớt lên khóe miệng của tôi.
“Vậy em nhất định phải về nhà đó nha, có việc gì thì cứ gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
“Hẹn gặp lại vợ yêu.”
Anh đứng ở cửa nhìn tôi bước vào thang máy, trông ngoan ngoãn như cún con vậy.
Hình ảnh này nếu để nhân viên của anh thấy được, đoán chừng họ sẽ được mở rộng tầm mắt.
Khi tôi đến cửa hàng liền thấy Trình Y Y đã đến từ trước.
Vừa dạo phố, cô ấy vừa cằn nhằn về cách cầu hôn cổ lỗ sĩ của ông chồng mình.
Nhưng khi nhìn vào chiếc nhẫn kim cương nhỏ xinh trên tay, cô ấy lại cười vô cùng ngọt ngào.
Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam, tôi muốn đi vào mua cho Phó Diên một cái cà vạt.
Trình Y Y chống đầu nhìn tôi, cười trộm.
“Có thể nhìn ra, cô thực sự rất thích Phó Diên nhỉ.”
“Tôi nhớ là cô và tôi học cùng một trường cấp ba, không lẽ cô thích cậu ấy từ sớm rồi sao?”
“À...” Tôi chột dạ chớp mắt, đánh trống lảng, “Cô cảm thấy hai cái này cái nào đẹp hơn?”
Cô ấy mỉm cười, dường như đã nhận ra điều gì đó.
“Bên trái đẹp hơn! Mạn Mạn, tôi nói cô nè, đàn ông không thể nuông chiều được đâu.”
“Cô phải phớt lờ anh ta, để bọn họ có được chúng mình dễ dàng thì chẳng còn gì thú vị nữa rồi.”
Vừa nói xong, điện thoại của cô ấy sáng lên.
Hình như là anh chàng vệ sĩ của cô ấy gọi đến thì phải.
Cô ấy rất quyết đoán từ chối cuộc gọi, nhướn mày tỏ vẻ đắc ý với tôi.
Cô ấy đã chắc chắn đối phương sẽ tiếp tục gọi tới nên mới làm vậy.
Tôi bật cười, mỗi cặp yêu nhau sẽ có những phương thức ở chung khác nhau.
Phó Diên còn đang trách tôi, cảm thấy tôi không đủ yêu anh đây này.
Kể cả khi phải lừa gạt Tôn Minh Ngọc, Phó Diên cũng chưa từng thúc giục tôi chuyện mang thai, hay kiểu đùa mà thành thật các thứ.
Anh vẫn luôn tôn trọng nguyện vọng của tôi.
――
Tôi về đến nhà, Phó Diên nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng ào tới.
Khi thấy món quà mà tôi mua tặng anh, anh lập tức vui vẻ không thôi.
Anh ấy trìu mến nhìn vào gương, ngắm tới ngắm lui, sau đó còn đăng bài lên trang cá nhân.
Chú thích: Vợ yêu mua cho tôi.
Đính kèm bài viết là ảnh chụp của cà vạt, góc chụp được lựa chọn cẩn thận.
Trình Y Y: Trông cái dáng vẻ của cậu kìa.
Tôn Minh Ngọc:...
20.
Hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, khách khứa kéo đến nườm nượp.
Tôn Minh Ngọc càng được dịp khoe khoang rằng mình sắp cháu trai.
Những người bạn chơi bài cùng của bà ấy ngoài mặt cười tươi nhưng trong lòng rầu rĩ, bởi vì mấy đứa con trai của các bà ấy đến bạn gái còn chưa có.
Điều này lại khiến bà Tôn Minh Ngọc thêm được một phen hãnh diện, thái độ của bà ấy với tôi cũng tốt hơn nhiều.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên.
Tôi mặc váy cưới, được Tô Duy dắt vào lễ đường, đi về phía Phó Diên.
Chiếc thảm đỏ tươi dài dằng dặc, cuối con đường chính là người tôi đã thầm thương trộm nhớ từ thời niên thiếu.
Anh mặc một bộ Âu phục màu đen, nhìn tôi cười hiền.
Người chủ trì bắt đầu đọc lời tuyên thệ.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi đồng ý.”
Lúc trao đổi nhẫn cưới, tay của Phó Diên run lên.
Tôi nghiêm túc nhìn anh, sau đó ghé vào tai anh nói nhỏ:
“Chồng ơi, thực ra em đã thích anh từ rất lâu rồi.”
Vành mắt Phó Diên đỏ lên, anh trao tôi một nụ hôn cháy bỏng.
Ánh mặt trời chiếu xuống đôi vợ chồng mới cưới này, tặng cho họ những lời chúc phúc ấm áp nhất.
Đến giữa trưa hôm sau tôi mới tỉnh lại.
Đỡ lấy cái lưng đau nhức, tôi vất vả ngồi dậy, gửi những tài liệu mà tôi đã chuẩn bị cho đối tác xem thử.
Phó Diên đang ngồi ở phòng khách đọc sách, tinh thần sảng khoái.
Anh nhìn thấy tôi thì cười tươi.
“Vợ nè, anh hài lòng với màn dỗ dành hôm qua lắm nha.”
“Câm miệng!”
Hôm nay là Chủ nhật, hiếm khi nào cả hai chúng tôi đều rảnh rang như vậy.
Phó Diên nói muốn đưa tôi ra ngoài hẹn hò, trải nghiệm cuộc sống hằng ngày giữa những người yêu nhau.
Chưa kịp đi ra ngoài thì bà Tôn Minh Ngọc đã đến.
Lúc mở cửa nhà, tôi còn tự hỏi xem mình có nhìn nhầm không?
Phía sau bà còn có quản gia đang xách theo túi lớn túi nhỏ, kính cẩn gọi tôi là “cô Phó”.
“Còn đứng đực ra đấy làm gì, không cho mẹ vào nhà sao?”
Tôn Minh Ngọc lạnh lùng nói, tôi vội vàng nghiêng người.
Phó Diên tiến tới chào hỏi, bà ấy vẫn giữ thái độ hờ hững như thế.
Tôi rót cho bà ấy một ly cà phê.
Lúc xoay người, Tôn Minh Ngọc liếc tôi một cái, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Nếu đã mang thai thì hai đứa phải... kiềm chế chút đi chứ, nhỡ làm cháu mẹ bị thương thì làm sao bây giờ?”
Tôi lúng túng sờ lên cổ, vội vàng kéo cổ áo lên.
Đều tại Phó Diên, hôm qua anh cứ cắn mạnh vào cổ tôi.
Phó Diên tựa vào vai tôi, chuyển chủ đề:
“Mẹ, hôm nay mẹ tới có việc gì không ạ?”
“Không có việc gì thì không tới thăm được à?”
Tôn Minh Ngọc lườm Phó Diên một cái, sau đó chỉ vào những thứ thuốc bổ kia, “Mấy đồ này đều là của ông nội cho đưa đấy, nhớ nấu mà ăn.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Tôn Minh Ngọc quan sát tôi, cau mày.
“Chẳng phải mẹ đã đưa thực phẩm chức năng cho con rồi sao, sao vẫn gầy thế này?”
“Chuyện này...”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Phó Diên đã vội vàng giải thích.
“Gần đây vợ con ốm nghén kinh lắm, chẳng ăn được gì cả.”
“Ra là vậy.”
Tôn Minh Ngọc gật đầu, chỉ hờ hững hỏi thăm tôi vài câu, nhưng câu nào cũng xoay quanh đứa bé.
Sau khi ăn cơm cùng nhau một bữa, cuối cùng chúng tôi cũng có thể tiễn vị Phật bà này về.
Tôn Minh Ngọc đột nhiên đề nghị đưa tôi về nhà cũ để dưỡng thai, bà sẽ thuê cho tôi một chuyên gia dinh dưỡng, và đảm bảo sẽ chăm sóc tôi thật tốt.
Tôi cả kinh, Phó Diên thì biến sắc.
“Không được!”
Tôn Minh Ngọc cau mày: “Con nhảy dựng lên như thế làm gì?”
“Con...con muốn chứng kiến quá trình đứa bé lớn lên từng ngày, hơn nữa chúng con muốn dưỡng thai một cách khoa học, không phải cứ ăn nhiều là tốt đâu mẹ.”
“Mẹ, mẹ đừng lo quá, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy mà.”
Không lay chuyển được Phó Diên, bà Tôn Minh Ngọc cũng đành thôi.
Trước khi đi, mà nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ý vị, nói:
“Chú ý thân thể.”
“...”
19.
Quý Vân Phàm vẫn đang bận rộn với chuyện dự án.
Sau khi nghe tin tôi chuẩn bị kết hôn, tâm trạng anh ấy hơi sa sút một chút.
Gần đây, anh suốt ngày ca cẩm với tôi về ông bố khó chiều của vị khách bên A.
Bản thiết kế cứ phải sửa đi sửa lại, cuối cùng khách lại nói chẳng đẹp bằng bản thứ nhất.
Ngày hôm qua ông ấy lại báo tin cho anh ấy, bảo anh thiết kế thêm một căn phòng dành cho trẻ em chơi.
Nếu không phải vì khách trả rất hậu hĩnh, anh ấy đã sớm bỏ quách cái dự án này đi.
Tôi nghẹn cười, bảo anh ấy cố lên.
――
Chủ Nhật, tôi hẹn Trình Y Y đi dạo phố.
Bụng của cô ấy đã lộ ra đôi chút, tôi muốn đi dạo cùng cô ấy, mua vài thứ đồ cho em bé.
Khi tôi chuẩn bị ra ngoài, Phó Diên từ trong phòng làm việc chạy ra.
“Vợ ơi, em đi đâu đó?”
“Em đã nói với anh rồi còn gì, em đi dạo phố với Y Y.”
“Đi dạo ở đâu, lúc nào thì về?”
Anh dính người vô cùng, ôm lấy tôi hỏi lung tung cái này cái kia.
Mỗi lần tôi ra ngoài có việc anh đều như thế này, phải xác định thời gian địa điểm cho bằng được.
Tôi trả lời từng câu một, anh hôn phớt lên khóe miệng của tôi.
“Vậy em nhất định phải về nhà đó nha, có việc gì thì cứ gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
“Hẹn gặp lại vợ yêu.”
Anh đứng ở cửa nhìn tôi bước vào thang máy, trông ngoan ngoãn như cún con vậy.
Hình ảnh này nếu để nhân viên của anh thấy được, đoán chừng họ sẽ được mở rộng tầm mắt.
Khi tôi đến cửa hàng liền thấy Trình Y Y đã đến từ trước.
Vừa dạo phố, cô ấy vừa cằn nhằn về cách cầu hôn cổ lỗ sĩ của ông chồng mình.
Nhưng khi nhìn vào chiếc nhẫn kim cương nhỏ xinh trên tay, cô ấy lại cười vô cùng ngọt ngào.
Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam, tôi muốn đi vào mua cho Phó Diên một cái cà vạt.
Trình Y Y chống đầu nhìn tôi, cười trộm.
“Có thể nhìn ra, cô thực sự rất thích Phó Diên nhỉ.”
“Tôi nhớ là cô và tôi học cùng một trường cấp ba, không lẽ cô thích cậu ấy từ sớm rồi sao?”
“À...” Tôi chột dạ chớp mắt, đánh trống lảng, “Cô cảm thấy hai cái này cái nào đẹp hơn?”
Cô ấy mỉm cười, dường như đã nhận ra điều gì đó.
“Bên trái đẹp hơn! Mạn Mạn, tôi nói cô nè, đàn ông không thể nuông chiều được đâu.”
“Cô phải phớt lờ anh ta, để bọn họ có được chúng mình dễ dàng thì chẳng còn gì thú vị nữa rồi.”
Vừa nói xong, điện thoại của cô ấy sáng lên.
Hình như là anh chàng vệ sĩ của cô ấy gọi đến thì phải.
Cô ấy rất quyết đoán từ chối cuộc gọi, nhướn mày tỏ vẻ đắc ý với tôi.
Cô ấy đã chắc chắn đối phương sẽ tiếp tục gọi tới nên mới làm vậy.
Tôi bật cười, mỗi cặp yêu nhau sẽ có những phương thức ở chung khác nhau.
Phó Diên còn đang trách tôi, cảm thấy tôi không đủ yêu anh đây này.
Kể cả khi phải lừa gạt Tôn Minh Ngọc, Phó Diên cũng chưa từng thúc giục tôi chuyện mang thai, hay kiểu đùa mà thành thật các thứ.
Anh vẫn luôn tôn trọng nguyện vọng của tôi.
――
Tôi về đến nhà, Phó Diên nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng ào tới.
Khi thấy món quà mà tôi mua tặng anh, anh lập tức vui vẻ không thôi.
Anh ấy trìu mến nhìn vào gương, ngắm tới ngắm lui, sau đó còn đăng bài lên trang cá nhân.
Chú thích: Vợ yêu mua cho tôi.
Đính kèm bài viết là ảnh chụp của cà vạt, góc chụp được lựa chọn cẩn thận.
Trình Y Y: Trông cái dáng vẻ của cậu kìa.
Tôn Minh Ngọc:...
20.
Hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, khách khứa kéo đến nườm nượp.
Tôn Minh Ngọc càng được dịp khoe khoang rằng mình sắp cháu trai.
Những người bạn chơi bài cùng của bà ấy ngoài mặt cười tươi nhưng trong lòng rầu rĩ, bởi vì mấy đứa con trai của các bà ấy đến bạn gái còn chưa có.
Điều này lại khiến bà Tôn Minh Ngọc thêm được một phen hãnh diện, thái độ của bà ấy với tôi cũng tốt hơn nhiều.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên.
Tôi mặc váy cưới, được Tô Duy dắt vào lễ đường, đi về phía Phó Diên.
Chiếc thảm đỏ tươi dài dằng dặc, cuối con đường chính là người tôi đã thầm thương trộm nhớ từ thời niên thiếu.
Anh mặc một bộ Âu phục màu đen, nhìn tôi cười hiền.
Người chủ trì bắt đầu đọc lời tuyên thệ.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi đồng ý.”
Lúc trao đổi nhẫn cưới, tay của Phó Diên run lên.
Tôi nghiêm túc nhìn anh, sau đó ghé vào tai anh nói nhỏ:
“Chồng ơi, thực ra em đã thích anh từ rất lâu rồi.”
Vành mắt Phó Diên đỏ lên, anh trao tôi một nụ hôn cháy bỏng.
Ánh mặt trời chiếu xuống đôi vợ chồng mới cưới này, tặng cho họ những lời chúc phúc ấm áp nhất.