Chương 28: Không sinh con được, chính là cô có vấn đề
Thẩm Thanh ngồi ở trong phòng, trong lòng nghẹn muốn chết.
Kiếp trước cô nuôi sống em trai, em gái, chia sẻ toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, cuối cùng cũng không nhận được thân tình.
Một đời này cô không hầu hạ, nhưng lại càng thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Trong lòng cô đau thắt.
Kiếp trước mỗi người đều khen cô hiểu chuyện biết lễ nghĩa lại hiền huệ, một đời này cô cố tình cho bọn họ được như ý nguyện, cho dù nửa đời sau phải sống một mình, cũng sẽ không tiếp tục sống như đời trước một lần nữa.
Thẩm Dao ngồi ở bờ sông, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Cô ta suy nghĩ lại cẩn thận trong một năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm Thẩm Thanh biến thành dáng vẻ này?
Ở trong trí nhớ của cô ta, chị cả vẫn luôn là người nghe lời nhất, hiểu chuyện nhất nhà.
Mặc kệ có gì ăn ngon đều sẽ nhường cho mình và em trai, ngày thường làm việc thêm tích cóp được tiền cũng sẽ mua đồ ăn cho chính mình và em trai.
Một người trước kia tính tình tốt như vậy như thế nào lại biến thành ích kỷ như thế này?
Chẳng lẽ bởi vì làm phu nhân chủ nhiệm một năm, lòng dạ lại cao như vậy?
Thời điểm trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Dao phát hiện Lý Hà và Thẩm Đại Sơn hai người đang ngồi ở trong viện, như là đang đợi cô ta trở về.
"Con đi tìm chị con?"
"Vâng." Thẩm Dao dừng một chút, còn nói thêm: "Chị ấy muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, hiện tại đã không phải chị của con."
Tay Lý Hà nắm chặt, cắn răng nói: "Nó vẫn chưa từ bỏ ý định? Còn muốn ly hôn?"
Thẩm Dao gật đầu, cố ý nói: "Chị ta nói chúng ta không ai thật sự vì chị ta, tất cả chỉ muốn hại chị ta, muốn chiếm lợi ích từ trên người chị ta."
"Nói bậy!"
Lý Hà tức giận trừng to hai mắt, thật sự bị Thẩm Thanh chọc cho tức chết rồi.
Bà ta mang thai mười tháng, cực cực khổ khổ sinh nó ra, dọn phân nước tiểu nuôi lớn nó, nó không biết báo đáp mình còn chưa tính, thế nhưng còn nói mình muốn hại nó!
"Không phải con nói...... Là Thẩm Thanh nói như vậy." Thẩm Dao nhỏ giọng nói thêm: "Con cũng không biết tại sao chị ta lại có ý tưởng hoang đường như vậy."
"Đồ nghiệt chủng này, lúc trước bà nội nó ghét bỏ nó là con gái, muốn dìm chết nó, là ta đoạt nó trở về, không màng bà nội con nhục mạ nuôi nó lớn, nó lại hồi báo ta như vậy sao?"
Thẩm Đại Sơn ngồi ở bên cạnh cũng than ngắn thở dài.
Một nhà đang tốt đẹp, như thế nào biến thành như vậy?
Trước kia A Thanh là đứa nghe lời nhất nhà, hiện tại như thế nào lại biến thành dáng vẻ phản nghịch như vậy?
Hơn nữa, bọn họ làm cha mẹ, trước nay đều chưa từng nghĩ tới muốn theo nó hưởng phúc gì.
A Hạo và a Cường là em trai ruột của nó, chị cả chiếu cố em trai một chút không phải rất bình thường sao?
Giữa chị em còn phải phân chia rạch ròi như vậy sao?
Thẩm Đại Sơn lại thở dài một hơi, không nói ra lời.
"Mẹ...... Con thấy lần này Thẩm Thanh không giống là nói giỡn đâu, có thể chị ta thật sự muốn ly hôn với anh rể...... Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Lý Hà tức giận vỗ bàn, "Hiện tại nó còn không nhận người mẹ như ta, ta còn có thể làm sao bây giờ? Nó ghê gớm, nó thanh cao. Chỉ cần nó kết thúc hôn sự này, về sau đừng hòng bước vào cửa nhà họ Thẩm ta! Ta ngược lại muốn xem nó có thể sống như thế nào!"
Lần này Thẩm Đại Sơn cũng không nói chuyện giúp Thẩm Thanh.
Ông ta cảm thấy lần này Thẩm Thanh làm việc quả thật có chút quá đáng.
Cái gọi là người nhà, chính là chị giúp em, em giúp chị, nâng đỡ lẫn nhau.
Hiện tại, cách làm của Thẩm Thanh làm cho ông ta quá thất vọng và buồn lòng.
Thẩm Dao ở bên cạnh cũng rất rầu rĩ.
Mặc dù còn một năm nữa mới tốt nghiệp, nhưng cô ta đều đã thảo luận với đồng học hướng đi sau khi tốt nghiệp.
Cô ta đã khoe khoang ở trường rằng, anh rể cô ta sẽ an bài chức vị cho cô ta ở xưởng thực phẩm, nhưng hiện tại phải làm thế nào.
Lúc này ánh mắt Lý Hà cũng chuyển tới trên người Thẩm Dao, "về sau con cũng đừng giống con sói mắt trắng kia, mẹ bỏ tiền cho con ăn học đến cấp hai, con tốt nhất tranh đua một chút cho mẹ! Nếu nó muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, vậy về sau con chính là chị cả của a Hạo, a Cường! Giúp đỡ, dìu dắt bọn nó cho tốt."
Dựa vào cái gì chứ!
Trong lòng Thẩm Dao bất mãn hỏi lại, ngoài miệng lại chỉ có thể đáp ứng.
Hiện tại cô ta ngay cả sau khi tốt nghiệp có thể làm cái gì cũng không biết, sao có thể giúp đỡ em trai?
Hơn nữa...... Bọn nó cũng có tay có chân, dựa vào cái gì muốn mình phải hỗ trợ.
Thẩm Đại Sơn cũng phụ họa nói: "Dao Dao nhà chúng ta nghe lời nhất, khẳng định sẽ không làm ra loại chuyện này."
Thẩm Dao nuốt bực tức vào trong bụng, chờ về sau cô ta gả cho đối tượng tốt trong thành, sẽ không bao giờ quay trở lại nơi thâm sơn cùng cố này nữa.
......
Nhà họ Vương.
Vương Nam Hải nằm ở trên giường có chút mất ngủ.
Anh ta không ngờ tới Thẩm Thanh có thể giận dỗi lâu như vậy.
Đã rời đi sáu ngày, cũng không trở về. Chẳng lẽ thật sự muốn ly hôn với anh ta?
Không có khả năng, không có khả năng.
Anh ta có thân phận gì? Cô ta bỏ được sao?
Ngay tại thời điểm Vương Nam Hải phỏng đoán lung tung, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Vương Nam Hải hoảng loạn kéo chăn trùm kín người.
"Sợ cái gì, mẹ nuôi lớn con từ nhỏ, còn có cái gì chưa từng thấy?" Lưu Kim Mỹ nhe hàm răng vàng cười cười, sau đó ngồi ở mép giường Vương Nam Hải.
"Mẹ, đã muộn thế này, sao người còn chưa ngủ?"
"Mẹ thấy trong phòng con còn sáng đèn, lại đây nhìn xem." Lưu Kim Mỹ nghĩ nghĩ, nói thêm: "Ngày mai Cố thư ký trở lại đúng không?"
"Vâng."
"Tiểu tiện nhân lần này làm mất hết thể diện nhà họ Vương chúng ta. Nhiều ngày nay, mặt ngoài hàng xóm xung quanh chưa nói gì, nhưng sau lưng vẫn luôn chê cười chúng ta." Lưu Kim Mỹ tức giận nói.
Vương Nam Hải cau chặt mày, nói: "Đều là con không tốt, không dạy dỗ cô ta cho tốt, hại mẹ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ."
Lưu Kim Mỹ đau lòng nói: "Mẹ chỉ là đau lòng con! Thẩm Thanh này quá không hiểu chuyện! Con nói con dâu nhà ai có thể làm ra loại chuyện không giữ đạo làm vợ này? Đem chuyện bí mật trong phòng nói ra ngoài, còn vứt bỏ người đàn ông của mình ở nhà, chuyện này nếu ở trước kia, cô ta sẽ bị nhốt lồng heo rồi!"
Vương Nam Hải nâng cao âm lượng, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, thời đại khác nhau! Mẹ đừng nói chuyện lung tung, vạn nhất bị người khác nghe được......"
"Được được được, mẹ không nói. Vậy hiện tại con nói con suy nghĩ thế nào?"
Vương Nam Hải nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện lần này Thẩm Thanh xác thật không đúng, nhưng dù sao từ khi cô ta gả đến nhà chúng ta tới nay một năm trời, cũng xem như cần mẫn. Ngày mai, con lại cho cô ta một cơ hội, để cô ta xin lỗi con, trở về lại xin lỗi mẹ thật tốt, về sau lại sống với nhau bình thường."
"Được, mẹ nghe con. Bất quá, đứa con dâu này không thể không dạy dỗ, ra khỏi cửa nhà họ Vương dễ dàng, nhưng muốn trở về cũng không thể quá đơn giản. Ngày mai mẹ giúp con dạy dỗ cô ta thật tốt, bảo đảm dạy dỗ dễ bảo." Vẻ mặt Lưu Kim Mỹ hung dữ, phảng phất ngay lập tức có thể bóp chết Thẩm Thanh.
"Nếu ngày mai cô ta vẫn giở tiểu tính tình với con, con cũng đừng quản cô ta! Này nữ nhân muốn gả đến nhà họ Vương rất nhiều, hà tất phải níu giữ một con gà không thể đẻ trứng như vậy? Cách vài hôm Vương Kim Liên ở cách vách lại ôm cháu trai béo lượn qua lượn lại cửa nhà chúng ta, nếu Thẩm Thanh lại không thể sinh được cháu trai, mặt già của mẹ không phải bị ném sao!"
"Không thể mang thai, cô ta còn mặt mũi nói đó là vấn đề của con! Không sinh con được là vấn đề của chính cô ta! Lần này nếu cô ta trở về, mẹ cũng sẽ tìm người nghĩ lại biện pháp." Lưu Kim Mỹ tức giận nói.
Kiếp trước cô nuôi sống em trai, em gái, chia sẻ toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, cuối cùng cũng không nhận được thân tình.
Một đời này cô không hầu hạ, nhưng lại càng thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Trong lòng cô đau thắt.
Kiếp trước mỗi người đều khen cô hiểu chuyện biết lễ nghĩa lại hiền huệ, một đời này cô cố tình cho bọn họ được như ý nguyện, cho dù nửa đời sau phải sống một mình, cũng sẽ không tiếp tục sống như đời trước một lần nữa.
Thẩm Dao ngồi ở bờ sông, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Cô ta suy nghĩ lại cẩn thận trong một năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm Thẩm Thanh biến thành dáng vẻ này?
Ở trong trí nhớ của cô ta, chị cả vẫn luôn là người nghe lời nhất, hiểu chuyện nhất nhà.
Mặc kệ có gì ăn ngon đều sẽ nhường cho mình và em trai, ngày thường làm việc thêm tích cóp được tiền cũng sẽ mua đồ ăn cho chính mình và em trai.
Một người trước kia tính tình tốt như vậy như thế nào lại biến thành ích kỷ như thế này?
Chẳng lẽ bởi vì làm phu nhân chủ nhiệm một năm, lòng dạ lại cao như vậy?
Thời điểm trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Dao phát hiện Lý Hà và Thẩm Đại Sơn hai người đang ngồi ở trong viện, như là đang đợi cô ta trở về.
"Con đi tìm chị con?"
"Vâng." Thẩm Dao dừng một chút, còn nói thêm: "Chị ấy muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, hiện tại đã không phải chị của con."
Tay Lý Hà nắm chặt, cắn răng nói: "Nó vẫn chưa từ bỏ ý định? Còn muốn ly hôn?"
Thẩm Dao gật đầu, cố ý nói: "Chị ta nói chúng ta không ai thật sự vì chị ta, tất cả chỉ muốn hại chị ta, muốn chiếm lợi ích từ trên người chị ta."
"Nói bậy!"
Lý Hà tức giận trừng to hai mắt, thật sự bị Thẩm Thanh chọc cho tức chết rồi.
Bà ta mang thai mười tháng, cực cực khổ khổ sinh nó ra, dọn phân nước tiểu nuôi lớn nó, nó không biết báo đáp mình còn chưa tính, thế nhưng còn nói mình muốn hại nó!
"Không phải con nói...... Là Thẩm Thanh nói như vậy." Thẩm Dao nhỏ giọng nói thêm: "Con cũng không biết tại sao chị ta lại có ý tưởng hoang đường như vậy."
"Đồ nghiệt chủng này, lúc trước bà nội nó ghét bỏ nó là con gái, muốn dìm chết nó, là ta đoạt nó trở về, không màng bà nội con nhục mạ nuôi nó lớn, nó lại hồi báo ta như vậy sao?"
Thẩm Đại Sơn ngồi ở bên cạnh cũng than ngắn thở dài.
Một nhà đang tốt đẹp, như thế nào biến thành như vậy?
Trước kia A Thanh là đứa nghe lời nhất nhà, hiện tại như thế nào lại biến thành dáng vẻ phản nghịch như vậy?
Hơn nữa, bọn họ làm cha mẹ, trước nay đều chưa từng nghĩ tới muốn theo nó hưởng phúc gì.
A Hạo và a Cường là em trai ruột của nó, chị cả chiếu cố em trai một chút không phải rất bình thường sao?
Giữa chị em còn phải phân chia rạch ròi như vậy sao?
Thẩm Đại Sơn lại thở dài một hơi, không nói ra lời.
"Mẹ...... Con thấy lần này Thẩm Thanh không giống là nói giỡn đâu, có thể chị ta thật sự muốn ly hôn với anh rể...... Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Lý Hà tức giận vỗ bàn, "Hiện tại nó còn không nhận người mẹ như ta, ta còn có thể làm sao bây giờ? Nó ghê gớm, nó thanh cao. Chỉ cần nó kết thúc hôn sự này, về sau đừng hòng bước vào cửa nhà họ Thẩm ta! Ta ngược lại muốn xem nó có thể sống như thế nào!"
Lần này Thẩm Đại Sơn cũng không nói chuyện giúp Thẩm Thanh.
Ông ta cảm thấy lần này Thẩm Thanh làm việc quả thật có chút quá đáng.
Cái gọi là người nhà, chính là chị giúp em, em giúp chị, nâng đỡ lẫn nhau.
Hiện tại, cách làm của Thẩm Thanh làm cho ông ta quá thất vọng và buồn lòng.
Thẩm Dao ở bên cạnh cũng rất rầu rĩ.
Mặc dù còn một năm nữa mới tốt nghiệp, nhưng cô ta đều đã thảo luận với đồng học hướng đi sau khi tốt nghiệp.
Cô ta đã khoe khoang ở trường rằng, anh rể cô ta sẽ an bài chức vị cho cô ta ở xưởng thực phẩm, nhưng hiện tại phải làm thế nào.
Lúc này ánh mắt Lý Hà cũng chuyển tới trên người Thẩm Dao, "về sau con cũng đừng giống con sói mắt trắng kia, mẹ bỏ tiền cho con ăn học đến cấp hai, con tốt nhất tranh đua một chút cho mẹ! Nếu nó muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, vậy về sau con chính là chị cả của a Hạo, a Cường! Giúp đỡ, dìu dắt bọn nó cho tốt."
Dựa vào cái gì chứ!
Trong lòng Thẩm Dao bất mãn hỏi lại, ngoài miệng lại chỉ có thể đáp ứng.
Hiện tại cô ta ngay cả sau khi tốt nghiệp có thể làm cái gì cũng không biết, sao có thể giúp đỡ em trai?
Hơn nữa...... Bọn nó cũng có tay có chân, dựa vào cái gì muốn mình phải hỗ trợ.
Thẩm Đại Sơn cũng phụ họa nói: "Dao Dao nhà chúng ta nghe lời nhất, khẳng định sẽ không làm ra loại chuyện này."
Thẩm Dao nuốt bực tức vào trong bụng, chờ về sau cô ta gả cho đối tượng tốt trong thành, sẽ không bao giờ quay trở lại nơi thâm sơn cùng cố này nữa.
......
Nhà họ Vương.
Vương Nam Hải nằm ở trên giường có chút mất ngủ.
Anh ta không ngờ tới Thẩm Thanh có thể giận dỗi lâu như vậy.
Đã rời đi sáu ngày, cũng không trở về. Chẳng lẽ thật sự muốn ly hôn với anh ta?
Không có khả năng, không có khả năng.
Anh ta có thân phận gì? Cô ta bỏ được sao?
Ngay tại thời điểm Vương Nam Hải phỏng đoán lung tung, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Vương Nam Hải hoảng loạn kéo chăn trùm kín người.
"Sợ cái gì, mẹ nuôi lớn con từ nhỏ, còn có cái gì chưa từng thấy?" Lưu Kim Mỹ nhe hàm răng vàng cười cười, sau đó ngồi ở mép giường Vương Nam Hải.
"Mẹ, đã muộn thế này, sao người còn chưa ngủ?"
"Mẹ thấy trong phòng con còn sáng đèn, lại đây nhìn xem." Lưu Kim Mỹ nghĩ nghĩ, nói thêm: "Ngày mai Cố thư ký trở lại đúng không?"
"Vâng."
"Tiểu tiện nhân lần này làm mất hết thể diện nhà họ Vương chúng ta. Nhiều ngày nay, mặt ngoài hàng xóm xung quanh chưa nói gì, nhưng sau lưng vẫn luôn chê cười chúng ta." Lưu Kim Mỹ tức giận nói.
Vương Nam Hải cau chặt mày, nói: "Đều là con không tốt, không dạy dỗ cô ta cho tốt, hại mẹ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ."
Lưu Kim Mỹ đau lòng nói: "Mẹ chỉ là đau lòng con! Thẩm Thanh này quá không hiểu chuyện! Con nói con dâu nhà ai có thể làm ra loại chuyện không giữ đạo làm vợ này? Đem chuyện bí mật trong phòng nói ra ngoài, còn vứt bỏ người đàn ông của mình ở nhà, chuyện này nếu ở trước kia, cô ta sẽ bị nhốt lồng heo rồi!"
Vương Nam Hải nâng cao âm lượng, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, thời đại khác nhau! Mẹ đừng nói chuyện lung tung, vạn nhất bị người khác nghe được......"
"Được được được, mẹ không nói. Vậy hiện tại con nói con suy nghĩ thế nào?"
Vương Nam Hải nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện lần này Thẩm Thanh xác thật không đúng, nhưng dù sao từ khi cô ta gả đến nhà chúng ta tới nay một năm trời, cũng xem như cần mẫn. Ngày mai, con lại cho cô ta một cơ hội, để cô ta xin lỗi con, trở về lại xin lỗi mẹ thật tốt, về sau lại sống với nhau bình thường."
"Được, mẹ nghe con. Bất quá, đứa con dâu này không thể không dạy dỗ, ra khỏi cửa nhà họ Vương dễ dàng, nhưng muốn trở về cũng không thể quá đơn giản. Ngày mai mẹ giúp con dạy dỗ cô ta thật tốt, bảo đảm dạy dỗ dễ bảo." Vẻ mặt Lưu Kim Mỹ hung dữ, phảng phất ngay lập tức có thể bóp chết Thẩm Thanh.
"Nếu ngày mai cô ta vẫn giở tiểu tính tình với con, con cũng đừng quản cô ta! Này nữ nhân muốn gả đến nhà họ Vương rất nhiều, hà tất phải níu giữ một con gà không thể đẻ trứng như vậy? Cách vài hôm Vương Kim Liên ở cách vách lại ôm cháu trai béo lượn qua lượn lại cửa nhà chúng ta, nếu Thẩm Thanh lại không thể sinh được cháu trai, mặt già của mẹ không phải bị ném sao!"
"Không thể mang thai, cô ta còn mặt mũi nói đó là vấn đề của con! Không sinh con được là vấn đề của chính cô ta! Lần này nếu cô ta trở về, mẹ cũng sẽ tìm người nghĩ lại biện pháp." Lưu Kim Mỹ tức giận nói.