Chương 17: Cưỡng đoạt: Tôi yêu em!
Trước những khoảnh khắc nhạy cảm trước mắt, và những gì Huyết Ảnh Long vừa nói, thật sự khiến Châu Tử Du không tài nào tránh khỏi những cảm giác ngại ngùng và rất nhiều những suy nghĩ khó hiểu.
Anh nói, từ giờ cô là của anh. Nghĩa là anh đang muốn chiếm hữu cô như một món đồ, mãi mãi chỉ được là của riêng anh hay sao?
Đấu tranh mãi cũng không tìm được câu trả lời nên Châu Tử Du đã dùng khuôn mặt ngây thơ để cất lời:
"Nhưng hôn nhân của chúng ta chỉ là giả?"
"Ai nói giả?"
"Thì chúng ta đâu có yêu nhau, anh cũng từng nói chuyện ly hôn chỉ là sớm muộn thôi mà?"
"Muộn là đến hơi thở cuối cùng."
Huyết Ảnh Long thẳng thừng đáp trả. Nghĩa là anh đã tự nhận muốn cùng Châu Tử Du đi đến cuối cuộc đời này. Điều đó khiến cô rất bất ngờ.
"Mau nói em yêu anh đi."
Bấy giờ, người đàn ông ấy lại cất lời. Một câu nói đã làm Châu Tử Du càng kinh ngạc.
Mấy ai đề cập đến chuyện chăn gối cả đời với người mình thương mà lại bắt đối phương nói lên tiếng yêu trước như anh ta không chứ?
Nghĩ vậy, nên đương nhiên Châu Tử Du liền cất lời trào phúng:
"Tại sao tôi phải nói yêu anh?"
"Vì em là người phụ nữ của tôi."
"Khi nào?"
"Từ ngày đầu tiên em đặt chân vào căn nhà này."
Nói đến đó, Châu Tử Du đã im lặng một lúc. Cô nhìn anh mãi một hồi, rồi mới nói:
"Không đùa nữa, tôi phải đi ngủ rồi."
Vừa nói, Châu Tử Du vừa ngồi dậy, nhưng Huyết Ảnh Long vẫn cứ như trụ đá khổng lồ không chịu nhúc nhích, nên chỉ cần cô bật người ngồi lên là cơ thể cứ đập vào người anh ấy ngay.
Bất bình trước tình huống hiện tại, Châu Tử Du đã chau mày, nhìn anh:
"Tôi phải đi ngủ."
"Ngủ ở đây."
Vừa nói dứt câu, Huyết Ảnh Long đã dùng một nụ hôn, ngăn cản màn đấu khẩu đang diễn ra.
Người đàn ông này lúc nào cũng càn quấy như thế. Tự ý, ngông cuồng, thích gì làm đó, mặc kệ người khác nghĩ gì.
Bây giờ, anh ta cứ cuồng nhiệt chiếm trọn phiến môi anh đào của cô gái, mặc cho Châu Tử Du đang nắm chặt lấy vạt áo sơ mi trước ngực anh đến mức nhăn nhúm.
Mọi chuyện chưa hề dừng lại ở đó, khi bàn tay của người đàn ông đã chạm vào dây váy ngủ của cô, sau đó chỉ cần một sức lực nhỏ thì hai bên dây áo đã bị đứt ra làm hai, nó không còn khả năng trói buộc nữ chủ nhân của mình.
Nhận ra tình thế ngày càng khó kiểm soát, lại không thể kết thúc nụ hôn đang diễn ra, nên Châu Tử Du chỉ còn cách cắn vào môi đối phương một cái, khiến anh giật mình, vội vàng rời xa khuôn miệng của cô.
Huyết Ảnh Long cau mày, còn chưa kịp khó chịu thì Châu Tử Du đã đanh giọng cất lời:
"Ai cho anh làm vậy với tôi hả?"
"Tôi làm việc, cần người khác cho phép sao?"
Anh nhếch mép, khinh khỉnh trả lời. Sau đó ngồi dậy, bắt đầu tự tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của Châu Tử Du.
Cô lồm cồm ngồi dậy, một tay cố định chiếc váy ngủ trên người sau khi bị nam nhân kia bứt đứt hết hai dây áo.
Dĩ nhiên lúc này cô sẽ nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng vừa đặt chân xuống khỏi giường đã bị Huyết Ảnh Long bắt lấy, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, ngang ngược đưa tay giữ lấy sau gáy cô ấy, tiếp đến không kịp để Châu Tử Du kịp phản ứng thì anh lại hôn lên đôi môi non mềm của người thiếu nữ.
Nhưng lần này nụ hôn chỉ thoáng qua vài giây đã dừng lại. Anh ôm cô ấy trong lòng, đưa đôi mắt thâm tình nhìn cô, môi mỏng khẽ cười, rồi nói:
"Mau nói em yêu anh."
"Tôi không yêu anh!"
Một câu trả lời không hề ngoan ngoãn đến từ vị trí Châu Tử Du, khiến Huyết Ảnh Long chẳng được như mong đợi.
Nhưng hiện tại anh ta chỉ cười, rồi ngang nhiên đưa tay lên bóp quả đào căng tròn trên ngực cô một cái, khiến Châu Tử Du sững sốt.
"Huyết Ảnh Long, ai cho anh bóp cái đó của tôi hả?"
"Mau nói em yêu anh."
"Anh... Cái đồ quỷ vương đáng ghét."
Dù như thế nào, Châu Tử Du cũng dứt khoát không chịu làm theo yêu của của anh ta. Thậm chí cô còn đang cố sức vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Huyết Ảnh Long, nhưng dẫu cho anh đang bị thương thì cô tuyệt nhiên không thể thoát.
"Thả tôi ra."
Sau một hồi giằng co, Châu Tử Du đã phát cáu. Trong khi đó, Huyết Ảnh Long vẫn cứ trưng ra bộ mặt lì, thản nhiên nhắc lại câu nói cũ:
"Mau nói em yêu anh."
Thấy anh ta đã cương quyết, Châu Tử Du cũng không chịu thua, cô trầm giọng cảnh báo:
"Được, vậy thì anh đừng trách tôi vô tâm."
"A..."
Nói xong, Châu Tử Du liền giơ nắm đấm lên, thẳng thắn đấm lên phía trên chỗ băng bó trên ngực Huyết Ảnh Long, khiến anh ta ngay lập tức nhăn mặt, vội đưa tay đặt lên vết thương với nét mặt đau đớn.
Lúc này, Châu Tử Du cũng đã thoát khỏi vòng tay của anh. Nhưng cô lại không bỏ chạy, vì cô thấy Huyết Ảnh Long đang vô cùng đau đớn. Sau đó, anh lại dần thiếp đi rồi cứ thế ngã xuống giường, nằm yên bất động.
Rõ ràng cô làm vậy là để chạy thoát, nhưng giờ lại chôn chân tại chỗ, gương mặt cũng trở nên lo âu lạ thường, thậm chí ánh mắt còn đỏ hoe vì sợ.
Cô run rẩy bước tới chỗ Huyết Ảnh Long, lo lắng cất lời:
"Ảnh Long, anh...anh đừng làm tôi sợ nha. Tôi...tôi không có cố ý đánh anh đâu, tại anh cứ ôm chặt quá, làm tôi khó thở nên tôi mới...Anh...anh mở mắt ra đi."
Càng nói về sau, giọng cô càng nghẹn ngào. Lúc này, cô đã ngồi lên giường, bên cạnh Huyết Ảnh Long, nhưng anh vẫn chẳng có chút phản ứng nào, dọa cô càng thêm sợ.
Châu Tử Du thật sự đã bị dọa cho thất kinh hồn vía, cô đang lo bản thân sẽ hại chết người, nên đang đưa ngón trỏ run lẩy bẩy đến trước mũi của Huyết Ảnh Long, thăm dò thử xem anh còn thở hay không.
Nhưng sau đó, Huyết Ảnh Long bất ngờ mở mắt ra, anh nắm tay cô, thẳng thừng kéo tới khiến Châu Tử Du không kịp xoay trở, cứ thể ngã lên người anh.
"Em vừa làm tôi đau đấy, mau nói em yêu anh đi."
Bấy giờ, Châu Tử Du liền bật người ngồi dậy, ấm ức nhìn người đàn ông ấy mà nói trong nước mắt:
"Tại sao lúc nào anh cũng ngang ngược hết vậy? Anh có biết vừa rồi tôi đã sợ thế nào không? Anh bắt tôi phải nói yêu anh để làm gì, sao tôi có thể nói yêu một người không yêu mình chứ?"
Châu Tử Du bị dồn vào ủy khuất, cô nói ra hết tất cả cùng những giọt nước mắt lăn dài. Tưởng rằng sẽ khiến người đàn ông ấy mất hứng, nhưng nào ngờ, cô vừa nói dứt câu thì Huyết Ảnh Long đã ngồi dậy, đưa tay ra sau giữ lấy phần gáy của Châu Tử Du. Phía trước anh dùng nụ hôn trước khi mở lời.
Lần này anh hôn rất mạnh bạo, cuồng nhiệt tới mức rất nhanh sau Châu Tử Du đã không thể thở nổi nữa, anh ta mới chịu dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình rồi nói:
"Tôi yêu em!"
Anh nói, từ giờ cô là của anh. Nghĩa là anh đang muốn chiếm hữu cô như một món đồ, mãi mãi chỉ được là của riêng anh hay sao?
Đấu tranh mãi cũng không tìm được câu trả lời nên Châu Tử Du đã dùng khuôn mặt ngây thơ để cất lời:
"Nhưng hôn nhân của chúng ta chỉ là giả?"
"Ai nói giả?"
"Thì chúng ta đâu có yêu nhau, anh cũng từng nói chuyện ly hôn chỉ là sớm muộn thôi mà?"
"Muộn là đến hơi thở cuối cùng."
Huyết Ảnh Long thẳng thừng đáp trả. Nghĩa là anh đã tự nhận muốn cùng Châu Tử Du đi đến cuối cuộc đời này. Điều đó khiến cô rất bất ngờ.
"Mau nói em yêu anh đi."
Bấy giờ, người đàn ông ấy lại cất lời. Một câu nói đã làm Châu Tử Du càng kinh ngạc.
Mấy ai đề cập đến chuyện chăn gối cả đời với người mình thương mà lại bắt đối phương nói lên tiếng yêu trước như anh ta không chứ?
Nghĩ vậy, nên đương nhiên Châu Tử Du liền cất lời trào phúng:
"Tại sao tôi phải nói yêu anh?"
"Vì em là người phụ nữ của tôi."
"Khi nào?"
"Từ ngày đầu tiên em đặt chân vào căn nhà này."
Nói đến đó, Châu Tử Du đã im lặng một lúc. Cô nhìn anh mãi một hồi, rồi mới nói:
"Không đùa nữa, tôi phải đi ngủ rồi."
Vừa nói, Châu Tử Du vừa ngồi dậy, nhưng Huyết Ảnh Long vẫn cứ như trụ đá khổng lồ không chịu nhúc nhích, nên chỉ cần cô bật người ngồi lên là cơ thể cứ đập vào người anh ấy ngay.
Bất bình trước tình huống hiện tại, Châu Tử Du đã chau mày, nhìn anh:
"Tôi phải đi ngủ."
"Ngủ ở đây."
Vừa nói dứt câu, Huyết Ảnh Long đã dùng một nụ hôn, ngăn cản màn đấu khẩu đang diễn ra.
Người đàn ông này lúc nào cũng càn quấy như thế. Tự ý, ngông cuồng, thích gì làm đó, mặc kệ người khác nghĩ gì.
Bây giờ, anh ta cứ cuồng nhiệt chiếm trọn phiến môi anh đào của cô gái, mặc cho Châu Tử Du đang nắm chặt lấy vạt áo sơ mi trước ngực anh đến mức nhăn nhúm.
Mọi chuyện chưa hề dừng lại ở đó, khi bàn tay của người đàn ông đã chạm vào dây váy ngủ của cô, sau đó chỉ cần một sức lực nhỏ thì hai bên dây áo đã bị đứt ra làm hai, nó không còn khả năng trói buộc nữ chủ nhân của mình.
Nhận ra tình thế ngày càng khó kiểm soát, lại không thể kết thúc nụ hôn đang diễn ra, nên Châu Tử Du chỉ còn cách cắn vào môi đối phương một cái, khiến anh giật mình, vội vàng rời xa khuôn miệng của cô.
Huyết Ảnh Long cau mày, còn chưa kịp khó chịu thì Châu Tử Du đã đanh giọng cất lời:
"Ai cho anh làm vậy với tôi hả?"
"Tôi làm việc, cần người khác cho phép sao?"
Anh nhếch mép, khinh khỉnh trả lời. Sau đó ngồi dậy, bắt đầu tự tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của Châu Tử Du.
Cô lồm cồm ngồi dậy, một tay cố định chiếc váy ngủ trên người sau khi bị nam nhân kia bứt đứt hết hai dây áo.
Dĩ nhiên lúc này cô sẽ nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng vừa đặt chân xuống khỏi giường đã bị Huyết Ảnh Long bắt lấy, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, ngang ngược đưa tay giữ lấy sau gáy cô ấy, tiếp đến không kịp để Châu Tử Du kịp phản ứng thì anh lại hôn lên đôi môi non mềm của người thiếu nữ.
Nhưng lần này nụ hôn chỉ thoáng qua vài giây đã dừng lại. Anh ôm cô ấy trong lòng, đưa đôi mắt thâm tình nhìn cô, môi mỏng khẽ cười, rồi nói:
"Mau nói em yêu anh."
"Tôi không yêu anh!"
Một câu trả lời không hề ngoan ngoãn đến từ vị trí Châu Tử Du, khiến Huyết Ảnh Long chẳng được như mong đợi.
Nhưng hiện tại anh ta chỉ cười, rồi ngang nhiên đưa tay lên bóp quả đào căng tròn trên ngực cô một cái, khiến Châu Tử Du sững sốt.
"Huyết Ảnh Long, ai cho anh bóp cái đó của tôi hả?"
"Mau nói em yêu anh."
"Anh... Cái đồ quỷ vương đáng ghét."
Dù như thế nào, Châu Tử Du cũng dứt khoát không chịu làm theo yêu của của anh ta. Thậm chí cô còn đang cố sức vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Huyết Ảnh Long, nhưng dẫu cho anh đang bị thương thì cô tuyệt nhiên không thể thoát.
"Thả tôi ra."
Sau một hồi giằng co, Châu Tử Du đã phát cáu. Trong khi đó, Huyết Ảnh Long vẫn cứ trưng ra bộ mặt lì, thản nhiên nhắc lại câu nói cũ:
"Mau nói em yêu anh."
Thấy anh ta đã cương quyết, Châu Tử Du cũng không chịu thua, cô trầm giọng cảnh báo:
"Được, vậy thì anh đừng trách tôi vô tâm."
"A..."
Nói xong, Châu Tử Du liền giơ nắm đấm lên, thẳng thắn đấm lên phía trên chỗ băng bó trên ngực Huyết Ảnh Long, khiến anh ta ngay lập tức nhăn mặt, vội đưa tay đặt lên vết thương với nét mặt đau đớn.
Lúc này, Châu Tử Du cũng đã thoát khỏi vòng tay của anh. Nhưng cô lại không bỏ chạy, vì cô thấy Huyết Ảnh Long đang vô cùng đau đớn. Sau đó, anh lại dần thiếp đi rồi cứ thế ngã xuống giường, nằm yên bất động.
Rõ ràng cô làm vậy là để chạy thoát, nhưng giờ lại chôn chân tại chỗ, gương mặt cũng trở nên lo âu lạ thường, thậm chí ánh mắt còn đỏ hoe vì sợ.
Cô run rẩy bước tới chỗ Huyết Ảnh Long, lo lắng cất lời:
"Ảnh Long, anh...anh đừng làm tôi sợ nha. Tôi...tôi không có cố ý đánh anh đâu, tại anh cứ ôm chặt quá, làm tôi khó thở nên tôi mới...Anh...anh mở mắt ra đi."
Càng nói về sau, giọng cô càng nghẹn ngào. Lúc này, cô đã ngồi lên giường, bên cạnh Huyết Ảnh Long, nhưng anh vẫn chẳng có chút phản ứng nào, dọa cô càng thêm sợ.
Châu Tử Du thật sự đã bị dọa cho thất kinh hồn vía, cô đang lo bản thân sẽ hại chết người, nên đang đưa ngón trỏ run lẩy bẩy đến trước mũi của Huyết Ảnh Long, thăm dò thử xem anh còn thở hay không.
Nhưng sau đó, Huyết Ảnh Long bất ngờ mở mắt ra, anh nắm tay cô, thẳng thừng kéo tới khiến Châu Tử Du không kịp xoay trở, cứ thể ngã lên người anh.
"Em vừa làm tôi đau đấy, mau nói em yêu anh đi."
Bấy giờ, Châu Tử Du liền bật người ngồi dậy, ấm ức nhìn người đàn ông ấy mà nói trong nước mắt:
"Tại sao lúc nào anh cũng ngang ngược hết vậy? Anh có biết vừa rồi tôi đã sợ thế nào không? Anh bắt tôi phải nói yêu anh để làm gì, sao tôi có thể nói yêu một người không yêu mình chứ?"
Châu Tử Du bị dồn vào ủy khuất, cô nói ra hết tất cả cùng những giọt nước mắt lăn dài. Tưởng rằng sẽ khiến người đàn ông ấy mất hứng, nhưng nào ngờ, cô vừa nói dứt câu thì Huyết Ảnh Long đã ngồi dậy, đưa tay ra sau giữ lấy phần gáy của Châu Tử Du. Phía trước anh dùng nụ hôn trước khi mở lời.
Lần này anh hôn rất mạnh bạo, cuồng nhiệt tới mức rất nhanh sau Châu Tử Du đã không thể thở nổi nữa, anh ta mới chịu dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình rồi nói:
"Tôi yêu em!"