Chương 26: Người đó là ai?
Khi Châu Tử Du tỉnh dậy đó là lúc mỗi một món trang sức trên người cô đều đã quay trở về vị trí cũ, cứ như đêm qua chúng chưa từng rời xa cô.
Và việc đầu tiên khi cô vừa tỉnh dậy chính là kiểm tra điện thoại xem Huyết Ảnh Long đã trả lời tin nhắn hay chưa. Đến khi thấy nội dung chỉ có dòng tin cô gửi vào đêm qua thì trong lòng chợt có chút hụt hẫng.
*Cốc cốc cốc…
“Du Du, em dậy chưa? Mẹ gọi xuống ăn sáng!”
Lúc này, từ phía cửa bỗng vang lên âm thanh gõ cửa và giọng nói của Châu Tử Lam, khiến Châu Tử Du tạm thời quên đi vấn đề tin nhắn.
“Dạ, em xuống ngay đây ạ!”
“Nhanh nha em, ba mẹ đang chờ đó.”
“Dạ, chị hai cứ xuống trước đi.”
“Ừm, vậy chị xuống dưới chờ với ba mẹ.”
Sau đó, Châu Lam Vũ rời đi. Châu Tử Du cũng lật đật xuống giường, vào toilet làm vệ sinh cá nhân.
Bình thường cô dậy rất sớm, nhưng hôm nay không hiểu sao lại ngủ tới tận 7 giờ, đã vậy lúc vừa thức giấc đầu óc còn lâng lâng như người vừa tỉnh rượu vậy.
Loay hoay một chút, Châu Tử Du cũng đã có mặt trong phòng ăn với gia đình.
“Ba, mẹ, chị hai! Sao mọi người không ăn trước đi mà chờ con làm gì?”
“Chờ con để đông đủ rồi mới ăn ngon miệng chứ. Con gái ngồi đi!”
“Dạ mẹ!”
Thanh Tuyết Liên vui vẻ, còn ra dáng cưng chiều cô con gái út của mình hết mực. Cả Châu Kiến Hào cũng vậy, họ thật sự rất vui khi có sự góp mặt của Châu Tử Du.
“Mà sao mẹ không gọi con dậy phụ mẹ làm bữa sáng? Để con ngủ quên tới tận 7 giờ luôn à.”
“Con gái lấy chồng xa nhà, ít khi được về thì sao ba mẹ có thể để con gái nhúng tay vào chuyện gì được chứ. Làm dâu, làm vợ người ta đã cực rồi, lâu lâu mới được về nhà mẹ ruột thì phải nghỉ ngơi, tận hưởng ha. Con ăn đi, cả tiểu Vũ nữa, lâu lắm rồi gia đình ta mới đong đủ thế này, mẹ vui lắm!”
Chỉ có mẹ là người luôn yêu thương con cái vô hạn. Về nhà rồi, được mẹ chăm sóc, Châu Tử Du thật sự không nỡ rời đi, cứ nghĩ đến lúc phải lên xe về nhà chồng thì cô lại chạnh lòng, nước mắt lưng tròng.
“Ơ, con sao vậy Du Du? Tự dưng mắt đỏ hoe hết rồi?”
“Dạ đâu có sao đâu mẹ, tại tự nhiên con thấy không nỡ về nhà chồng, con không muốn xa ba mẹ nữa.”
Nghe cô con gái út nghẹn ngào nói, mà Thanh Tuyết Liên cũng xúc động theo.
Bà đưa tay vuốt tóc cô, rồi dịu dàng dỗ dành:
“Con gái lớn lấy chồng thì phải theo chồng, huống chi chồng con bây giờ lại rất yêu thương con. Ba mẹ thì vẫn ở đây, khi nào con muốn về thăm thì cứ xin phép chồng, rồi chạy về đây ở với ba mẹ vài hôm, đường xá cũng đâu có xa xôi bao nhiêu.”
“Dạ! Thôi ba mẹ ăn sáng đi, thức ăn sắp nguội hết rồi.”
“Ừm, con ăn đi. Ăn nhiều vào cho có sức khỏe.”
Thế rồi, cả nhà họ quây quần bên nhau trong bữa sáng tràn ngập yêu thương và tiếng cười.
Chỉ riêng ánh mắt của Châu Lam Vũ lại vô cùng kỳ quặc, còn có cả những cái nhếch mép âm thầm đầy ẩn ý.
- ---------------
Tập đoàn Huyết Long…
“Chủ tịch, có người vừa chuyển cho ngài thứ này!”
Trợ lý Hoàn đặt xuống trước mặt Huyết Quân một chiếc phong bì thư bằng giấy kraft, sau đó nghiêm trang đứng cúi đầu chờ lệnh.
“Là ai gửi tới?”
“Dạ, là bên chuyển phát nhanh họ gửi tới, bên trên chỉ ghi tài liệu quan trọng chứ không đề tên người gửi.”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.”
Trợ lý Hoàn cúi đầu chào cung kính, sau đó rời đi.
Bấy giờ, Huyết Quân vẫn chưa để tâm tới thứ đồ kia, mà ông lại làm việc thêm một chút thì mới đặt tay lên chiếc phong bì ấy.
Sau khi cảm nhận được vật bên trong giống như một chiếc USB thì ông mới mở ra xem.
Quả nhiên thứ bên trong là một chiếc USB. Huyết Quân cầm trên tay, ánh mắt thâm trầm nhìn khá lâu, sau đó mới cẩn thận lấy một chiếc lap-top khác cắm USB vào.
Ngay lập tức trên màn hình hiện ra một tệp tin. Huyết Quân từ tốn thao tác chuột cảm ứng trên lap-top. Từ tệp tin, ông nhận được một đoạn clip, thoạt nhìn qua cô gái trong clip có nét giống với con dâu của mình, nên ngay sau đó ông đã mở đoạn video ấy.
Chẳng biết nội dung cụ thể của đoạn clip đó là gì, nhưng càng xem, nét mặt người đàn ông ấy càng trở nên khó nhìn, đôi mắt sắc lạnh đến cực độ.
Sau khi xem xong, Huyết Quân lập tức mang theo chiếc USB rời khỏi tập đoàn. Và nơi ông tới, chính là biệt thự của Huyết Ảnh Long.
Suốt một quãng đường dài, nét mặt đằng đằng sát khí của Huyết Quân khiến tài xế riêng của ông cũng phải khiếp sợ.
Xe vừa dừng trước đại sảnh trong biệt thự của Huyết Ảnh Long, ông ấy đã hùng hổ bước xuống xe, không kịp để Tạ Liêm nghênh đón, trong khi Tạ Liêm đã đang chạy ra.
“Lão gia mới tới.”
“Thiếu phu nhân của ông đâu rồi? Bảo cô ta xuống gặp tôi.”
Chất giọng của Huyết Quân cứ nồng nặc mùi thuốc súng. Vừa nói xong, ông đã tới sofa trong phòng khách ngồi chờ, nên Tạ Liêm phải lật đật chạy tới cung kính cúi đầu thông báo:
“Dạ, Thiếu phu nhân không có ở nhà.”
“Cô ta đi đâu rồi?”
“Có chuyện gì mà ba tìm vợ tôi vậy?”
Huyết Quân vừa dứt lời, thì từ phía thang máy cách đó không xa đã vọng tới giọng nói cao ngạo của Huyết Ảnh Long.
Lúc này, Huyết Quân lại chẳng trả lời mà chỉ bỏ lại một câu:
“Lên thư phòng gặp ba.”
Nói xong, Huyết Quân đã đứng dậy, bỏ vào thang máy.
Dù không hiểu chuyện gì mà ba mình lại đích thân chạy tới đây, nhưng sau đó Huyết Ảnh Long vẫn theo ông lên thư phòng.
Đến khi cả hai đã ngồi đối mặt trong thư phòng thì Huyết Quân mới mang chiếc USB ra đặt lên bàn, giọng ông lạnh lùng vang lên:
“Con tự mình nhìn xem, người bên trong có phải là vợ của con hay không.”
Huyết Ảnh Long gắt gao chau mày nhìn chiếc USB ấy vài giây, sau đó lại chẳng chút nao núng nào mà mang máy tính sang, cắm USB vào và tự mình khám phá đoạn video bên trong.
Rất nhanh sau, trước mắt anh đã là sự xuất hiện của Châu Tử Du trong đoạn video. Đó là cảnh, cô vào phòng cùng một người đàn ông trong khách sạn. Sau đó là những hình ảnh vô cùng nhạy cảm giữa một nam một nữ trên giường.
Lẽ ra ngay từ đầu, anh không hề tin người trong clip là vợ của mình, nhưng sau khi nhìn thấy sợi lắc tay và chiếc nhẫn trong tay cô gái đó thì niềm tin của anh chợt lung lay, sâu trong đôi mắt bất giác trào ra tia lạnh lùng đến đáng sợ.
Bấy giờ, Huyết Quân cũng lên tiếng:
“Ba biết, Châu Tử Du còn có một người chị song sinh. Nhưng, một khi đối phương gửi thứ này đến cho chúng ta thì họ đã xác định rõ người trong clip là ai. Tóm lại ba không cần biết họ có mục đích gì, nhưng ba muốn nghe câu trả lời từ con, rằng người phụ nữ đó có phải Châu Tử Du, là vợ của con hay không?”
Và việc đầu tiên khi cô vừa tỉnh dậy chính là kiểm tra điện thoại xem Huyết Ảnh Long đã trả lời tin nhắn hay chưa. Đến khi thấy nội dung chỉ có dòng tin cô gửi vào đêm qua thì trong lòng chợt có chút hụt hẫng.
*Cốc cốc cốc…
“Du Du, em dậy chưa? Mẹ gọi xuống ăn sáng!”
Lúc này, từ phía cửa bỗng vang lên âm thanh gõ cửa và giọng nói của Châu Tử Lam, khiến Châu Tử Du tạm thời quên đi vấn đề tin nhắn.
“Dạ, em xuống ngay đây ạ!”
“Nhanh nha em, ba mẹ đang chờ đó.”
“Dạ, chị hai cứ xuống trước đi.”
“Ừm, vậy chị xuống dưới chờ với ba mẹ.”
Sau đó, Châu Lam Vũ rời đi. Châu Tử Du cũng lật đật xuống giường, vào toilet làm vệ sinh cá nhân.
Bình thường cô dậy rất sớm, nhưng hôm nay không hiểu sao lại ngủ tới tận 7 giờ, đã vậy lúc vừa thức giấc đầu óc còn lâng lâng như người vừa tỉnh rượu vậy.
Loay hoay một chút, Châu Tử Du cũng đã có mặt trong phòng ăn với gia đình.
“Ba, mẹ, chị hai! Sao mọi người không ăn trước đi mà chờ con làm gì?”
“Chờ con để đông đủ rồi mới ăn ngon miệng chứ. Con gái ngồi đi!”
“Dạ mẹ!”
Thanh Tuyết Liên vui vẻ, còn ra dáng cưng chiều cô con gái út của mình hết mực. Cả Châu Kiến Hào cũng vậy, họ thật sự rất vui khi có sự góp mặt của Châu Tử Du.
“Mà sao mẹ không gọi con dậy phụ mẹ làm bữa sáng? Để con ngủ quên tới tận 7 giờ luôn à.”
“Con gái lấy chồng xa nhà, ít khi được về thì sao ba mẹ có thể để con gái nhúng tay vào chuyện gì được chứ. Làm dâu, làm vợ người ta đã cực rồi, lâu lâu mới được về nhà mẹ ruột thì phải nghỉ ngơi, tận hưởng ha. Con ăn đi, cả tiểu Vũ nữa, lâu lắm rồi gia đình ta mới đong đủ thế này, mẹ vui lắm!”
Chỉ có mẹ là người luôn yêu thương con cái vô hạn. Về nhà rồi, được mẹ chăm sóc, Châu Tử Du thật sự không nỡ rời đi, cứ nghĩ đến lúc phải lên xe về nhà chồng thì cô lại chạnh lòng, nước mắt lưng tròng.
“Ơ, con sao vậy Du Du? Tự dưng mắt đỏ hoe hết rồi?”
“Dạ đâu có sao đâu mẹ, tại tự nhiên con thấy không nỡ về nhà chồng, con không muốn xa ba mẹ nữa.”
Nghe cô con gái út nghẹn ngào nói, mà Thanh Tuyết Liên cũng xúc động theo.
Bà đưa tay vuốt tóc cô, rồi dịu dàng dỗ dành:
“Con gái lớn lấy chồng thì phải theo chồng, huống chi chồng con bây giờ lại rất yêu thương con. Ba mẹ thì vẫn ở đây, khi nào con muốn về thăm thì cứ xin phép chồng, rồi chạy về đây ở với ba mẹ vài hôm, đường xá cũng đâu có xa xôi bao nhiêu.”
“Dạ! Thôi ba mẹ ăn sáng đi, thức ăn sắp nguội hết rồi.”
“Ừm, con ăn đi. Ăn nhiều vào cho có sức khỏe.”
Thế rồi, cả nhà họ quây quần bên nhau trong bữa sáng tràn ngập yêu thương và tiếng cười.
Chỉ riêng ánh mắt của Châu Lam Vũ lại vô cùng kỳ quặc, còn có cả những cái nhếch mép âm thầm đầy ẩn ý.
- ---------------
Tập đoàn Huyết Long…
“Chủ tịch, có người vừa chuyển cho ngài thứ này!”
Trợ lý Hoàn đặt xuống trước mặt Huyết Quân một chiếc phong bì thư bằng giấy kraft, sau đó nghiêm trang đứng cúi đầu chờ lệnh.
“Là ai gửi tới?”
“Dạ, là bên chuyển phát nhanh họ gửi tới, bên trên chỉ ghi tài liệu quan trọng chứ không đề tên người gửi.”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.”
Trợ lý Hoàn cúi đầu chào cung kính, sau đó rời đi.
Bấy giờ, Huyết Quân vẫn chưa để tâm tới thứ đồ kia, mà ông lại làm việc thêm một chút thì mới đặt tay lên chiếc phong bì ấy.
Sau khi cảm nhận được vật bên trong giống như một chiếc USB thì ông mới mở ra xem.
Quả nhiên thứ bên trong là một chiếc USB. Huyết Quân cầm trên tay, ánh mắt thâm trầm nhìn khá lâu, sau đó mới cẩn thận lấy một chiếc lap-top khác cắm USB vào.
Ngay lập tức trên màn hình hiện ra một tệp tin. Huyết Quân từ tốn thao tác chuột cảm ứng trên lap-top. Từ tệp tin, ông nhận được một đoạn clip, thoạt nhìn qua cô gái trong clip có nét giống với con dâu của mình, nên ngay sau đó ông đã mở đoạn video ấy.
Chẳng biết nội dung cụ thể của đoạn clip đó là gì, nhưng càng xem, nét mặt người đàn ông ấy càng trở nên khó nhìn, đôi mắt sắc lạnh đến cực độ.
Sau khi xem xong, Huyết Quân lập tức mang theo chiếc USB rời khỏi tập đoàn. Và nơi ông tới, chính là biệt thự của Huyết Ảnh Long.
Suốt một quãng đường dài, nét mặt đằng đằng sát khí của Huyết Quân khiến tài xế riêng của ông cũng phải khiếp sợ.
Xe vừa dừng trước đại sảnh trong biệt thự của Huyết Ảnh Long, ông ấy đã hùng hổ bước xuống xe, không kịp để Tạ Liêm nghênh đón, trong khi Tạ Liêm đã đang chạy ra.
“Lão gia mới tới.”
“Thiếu phu nhân của ông đâu rồi? Bảo cô ta xuống gặp tôi.”
Chất giọng của Huyết Quân cứ nồng nặc mùi thuốc súng. Vừa nói xong, ông đã tới sofa trong phòng khách ngồi chờ, nên Tạ Liêm phải lật đật chạy tới cung kính cúi đầu thông báo:
“Dạ, Thiếu phu nhân không có ở nhà.”
“Cô ta đi đâu rồi?”
“Có chuyện gì mà ba tìm vợ tôi vậy?”
Huyết Quân vừa dứt lời, thì từ phía thang máy cách đó không xa đã vọng tới giọng nói cao ngạo của Huyết Ảnh Long.
Lúc này, Huyết Quân lại chẳng trả lời mà chỉ bỏ lại một câu:
“Lên thư phòng gặp ba.”
Nói xong, Huyết Quân đã đứng dậy, bỏ vào thang máy.
Dù không hiểu chuyện gì mà ba mình lại đích thân chạy tới đây, nhưng sau đó Huyết Ảnh Long vẫn theo ông lên thư phòng.
Đến khi cả hai đã ngồi đối mặt trong thư phòng thì Huyết Quân mới mang chiếc USB ra đặt lên bàn, giọng ông lạnh lùng vang lên:
“Con tự mình nhìn xem, người bên trong có phải là vợ của con hay không.”
Huyết Ảnh Long gắt gao chau mày nhìn chiếc USB ấy vài giây, sau đó lại chẳng chút nao núng nào mà mang máy tính sang, cắm USB vào và tự mình khám phá đoạn video bên trong.
Rất nhanh sau, trước mắt anh đã là sự xuất hiện của Châu Tử Du trong đoạn video. Đó là cảnh, cô vào phòng cùng một người đàn ông trong khách sạn. Sau đó là những hình ảnh vô cùng nhạy cảm giữa một nam một nữ trên giường.
Lẽ ra ngay từ đầu, anh không hề tin người trong clip là vợ của mình, nhưng sau khi nhìn thấy sợi lắc tay và chiếc nhẫn trong tay cô gái đó thì niềm tin của anh chợt lung lay, sâu trong đôi mắt bất giác trào ra tia lạnh lùng đến đáng sợ.
Bấy giờ, Huyết Quân cũng lên tiếng:
“Ba biết, Châu Tử Du còn có một người chị song sinh. Nhưng, một khi đối phương gửi thứ này đến cho chúng ta thì họ đã xác định rõ người trong clip là ai. Tóm lại ba không cần biết họ có mục đích gì, nhưng ba muốn nghe câu trả lời từ con, rằng người phụ nữ đó có phải Châu Tử Du, là vợ của con hay không?”