Chương 29: Ly hôn đi
“Tên gì?”
[Là Châu Tử Du.]
Nghe xong câu trả lời từ đối phương, Huyết Ảnh Long càng thêm xuống sắc.
Có những thứ chỉ nhìn bằng mắt, chưa chắc đã là sự thật. Nhưng nếu đến chính tai cũng nghe thấy thì có muốn phủ nhận, cũng khó lòng chấp nhận.
Từ sau khi xem được đoạn clip trong USB của Huyết Quân mang tới. Huyết Ảnh Long đã không hề tin người phụ nữ lõa lồ trong clip đó là Châu Tử Du, cô gái mà anh đem lòng yêu thương.
Sau đó, anh còn cho người điều tra khách sạn nơi cô gái đó đã đến, nhưng thật không ngờ loạt thông tin tìm được, kẻ đã đặt phòng lại là người con gái mình yêu.
Lẽ nào anh đã nhìn lầm người? Yêu luôn một kẻ lẳng lơ chẳng ra gì hay sao?
Cô gái đó, từ sắc vóc, khuôn mặt, cả mái tóc, quần áo và trang sức đều giống Châu Tử Du như đúc. Anh có muốn không tin cũng khó.
3 giờ sáng, sau khi uống không ít rượu vào người. Huyết Ảnh Long mới loạng choạng trở về phòng, mặc dù trước đó chính anh đã nói, đêm nay sẽ không về.
*Cạch.
Màn đêm yên tĩnh, âm thanh từ phía cánh cửa bất chợt vang lên, khiến người con gái đang nằm trên giường vô tình nhận ra sự xuất hiện của ai đó, nhưng cô không hề có lấy bất cứ một động thái nào.
Châu Tử Du vẫn nằm nghiêng như vậy, sau đó nhắm mắt vờ như đã ngủ.
Nếu có ai thắc mắc rằng, từ khi trở về phòng đến giờ, người con gái này có khóc hay không? Thì câu trả lời chính là không, nên bây giờ tâm cô vẫn tỉnh như thường.
Trong khi đó, Huyết Ảnh Long đã đến ngồi trên sofa, đối diện là giường ngủ và hình ảnh của người con gái ấy.
Men rượu, làm đầu anh đau nhức. Cả hơi thở phả ra cũng nồng nặc hơi cồn, khiến chính anh cũng phải khó chịu. Nhưng có một thứ khác đang làm tâm trạng của anh tệ hơn bao giờ hết, và ngôn ngữ mà anh đang phải đánh vần là hai từ kiên nhẫn và bình tĩnh.
Lấy ra bao thuốc lá hạng cao cấp, anh lấy điếu đầu tiên, sau đó châm ngòi rồi rít lấy một hơi thật sâu.
Sau khi phả làn khói mờ đục ra khỏi miệng, anh ung dung ngã lưng tựa vào thành ghế sofa, lạnh lùng cất lời:
“Tối qua em ở đâu?”
Đáp lại câu hỏi của anh là một khoảng lặng. Tuy đã nghe, nhưng Châu Tử Du lại cố tình không trả lời.
Tính khí bướng bỉnh của cô như đang khiêu khích lòng nhẫn nại của anh.
“Châu Tử Du, tôi đang nói chuyện với em đấy.”
Huyết Ảnh Long ẩn nhẫn vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở. Lúc này, Châu Tử Du mới chịu mở mắt ra, nhưng cô cũng lạnh nhạt không kém khi cất lời:
“Anh hỏi vậy là có ý gì? Tôi mới đi có một đêm mà anh đã giở thói suy nghĩ sâu xa rồi sao?”
Bấy giờ, người đàn ông ấy chợt nhếch mép cười:
“Nếu người không có tâm tư đen tối thì sẽ không ai mang lòng nghi ngờ đối với mình. Một khi tôi đã hỏi, thì tất nhiên đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay rồi. Em đừng để sự kiên nhẫn và lòng vị tha của tôi không còn đủ dành cho em.”
Lúc này, Châu Tử Du cũng không nhịn được nữa mà bật người ngồi dậy, thẳng thắn đối mặt với người đàn ông ấy, đanh giọng chất vấn:
“Vậy nếu không đủ kiên nhẫn nữa thì anh sẽ làm gì? Rõ ràng người gây ra chuyện khó coi trước là anh. Tại sao thái độ của anh lại thay đổi, rốt cuộc anh xem tôi là cái gì mà dám để người phụ nữ khác ngang nhiên gần gũi anh ngay trước mặt tôi?”
“Thế sau lưng tôi em đã làm ra những chuyện bẩn thỉu gì? Tại sao em không tự nhìn lại lương tâm của mình đi.”
Huyết Ảnh Long lần đầu tiên nổi giận trước mặt người con gái mình yêu, khiến cô nhất thời ngây ra, vì nào hiểu những gì anh vừa nói, thì lúc này người đàn ông ấy đã dập tắt điếu thuốc rồi đứng dậy.
Anh dùng đôi mắt lạnh lùng tột cùng nhìn thẳng vào mặt cô, rồi nói:
“28 năm qua, sai lầm lớn nhất của tôi chính là một lần ngu dại nói lời yêu em.”
Nặng lời lạnh nhạt xong, người đàn ông ấy liền bước đi, nhưng ngay sau đó Châu Tử Du đã vội trầm tiếng cất lời:
“Nếu đã hối hận thì ly hôn đi. Tôi cũng cảm thấy ân hận khi trót dại tin vào lời nói ong bướm, xảo trá của anh rồi.”
Những gì Châu Tử Du vừa nói, như một mũi tên vô tình bắn trúng trái tim lạnh lẽo của người đàn ông. Tay anh đang siết chặt thành quyền, cơn giận đạt đến mức làm nắm đấm của anh run lên, nhưng cuối cùng Huyết Ảnh Long vẫn dằn xuống, trước khi đi còn cất lời tàn độc.
“Vậy thì cả đời này cô càng phải sống trong hối hận.”
Khi câu nói ấy kết thúc, Huyết Ảnh Long mới tiếp tục bước đi. Đến lúc, cửa phòng khép lại thì giọt nước mắt suốt khoảnh khắc đè nén trên đôi mi cô gái mới lặng lẽ tuôn rơi.
Thật ra, mạnh mẽ chỉ là vỏ bọc trá hình bên ngoài. Chứ có cô gái nào lại không yếu đuối, đặc biệt là lúc tình yêu ngang trái.
Châu Tử Du lần đầu tiên bật khóc vì một người đàn ông, nhưng kẻ đó cũng chính là mối tình đầu của cô.
Ngày hạnh phúc chưa trọn vẹn bao lâu, thì biến cố từ đâu lại ập tới, mà chính cô cũng không hề hiểu rõ.
Lặng người, hướng mắt nhìn ra ánh trăng mờ bên ngoài. Châu Tử Du đưa tay gạt đi nước mắt, tự nhủ lòng rồi sáng mai sẽ ổn.
Không yêu nữa, thì không yêu. Nếu đã không hợp thì dừng lại ngay từ đầu sẽ tốt hơn, trước khi lún sâu vào vũng lầy đau khổ.
Cô cũng không ân hận nữa, mà sẽ xem như chưa từng bắt đầu một điều gì đó tốt đẹp với họ. Vẫn tự nhủ lòng, rồi cuộc hôn nhân này sẽ sớm ngày chấm dứt.
Sáng mai, khi bình minh ló dạng. Mở mắt ra, cô vẫn là một Châu Tử Du kiên cường, bất khuất.
Sáng hôm sau…
Mặt trời vừa nhấp nhô phía dưới chân trời, Châu Tử Du đã có mặt trong phòng bếp. Hôm nay cô đột ngột siêng năng nên chuẩn bị một bữa sáng vô cùng tươm tất.
Nhưng thật ra, cả đêm qua cô đâu có ngủ. Nghĩ là một chuyện, nhưng thực tế thì lại luôn luôn phũ phàng mà. Đâu phải nói hết yêu là hết yêu.
Miệng nói quên, nhưng sáng đã lo cho ai kia nên tự thân xuống bếp chuẩn bị điểm tâm. Vì cô biết bản thân cũng có một phần lỗi, anh nặng lời 10 thì cô cũng đâu chịu nhún nhường.
Lúc 6 giờ sáng, Đàm Mộng Uyên cũng bất ngờ có mặt tại phòng bếp. Thế là hai người phụ nữ vô tình chạm mặt, và dĩ nhiên họ sẽ như nước với lửa.
Tuy Châu Tử Du chẳng mảy may đến cô em gái nuôi này của chồng mình, nhưng Đàm Mộng Uyên thì lại có tâm tư muốn buôn chuyện, nên đã cao giọng cất lời:
“Chậc chậc,… đêm qua chắc có người mất ngủ cả đêm, nên sáng nay mới dậy sớm thế này. Mà tối qua, anh Long cũng mất ngủ, làm hại tới giờ vẫn chưa thể xuống khỏi giường nữa.”
[Là Châu Tử Du.]
Nghe xong câu trả lời từ đối phương, Huyết Ảnh Long càng thêm xuống sắc.
Có những thứ chỉ nhìn bằng mắt, chưa chắc đã là sự thật. Nhưng nếu đến chính tai cũng nghe thấy thì có muốn phủ nhận, cũng khó lòng chấp nhận.
Từ sau khi xem được đoạn clip trong USB của Huyết Quân mang tới. Huyết Ảnh Long đã không hề tin người phụ nữ lõa lồ trong clip đó là Châu Tử Du, cô gái mà anh đem lòng yêu thương.
Sau đó, anh còn cho người điều tra khách sạn nơi cô gái đó đã đến, nhưng thật không ngờ loạt thông tin tìm được, kẻ đã đặt phòng lại là người con gái mình yêu.
Lẽ nào anh đã nhìn lầm người? Yêu luôn một kẻ lẳng lơ chẳng ra gì hay sao?
Cô gái đó, từ sắc vóc, khuôn mặt, cả mái tóc, quần áo và trang sức đều giống Châu Tử Du như đúc. Anh có muốn không tin cũng khó.
3 giờ sáng, sau khi uống không ít rượu vào người. Huyết Ảnh Long mới loạng choạng trở về phòng, mặc dù trước đó chính anh đã nói, đêm nay sẽ không về.
*Cạch.
Màn đêm yên tĩnh, âm thanh từ phía cánh cửa bất chợt vang lên, khiến người con gái đang nằm trên giường vô tình nhận ra sự xuất hiện của ai đó, nhưng cô không hề có lấy bất cứ một động thái nào.
Châu Tử Du vẫn nằm nghiêng như vậy, sau đó nhắm mắt vờ như đã ngủ.
Nếu có ai thắc mắc rằng, từ khi trở về phòng đến giờ, người con gái này có khóc hay không? Thì câu trả lời chính là không, nên bây giờ tâm cô vẫn tỉnh như thường.
Trong khi đó, Huyết Ảnh Long đã đến ngồi trên sofa, đối diện là giường ngủ và hình ảnh của người con gái ấy.
Men rượu, làm đầu anh đau nhức. Cả hơi thở phả ra cũng nồng nặc hơi cồn, khiến chính anh cũng phải khó chịu. Nhưng có một thứ khác đang làm tâm trạng của anh tệ hơn bao giờ hết, và ngôn ngữ mà anh đang phải đánh vần là hai từ kiên nhẫn và bình tĩnh.
Lấy ra bao thuốc lá hạng cao cấp, anh lấy điếu đầu tiên, sau đó châm ngòi rồi rít lấy một hơi thật sâu.
Sau khi phả làn khói mờ đục ra khỏi miệng, anh ung dung ngã lưng tựa vào thành ghế sofa, lạnh lùng cất lời:
“Tối qua em ở đâu?”
Đáp lại câu hỏi của anh là một khoảng lặng. Tuy đã nghe, nhưng Châu Tử Du lại cố tình không trả lời.
Tính khí bướng bỉnh của cô như đang khiêu khích lòng nhẫn nại của anh.
“Châu Tử Du, tôi đang nói chuyện với em đấy.”
Huyết Ảnh Long ẩn nhẫn vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở. Lúc này, Châu Tử Du mới chịu mở mắt ra, nhưng cô cũng lạnh nhạt không kém khi cất lời:
“Anh hỏi vậy là có ý gì? Tôi mới đi có một đêm mà anh đã giở thói suy nghĩ sâu xa rồi sao?”
Bấy giờ, người đàn ông ấy chợt nhếch mép cười:
“Nếu người không có tâm tư đen tối thì sẽ không ai mang lòng nghi ngờ đối với mình. Một khi tôi đã hỏi, thì tất nhiên đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay rồi. Em đừng để sự kiên nhẫn và lòng vị tha của tôi không còn đủ dành cho em.”
Lúc này, Châu Tử Du cũng không nhịn được nữa mà bật người ngồi dậy, thẳng thắn đối mặt với người đàn ông ấy, đanh giọng chất vấn:
“Vậy nếu không đủ kiên nhẫn nữa thì anh sẽ làm gì? Rõ ràng người gây ra chuyện khó coi trước là anh. Tại sao thái độ của anh lại thay đổi, rốt cuộc anh xem tôi là cái gì mà dám để người phụ nữ khác ngang nhiên gần gũi anh ngay trước mặt tôi?”
“Thế sau lưng tôi em đã làm ra những chuyện bẩn thỉu gì? Tại sao em không tự nhìn lại lương tâm của mình đi.”
Huyết Ảnh Long lần đầu tiên nổi giận trước mặt người con gái mình yêu, khiến cô nhất thời ngây ra, vì nào hiểu những gì anh vừa nói, thì lúc này người đàn ông ấy đã dập tắt điếu thuốc rồi đứng dậy.
Anh dùng đôi mắt lạnh lùng tột cùng nhìn thẳng vào mặt cô, rồi nói:
“28 năm qua, sai lầm lớn nhất của tôi chính là một lần ngu dại nói lời yêu em.”
Nặng lời lạnh nhạt xong, người đàn ông ấy liền bước đi, nhưng ngay sau đó Châu Tử Du đã vội trầm tiếng cất lời:
“Nếu đã hối hận thì ly hôn đi. Tôi cũng cảm thấy ân hận khi trót dại tin vào lời nói ong bướm, xảo trá của anh rồi.”
Những gì Châu Tử Du vừa nói, như một mũi tên vô tình bắn trúng trái tim lạnh lẽo của người đàn ông. Tay anh đang siết chặt thành quyền, cơn giận đạt đến mức làm nắm đấm của anh run lên, nhưng cuối cùng Huyết Ảnh Long vẫn dằn xuống, trước khi đi còn cất lời tàn độc.
“Vậy thì cả đời này cô càng phải sống trong hối hận.”
Khi câu nói ấy kết thúc, Huyết Ảnh Long mới tiếp tục bước đi. Đến lúc, cửa phòng khép lại thì giọt nước mắt suốt khoảnh khắc đè nén trên đôi mi cô gái mới lặng lẽ tuôn rơi.
Thật ra, mạnh mẽ chỉ là vỏ bọc trá hình bên ngoài. Chứ có cô gái nào lại không yếu đuối, đặc biệt là lúc tình yêu ngang trái.
Châu Tử Du lần đầu tiên bật khóc vì một người đàn ông, nhưng kẻ đó cũng chính là mối tình đầu của cô.
Ngày hạnh phúc chưa trọn vẹn bao lâu, thì biến cố từ đâu lại ập tới, mà chính cô cũng không hề hiểu rõ.
Lặng người, hướng mắt nhìn ra ánh trăng mờ bên ngoài. Châu Tử Du đưa tay gạt đi nước mắt, tự nhủ lòng rồi sáng mai sẽ ổn.
Không yêu nữa, thì không yêu. Nếu đã không hợp thì dừng lại ngay từ đầu sẽ tốt hơn, trước khi lún sâu vào vũng lầy đau khổ.
Cô cũng không ân hận nữa, mà sẽ xem như chưa từng bắt đầu một điều gì đó tốt đẹp với họ. Vẫn tự nhủ lòng, rồi cuộc hôn nhân này sẽ sớm ngày chấm dứt.
Sáng mai, khi bình minh ló dạng. Mở mắt ra, cô vẫn là một Châu Tử Du kiên cường, bất khuất.
Sáng hôm sau…
Mặt trời vừa nhấp nhô phía dưới chân trời, Châu Tử Du đã có mặt trong phòng bếp. Hôm nay cô đột ngột siêng năng nên chuẩn bị một bữa sáng vô cùng tươm tất.
Nhưng thật ra, cả đêm qua cô đâu có ngủ. Nghĩ là một chuyện, nhưng thực tế thì lại luôn luôn phũ phàng mà. Đâu phải nói hết yêu là hết yêu.
Miệng nói quên, nhưng sáng đã lo cho ai kia nên tự thân xuống bếp chuẩn bị điểm tâm. Vì cô biết bản thân cũng có một phần lỗi, anh nặng lời 10 thì cô cũng đâu chịu nhún nhường.
Lúc 6 giờ sáng, Đàm Mộng Uyên cũng bất ngờ có mặt tại phòng bếp. Thế là hai người phụ nữ vô tình chạm mặt, và dĩ nhiên họ sẽ như nước với lửa.
Tuy Châu Tử Du chẳng mảy may đến cô em gái nuôi này của chồng mình, nhưng Đàm Mộng Uyên thì lại có tâm tư muốn buôn chuyện, nên đã cao giọng cất lời:
“Chậc chậc,… đêm qua chắc có người mất ngủ cả đêm, nên sáng nay mới dậy sớm thế này. Mà tối qua, anh Long cũng mất ngủ, làm hại tới giờ vẫn chưa thể xuống khỏi giường nữa.”