Chương 37: 25 năm trói buộc
Huyết Ảnh Long mang tâm tình như chó giẫm phải đuôi, hùng hổ quay trở về Huyết gia gặp mặt Huyết Vương Bá và Huyết Quân, họ là hai đàn ông quyền lực, và cũng là người trói buộc anh vào cuộc sống tràn đầy hận thù hiện tại.
“Những gì ông nói với Đàm Mộng Uyên là sao? Lẽ nào hai người đã quên mất những gì tôi nói trước đó?”
Người đàn ông mang âm giọng lạnh lùng đến cực độ để chất vấn hai bậc trưởng bối của mình.
Bầu không khí giữa ba người, hiển nhiên đang vô cùng căng thẳng. Bấy giờ, Huyết Vương Bá cũng lên tiếng:
“Đúng là ông nội từng nói rằng sẽ không xen vào chuyện tình cảm của cháu. Nhưng gần đây ông đã xem được một số thứ không sạch sẽ có liên quan tới người con gái đó, cho nên giới hạn cuối cùng của ông chỉ có thể là một tháng sau. Nếu sau một tháng, cô ta mang thai và kết quả giám định ADN đúng thật là con cháu của nhà họ Huyết thì ông sẽ xem như chưa có gì xảy ra.”
Đúng là một tràn văn hết sức nực cười và vô lý chưa từng có, khiến Huyết Ảnh Long cũng thản nhiên bật cười.
Anh giương đôi mắt trào phúng nhìn ba rồi sang ông nội của mình, chẳng nể nang, liền nói:
“Cô ấy là vợ của tôi, hai người lấy quyền gì quản?”
“Là vợ của con, nhưng cũng là dâu của nhà họ Huyết. Chúng ta không thể dựa vào những lời nói vô căn cứ của con mà tin rằng cô ta trong sạch. Huống chi ba đã cho người điều tra rồi, người đăng ký căn phòng trong khách sạn đó đích thị là Châu Tử Du.”
“Vậy thì sao? Vợ tôi, tôi có quyền dung túng, kể cả cô ấy có làm điều gì sai trái. Các người không có quyền động vào người phụ nữ của tôi.”
Gạt bỏ những gì Huyết Quân vừa nói một cách dứt khoát. Sau đó, Huyết Ảnh Long đã đứng dậy, quay lưng đi.
“Vốn dĩ ông nội sẽ châm chước cho qua chuyện này, nếu như cháu không vì cô ta mà lơ là tổ chức. Tại sao cháu tự ý tạm ngưng tất cả các hoạt động vận chuyển hàng hóa mà không hề thông qua ý kiến của ba cháu?”
Huyết Ảnh Long đã dừng bước, sau những gì Huyết Vương Bá vừa nói.
Anh mang gương mặt vô cảm, lạnh lùng, quay lại nhìn người ông cao quý của mình và cũng là người đã ràng buộc anh suốt 25 năm qua, chính xác là khi mẹ anh vừa qua đời không bao lâu.
Lời nói dự bị sẽ rất khó nghe, nhưng người đàn ông ấy vẫn nói:
“Dĩ nhiên là vì tôi chán cái cuộc sống nằm trong khuôn khổ này rồi. Chẳng những tôi muốn dừng lại việc vận chuyển mà còn muốn dẹp luôn cái tổ chức chết tiệt này. 25 năm trói buộc, là quá đủ rồi ông nội à!”
Huyết Vương Bá nhếch mép cười thâm độc:
“Chỉ vì một người đàn bà thôi sao?”
Câu nói của ông, đi cùng là ánh mắt sắc bén đang liếc nhìn về phía Huyết Quân, như muốn ngầm nhắc lại chuyện gì đó, mà lúc này Huyết Quân cũng chột dạ. Chỉ có Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên bình thản đáp:
“Miễn sao tôi cảm thấy xứng đáng là được.”
“Nghĩa là cháu nhất quyết vì cô ta mà muốn rửa tay gác kiếm, không can vào thế sự của Huyết gia?”
“Được vậy thì càng tốt. Nhưng hai người đừng nghĩ tới chuyện động vào cô ấy, đừng khiến người mang cùng dòng máu phải dí súng vào nhau.”
Ung dung nói xong, Huyết Ảnh Long lại quay lưng. Nhưng Huyết Vương Bá vẫn còn lời muốn nói:
“Cháu có thể từ bỏ, và cũng đồng nghĩa với việc mẹ cháu sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế gian này.”
Một lời nói của Huyết Vương Bá khiến cả người Huyết Ảnh Long bất động.
Mẹ của anh chẳng phải đã mất cách đây 25 năm rồi sao? Tại sao lúc này, ông nội anh lại bất ngờ nhắc tới bà ấy, lẽ nào trong chuyện này còn tồn tại bí mật gì mà anh chưa từng được biết?
“Ba à, chuyện này…”
Huyết Quân định nói gì đó, nhưng lại bị Huyết Vương Bá nhanh chóng giơ tay ra hiệu nên giữ im lặng. Để ông có thể lắng nghe câu hỏi của đứa cháu trai đích tử sẽ thốt ra.
Quả thật, Huyết Ảnh Long đã quay lại. Giương ánh mắt lạnh lùng, ngờ vực nhìn người ông cao cao tại thượng của mình, rồi trầm giọng cất lời:
“Những gì ông vừa nói có ý gì?”
Bầu không khí đang vô cùng căng thẳng. Nhưng Huyết Vương Bá lại thong thả vô cùng, ông rít lấy một hơi thuốc xì gà, sau đó từ tốn giải bày:
“Có phải cháu luôn thắc mắc về cái chết của mẹ mình, và phần mộ của bà ấy nằm ở đâu đúng không? Chuyện đã đến nước này rồi thì ông cũng sẽ nói thật cho cháu biết.”
“Thật ra 25 năm trước, chính mẹ con là người đã ngăn cản, không cho con tham gia vào chuyện thế sự của Huyết gia. Cô ta không muốn con chịu huấn luyện trở thành một người lạnh lùng, tàn độc, nên cứ ngày ngày đêm đêm ra sức ngăn cản. Thấy vậy, ta đã bắt nhốt mẹ con vào một căn biệt thự riêng, cô lập hoàn toàn. Thậm chí để con có thể chú tâm vào việc rèn luyện bản tính, ta còn cất công tạo dựng hiện trường đám tang, khiến con tin rằng, đời mình đã thật sự mất mẹ. Lẽ ra, ta định mang chuyện này cất giấu đến khi mẹ con qua đời thì sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ như mọi chuyện không thể như ý muốn của ta rồi. Có trách, thì phải trách mẹ con sống quá tình cảm, con người lại thanh cao, chính trực, thật không phù hợp với bối cảnh của gia tộc ta.”
Thái độ của Huyết Vương Bá khi nhắc lại tội ác của mình là bằng một giọng điệu lạnh lùng, vô cảm.
Trong khi đó, bàn tay của Huyết Ảnh Long đã siết chặt thành đường quyền, và còn nổi đầy gân xanh.
Anh không thể ngờ rằng chính gia đình của mình lại che giấu một bí mật kinh khủng như thế này.
Cái gì mà mẹ anh mất vì tai nạn, gì mà mộ phần lưu lạc do nhiều năm không thăm viếng? Hóa ra tất cả chỉ là một trò lừa bịp tàn ác do chính người ông cao quý của anh bày ra.
Còn ba anh, chắc cũng chỉ là một con người hèn nhát, nên mới trơ mắt nhìn vợ mình bị đẩy vào địa ngục trần gian, 25 năm qua sống trong khổ sở.
Mắt phượng của người đàn ông giờ đây đỏ hoe như in hằn máu lửa, sự tàn khốc trong ánh mắt ấy đang hướng thẳng về phía Huyết Vương Bá. Sau bao giây phút cố gắng giữ bình tĩnh, anh mới có thể trầm khàn cất giọng:
“Ông giam bà ấy ở đâu?”
“Hahaha…”
Bỗng nhiên Huyết Vương Bá bật cười thành tiếng, rõ là đang chế giễu người đàn ông ấy.
“Cháu nghĩ ta sẽ dễ dàng cho mẹ con cháu đoàn tụ, khi mà ông đây chưa đạt được mục đích của mình sao?”
Nắm đấm trong tay Huyết Ảnh Long đang run lên, từng thớ thịt, cơ bắp đang giật giật vì phẫn nộ đã lên đến đỉnh điểm, nhưng vì đại cuộc mà buộc lòng phải nhẫn nhịn.
Anh nghiến răng, gằng giọng hỏi:
“Ông muốn gì?”
“Tất nhiên ta muốn cháu tiếp tục duy trì tổ chức của Huyết gia. Đừng vì một chút lí do vớ vẩn liên quan tới phụ nữ mà từ bỏ trách nhiệm. Chỉ cần cháu toàn tâm toàn lực lãnh đạo thật tốt, thì sẽ chẳng có bất cứ một rủi ro nào xảy ra cả.”
“Vậy thì phải xem ông có dám cho tôi gặp lại mẹ mình không đã.”
“Những gì ông nói với Đàm Mộng Uyên là sao? Lẽ nào hai người đã quên mất những gì tôi nói trước đó?”
Người đàn ông mang âm giọng lạnh lùng đến cực độ để chất vấn hai bậc trưởng bối của mình.
Bầu không khí giữa ba người, hiển nhiên đang vô cùng căng thẳng. Bấy giờ, Huyết Vương Bá cũng lên tiếng:
“Đúng là ông nội từng nói rằng sẽ không xen vào chuyện tình cảm của cháu. Nhưng gần đây ông đã xem được một số thứ không sạch sẽ có liên quan tới người con gái đó, cho nên giới hạn cuối cùng của ông chỉ có thể là một tháng sau. Nếu sau một tháng, cô ta mang thai và kết quả giám định ADN đúng thật là con cháu của nhà họ Huyết thì ông sẽ xem như chưa có gì xảy ra.”
Đúng là một tràn văn hết sức nực cười và vô lý chưa từng có, khiến Huyết Ảnh Long cũng thản nhiên bật cười.
Anh giương đôi mắt trào phúng nhìn ba rồi sang ông nội của mình, chẳng nể nang, liền nói:
“Cô ấy là vợ của tôi, hai người lấy quyền gì quản?”
“Là vợ của con, nhưng cũng là dâu của nhà họ Huyết. Chúng ta không thể dựa vào những lời nói vô căn cứ của con mà tin rằng cô ta trong sạch. Huống chi ba đã cho người điều tra rồi, người đăng ký căn phòng trong khách sạn đó đích thị là Châu Tử Du.”
“Vậy thì sao? Vợ tôi, tôi có quyền dung túng, kể cả cô ấy có làm điều gì sai trái. Các người không có quyền động vào người phụ nữ của tôi.”
Gạt bỏ những gì Huyết Quân vừa nói một cách dứt khoát. Sau đó, Huyết Ảnh Long đã đứng dậy, quay lưng đi.
“Vốn dĩ ông nội sẽ châm chước cho qua chuyện này, nếu như cháu không vì cô ta mà lơ là tổ chức. Tại sao cháu tự ý tạm ngưng tất cả các hoạt động vận chuyển hàng hóa mà không hề thông qua ý kiến của ba cháu?”
Huyết Ảnh Long đã dừng bước, sau những gì Huyết Vương Bá vừa nói.
Anh mang gương mặt vô cảm, lạnh lùng, quay lại nhìn người ông cao quý của mình và cũng là người đã ràng buộc anh suốt 25 năm qua, chính xác là khi mẹ anh vừa qua đời không bao lâu.
Lời nói dự bị sẽ rất khó nghe, nhưng người đàn ông ấy vẫn nói:
“Dĩ nhiên là vì tôi chán cái cuộc sống nằm trong khuôn khổ này rồi. Chẳng những tôi muốn dừng lại việc vận chuyển mà còn muốn dẹp luôn cái tổ chức chết tiệt này. 25 năm trói buộc, là quá đủ rồi ông nội à!”
Huyết Vương Bá nhếch mép cười thâm độc:
“Chỉ vì một người đàn bà thôi sao?”
Câu nói của ông, đi cùng là ánh mắt sắc bén đang liếc nhìn về phía Huyết Quân, như muốn ngầm nhắc lại chuyện gì đó, mà lúc này Huyết Quân cũng chột dạ. Chỉ có Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên bình thản đáp:
“Miễn sao tôi cảm thấy xứng đáng là được.”
“Nghĩa là cháu nhất quyết vì cô ta mà muốn rửa tay gác kiếm, không can vào thế sự của Huyết gia?”
“Được vậy thì càng tốt. Nhưng hai người đừng nghĩ tới chuyện động vào cô ấy, đừng khiến người mang cùng dòng máu phải dí súng vào nhau.”
Ung dung nói xong, Huyết Ảnh Long lại quay lưng. Nhưng Huyết Vương Bá vẫn còn lời muốn nói:
“Cháu có thể từ bỏ, và cũng đồng nghĩa với việc mẹ cháu sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế gian này.”
Một lời nói của Huyết Vương Bá khiến cả người Huyết Ảnh Long bất động.
Mẹ của anh chẳng phải đã mất cách đây 25 năm rồi sao? Tại sao lúc này, ông nội anh lại bất ngờ nhắc tới bà ấy, lẽ nào trong chuyện này còn tồn tại bí mật gì mà anh chưa từng được biết?
“Ba à, chuyện này…”
Huyết Quân định nói gì đó, nhưng lại bị Huyết Vương Bá nhanh chóng giơ tay ra hiệu nên giữ im lặng. Để ông có thể lắng nghe câu hỏi của đứa cháu trai đích tử sẽ thốt ra.
Quả thật, Huyết Ảnh Long đã quay lại. Giương ánh mắt lạnh lùng, ngờ vực nhìn người ông cao cao tại thượng của mình, rồi trầm giọng cất lời:
“Những gì ông vừa nói có ý gì?”
Bầu không khí đang vô cùng căng thẳng. Nhưng Huyết Vương Bá lại thong thả vô cùng, ông rít lấy một hơi thuốc xì gà, sau đó từ tốn giải bày:
“Có phải cháu luôn thắc mắc về cái chết của mẹ mình, và phần mộ của bà ấy nằm ở đâu đúng không? Chuyện đã đến nước này rồi thì ông cũng sẽ nói thật cho cháu biết.”
“Thật ra 25 năm trước, chính mẹ con là người đã ngăn cản, không cho con tham gia vào chuyện thế sự của Huyết gia. Cô ta không muốn con chịu huấn luyện trở thành một người lạnh lùng, tàn độc, nên cứ ngày ngày đêm đêm ra sức ngăn cản. Thấy vậy, ta đã bắt nhốt mẹ con vào một căn biệt thự riêng, cô lập hoàn toàn. Thậm chí để con có thể chú tâm vào việc rèn luyện bản tính, ta còn cất công tạo dựng hiện trường đám tang, khiến con tin rằng, đời mình đã thật sự mất mẹ. Lẽ ra, ta định mang chuyện này cất giấu đến khi mẹ con qua đời thì sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ như mọi chuyện không thể như ý muốn của ta rồi. Có trách, thì phải trách mẹ con sống quá tình cảm, con người lại thanh cao, chính trực, thật không phù hợp với bối cảnh của gia tộc ta.”
Thái độ của Huyết Vương Bá khi nhắc lại tội ác của mình là bằng một giọng điệu lạnh lùng, vô cảm.
Trong khi đó, bàn tay của Huyết Ảnh Long đã siết chặt thành đường quyền, và còn nổi đầy gân xanh.
Anh không thể ngờ rằng chính gia đình của mình lại che giấu một bí mật kinh khủng như thế này.
Cái gì mà mẹ anh mất vì tai nạn, gì mà mộ phần lưu lạc do nhiều năm không thăm viếng? Hóa ra tất cả chỉ là một trò lừa bịp tàn ác do chính người ông cao quý của anh bày ra.
Còn ba anh, chắc cũng chỉ là một con người hèn nhát, nên mới trơ mắt nhìn vợ mình bị đẩy vào địa ngục trần gian, 25 năm qua sống trong khổ sở.
Mắt phượng của người đàn ông giờ đây đỏ hoe như in hằn máu lửa, sự tàn khốc trong ánh mắt ấy đang hướng thẳng về phía Huyết Vương Bá. Sau bao giây phút cố gắng giữ bình tĩnh, anh mới có thể trầm khàn cất giọng:
“Ông giam bà ấy ở đâu?”
“Hahaha…”
Bỗng nhiên Huyết Vương Bá bật cười thành tiếng, rõ là đang chế giễu người đàn ông ấy.
“Cháu nghĩ ta sẽ dễ dàng cho mẹ con cháu đoàn tụ, khi mà ông đây chưa đạt được mục đích của mình sao?”
Nắm đấm trong tay Huyết Ảnh Long đang run lên, từng thớ thịt, cơ bắp đang giật giật vì phẫn nộ đã lên đến đỉnh điểm, nhưng vì đại cuộc mà buộc lòng phải nhẫn nhịn.
Anh nghiến răng, gằng giọng hỏi:
“Ông muốn gì?”
“Tất nhiên ta muốn cháu tiếp tục duy trì tổ chức của Huyết gia. Đừng vì một chút lí do vớ vẩn liên quan tới phụ nữ mà từ bỏ trách nhiệm. Chỉ cần cháu toàn tâm toàn lực lãnh đạo thật tốt, thì sẽ chẳng có bất cứ một rủi ro nào xảy ra cả.”
“Vậy thì phải xem ông có dám cho tôi gặp lại mẹ mình không đã.”