Chương 4: Tôi cho cô nằm trên (H+)
Nghe nói, đối với cô thì Huyết Ảnh Long anh sẽ xử khác, trong lòng Châu Tử Du liền hiện lên hi vọng.
Lúc này, anh ta lại nói:
"Để cô chết thì nhẹ nhàng quá rồi."
Nói xong, Huyết Ảnh Long liền vào tư thế lâm trận. Anh ta bắt lấy hai chân của cô gái gác lên vai mình. Sau đó, còn chưa kịp để Châu Tử Du phản ứng thì cái thứ dị vật to lớn, căng trướng kia đã ngang nhiên đâm thẳng vào khe suối nhỏ của cô.
"A...đau...đau quá..."
Lần đầu tiên của cô, cứ như vậy mà không còn nguyên vẹn nữa. Cái cảm giác đau đớn như banh da xé thịt khiến nước mắt tuôn ướt mi, vậy mà người đàn ông đó vẫn không hề dừng lại.
Mỗi lần anh ta đưa vũ khí đâm vào là cô vừa đau, vừa thốn tới tận rốn. Trong khi nơi đó của cô bé xíu, lại chật hẹp vô cùng, thì cái thứ vật thể không xương kia vừa to lại còn dài. Mỗi một cú thúc khiến cô đau đến ứa ra nước mắt.
Vì quá đau, nên cô buộc phải lên tiếng:
"Tôi đau quá...anh dừng lại đi...mau ra ngoài đi, tôi xin anh..."
Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên giữ im lặng, cứ như không hề nghe thấy lời cầu xin của cô gái. Anh ta càng đâm thì càng hăng, mặc cho Châu Tử Du đang đau đớn quằn quại.
Cảm giác lần đầu tiên bị "phá rào" không phải là sướng mà là đau, đau đến mức không kịp thở, mồ hôi thì rịn ra xuyên suốt, nhưng vẫn không thể làm gì khác, vì hai chân của cô đã bị anh ta cố định trên vai. Châu Tử Du chỉ có thể bấu lấy drap trải giường mà cắn răng chịu đựng.
Dưới tác động của xuân dược, cộng thêm bản tính ham muốn của một nam nhân cấm dục 28 năm cùng lúc bùng nổ, khiến Huyết Ảnh Long không thể nào tiết chế.
Anh đang vận động bằng cả tốc lực, mồ hôi đã nhỏ giọt, nhưng thân thể tuyệt nhiên dẻo dai trong động tác "đóng gạch" bạn tình.
"A...tôi đau lắm rồi, không chịu được nữa, xin anh ra ngoài đi mà..."
Châu Tử Du nói trong nước mắt, cô còn phụ họa bằng cách lắc đầu, nhưng đối phương cứ như gỗ đá không nhúc nhích, anh ta càng đâm sâu thì cô càng đau đớn, cứ như vậy lần đầu tiên giao hợp kéo dài tận 30 phút thì cô gái đáng thương ấy mới được buông tha.
Cự long vừa rút ra khỏi mật đạo, chân cô được người đàn ông hạ xuống, Châu Tử Du ra sức thở lấy thở để, sau cơn tấn công cuồng ái của người đàn ông. Những tưởng đến đây là kết thúc, nhưng không.
Khi cô còn chưa kịp định thần, thì đôi môi non mềm lại bị anh ta chiếm đoạt. Nơi vòng một đang bị bàn tay hư hỏng kia xoa nắn tùy ý.
Bấy giờ, cô chỉ có thể đặt tay lên vòm ngực rắn chắc của đối phương mà ra sức xô đẩy, nhưng trăm lần như một, cô không thể đuổi được người đàn ông cường tráng đó ra xa cơ thể mình.
Sau nhiều lần nổ lực không thành, Châu Tử Du chỉ còn cách buông xuôi tất cả. Cô không phản kháng, kể cả là đã thả lỏng để người đàn ông kia muốn làm gì thì làm.
Dù sao cô bây giờ đã là vợ của người ta, bổn phận phục tùng chuyện chăn gối hằng đêm là lẽ thường tình.
Nhưng, anh ta có thể nhẹ hơn không? Nơi đó của cô thật sự quá đau. Ai bảo "yêu" là sướng, cô thấy ngoài đau đớn và mệt nhọc ra thì có gì là sung sướng hơn đâu?
Lúc này, thấy Châu Tử Du không phản ứng gì nữa nên Huyết Ảnh Long đã dừng lại.
Anh ta cau mày nhìn vào khuôn mặt thanh tú đang chịu đựng ủy khuất dưới ánh trăng. Sau vài giây im lặng, Huyết Ảnh Long đã cất lời:
"Thực hiện nghĩa vụ của một người vợ thì khó chịu lắm sao?"
"Tôi biết việc mình phải làm, nhưng anh mạnh như vậy có biết tôi đau lắm không?"
Như nắng hạn gặp mưa sa, nỗi lòng được chạm nhẹ, Châu Tử Du liền buông lời oán thán trong nước mắt. Cô còn nằm quay lưng về phía anh ta, làm Huyết Ảnh Long thoáng nhoẻn cười.
Mọi hoạt động tạm thời được đình chỉ. Châu Tử Du tinh nghịch, thấy thời cơ chạy thoát đã tới thì liền bật người ngồi dậy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy xuống khỏi giường, nhưng lại là lần thứ n bị Huyết Ảnh Long tóm gọn.
Anh ta ôm ngang eo cô, ấn ngược trở xuống giường ngủ, sau đó bắt lấy hai cánh tay cô giơ lên đầu, cố thủ không cho chống cự, rồi thì anh ta mới nhàn nhã cất lời:
"Cô cũng gian xảo khá lắm. Nhưng đã vào đây thì làm sao có thể chạy thoát?"
Bấy giờ, Châu Tử Du lại thẳng thừng đáp trả:
"Dĩ nhiên tôi không thể chạy thoát khỏi một con cọp dữ tợn, đói khát như anh. Tôi chỉ muốn trốn khỏi cái khoảnh khắc đáng sợ này thôi, anh làm tôi đau."
"Nếu tôi làm cô đau, vậy thì cô "làm" đi. Tôi cho cô nằm trên, tự ý tự tung tự tác."
Đi kèm câu nói là nụ cười đểu cán của một người đàn ông ngạo mạn, khiến Châu Tử Du chỉ biết trơ mắt ấm ức nhìn anh.
Nếu đã không thể chạy thoát, thôi thì nằm kèo trên biết đâu sẽ tốt hơn là nằm dưới cho người ta tùy tiện phóng túng.
Nghĩ xong, Châu Tử Du liền nói:
"Được, vậy thì anh nằm xuống đi."
Thấy cô nàng này có cá tính như vậy, Huyết Ảnh Long lại cười, và hôm nay cũng là lần đầu tiên anh cười nhiều như thế, cũng chính Châu Tử Du là người đầu tiên khiến anh mỉm cười thích thú.
Dù đang trong giây phút cao trào, nhưng lúc này Huyết Ảnh Long lại không vội. Sau khi nhếch mép cười xong, anh ta đã nắm tay Châu Tử Du, kéo cô tới chiếc tủ màu đen trong phòng.
Bề ngoài chiếc tủ không có bất cứ tay nắm cửa nào, nhưng khi Huyết Ảnh Long đặt bàn tay vào một vị trí cố định từ trước, thì chiếc tủ ấy lại tự động mở ra một cánh cửa, mà những vật dụng bên trong lại khiến Châu Tử Du sững sờ.
Bên trong chứa rất nhiều vũ khí, đặc biệt là súng. Nhưng Huyết Ảnh Long lại lấy ra chiếc còng số tám, lúc này Châu Tử Du đã có dự cảm chẳng lành.
"Anh...anh...định làm gì vậy?"
Và linh cảm của cô đã đúng. Vì vừa hỏi xong thì chiếc còng số tám ấy đã được còng vào tay cô, bên còn lại được còng vào tay Huyết Ảnh Long.
Giờ thì dù cô có chạy cùng trời cuối đất thì phía sau vẫn luôn có người đàn ông tàn bạo mang tên Huyết Ảnh Long bám sát.
Châu Tử Du như sụp đổ, cô chẳng thể biết được rồi chuyện gì sẽ đến tiếp theo.
"Đừng hoang mang, nếu cô không biết cách thì tôi sẽ chỉ. Có một điều cô nên nhớ rằng, tôi mang dòng máu của rồng, nên thích cảm giác mạnh."
Câu nói cuối cùng của người đàn ông khiến Châu Tử Du bất giác rùng mình.
Lúc này Huyết Ảnh Long đã quay trở lại giường ngủ và nằm xuống như lời Châu Tử Du đã nói, anh ta đắc ý cất lời:
"Thực hành đi!"
Lúc này, anh ta lại nói:
"Để cô chết thì nhẹ nhàng quá rồi."
Nói xong, Huyết Ảnh Long liền vào tư thế lâm trận. Anh ta bắt lấy hai chân của cô gái gác lên vai mình. Sau đó, còn chưa kịp để Châu Tử Du phản ứng thì cái thứ dị vật to lớn, căng trướng kia đã ngang nhiên đâm thẳng vào khe suối nhỏ của cô.
"A...đau...đau quá..."
Lần đầu tiên của cô, cứ như vậy mà không còn nguyên vẹn nữa. Cái cảm giác đau đớn như banh da xé thịt khiến nước mắt tuôn ướt mi, vậy mà người đàn ông đó vẫn không hề dừng lại.
Mỗi lần anh ta đưa vũ khí đâm vào là cô vừa đau, vừa thốn tới tận rốn. Trong khi nơi đó của cô bé xíu, lại chật hẹp vô cùng, thì cái thứ vật thể không xương kia vừa to lại còn dài. Mỗi một cú thúc khiến cô đau đến ứa ra nước mắt.
Vì quá đau, nên cô buộc phải lên tiếng:
"Tôi đau quá...anh dừng lại đi...mau ra ngoài đi, tôi xin anh..."
Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên giữ im lặng, cứ như không hề nghe thấy lời cầu xin của cô gái. Anh ta càng đâm thì càng hăng, mặc cho Châu Tử Du đang đau đớn quằn quại.
Cảm giác lần đầu tiên bị "phá rào" không phải là sướng mà là đau, đau đến mức không kịp thở, mồ hôi thì rịn ra xuyên suốt, nhưng vẫn không thể làm gì khác, vì hai chân của cô đã bị anh ta cố định trên vai. Châu Tử Du chỉ có thể bấu lấy drap trải giường mà cắn răng chịu đựng.
Dưới tác động của xuân dược, cộng thêm bản tính ham muốn của một nam nhân cấm dục 28 năm cùng lúc bùng nổ, khiến Huyết Ảnh Long không thể nào tiết chế.
Anh đang vận động bằng cả tốc lực, mồ hôi đã nhỏ giọt, nhưng thân thể tuyệt nhiên dẻo dai trong động tác "đóng gạch" bạn tình.
"A...tôi đau lắm rồi, không chịu được nữa, xin anh ra ngoài đi mà..."
Châu Tử Du nói trong nước mắt, cô còn phụ họa bằng cách lắc đầu, nhưng đối phương cứ như gỗ đá không nhúc nhích, anh ta càng đâm sâu thì cô càng đau đớn, cứ như vậy lần đầu tiên giao hợp kéo dài tận 30 phút thì cô gái đáng thương ấy mới được buông tha.
Cự long vừa rút ra khỏi mật đạo, chân cô được người đàn ông hạ xuống, Châu Tử Du ra sức thở lấy thở để, sau cơn tấn công cuồng ái của người đàn ông. Những tưởng đến đây là kết thúc, nhưng không.
Khi cô còn chưa kịp định thần, thì đôi môi non mềm lại bị anh ta chiếm đoạt. Nơi vòng một đang bị bàn tay hư hỏng kia xoa nắn tùy ý.
Bấy giờ, cô chỉ có thể đặt tay lên vòm ngực rắn chắc của đối phương mà ra sức xô đẩy, nhưng trăm lần như một, cô không thể đuổi được người đàn ông cường tráng đó ra xa cơ thể mình.
Sau nhiều lần nổ lực không thành, Châu Tử Du chỉ còn cách buông xuôi tất cả. Cô không phản kháng, kể cả là đã thả lỏng để người đàn ông kia muốn làm gì thì làm.
Dù sao cô bây giờ đã là vợ của người ta, bổn phận phục tùng chuyện chăn gối hằng đêm là lẽ thường tình.
Nhưng, anh ta có thể nhẹ hơn không? Nơi đó của cô thật sự quá đau. Ai bảo "yêu" là sướng, cô thấy ngoài đau đớn và mệt nhọc ra thì có gì là sung sướng hơn đâu?
Lúc này, thấy Châu Tử Du không phản ứng gì nữa nên Huyết Ảnh Long đã dừng lại.
Anh ta cau mày nhìn vào khuôn mặt thanh tú đang chịu đựng ủy khuất dưới ánh trăng. Sau vài giây im lặng, Huyết Ảnh Long đã cất lời:
"Thực hiện nghĩa vụ của một người vợ thì khó chịu lắm sao?"
"Tôi biết việc mình phải làm, nhưng anh mạnh như vậy có biết tôi đau lắm không?"
Như nắng hạn gặp mưa sa, nỗi lòng được chạm nhẹ, Châu Tử Du liền buông lời oán thán trong nước mắt. Cô còn nằm quay lưng về phía anh ta, làm Huyết Ảnh Long thoáng nhoẻn cười.
Mọi hoạt động tạm thời được đình chỉ. Châu Tử Du tinh nghịch, thấy thời cơ chạy thoát đã tới thì liền bật người ngồi dậy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy xuống khỏi giường, nhưng lại là lần thứ n bị Huyết Ảnh Long tóm gọn.
Anh ta ôm ngang eo cô, ấn ngược trở xuống giường ngủ, sau đó bắt lấy hai cánh tay cô giơ lên đầu, cố thủ không cho chống cự, rồi thì anh ta mới nhàn nhã cất lời:
"Cô cũng gian xảo khá lắm. Nhưng đã vào đây thì làm sao có thể chạy thoát?"
Bấy giờ, Châu Tử Du lại thẳng thừng đáp trả:
"Dĩ nhiên tôi không thể chạy thoát khỏi một con cọp dữ tợn, đói khát như anh. Tôi chỉ muốn trốn khỏi cái khoảnh khắc đáng sợ này thôi, anh làm tôi đau."
"Nếu tôi làm cô đau, vậy thì cô "làm" đi. Tôi cho cô nằm trên, tự ý tự tung tự tác."
Đi kèm câu nói là nụ cười đểu cán của một người đàn ông ngạo mạn, khiến Châu Tử Du chỉ biết trơ mắt ấm ức nhìn anh.
Nếu đã không thể chạy thoát, thôi thì nằm kèo trên biết đâu sẽ tốt hơn là nằm dưới cho người ta tùy tiện phóng túng.
Nghĩ xong, Châu Tử Du liền nói:
"Được, vậy thì anh nằm xuống đi."
Thấy cô nàng này có cá tính như vậy, Huyết Ảnh Long lại cười, và hôm nay cũng là lần đầu tiên anh cười nhiều như thế, cũng chính Châu Tử Du là người đầu tiên khiến anh mỉm cười thích thú.
Dù đang trong giây phút cao trào, nhưng lúc này Huyết Ảnh Long lại không vội. Sau khi nhếch mép cười xong, anh ta đã nắm tay Châu Tử Du, kéo cô tới chiếc tủ màu đen trong phòng.
Bề ngoài chiếc tủ không có bất cứ tay nắm cửa nào, nhưng khi Huyết Ảnh Long đặt bàn tay vào một vị trí cố định từ trước, thì chiếc tủ ấy lại tự động mở ra một cánh cửa, mà những vật dụng bên trong lại khiến Châu Tử Du sững sờ.
Bên trong chứa rất nhiều vũ khí, đặc biệt là súng. Nhưng Huyết Ảnh Long lại lấy ra chiếc còng số tám, lúc này Châu Tử Du đã có dự cảm chẳng lành.
"Anh...anh...định làm gì vậy?"
Và linh cảm của cô đã đúng. Vì vừa hỏi xong thì chiếc còng số tám ấy đã được còng vào tay cô, bên còn lại được còng vào tay Huyết Ảnh Long.
Giờ thì dù cô có chạy cùng trời cuối đất thì phía sau vẫn luôn có người đàn ông tàn bạo mang tên Huyết Ảnh Long bám sát.
Châu Tử Du như sụp đổ, cô chẳng thể biết được rồi chuyện gì sẽ đến tiếp theo.
"Đừng hoang mang, nếu cô không biết cách thì tôi sẽ chỉ. Có một điều cô nên nhớ rằng, tôi mang dòng máu của rồng, nên thích cảm giác mạnh."
Câu nói cuối cùng của người đàn ông khiến Châu Tử Du bất giác rùng mình.
Lúc này Huyết Ảnh Long đã quay trở lại giường ngủ và nằm xuống như lời Châu Tử Du đã nói, anh ta đắc ý cất lời:
"Thực hành đi!"