Chương 41: Xem như trò đùa
Chưa bao giờ Huyết Ảnh Long trở về nhà mà trong lòng nặng trĩu như bây giờ.
Lúc đi ngang phòng bếp, anh đã thấy Châu Tử Du ngồi chờ bên trong, trên bàn còn bày biện rất nhiều món ngón, nhưng tâm trạng vốn vô cùng tệ nên anh làm gì nuốt trôi.
Cứ thế, anh chỉ buồn bã nhìn qua cô một cái, rồi thẳng bước tiến vào thang máy, trước ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn khó hiểu của Châu Tử Du.
“Haizz… Xem ra anh Long đã ngán cô tới tận cổ họng rồi. Vậy mà vẫn cứ mặt dày không chịu lui. Chứ nếu tôi mà như cô thì đã sớm ly hôn, giải thoát cho bản thân.”
Nghe thấy Đàm Mộng Uyên ngồi gần đó cất giọng mỉa mai, Châu Tử Du liền chuyển mắt sắc lẻm nhìn sang cô ta, mạnh mẽ đáp:
“Còn tôi, nếu mà là cô thì đã sớm rời khỏi đây, chứ không phải mặt dày mày dạn ở đây cản trở vợ chồng nhà người ta, suốt ngày mở miệng ra là cứ muốn chia rẽ người khác. Vô sỉ đến không chịu được.”
“Châu Tử Du, cô…”
“Tôi sao hả? Cô nên nhớ, dựa theo vai vế tôi vẫn lớn hơn cô một bậc.”
Đàm Mộng Uyên bị những màn đáp trả của Châu Tử Du chọc tức đỏ mặt, nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô ấy ngang nhiên quay lưng bỏ đi.
Cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó lại nhếch mép cười khinh:
“Để tôi xem, cô còn ngông cuồng được bao lâu.”
…
Châu Tử Du mang theo tâm trạng khó hiểu lên phòng tìm Huyết Ảnh Long, thì lại thấy anh đang trầm mặc đứng một mình ngoài ban công, vừa hưởng gió trời, vừa nhâm nhi thưởng thức rượu.
Cô nhẹ bước đến gần anh, khẽ khàng hỏi:
“Sao anh không xuống ăn tối? Tại trong người không khỏe, hay công việc có vấn đề gì khiến tâm trạng anh bị ảnh hưởng?”
“Đúng là tâm trạng anh không tốt.”
Nghe vậy, Châu Tử Du liền chủ động ôm người đàn ông ấy. Có vẻ như cô đã hoàn toàn chấp nhận việc bản thân và con tim từ nay sẽ trao trọn cho anh, nên không còn muốn hơn thua, tranh biện trẻ con như mọi khi nữa.
Giọng nói thanh khiết, dịu dàng vang lên sau đó:
“Có thể tâm sự với em được không? Như vậy tâm trạng sẽ khá hơn.”
“Vậy sao?”
Đột nhiên Huyết Ảnh Long nhoẻn miệng cười nhạt, đồng thời nhẹ tay đẩy Châu Tử Du ra, khiến cô khá sững sờ.
Hôm nay Huyết Ảnh Long rất khác, ánh mắt khi nhìn cô cũng chẳng còn dịu dàng, yêu thương nữa, mà lại được phủ lên bởi một tầng khí lạnh, nét mặt tuyệt nhiên thờ ơ với tất cả mọi thứ.
Sau đó anh nhìn cô, bình thản hỏi:
“Anh đang nghĩ có nên trả lại tự do cho em hay không?”
Câu nói này, khiến đôi lông mày thanh tú của người phụ nữ vô thức chau lại, nét mặt vui vẻ chợt vụt tắt, cô nghiêm túc hỏi:
“Rốt cuộc anh đang muốn đề cập tới chuyện gì?”
Huyết Ảnh Long vẫn hờ hững như thế, thậm chí anh còn bật cười một cách đểu cáng, rồi nói:
“Em có thấy bản thân mình dạo này rất nhàm chán không Du Du?”
Sau đó, Châu Tử Du cũng khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười của cô lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc khó tả.
“Ý anh là chán em rồi?”
Người đàn ông ấy giữ im lặng vài giây, sau lại không nhìn cô nữa, mà hướng mắt nhìn ra màn đêm tĩnh mịch phía trước, rồi mới nói:
“Thật ra con người anh vốn phong lưu, lại thích chinh phục nhiều cái mới mẻ. Cho nên, rất dễ nhàm chán cái gì đã dùng quá lâu. Anh thấy chúng ta bên nhau cũng mấy tháng rồi, anh thì cũng có được trái tim của em, tự nhiên anh lại thấy cuộc sống của mình tẻ nhạt quá. Nó không còn có gì mới lạ, có sức hấp dẫn được anh.”
“Ngay từ đầu em đã muốn sớm chấm dứt cuộc hôn nhân này, giờ anh đang nghĩ có nên cho em toại nguyện hay không? Du Du, em nghĩ sao?”
Đến phút cuối câu nói, Huyết Ảnh Long mới quay lại nhìn Châu Tử Du, với gương mặt không tí cảm xúc. Khiến đôi đồng tử trong veo của người con gái bất giác long lanh lệ sầu.
Những gì người đàn ông ấy vừa nói là một cú sốc không nhỏ với cô gái. Rõ ràng mọi chuyện đều đang bình yên, hạnh phúc. Nhưng từ tình yêu đẹp bỗng chốc trở thành trò đùa của kẻ phong lưu, đa tình rồi sao?
Bản tính vốn mạnh mẽ, bất khuất, Châu Tử Du không cho phép bản thân rơi lệ như một kẻ đáng được thương hại trước mặt người khác. Cô nuốt lệ vào tim, dù cổ họng đã nghẹn ngào, nhưng vẫn cố bình tĩnh cất giọng thành lời:
“Anh muốn chúng ta kết thúc?”
“Nếu em đồng ý, ngày mai anh sẽ chuẩn bị đơn ly hôn ngay. Trả lại tự do cho em như đã mong.”
“Vậy còn tình cảm của chúng ta vào những ngày qua là thế nào?”
Đôi mắt của người đàn ông thật sự đã dao động, khi nhận lấy những câu hỏi này của Châu Tử Du, nhưng anh vẫn không hề để lộ ra ngoài quá ba giây, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt đối phương, chỉ dửng dưng đáp:
“Em muốn nghĩ sao cũng được. Em cho nó là thật, thì nó là thật, cho là giả dối, thì sẽ là giả dối.”
Lúc này, Châu Tử Du khẽ hít sâu một hơi để lấy lại tâm trạng bình ổn nhất, sau đó mỉm cười an nhiên như chưa từng nghe thấy những gì Huyết Ảnh Long vừa nói, rồi vui vẻ trả lời:
“Vậy em sẽ xem như giữa chúng ta chưa từng có cuộc trò chuyện này. Anh thay quần áo đi, rồi xuống ăn tối với em! Em chờ!”
Nói xong, Châu Tử Du liền quay lưng rời đi.
Ở khoảnh khắc đó, trái tim của cô dường như đã vỡ vụn, nhưng sau khi suy nghĩ thật thấu đáo, cô vẫn chọn cách tin tưởng vào tình cảm của anh.
Xem mọi điều vừa xảy ra chỉ là trò đùa của Huyết Ảnh Long, là một thứ gia vị giúp tăng thêm hương vị của tình yêu.
Tất cả cũng chỉ vì cô tin vào tình yêu là thứ không thể đổi dời trong chốc lát, cũng không thể giả tạo, nếu bên cạnh đối phương không hề tồn tại cảm giác.
Bây giờ, chỉ còn một mình Huyết Ảnh Long đứng đó, anh nhìn theo bóng lưng cô gái mà vô thức bật cười, nhưng đó là nụ cười của sự thống khổ.
Đôi mắt lạnh lùng, vô cảm kia sao bây giờ lại trở nên áy náy, khổ sở?
Anh cứ tưởng người mạnh mẽ như Châu Tử Du sẽ dễ dàng từ bỏ những thứ khiến trái tim mình tổn thương, nhưng nào ngờ cô lại là người cố chấp.
Trong tình yêu, kẻ càng cố chấp thì càng đau khổ. Người nào lụy, là người yêu nhiều nhất. Mà yêu càng nhiều, chia tay sẽ càng đau!
Còn lí do dẫn đến một kết cục tồi tệ, chắc chỉ mỗi người đàn ông ấy là người nắm rõ.
Đôi khi yêu, không nhất thiết phải ở cùng nhau, hạnh phúc bên nhau. Mà là khi nhìn thấy người mình yêu bình an, vui vẻ, cả đời an nhiên!
Lúc đi ngang phòng bếp, anh đã thấy Châu Tử Du ngồi chờ bên trong, trên bàn còn bày biện rất nhiều món ngón, nhưng tâm trạng vốn vô cùng tệ nên anh làm gì nuốt trôi.
Cứ thế, anh chỉ buồn bã nhìn qua cô một cái, rồi thẳng bước tiến vào thang máy, trước ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn khó hiểu của Châu Tử Du.
“Haizz… Xem ra anh Long đã ngán cô tới tận cổ họng rồi. Vậy mà vẫn cứ mặt dày không chịu lui. Chứ nếu tôi mà như cô thì đã sớm ly hôn, giải thoát cho bản thân.”
Nghe thấy Đàm Mộng Uyên ngồi gần đó cất giọng mỉa mai, Châu Tử Du liền chuyển mắt sắc lẻm nhìn sang cô ta, mạnh mẽ đáp:
“Còn tôi, nếu mà là cô thì đã sớm rời khỏi đây, chứ không phải mặt dày mày dạn ở đây cản trở vợ chồng nhà người ta, suốt ngày mở miệng ra là cứ muốn chia rẽ người khác. Vô sỉ đến không chịu được.”
“Châu Tử Du, cô…”
“Tôi sao hả? Cô nên nhớ, dựa theo vai vế tôi vẫn lớn hơn cô một bậc.”
Đàm Mộng Uyên bị những màn đáp trả của Châu Tử Du chọc tức đỏ mặt, nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô ấy ngang nhiên quay lưng bỏ đi.
Cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó lại nhếch mép cười khinh:
“Để tôi xem, cô còn ngông cuồng được bao lâu.”
…
Châu Tử Du mang theo tâm trạng khó hiểu lên phòng tìm Huyết Ảnh Long, thì lại thấy anh đang trầm mặc đứng một mình ngoài ban công, vừa hưởng gió trời, vừa nhâm nhi thưởng thức rượu.
Cô nhẹ bước đến gần anh, khẽ khàng hỏi:
“Sao anh không xuống ăn tối? Tại trong người không khỏe, hay công việc có vấn đề gì khiến tâm trạng anh bị ảnh hưởng?”
“Đúng là tâm trạng anh không tốt.”
Nghe vậy, Châu Tử Du liền chủ động ôm người đàn ông ấy. Có vẻ như cô đã hoàn toàn chấp nhận việc bản thân và con tim từ nay sẽ trao trọn cho anh, nên không còn muốn hơn thua, tranh biện trẻ con như mọi khi nữa.
Giọng nói thanh khiết, dịu dàng vang lên sau đó:
“Có thể tâm sự với em được không? Như vậy tâm trạng sẽ khá hơn.”
“Vậy sao?”
Đột nhiên Huyết Ảnh Long nhoẻn miệng cười nhạt, đồng thời nhẹ tay đẩy Châu Tử Du ra, khiến cô khá sững sờ.
Hôm nay Huyết Ảnh Long rất khác, ánh mắt khi nhìn cô cũng chẳng còn dịu dàng, yêu thương nữa, mà lại được phủ lên bởi một tầng khí lạnh, nét mặt tuyệt nhiên thờ ơ với tất cả mọi thứ.
Sau đó anh nhìn cô, bình thản hỏi:
“Anh đang nghĩ có nên trả lại tự do cho em hay không?”
Câu nói này, khiến đôi lông mày thanh tú của người phụ nữ vô thức chau lại, nét mặt vui vẻ chợt vụt tắt, cô nghiêm túc hỏi:
“Rốt cuộc anh đang muốn đề cập tới chuyện gì?”
Huyết Ảnh Long vẫn hờ hững như thế, thậm chí anh còn bật cười một cách đểu cáng, rồi nói:
“Em có thấy bản thân mình dạo này rất nhàm chán không Du Du?”
Sau đó, Châu Tử Du cũng khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười của cô lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc khó tả.
“Ý anh là chán em rồi?”
Người đàn ông ấy giữ im lặng vài giây, sau lại không nhìn cô nữa, mà hướng mắt nhìn ra màn đêm tĩnh mịch phía trước, rồi mới nói:
“Thật ra con người anh vốn phong lưu, lại thích chinh phục nhiều cái mới mẻ. Cho nên, rất dễ nhàm chán cái gì đã dùng quá lâu. Anh thấy chúng ta bên nhau cũng mấy tháng rồi, anh thì cũng có được trái tim của em, tự nhiên anh lại thấy cuộc sống của mình tẻ nhạt quá. Nó không còn có gì mới lạ, có sức hấp dẫn được anh.”
“Ngay từ đầu em đã muốn sớm chấm dứt cuộc hôn nhân này, giờ anh đang nghĩ có nên cho em toại nguyện hay không? Du Du, em nghĩ sao?”
Đến phút cuối câu nói, Huyết Ảnh Long mới quay lại nhìn Châu Tử Du, với gương mặt không tí cảm xúc. Khiến đôi đồng tử trong veo của người con gái bất giác long lanh lệ sầu.
Những gì người đàn ông ấy vừa nói là một cú sốc không nhỏ với cô gái. Rõ ràng mọi chuyện đều đang bình yên, hạnh phúc. Nhưng từ tình yêu đẹp bỗng chốc trở thành trò đùa của kẻ phong lưu, đa tình rồi sao?
Bản tính vốn mạnh mẽ, bất khuất, Châu Tử Du không cho phép bản thân rơi lệ như một kẻ đáng được thương hại trước mặt người khác. Cô nuốt lệ vào tim, dù cổ họng đã nghẹn ngào, nhưng vẫn cố bình tĩnh cất giọng thành lời:
“Anh muốn chúng ta kết thúc?”
“Nếu em đồng ý, ngày mai anh sẽ chuẩn bị đơn ly hôn ngay. Trả lại tự do cho em như đã mong.”
“Vậy còn tình cảm của chúng ta vào những ngày qua là thế nào?”
Đôi mắt của người đàn ông thật sự đã dao động, khi nhận lấy những câu hỏi này của Châu Tử Du, nhưng anh vẫn không hề để lộ ra ngoài quá ba giây, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt đối phương, chỉ dửng dưng đáp:
“Em muốn nghĩ sao cũng được. Em cho nó là thật, thì nó là thật, cho là giả dối, thì sẽ là giả dối.”
Lúc này, Châu Tử Du khẽ hít sâu một hơi để lấy lại tâm trạng bình ổn nhất, sau đó mỉm cười an nhiên như chưa từng nghe thấy những gì Huyết Ảnh Long vừa nói, rồi vui vẻ trả lời:
“Vậy em sẽ xem như giữa chúng ta chưa từng có cuộc trò chuyện này. Anh thay quần áo đi, rồi xuống ăn tối với em! Em chờ!”
Nói xong, Châu Tử Du liền quay lưng rời đi.
Ở khoảnh khắc đó, trái tim của cô dường như đã vỡ vụn, nhưng sau khi suy nghĩ thật thấu đáo, cô vẫn chọn cách tin tưởng vào tình cảm của anh.
Xem mọi điều vừa xảy ra chỉ là trò đùa của Huyết Ảnh Long, là một thứ gia vị giúp tăng thêm hương vị của tình yêu.
Tất cả cũng chỉ vì cô tin vào tình yêu là thứ không thể đổi dời trong chốc lát, cũng không thể giả tạo, nếu bên cạnh đối phương không hề tồn tại cảm giác.
Bây giờ, chỉ còn một mình Huyết Ảnh Long đứng đó, anh nhìn theo bóng lưng cô gái mà vô thức bật cười, nhưng đó là nụ cười của sự thống khổ.
Đôi mắt lạnh lùng, vô cảm kia sao bây giờ lại trở nên áy náy, khổ sở?
Anh cứ tưởng người mạnh mẽ như Châu Tử Du sẽ dễ dàng từ bỏ những thứ khiến trái tim mình tổn thương, nhưng nào ngờ cô lại là người cố chấp.
Trong tình yêu, kẻ càng cố chấp thì càng đau khổ. Người nào lụy, là người yêu nhiều nhất. Mà yêu càng nhiều, chia tay sẽ càng đau!
Còn lí do dẫn đến một kết cục tồi tệ, chắc chỉ mỗi người đàn ông ấy là người nắm rõ.
Đôi khi yêu, không nhất thiết phải ở cùng nhau, hạnh phúc bên nhau. Mà là khi nhìn thấy người mình yêu bình an, vui vẻ, cả đời an nhiên!