Chương 47: Chạm mặt
《Một tuần sau.》
Hôm nay là ngày Châu Tử Du lên máy bay chuyển sang Pháp sinh sống, định cư lâu dài để tiếp tục lo chuyện học tập.
Mặc dù vừa trải qua vấp ngã đầu đời là cuộc hôn nhân chớp nhoáng, một mối tình đầu sớm nở tối tàn, nhận về nhiều cảm xúc bi sầu, buồn, vui, nhưng vào ngày hôm nay, người con gái ấy vẫn rất xinh tươi, vui vẻ đi theo những sắp xếp của riêng mình.
Chuyến đi này không ngắn, cũng không quá dài, nhưng sẽ giúp cô trưởng thành hơn, và sớm quên đi những gì đau buồn đã từng tồn tại trong quá khứ.
Lúc này, trước lúc Châu Tử Du lên máy bay, ông bà Châu đều bịn rịn, ngậm ngùi chia tay cô con gái út của mình.
“Du Du à, con qua đó rồi nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Con cần gì, hay thiếu thốn thứ gì thì cứ gọi về, ba mẹ nhất định sẽ lo cho con chu toàn.”
“Mẹ à, mẹ đã dặn đi dặn lại trên dưới chục lần rồi, con cũng nhớ kĩ lắm rồi, mẹ với ba yên tâm đi mà!”
“Em con nói phải rồi đó mẹ! Du Du qua đó còn có Kỳ Lâm ở cùng nữa mà, hai đứa nó sẽ chăm sóc lẫn nhau. Mẹ đừng lo lắng quá, như vậy Du Du sẽ không yên tâm đâu.”
Bấy giờ, Châu Lam Vũ cũng lên tiếng phụ em mình, xoa dịu tâm tình âu lo của Thanh Tuyết Liên. Nhờ vậy mà bà ấy mới chịu gật đầu, chịu an lòng một chút.
“Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Nhưng con phải thường xuyên gọi điện về cho ba mẹ đó.”
“Dạ, khi nào rảnh là con gọi về cho mẹ ngay ha! Du Du thương mẹ, thương ba, thương chị hai nữa.”
Cô nhỏ nhẹ nói, đồng thời trao cho từng thành viên trong nhà mỗi người một cái ôm, trước khi chia tay rời khỏi vòng tay bảo bọc của gia đình, bước đến một đất nước mới, với những trải nghiệm và quen biết thêm nhiều người mới.
“Con gái ngoan, nhớ giữ gìn sức khỏe nha con!”
“Dạ, ba với mẹ cũng giữ sức khỏe! Chị hai ở nhà thay em chăm sóc ba mẹ với nha!”
“Chị biết rồi! Chúc em thành công trên con đường mình đã chọn!”
Châu Lam Vũ dịu dàng nói, sau đó chủ động ôm cô em gái của mình vào lòng.
Qua những chuyện đã xảy ra trước đó, nay Châu Lam Vũ đã biết lỗi và thành tâm sửa sai. Nhờ lòng bao dung của Châu Tử Du mà chị em họ, nay lại trở về thân thiết, vui vẻ.
“Thôi, mọi người tiễn con tới đây được rồi. Giờ ba mẹ với chị hai về đi, hãy để con nhìn theo mọi người chứ con không cho mọi người nhìn theo bóng lưng của con lúc rời đi đâu.”
“Cái con bé này, phải để ba mẹ nhìn con đi vào trong chứ.”
“Thế thì con không chịu. Ba mẹ về trước đi, chị hai mau đưa ba mẹ về đi, nếu không thấy em đi, mẹ lại khóc nữa bây giờ.”
“Du Du nói đúng rồi đó, em hay mít ướt lắm. Cho nên, mau nghe lời con gái đi. Chúng ta về trước ha!”
Bấy giờ, Châu Kiến Hào cũng lên tiếng. Sau đó còn nắm tay vợ mình, ngụ ý muốn đưa bà đi, thì Thanh Tuyết Liên mới chịu thỏa hiệp.
“Vậy ba mẹ về! Khi nào tới nơi, con nhớ gọi điện về cho ba mẹ đó!”
“Con biết rồi mà… Ba mẹ về đi ạ! Tạm biệt…”
“Chị đưa ba mẹ về.”
“Dạ!”
Châu Tử Du vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt những người thân yêu của mình.
Nhìn bóng dáng ba người họ dần khuất xa khỏi tầm mắt thì cô mới thu lại nụ cười trên môi. Sau đó, cô vừa xoay lưng, định đẩy hành lí vào trong để thực hiện những thủ tục trước khi lên máy bay, thì vô tình lại chạm mặt người cũ.
Phía trước cô là mối tình đầu oan trái, người đàn ông từng gieo cho cô rất nhiều hi vọng lẫn hạnh phúc, và cũng là người đạp đổ tất cả niềm tin.
Vừa ly hôn không bao lâu, nay họ đã tay trong tay với một người phụ nữ khác. Mà kẻ đó lại không ai xa lạ ngoài cô em gái nuôi, Đàm Mộng Uyên.
Vốn dĩ cô định giả vờ như chưa từng nhìn thấy họ, muốn quay đi ngay lập tức, nhưng lại trễ mất một bước, vì Đàm Mộng Uyên đã kéo người đàn ông ấy bước tới, chắn đường cô đi.
“Ơ, không ngờ lại gặp được vợ cũ của chồng mới cưới của mình tại sân bay, ngay cái hôm lên đường đi hưởng tuần trăng mật thế này, quả nhiên là trùng hợp thật.”
Chỉ với một vài câu văn của Đàm Mộng Uyên đã thỏa mãn đủ mọi mục đích khoe khoang lẫn đả kích của cô ta.
Trong khi Huyết Ảnh Long vẫn đang mải mê nhìn người con gái quen thuộc phía đối diện với ánh mắt nhớ thương, xen lẫn áy náy một cách kì lạ. Thì lúc này, Châu Tử Du đã trực tiếp giương mắt trào phúng lên nhìn từ Đàm Mộng Uyên, sang người đàn ông ấy.
Cô dửng dưng cất lời:
“Dĩ nhiên là con gì nuôi cũng phải “thịt” nhỉ? Chồng cũ… à không, là người lạ từng quen mới đúng. Anh khiến tôi thật sự tin tưởng con người anh là kẻ khốn nạn thế nào rồi đấy.”
“Châu Tử Du, cô lấy tư cách gì mà mắng người đàn ông của tôi hả?”
Châu Tử Du vừa nói dứt lời thì người phụ nữ bên cạnh Huyết Ảnh Long đã nhe nanh múa vuốt trước mặt cô, nhưng đổi lại được nhận về một nụ cười bỡn cợt từ phía Châu Tử Du.
Cô tuyệt nhiên không thích tiếp chuyện với loại người não tàn này, nên hiện tại chỉ nhìn Huyết Ảnh Long, rồi kiêu hãnh cất lời:
“Xem ra gu của Huyết Ảnh Long rất mặn. Xinh đẹp, hiểu chuyện không muốn, lại cứ thích rước sư tử cái không hiểu chuyện về nhà. Tôi khuyên anh sau này nên quản giáo cho kĩ, kẻo phải đi thu dọn tàn cuộc thì phiền lắm! Thế nha, chúc anh hạnh phúc! Chỉ một giờ.”
“Con khốn, mày dám nói ai là sư tử cái hả?”
Bị đâm chọt, dĩ nhiên Đàm Mộng Uyên không thể nhẫn nhịn, nên ngay sau khi Châu Tử Du vừa nói hết câu thì cô ta đã giơ tay lên cao muốn đánh người, với nét mặt đanh đá, nhưng cánh tay còn chưa kịp hành động như mong muốn thì đã bị người đàn ông bên cạnh tóm lấy, khiến cô ta bất ngờ đến sững người.
Sau bao giây phút im lặng, Huyết Ảnh Long cũng lên tiếng:
“Nhìn lại hành vi của mình xem, có giống người dịu dàng, lịch sự không?”
“Anh…Anh không nghe cô ta mắng xiên xỏ em hả?”
“Nếu cô không chủ động kiếm chuyện thì chả có ai tự nhiên chạy tới vả vào mặt cô hết.”
“Huyết Ảnh Long, anh…”
Trong khi hai người họ đang to nhỏ chất vấn nhau thì Châu Tử Du đã ung dung kéo hành lý đi vào trong.
Thấy vậy, Huyết Ảnh Long liền bỏ tay Đàm Mộng Uyên ra, sau đó nhanh chóng chạy theo Châu Tử Du.
Một màn thể hiện của Huyết Ảnh Long khiến Đàm Mộng Uyên không tài nào đỡ nổi, cô ta trơ mắt nhìn chồng mình đuổi theo người phụ nữ khác mà tức đến sắp nổ phổi.
“Huyết Ảnh Long, anh đi đâu vậy hả?”
Sau khi kết hôn, năm lần bảy lượt Đàm Mộng Uyên cô bày đủ trò để lên giường với Huyết Ảnh Long, kể cả khi đã hạ xuân dược thì cô ta cũng chẳng thể bê được anh lên giường.
Phải khó khăn lắm, cô mới cậy nhờ Huyết Vương Bá bắt ép anh đi hưởng tuần trăng mật để tìm cơ hội khác. Nhưng chưa gì lại phải đứng đây trơ mắt nhìn người đàn ông ấy chạy theo vợ cũ, mà chẳng biết phải làm sao cho nguôi giận.
Hôm nay là ngày Châu Tử Du lên máy bay chuyển sang Pháp sinh sống, định cư lâu dài để tiếp tục lo chuyện học tập.
Mặc dù vừa trải qua vấp ngã đầu đời là cuộc hôn nhân chớp nhoáng, một mối tình đầu sớm nở tối tàn, nhận về nhiều cảm xúc bi sầu, buồn, vui, nhưng vào ngày hôm nay, người con gái ấy vẫn rất xinh tươi, vui vẻ đi theo những sắp xếp của riêng mình.
Chuyến đi này không ngắn, cũng không quá dài, nhưng sẽ giúp cô trưởng thành hơn, và sớm quên đi những gì đau buồn đã từng tồn tại trong quá khứ.
Lúc này, trước lúc Châu Tử Du lên máy bay, ông bà Châu đều bịn rịn, ngậm ngùi chia tay cô con gái út của mình.
“Du Du à, con qua đó rồi nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Con cần gì, hay thiếu thốn thứ gì thì cứ gọi về, ba mẹ nhất định sẽ lo cho con chu toàn.”
“Mẹ à, mẹ đã dặn đi dặn lại trên dưới chục lần rồi, con cũng nhớ kĩ lắm rồi, mẹ với ba yên tâm đi mà!”
“Em con nói phải rồi đó mẹ! Du Du qua đó còn có Kỳ Lâm ở cùng nữa mà, hai đứa nó sẽ chăm sóc lẫn nhau. Mẹ đừng lo lắng quá, như vậy Du Du sẽ không yên tâm đâu.”
Bấy giờ, Châu Lam Vũ cũng lên tiếng phụ em mình, xoa dịu tâm tình âu lo của Thanh Tuyết Liên. Nhờ vậy mà bà ấy mới chịu gật đầu, chịu an lòng một chút.
“Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Nhưng con phải thường xuyên gọi điện về cho ba mẹ đó.”
“Dạ, khi nào rảnh là con gọi về cho mẹ ngay ha! Du Du thương mẹ, thương ba, thương chị hai nữa.”
Cô nhỏ nhẹ nói, đồng thời trao cho từng thành viên trong nhà mỗi người một cái ôm, trước khi chia tay rời khỏi vòng tay bảo bọc của gia đình, bước đến một đất nước mới, với những trải nghiệm và quen biết thêm nhiều người mới.
“Con gái ngoan, nhớ giữ gìn sức khỏe nha con!”
“Dạ, ba với mẹ cũng giữ sức khỏe! Chị hai ở nhà thay em chăm sóc ba mẹ với nha!”
“Chị biết rồi! Chúc em thành công trên con đường mình đã chọn!”
Châu Lam Vũ dịu dàng nói, sau đó chủ động ôm cô em gái của mình vào lòng.
Qua những chuyện đã xảy ra trước đó, nay Châu Lam Vũ đã biết lỗi và thành tâm sửa sai. Nhờ lòng bao dung của Châu Tử Du mà chị em họ, nay lại trở về thân thiết, vui vẻ.
“Thôi, mọi người tiễn con tới đây được rồi. Giờ ba mẹ với chị hai về đi, hãy để con nhìn theo mọi người chứ con không cho mọi người nhìn theo bóng lưng của con lúc rời đi đâu.”
“Cái con bé này, phải để ba mẹ nhìn con đi vào trong chứ.”
“Thế thì con không chịu. Ba mẹ về trước đi, chị hai mau đưa ba mẹ về đi, nếu không thấy em đi, mẹ lại khóc nữa bây giờ.”
“Du Du nói đúng rồi đó, em hay mít ướt lắm. Cho nên, mau nghe lời con gái đi. Chúng ta về trước ha!”
Bấy giờ, Châu Kiến Hào cũng lên tiếng. Sau đó còn nắm tay vợ mình, ngụ ý muốn đưa bà đi, thì Thanh Tuyết Liên mới chịu thỏa hiệp.
“Vậy ba mẹ về! Khi nào tới nơi, con nhớ gọi điện về cho ba mẹ đó!”
“Con biết rồi mà… Ba mẹ về đi ạ! Tạm biệt…”
“Chị đưa ba mẹ về.”
“Dạ!”
Châu Tử Du vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt những người thân yêu của mình.
Nhìn bóng dáng ba người họ dần khuất xa khỏi tầm mắt thì cô mới thu lại nụ cười trên môi. Sau đó, cô vừa xoay lưng, định đẩy hành lí vào trong để thực hiện những thủ tục trước khi lên máy bay, thì vô tình lại chạm mặt người cũ.
Phía trước cô là mối tình đầu oan trái, người đàn ông từng gieo cho cô rất nhiều hi vọng lẫn hạnh phúc, và cũng là người đạp đổ tất cả niềm tin.
Vừa ly hôn không bao lâu, nay họ đã tay trong tay với một người phụ nữ khác. Mà kẻ đó lại không ai xa lạ ngoài cô em gái nuôi, Đàm Mộng Uyên.
Vốn dĩ cô định giả vờ như chưa từng nhìn thấy họ, muốn quay đi ngay lập tức, nhưng lại trễ mất một bước, vì Đàm Mộng Uyên đã kéo người đàn ông ấy bước tới, chắn đường cô đi.
“Ơ, không ngờ lại gặp được vợ cũ của chồng mới cưới của mình tại sân bay, ngay cái hôm lên đường đi hưởng tuần trăng mật thế này, quả nhiên là trùng hợp thật.”
Chỉ với một vài câu văn của Đàm Mộng Uyên đã thỏa mãn đủ mọi mục đích khoe khoang lẫn đả kích của cô ta.
Trong khi Huyết Ảnh Long vẫn đang mải mê nhìn người con gái quen thuộc phía đối diện với ánh mắt nhớ thương, xen lẫn áy náy một cách kì lạ. Thì lúc này, Châu Tử Du đã trực tiếp giương mắt trào phúng lên nhìn từ Đàm Mộng Uyên, sang người đàn ông ấy.
Cô dửng dưng cất lời:
“Dĩ nhiên là con gì nuôi cũng phải “thịt” nhỉ? Chồng cũ… à không, là người lạ từng quen mới đúng. Anh khiến tôi thật sự tin tưởng con người anh là kẻ khốn nạn thế nào rồi đấy.”
“Châu Tử Du, cô lấy tư cách gì mà mắng người đàn ông của tôi hả?”
Châu Tử Du vừa nói dứt lời thì người phụ nữ bên cạnh Huyết Ảnh Long đã nhe nanh múa vuốt trước mặt cô, nhưng đổi lại được nhận về một nụ cười bỡn cợt từ phía Châu Tử Du.
Cô tuyệt nhiên không thích tiếp chuyện với loại người não tàn này, nên hiện tại chỉ nhìn Huyết Ảnh Long, rồi kiêu hãnh cất lời:
“Xem ra gu của Huyết Ảnh Long rất mặn. Xinh đẹp, hiểu chuyện không muốn, lại cứ thích rước sư tử cái không hiểu chuyện về nhà. Tôi khuyên anh sau này nên quản giáo cho kĩ, kẻo phải đi thu dọn tàn cuộc thì phiền lắm! Thế nha, chúc anh hạnh phúc! Chỉ một giờ.”
“Con khốn, mày dám nói ai là sư tử cái hả?”
Bị đâm chọt, dĩ nhiên Đàm Mộng Uyên không thể nhẫn nhịn, nên ngay sau khi Châu Tử Du vừa nói hết câu thì cô ta đã giơ tay lên cao muốn đánh người, với nét mặt đanh đá, nhưng cánh tay còn chưa kịp hành động như mong muốn thì đã bị người đàn ông bên cạnh tóm lấy, khiến cô ta bất ngờ đến sững người.
Sau bao giây phút im lặng, Huyết Ảnh Long cũng lên tiếng:
“Nhìn lại hành vi của mình xem, có giống người dịu dàng, lịch sự không?”
“Anh…Anh không nghe cô ta mắng xiên xỏ em hả?”
“Nếu cô không chủ động kiếm chuyện thì chả có ai tự nhiên chạy tới vả vào mặt cô hết.”
“Huyết Ảnh Long, anh…”
Trong khi hai người họ đang to nhỏ chất vấn nhau thì Châu Tử Du đã ung dung kéo hành lý đi vào trong.
Thấy vậy, Huyết Ảnh Long liền bỏ tay Đàm Mộng Uyên ra, sau đó nhanh chóng chạy theo Châu Tử Du.
Một màn thể hiện của Huyết Ảnh Long khiến Đàm Mộng Uyên không tài nào đỡ nổi, cô ta trơ mắt nhìn chồng mình đuổi theo người phụ nữ khác mà tức đến sắp nổ phổi.
“Huyết Ảnh Long, anh đi đâu vậy hả?”
Sau khi kết hôn, năm lần bảy lượt Đàm Mộng Uyên cô bày đủ trò để lên giường với Huyết Ảnh Long, kể cả khi đã hạ xuân dược thì cô ta cũng chẳng thể bê được anh lên giường.
Phải khó khăn lắm, cô mới cậy nhờ Huyết Vương Bá bắt ép anh đi hưởng tuần trăng mật để tìm cơ hội khác. Nhưng chưa gì lại phải đứng đây trơ mắt nhìn người đàn ông ấy chạy theo vợ cũ, mà chẳng biết phải làm sao cho nguôi giận.