Chương 50: Là căm hận hay giận hờn?
Đang trong đà giở thói đê hèn, bỗng nhiên gã đàn ông chuẩn bị đưa tay chạm vào ngực của Châu Tử Du lại cảm thấy trên vai mình đột nhiên có lực nặng đặt xuống, nên liền hiếu kì mà quay đầu lại nhìn, vừa cáu kỉnh cằn nhằn:
“Mẹ kiếp, là thằng ranh con nào dám xen vào chuyện của ông đấy?”
*Phịch.
Gã ta vừa lèm bèm dứt câu thì nắm đấm của người đàn ông ở phía sau đã giáng thẳng vào mặt gã, kế tiếp là một đòn nhắm chính xác vào mắt trái của tên còn lại, chẳng qua mấy giây, người đàn ông ấy đã khiến hai người bọn họ dè dặt đứng nép vào nhau.
“Lần sau muốn tự ý làm càn thì phải xem cho kĩ chỗ mình đang đứng là ở đâu. Cút.”
Người đàn ông vừa đanh thép cảnh cáo xong, thì hai tên kẻ xấu số đó lập tức hậm hực rời đi.
Bấy giờ, Châu Tử Du mới nhận ra người vừa cứu mình là người từng rất quen.
“Huyết Ảnh Long?”
Sự xuất hiện của Huyết Ảnh Long khiến Châu Tử Du nhất thời không kìm chế được, nên đã khẽ cất lời.
Lúc này, Huyết Ảnh Long mới quay lại, nhìn vào khuôn mặt của người con gái ấy, thì anh mới nhận ra người mình vừa giúp đỡ là ai.
Không ngờ sau 8 năm, họ lại tương phùng trong hoàn cảnh oái oăm thế này.
Trái tim lạnh giá của người đàn ông bất giác dao động, ánh mắt ôn nhu lạ thường khi gặp lại người con gái mình thương.
“Là em sao, Du Du?”
Riêng Châu Tử Du, sau khi lấy lại sự bình thản vốn có của mình thì cô mới thẳng thắn đối mặt với người đàn ông ấy.
Cô khẽ cười lịch sự, điềm đạm cất lời:
“Không ngờ trái đất này lại tròn tới như vậy. Quanh đi quẩn lại một thời gian dài mà vẫn tình cờ gặp lại người từng quen. Dù sao cũng cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.”
Thái độ mà Châu Tử Du dành cho anh là sự bình thản tới mức vô cảm, cứ như cô đang nói chuyện với một người lạ qua đường, và nụ cười cô dành cho anh cũng chỉ là một nụ cười công nghiệp để đền đáp người từng có ơn với mình.
Cô lạnh nhạt như vậy, khiến trái tim của người đàn ông ấy càng thêm chua xót. Nhưng anh cũng chỉ biết gượng cười cho qua, sau đó khẽ lời hỏi thăm:
“Dạo này em thế nào? Cuộc sống có tốt không?”
“Dĩ nhiên là tốt hơn khi thoát khỏi một kẻ thâm sâu khó đoán như anh rồi. Còn anh, chắc bây giờ đã xúng xính bên hai ba đứa con cùng Đàm Mộng Uyên rồi nhỉ?”
Châu Tử Du vẫn như thế, đối anh luôn cay nghiệt đến từng câu từng chữ. Nhưng anh cũng chưa từng thay đổi, chưa từng oán trách cô, dù chỉ là một lần.
Hiện thực đã chứng minh bằng nụ cười nhạt nhòa xen lẫn khổ tâm trên môi anh.
“Anh và Đàm Mộng Uyên đã sớm chấm dứt từ 7 năm về trước rồi. Có lẽ vì anh phụ em, nên đã nhận phải quả báo. Từ khi em rời đi, anh chẳng thể yêu thêm một ai nữa, kết quả là tới giờ đã 36 tuổi rồi mà vẫn chăn đơn gối chiếc.”
Nụ cười chế giễu đang hiện hữu trên môi Huyết Ảnh Long khiến Châu Tử Du rất khó hiểu, rồi cô lại khinh khỉnh cất lên câu hỏi:
“Giữa chúng ta hình như đâu có ai phụ ai. Anh tự nhận mình là tra nam, thích bay bướm mai đây mốt đó. Còn tôi là người lén lút cấm sừng sau lưng anh, chính anh cũng từng khẳng định tôi là người phụ nữ không ra gì rồi mà? Nghĩa là chúng ta đều khốn nạn như nhau thì anh làm sao phải áy náy? Anh đang diễn cho ai coi vậy? 8 năm rồi mà anh vẫn khiến tôi rất bất ngờ đó Huyết Ảnh Long.”
Rõ ràng Châu Tử Du thừa biết đoạn clip nhạy cảm năm xưa không hề liên quan tới mình, nhưng cô vẫn tự nhận hết phần xấu.
Không phải cô muốn bao che cho Châu Lam Vũ, mà cô đã quá chán ngán phải giải thích với một kẻ không hề tin tưởng mình.
Có câu: Muốn sẽ tìm cách, không muốn thì tìm lý do.
Năm đó, Huyết Ảnh Long đã lấy đoạn video đó làm lý do để chấm dứt tất cả, thì cô hà tất phải biện minh làm gì.
Nhưng ẩn sau bên trong mọi chuyện, cô lại không biết rằng những gì người đàn ông ấy đã chịu đựng suốt bao năm qua.
Nỗi khổ tâm của anh, làm sao cô hiểu?
Chính vì cô không hiểu nên 8 năm qua, Huyết Ảnh Long chưa từng oán trách những lời nói cay nghiệt từ miệng của người con gái ấy.
“Không đâu! Em không sai cũng chẳng có lỗi gì cả, kẻ khốn nạn mới thật sự là anh.”
Nói rồi, Huyết Ảnh Long lại mỉm cười với cô. Nhưng nụ cười của anh lại chất chứa biết bao điều thống khổ, nhất thời khiến Châu Tử Du có một chút dao động trong lòng.
“Mà thôi, chuyện cũ cũng qua lâu lắm rồi. Chúng ta không nên khơi lại làm gì. Chỉ cần anh biết em sống tốt thế này là anh yên tâm rồi.”
Cuối cùng Châu Tử Du chỉ có thể dành cho anh nụ cười nhẹ nhàng như dành cho một người quen không thân thiết, trước khi rời đi cô vẫn nói:
“Cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi bọn họ! Tôi cũng đi trước đây, tạm biệt!”
“Du Du…”
Châu Tử Du vừa quay lưng đi thì lại nghe thấy người đàn ông ấy gọi tên mình, với chất giọng trìu mến, thâm tình như ngày hai đứa còn yêu nhau, khiến chân cô muốn bước mà lòng dạ chẳng nỡ rời đi.
Cuối cùng cô vẫn phải quay trở lại, dõi mắt nhìn về người đàn ông ấy.
“Còn chuyện gì muốn nói hay sao?”
Lúc này, Huyết Ảnh Long chẳng nói gì cả. Anh chỉ lặng lẽ cởi áo khoác trên người mình xuống, sau đó bước tới gần Châu Tử Du, ân cần khoác áo lên người cô ấy.
“Đừng để bị cảm lạnh. Lát nữa ra đó cũng uống ít rượu thôi, rồi về sớm. Muộn rồi!”
Căn dặn xong, Huyết Ảnh Long lại là người quay lưng rời đi trước. Vì anh sợ, nếu còn đứng đó Châu Tử Du sẽ trả lại áo khoác.
Anh bỏ đi, mặc cho cô gái bất chợt mang nhiều nguồn cảm xúc khó tả nhìn theo bóng dáng hiên ngang nhưng lại cô độc của anh.
Người đàn ông ấy vẫn phong độ như 8 năm về trước. Nhưng có vẻ như anh đã không còn mang bản tính ngạo mạn, ngông cuồng, mà trông anh bây giờ lại thâm trầm hơn hẳn.
Ánh mắt đau khổ và sự ấm áp đặc biệt của anh vào ngày hôm nay, có lẽ sẽ khiến Châu Tử Du suy nghĩ rất nhiều.
Dẫu sao cũng không thể phủ nhận rằng, tình cảm trước kia của cả hai, lẫn biến cố ập tới, vẫn còn quá nhiều điều mông lung không rõ ràng, đôi khi nó vẫn khiến cô không thể nào chấp nhận.
Nhưng kể từ khi gặp lại anh tại sân bay cùng Đàm Mộng Uyên thì tâm cô mới thật sự chết đi. Đôi khi chính cô cũng không rõ bản thân rốt cuộc đối với người đàn ông ấy là căm hận, hay giận hờn?
“Huyết Ảnh Long, rõ là chúng ta đã kết thúc tất cả, nhưng sao ông trời lại cứ sắp đặt những cuộc hội ngộ không mong muốn như thế này chứ?”
“Mẹ kiếp, là thằng ranh con nào dám xen vào chuyện của ông đấy?”
*Phịch.
Gã ta vừa lèm bèm dứt câu thì nắm đấm của người đàn ông ở phía sau đã giáng thẳng vào mặt gã, kế tiếp là một đòn nhắm chính xác vào mắt trái của tên còn lại, chẳng qua mấy giây, người đàn ông ấy đã khiến hai người bọn họ dè dặt đứng nép vào nhau.
“Lần sau muốn tự ý làm càn thì phải xem cho kĩ chỗ mình đang đứng là ở đâu. Cút.”
Người đàn ông vừa đanh thép cảnh cáo xong, thì hai tên kẻ xấu số đó lập tức hậm hực rời đi.
Bấy giờ, Châu Tử Du mới nhận ra người vừa cứu mình là người từng rất quen.
“Huyết Ảnh Long?”
Sự xuất hiện của Huyết Ảnh Long khiến Châu Tử Du nhất thời không kìm chế được, nên đã khẽ cất lời.
Lúc này, Huyết Ảnh Long mới quay lại, nhìn vào khuôn mặt của người con gái ấy, thì anh mới nhận ra người mình vừa giúp đỡ là ai.
Không ngờ sau 8 năm, họ lại tương phùng trong hoàn cảnh oái oăm thế này.
Trái tim lạnh giá của người đàn ông bất giác dao động, ánh mắt ôn nhu lạ thường khi gặp lại người con gái mình thương.
“Là em sao, Du Du?”
Riêng Châu Tử Du, sau khi lấy lại sự bình thản vốn có của mình thì cô mới thẳng thắn đối mặt với người đàn ông ấy.
Cô khẽ cười lịch sự, điềm đạm cất lời:
“Không ngờ trái đất này lại tròn tới như vậy. Quanh đi quẩn lại một thời gian dài mà vẫn tình cờ gặp lại người từng quen. Dù sao cũng cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.”
Thái độ mà Châu Tử Du dành cho anh là sự bình thản tới mức vô cảm, cứ như cô đang nói chuyện với một người lạ qua đường, và nụ cười cô dành cho anh cũng chỉ là một nụ cười công nghiệp để đền đáp người từng có ơn với mình.
Cô lạnh nhạt như vậy, khiến trái tim của người đàn ông ấy càng thêm chua xót. Nhưng anh cũng chỉ biết gượng cười cho qua, sau đó khẽ lời hỏi thăm:
“Dạo này em thế nào? Cuộc sống có tốt không?”
“Dĩ nhiên là tốt hơn khi thoát khỏi một kẻ thâm sâu khó đoán như anh rồi. Còn anh, chắc bây giờ đã xúng xính bên hai ba đứa con cùng Đàm Mộng Uyên rồi nhỉ?”
Châu Tử Du vẫn như thế, đối anh luôn cay nghiệt đến từng câu từng chữ. Nhưng anh cũng chưa từng thay đổi, chưa từng oán trách cô, dù chỉ là một lần.
Hiện thực đã chứng minh bằng nụ cười nhạt nhòa xen lẫn khổ tâm trên môi anh.
“Anh và Đàm Mộng Uyên đã sớm chấm dứt từ 7 năm về trước rồi. Có lẽ vì anh phụ em, nên đã nhận phải quả báo. Từ khi em rời đi, anh chẳng thể yêu thêm một ai nữa, kết quả là tới giờ đã 36 tuổi rồi mà vẫn chăn đơn gối chiếc.”
Nụ cười chế giễu đang hiện hữu trên môi Huyết Ảnh Long khiến Châu Tử Du rất khó hiểu, rồi cô lại khinh khỉnh cất lên câu hỏi:
“Giữa chúng ta hình như đâu có ai phụ ai. Anh tự nhận mình là tra nam, thích bay bướm mai đây mốt đó. Còn tôi là người lén lút cấm sừng sau lưng anh, chính anh cũng từng khẳng định tôi là người phụ nữ không ra gì rồi mà? Nghĩa là chúng ta đều khốn nạn như nhau thì anh làm sao phải áy náy? Anh đang diễn cho ai coi vậy? 8 năm rồi mà anh vẫn khiến tôi rất bất ngờ đó Huyết Ảnh Long.”
Rõ ràng Châu Tử Du thừa biết đoạn clip nhạy cảm năm xưa không hề liên quan tới mình, nhưng cô vẫn tự nhận hết phần xấu.
Không phải cô muốn bao che cho Châu Lam Vũ, mà cô đã quá chán ngán phải giải thích với một kẻ không hề tin tưởng mình.
Có câu: Muốn sẽ tìm cách, không muốn thì tìm lý do.
Năm đó, Huyết Ảnh Long đã lấy đoạn video đó làm lý do để chấm dứt tất cả, thì cô hà tất phải biện minh làm gì.
Nhưng ẩn sau bên trong mọi chuyện, cô lại không biết rằng những gì người đàn ông ấy đã chịu đựng suốt bao năm qua.
Nỗi khổ tâm của anh, làm sao cô hiểu?
Chính vì cô không hiểu nên 8 năm qua, Huyết Ảnh Long chưa từng oán trách những lời nói cay nghiệt từ miệng của người con gái ấy.
“Không đâu! Em không sai cũng chẳng có lỗi gì cả, kẻ khốn nạn mới thật sự là anh.”
Nói rồi, Huyết Ảnh Long lại mỉm cười với cô. Nhưng nụ cười của anh lại chất chứa biết bao điều thống khổ, nhất thời khiến Châu Tử Du có một chút dao động trong lòng.
“Mà thôi, chuyện cũ cũng qua lâu lắm rồi. Chúng ta không nên khơi lại làm gì. Chỉ cần anh biết em sống tốt thế này là anh yên tâm rồi.”
Cuối cùng Châu Tử Du chỉ có thể dành cho anh nụ cười nhẹ nhàng như dành cho một người quen không thân thiết, trước khi rời đi cô vẫn nói:
“Cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi bọn họ! Tôi cũng đi trước đây, tạm biệt!”
“Du Du…”
Châu Tử Du vừa quay lưng đi thì lại nghe thấy người đàn ông ấy gọi tên mình, với chất giọng trìu mến, thâm tình như ngày hai đứa còn yêu nhau, khiến chân cô muốn bước mà lòng dạ chẳng nỡ rời đi.
Cuối cùng cô vẫn phải quay trở lại, dõi mắt nhìn về người đàn ông ấy.
“Còn chuyện gì muốn nói hay sao?”
Lúc này, Huyết Ảnh Long chẳng nói gì cả. Anh chỉ lặng lẽ cởi áo khoác trên người mình xuống, sau đó bước tới gần Châu Tử Du, ân cần khoác áo lên người cô ấy.
“Đừng để bị cảm lạnh. Lát nữa ra đó cũng uống ít rượu thôi, rồi về sớm. Muộn rồi!”
Căn dặn xong, Huyết Ảnh Long lại là người quay lưng rời đi trước. Vì anh sợ, nếu còn đứng đó Châu Tử Du sẽ trả lại áo khoác.
Anh bỏ đi, mặc cho cô gái bất chợt mang nhiều nguồn cảm xúc khó tả nhìn theo bóng dáng hiên ngang nhưng lại cô độc của anh.
Người đàn ông ấy vẫn phong độ như 8 năm về trước. Nhưng có vẻ như anh đã không còn mang bản tính ngạo mạn, ngông cuồng, mà trông anh bây giờ lại thâm trầm hơn hẳn.
Ánh mắt đau khổ và sự ấm áp đặc biệt của anh vào ngày hôm nay, có lẽ sẽ khiến Châu Tử Du suy nghĩ rất nhiều.
Dẫu sao cũng không thể phủ nhận rằng, tình cảm trước kia của cả hai, lẫn biến cố ập tới, vẫn còn quá nhiều điều mông lung không rõ ràng, đôi khi nó vẫn khiến cô không thể nào chấp nhận.
Nhưng kể từ khi gặp lại anh tại sân bay cùng Đàm Mộng Uyên thì tâm cô mới thật sự chết đi. Đôi khi chính cô cũng không rõ bản thân rốt cuộc đối với người đàn ông ấy là căm hận, hay giận hờn?
“Huyết Ảnh Long, rõ là chúng ta đã kết thúc tất cả, nhưng sao ông trời lại cứ sắp đặt những cuộc hội ngộ không mong muốn như thế này chứ?”