Chương 61: Tôi tin anh
Khi giọng nói thư thái của Châu Tử Du vang lên, mới thật sự khiến người đàn ông vẫn mê man trên giường bừng tỉnh. Đồng thời khiến cả Maya giật mình kinh ngạc, vội vã rời xa thân thể Huyết Ảnh Long, điều đó cũng cho anh biết chuyện gì vừa xảy ra với mình.
“Cô là…”
Trong khi Maya vẫn đang ngại ngùng, dè dặt trước Châu Tử Du thì Huyết Ảnh Long đã quay sang nhìn cô ấy.
“Du Du, là em thật sao?”
Người đàn ông thật sự vô cùng vui mừng khi thấy cô gái mình luôn mong nhớ ngày đêm đang đứng ngay trước mặt.
Anh nhanh chóng gượng người ngồi dậy. Lúc này, Maya có muốn đỡ anh, cũng do dự không dám chạm vào.
Huyết Ảnh Long mặc kệ vết mổ vẫn đau, vừa ngồi dậy, anh đã với tay tới chạm vào bàn tay của Châu Tử Du, nhưng lại bị cô lập tức tránh né.
“Tôi nghe nói anh bệnh nên tới thăm. Nhưng lại tình cờ tới không đúng lúc. Xin lỗi vì đã khiến hai người mất tự nhiên.”
“Châu Tử Du, cô nghe tôi nói đã, thật ra…”
“Biết anh vẫn ổn thế này là tốt rồi. Tôi cũng sẽ không bị mắng là người tuyệt tình, tuyệt nghĩa với chồng cũ nữa. Giữ sức khỏe nha, tôi về trước đây.”
Không để Maya kịp thời giải thích, Châu Tử Du đã dứt khoát chen ngang. Sau khi thản nhiên nói xong, cô liền quay lưng đi về phía cửa.
Thấy cô đi, Huyết Ảnh Long lập tức sốt sắng bước xuống khỏi giường.
“Du Du, em đừng đi.”
Mặc kệ sức khỏe vẫn yếu, vết mổ chưa lành hẳn, và còn đau nhức vô cùng, nhưng người đàn ông ấy vẫn nhanh chân bước về phía Châu Tử Du, vội vã ôm cô ấy từ phía sau. Cố níu giữ vì không muốn nhìn thấy người mình yêu lần nữa rời xa.
Maya lúc này chỉ biết che miệng bật khóc.
Châu Tử Du thì hoàn toàn lắng động tại khoảnh khắc hiện tại.
“Xin em, đừng bỏ mặc anh! Anh biết anh sai rồi, anh thật sự rất cần em! Đừng xa anh nữa được không?”
Giọng nói yếu ớt của anh khẽ vang lên đôi lời khẩn cầu tha thiết nghẹn ngào, khiến lý trí cứng rắn của người con gái ấy cũng không giữ vững sự lạnh lùng như ban đầu.
Nhưng những gì cô vừa thấy, lại khiến trái tim cô nguội lạnh. Rõ ràng ở bên anh, luôn có một người phụ nữ ân cần chăm sóc, rõ ràng cô thấy anh đang ôm cô ấy, nhưng giờ lại níu giữ bằng những lời lẽ khiến tâm trí cô rối bời như thế này.
Để tin tưởng lại một người từng phũ phàng, từng tuyệt tình với mình, thật sự quá khó khăn với cô.
Cuối cùng, một chút dao động trong cô cũng bị những hình ảnh thân mật vừa rồi, làm cho tan biến.
Cô lạnh lùng gỡ vòng tay của người đàn ông ấy ra khỏi eo mình. Sau đó, xoay người lại đối mặt với anh.
Giọng nói bình thản của cô lại vang lên:
“Chẳng phải bên cạnh anh đã có một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, luôn ân cần chăm sóc rồi sao? Là anh cố tình kêu bạn anh tới gặp tôi, nói những lời lẽ khiến tôi mềm lòng, để rồi tới đây gặp anh, tận mắt chứng kiến tình cảm của anh với một người phụ nữ khác. Giờ anh lại giả vờ đáng thương, ra sức níu giữ tôi thế này. Huyết Ảnh Long, tại sao anh cứ thích bày trò trêu đùa tôi vậy?”
Huyết Ảnh Long nhanh chóng lắc đầu phủ nhận những gì Châu Tử Du vừa nói. Vì sợ cô bỏ đi, nên anh lại nắm tay cô ấy, rồi mới nói:
“Anh không có kêu ai tới tìm em hết. Cũng chưa từng trêu đùa tình cảm của em. Chuyện giữa anh và Maya vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, thật ra lúc nãy anh mê man mơ thấy em đến, lúc đó cô ta cũng bên cạnh, còn tự ý chạm vào người anh, nên anh mới tưởng đó là em. Du Du, em tin anh một lần này có được không?”
Dù người đàn ông ấy có nói gì, nét mặt có chân thành đến đâu, thì Châu Tử Du vẫn lạnh lùng gạt tay Huyết Ảnh Long ra.
“Xin lỗi, đối với anh, tôi không đủ bao dung để tha thứ, cũng không dám tin tưởng thêm một lần nào nữa.”
Tuyệt tình nói ra lời nhẫn tâm rồi, Châu Tử Du đã quay lưng muốn rời đi, nhưng vẫn bị Huyết Ảnh Long nắm tay giữ lại.
“Em đừng đi, hãy tin anh…những gì anh nói là thật.”
“Du Du…”
“Khụ khụ khụ…khụ…”
Cố gắng níu kéo người mình yêu bằng mọi cách, kết quả người đàn ông ấy lại bất ngờ ho tới dồn dập, anh ôm ngực khó thở, nhưng vẫn không chịu buông tay Châu Tử Du ra.
“Khụ…khụ…”
“Ảnh Long, anh sao vậy?”
“Cô tránh ra.”
Thấy anh như thế, Maya vội đi đến dìu anh, nhưng lại bị người đàn ông ấy lạnh lùng cự tuyệt.
“Khụ…khụ…”
Nghe thấy Huyết Ảnh Long cứ ho dồn dập, nhưng cứ nhất quyết không chịu buông tay, cuối cùng anh vẫn khiến Châu Tử Du mềm lòng.
Nhưng cô vừa quay người lại, thì đó là lúc thân thể của người đàn ông ấy quỵ xuống. Lúc này, Châu Tử Du mới thật sự lộ ra nỗi lo lắng của mình, cô nhanh chóng ôm anh vào lòng, sau đó nhìn lên Maya, lớn tiếng ra lệnh:
“Còn không mau gọi bác sĩ tới.”
Ngay lập tức, Maya trở lại giường bệnh ấn chuông gọi bác sĩ, nhưng sợ chậm trễ nên cô ấy đích thân chạy ra ngoài tìm người.
Lúc này, người đàn ông ấy vẫn nắm chặt tay Châu Tử Du, dù đã rất muốn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ, chỉ vì muốn ngắm nhìn người con gái mình yêu thế này.
Trong lúc thập tử nhất sinh, bệnh tình chưa rõ thế nào, hơi thở thì yếu ớt, nhưng trên môi anh ấy lại thoáng hiện lên nụ cười, rồi khẽ giọng thều thào:
“Cuối cùng, anh cũng giữ được em ở lại rồi… Du Du à…anh…và cô ta không có quan hệ tình cảm gì hết, em…em tin anh được không?”
Đến nước này, Châu Tử Du cũng không biết phải làm sao. Cảm xúc của cô hỗn loạn lắm, nước mắt cũng vô thức lưng tròng rồi, nhưng vẫn không chịu đáp ứng mong chờ của người đàn ông ấy, mà chỉ cứng nhắc mở lời:
“Tôi tin hay không tin, chuyện đó thật sự quan trọng với anh vậy sao?”
Huyết Ảnh Long gật đầu, anh cố gắng nói tiếp:
“Rất quan trọng, vì anh không muốn người anh yêu hiểu lầm. Không muốn bị em lạnh nhạt bỏ rơi nữa…”
Cuối cùng, giọt nước mắt trên mi cô ấy cũng vô thức lăn dài xuống đôi gò má nhỏ.
Bấy giờ, Huyết Ảnh Long lại đưa tay lên giúp cô lau đi giọt lệ ấy, khẽ giọng dỗ dành:
“Đừng khóc. Em không tin anh cũng được, anh không ép em nữa…Khụ…khụ…khụ…”
Nói còn chưa xong thì cơn ho lại kéo tới, ngực càng lúc càng đau, khiến anh vô cùng khó thở.
“Anh…”
“Đừng nói nữa, tôi tin anh!”
Châu Tử Du ngậm ngùi nói trong nước mắt, khi thấy anh lại muốn tiếp tục nói chuyện, cũng chính câu nói đó mới khiến Huyết Ảnh Long nhẹ lòng, anh mỉm cười thật hạnh phúc.
“Cảm ơn em!”
“Khụ…khụ…khụ…”
Vừa nói xong, Huyết Ảnh Long lại ho dữ dội. Khiến Châu Tử Du càng hoảng sợ.
Cô ôm anh, gấp gáp hô lên gọi người:
“Bác sĩ, bác sĩ đâu…”
Còn chưa đợi bác sĩ tới, Huyết Ảnh Long đã dần dần lịm đi, dọa Châu Tử Du thật sự sợ hãi.
“Đừng ngủ, Huyết Ảnh Long, anh tỉnh lại cho tôi…Ảnh Long…”
“Cô là…”
Trong khi Maya vẫn đang ngại ngùng, dè dặt trước Châu Tử Du thì Huyết Ảnh Long đã quay sang nhìn cô ấy.
“Du Du, là em thật sao?”
Người đàn ông thật sự vô cùng vui mừng khi thấy cô gái mình luôn mong nhớ ngày đêm đang đứng ngay trước mặt.
Anh nhanh chóng gượng người ngồi dậy. Lúc này, Maya có muốn đỡ anh, cũng do dự không dám chạm vào.
Huyết Ảnh Long mặc kệ vết mổ vẫn đau, vừa ngồi dậy, anh đã với tay tới chạm vào bàn tay của Châu Tử Du, nhưng lại bị cô lập tức tránh né.
“Tôi nghe nói anh bệnh nên tới thăm. Nhưng lại tình cờ tới không đúng lúc. Xin lỗi vì đã khiến hai người mất tự nhiên.”
“Châu Tử Du, cô nghe tôi nói đã, thật ra…”
“Biết anh vẫn ổn thế này là tốt rồi. Tôi cũng sẽ không bị mắng là người tuyệt tình, tuyệt nghĩa với chồng cũ nữa. Giữ sức khỏe nha, tôi về trước đây.”
Không để Maya kịp thời giải thích, Châu Tử Du đã dứt khoát chen ngang. Sau khi thản nhiên nói xong, cô liền quay lưng đi về phía cửa.
Thấy cô đi, Huyết Ảnh Long lập tức sốt sắng bước xuống khỏi giường.
“Du Du, em đừng đi.”
Mặc kệ sức khỏe vẫn yếu, vết mổ chưa lành hẳn, và còn đau nhức vô cùng, nhưng người đàn ông ấy vẫn nhanh chân bước về phía Châu Tử Du, vội vã ôm cô ấy từ phía sau. Cố níu giữ vì không muốn nhìn thấy người mình yêu lần nữa rời xa.
Maya lúc này chỉ biết che miệng bật khóc.
Châu Tử Du thì hoàn toàn lắng động tại khoảnh khắc hiện tại.
“Xin em, đừng bỏ mặc anh! Anh biết anh sai rồi, anh thật sự rất cần em! Đừng xa anh nữa được không?”
Giọng nói yếu ớt của anh khẽ vang lên đôi lời khẩn cầu tha thiết nghẹn ngào, khiến lý trí cứng rắn của người con gái ấy cũng không giữ vững sự lạnh lùng như ban đầu.
Nhưng những gì cô vừa thấy, lại khiến trái tim cô nguội lạnh. Rõ ràng ở bên anh, luôn có một người phụ nữ ân cần chăm sóc, rõ ràng cô thấy anh đang ôm cô ấy, nhưng giờ lại níu giữ bằng những lời lẽ khiến tâm trí cô rối bời như thế này.
Để tin tưởng lại một người từng phũ phàng, từng tuyệt tình với mình, thật sự quá khó khăn với cô.
Cuối cùng, một chút dao động trong cô cũng bị những hình ảnh thân mật vừa rồi, làm cho tan biến.
Cô lạnh lùng gỡ vòng tay của người đàn ông ấy ra khỏi eo mình. Sau đó, xoay người lại đối mặt với anh.
Giọng nói bình thản của cô lại vang lên:
“Chẳng phải bên cạnh anh đã có một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, luôn ân cần chăm sóc rồi sao? Là anh cố tình kêu bạn anh tới gặp tôi, nói những lời lẽ khiến tôi mềm lòng, để rồi tới đây gặp anh, tận mắt chứng kiến tình cảm của anh với một người phụ nữ khác. Giờ anh lại giả vờ đáng thương, ra sức níu giữ tôi thế này. Huyết Ảnh Long, tại sao anh cứ thích bày trò trêu đùa tôi vậy?”
Huyết Ảnh Long nhanh chóng lắc đầu phủ nhận những gì Châu Tử Du vừa nói. Vì sợ cô bỏ đi, nên anh lại nắm tay cô ấy, rồi mới nói:
“Anh không có kêu ai tới tìm em hết. Cũng chưa từng trêu đùa tình cảm của em. Chuyện giữa anh và Maya vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, thật ra lúc nãy anh mê man mơ thấy em đến, lúc đó cô ta cũng bên cạnh, còn tự ý chạm vào người anh, nên anh mới tưởng đó là em. Du Du, em tin anh một lần này có được không?”
Dù người đàn ông ấy có nói gì, nét mặt có chân thành đến đâu, thì Châu Tử Du vẫn lạnh lùng gạt tay Huyết Ảnh Long ra.
“Xin lỗi, đối với anh, tôi không đủ bao dung để tha thứ, cũng không dám tin tưởng thêm một lần nào nữa.”
Tuyệt tình nói ra lời nhẫn tâm rồi, Châu Tử Du đã quay lưng muốn rời đi, nhưng vẫn bị Huyết Ảnh Long nắm tay giữ lại.
“Em đừng đi, hãy tin anh…những gì anh nói là thật.”
“Du Du…”
“Khụ khụ khụ…khụ…”
Cố gắng níu kéo người mình yêu bằng mọi cách, kết quả người đàn ông ấy lại bất ngờ ho tới dồn dập, anh ôm ngực khó thở, nhưng vẫn không chịu buông tay Châu Tử Du ra.
“Khụ…khụ…”
“Ảnh Long, anh sao vậy?”
“Cô tránh ra.”
Thấy anh như thế, Maya vội đi đến dìu anh, nhưng lại bị người đàn ông ấy lạnh lùng cự tuyệt.
“Khụ…khụ…”
Nghe thấy Huyết Ảnh Long cứ ho dồn dập, nhưng cứ nhất quyết không chịu buông tay, cuối cùng anh vẫn khiến Châu Tử Du mềm lòng.
Nhưng cô vừa quay người lại, thì đó là lúc thân thể của người đàn ông ấy quỵ xuống. Lúc này, Châu Tử Du mới thật sự lộ ra nỗi lo lắng của mình, cô nhanh chóng ôm anh vào lòng, sau đó nhìn lên Maya, lớn tiếng ra lệnh:
“Còn không mau gọi bác sĩ tới.”
Ngay lập tức, Maya trở lại giường bệnh ấn chuông gọi bác sĩ, nhưng sợ chậm trễ nên cô ấy đích thân chạy ra ngoài tìm người.
Lúc này, người đàn ông ấy vẫn nắm chặt tay Châu Tử Du, dù đã rất muốn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ, chỉ vì muốn ngắm nhìn người con gái mình yêu thế này.
Trong lúc thập tử nhất sinh, bệnh tình chưa rõ thế nào, hơi thở thì yếu ớt, nhưng trên môi anh ấy lại thoáng hiện lên nụ cười, rồi khẽ giọng thều thào:
“Cuối cùng, anh cũng giữ được em ở lại rồi… Du Du à…anh…và cô ta không có quan hệ tình cảm gì hết, em…em tin anh được không?”
Đến nước này, Châu Tử Du cũng không biết phải làm sao. Cảm xúc của cô hỗn loạn lắm, nước mắt cũng vô thức lưng tròng rồi, nhưng vẫn không chịu đáp ứng mong chờ của người đàn ông ấy, mà chỉ cứng nhắc mở lời:
“Tôi tin hay không tin, chuyện đó thật sự quan trọng với anh vậy sao?”
Huyết Ảnh Long gật đầu, anh cố gắng nói tiếp:
“Rất quan trọng, vì anh không muốn người anh yêu hiểu lầm. Không muốn bị em lạnh nhạt bỏ rơi nữa…”
Cuối cùng, giọt nước mắt trên mi cô ấy cũng vô thức lăn dài xuống đôi gò má nhỏ.
Bấy giờ, Huyết Ảnh Long lại đưa tay lên giúp cô lau đi giọt lệ ấy, khẽ giọng dỗ dành:
“Đừng khóc. Em không tin anh cũng được, anh không ép em nữa…Khụ…khụ…khụ…”
Nói còn chưa xong thì cơn ho lại kéo tới, ngực càng lúc càng đau, khiến anh vô cùng khó thở.
“Anh…”
“Đừng nói nữa, tôi tin anh!”
Châu Tử Du ngậm ngùi nói trong nước mắt, khi thấy anh lại muốn tiếp tục nói chuyện, cũng chính câu nói đó mới khiến Huyết Ảnh Long nhẹ lòng, anh mỉm cười thật hạnh phúc.
“Cảm ơn em!”
“Khụ…khụ…khụ…”
Vừa nói xong, Huyết Ảnh Long lại ho dữ dội. Khiến Châu Tử Du càng hoảng sợ.
Cô ôm anh, gấp gáp hô lên gọi người:
“Bác sĩ, bác sĩ đâu…”
Còn chưa đợi bác sĩ tới, Huyết Ảnh Long đã dần dần lịm đi, dọa Châu Tử Du thật sự sợ hãi.
“Đừng ngủ, Huyết Ảnh Long, anh tỉnh lại cho tôi…Ảnh Long…”