Chương 72: Là anh tự nguyện
Nghe xong lời nói ba phần dịu dàng bảy phần ngọt ngào của Châu Tử Du dành cho Lý Dương Kiệt, mà đôi mắt phượng của người đàn ông liền trở nên ấm ức, tức tối đến không chịu được.
Nhưng anh cũng không thể trơ mắt mà nhìn như thế, nên liền bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái mình yêu, lập tức mang nàng trở về bên cạnh.
“Ai cho em đứng gần người đàn ông khác hả?”
“Ơ, anh này ngộ nha! Giữa tôi với anh có quan hệ gì không? Tôi thích đứng gần ai thì đứng chứ, anh lấy quyền gì mà đòi quản chuyện của tôi?”
Châu Tử Du dửng dưng đáp trả xong, liền lạnh nhạt gạt tay Huyết Ảnh Long ra. Sau đó, lại quay trở về vị trí bên cạnh Lý Dương Kiệt.
Cả nhà họ Châu lúc này cũng được tận mắt chứng kiến một màn kịch tình tay ba vô cùng hấp dẫn.
Chỉ riêng Châu Lam Vũ lại đang lo Huyết Ảnh Long không nhịn được mà ra tay đánh người.
Dĩ nhiên lúc này, cơn tức của Huyết Ảnh Long đã đạt tới đỉnh điểm. Nhưng cảnh tượng này, vô tình đã khơi lại chuyện cũ trong tâm trí của anh. Chính xác là cái lần anh mượn Đàm Mộng Uyên để chọc tức Châu Tử Du.
Giờ thì anh cũng đã được nếm thử mùi vị cảm giác ghen tuông là thế nào, đúng là tức tới mức muốn nổ tung lồng ngực nhưng không thể làm gì.
Mà lúc này, đôi nam nữ kia cũng không còn đếm xỉa tới anh nữa, vì họ bận trò chuyện với nhau.
“Sao hôm nay em uống rượu vậy? Lại có tâm sự gì hay sao?”
“Em thì có tâm sự gì chứ, chẳng qua đi gặp đối tác nên uống hơi nhiều một tí. Mà sao anh không tới công ty tìm em mà lại chờ ở đây?”
“Anh có tới công ty chứ, nhưng lễ tân bảo em không tiếp khách nên anh cũng không dám miễn cưỡng thêm, sợ sẽ làm phiền em!”
“Trời ạ, giữa chúng ta còn gì xa lạ nữa đâu mà anh ngại. Với ai thì phiền chứ với anh thì em không thấy phiền đâu.”
Lúc nói chuyện với Lý Dương Kiệt thì Châu Tử Du vô cùng vui vẻ, cô cũng chẳng thèm để ý đến sắc mặt của ai kia đã đen như nào. Rồi lại tiếp tục nói:
“À mà anh tới tìm em có việc gì? Đã ăn tối chưa, hay lát nữa ăn tối cùng em luôn ha?”
Hiếm khi Châu Tử Du nói chuyện nhiều mà thoải mái thân thiết với Lý Dương Kiệt như lúc này.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Thật ra, anh cũng biết có lẽ cô ấy đang muốn mượn anh để chọc tức người đàn ông kia mà thôi.
Nhưng từ sau khi bị Châu Tử Du từ chối, giờ anh đã thông suốt hơn. Nên lại rất thoải mái phối hợp cùng cô.
“Ờ thì, anh đến đây là để…”
Lý Dương Kiệt còn đang nói, nhưng Châu Tử Du thì lại bị một thế lực khác kéo đi ra khỏi tầm mắt của anh.
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy Huyết Ảnh Long đang quỳ gối một chân trước mặt Châu Tử Du.
“Du Du, anh yêu em! Anh muốn em là vợ anh, muốn lấy tư cách một người chồng lo lắng những chuyện riêng liên quan đến em. Anh muốn ở bên cạnh chăm sóc và bù đắp cho em. Đồng ý làm vợ anh nha?”
Phía sau những lời nói chân thành của người đàn ông ấy, là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đã được anh mang ra trước mắt Châu Tử Du. Chân tình chờ đợi, và hi vọng hai từ đồng ý của cô.
Huyết Ảnh Long kiểu, giờ không tỏ tình là mất luôn vợ đẹp. Anh mà còn chần chừ thì mất luôn tri kỷ cùng chung chăn gối trăm năm, nên chờ gì mà không thực hành ngay và luôn.
Và, anh đã khiến Châu Tử Du bất ngờ đến mức tỉnh rượu, cô cứ sững người ra nhìn anh. Mọi người còn lại cũng ngạc nhiên không kém gì cô.
Mãi một lúc sau, Châu Tử Du mới ngập ngừng lên tiếng:
“Anh…anh làm vậy là sao?”
“Là anh đang cầu hôn em! Anh muốn chứng minh cho em thấy những gì anh đã nói sáng nay chỉ là lời trêu đùa bâng quơ, dại dột. Huyết Ảnh Long anh là thật lòng yêu em, có thể sẵn sàng làm một người chồng ngoan ngoãn như ý em muốn. Chỉ cần làm vợ anh, Du Du sẽ là người vợ quyền lực nhất thiên hạ.”
Từng giây phút hồi hộp lặng lẽ trôi qua. Châu Tử Du đến giờ vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau cú bất ngờ này.
Thấy vậy, Châu Lam Vũ liền bước tới, khẽ thì thầm vào tai cô em gái của mình vài lời nhắc nhở:
“Em định để người ta quỳ mãi à? Đồng ý hay không thì cũng phải nói chứ im lặng là sao? Nhưng chị nhắc cho em nhớ nha, có không trân trọng mất đừng nuối tiếc nhá! Em cứ kiêu kỳ đi, rồi sau đừng có mà tìm chị than khóc.”
Nói xong, Châu Lam Vũ liền quay trở về vị trí cũ.
Bấy giờ, Châu Tử Du mới chịu hạ thấp cái tính kiêu ngạo của mình xuống một chút. Cô nhìn Huyết Ảnh Long, nghiêm nghị hỏi thẳng:
“Anh có chắc sẽ cho em danh phận là người vợ quyền lực nhất không?”
“Anh chắc 100 phần trăm. Sẵn có ba mẹ ở đây, hai người làm chứng cho con với.”
Cuối cùng, ông ba Châu lại bị kéo vào cuộc. Nhưng những lời đó của anh đều khiến mọi người bật cười.
Rồi cô lại nói:
“Cái này là anh tự nguyện nha! Sau có gì khổ sở thì đừng có than vãn à!”
“Nhất quyết không kêu ca nửa lời.”
Thêm một lời khẳng định nữa đến từ vị trí của người đàn ông, thì Châu Tử Du mới mỉm cười hài lòng. Sau đó, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, đắc ý nói:
“Vậy thì mau đeo nhẫn cho em!”
Một câu nói, khiến cảm xúc của người đàn ông vỡ òa trong vui sướng. Anh lập tức lấy nhẫn đeo vào ngón tay giữa của Châu Tử Du, sau đó còn đặt lên mu bàn tay cô nàng một nụ hôn ngọt ngào.
“Cảm ơn em!”
“Đồ ngốc, còn không mau đứng lên đi.”
Cô vừa cười nói, vừa đưa tay đỡ người đàn ông của mình đứng dậy.
Lúc này, Lý Dương Kiệt bất ngờ bước tới. Dù hiện tại cô đã là hoa có chủ thì anh vẫn thản nhiên nắm tay cô.
“Này, nói chuyện thôi có cần phải nắm tay nắm chân không?”
Mới có nắm tay thôi, còn chưa kịp mở miệng thì cả nhà đã nghe thấy giọng nói hậm hực của Huyết Ảnh Long vang lên. Anh còn nhanh chóng nắm hết hai tay của Châu Tử Du, giữ làm của riêng, không cho người đàn ông khác có cơ hội chạm vào vợ yêu tương lai của mình.
Thấy vậy, Châu Tử Du chỉ còn cách cười trừ với Lý Dương Kiệt, rồi nói:
“Tính tình anh ấy vốn luôn trẻ con như vậy, anh đừng để ý. Có chuyện gì thì anh nói đi, em đang nghe đây.”
Bấy giờ, Lý Dương Kiệt cũng chỉ biết cười cho qua. Rồi nhanh chóng mở lời:
“Thật ra anh muốn nói, hôm nay anh tìm em là để nói lời tạm biệt. Sáng mai anh lên máy bay về Pháp rồi.”
“Ơ, em tưởng anh vẫn chưa giải quyết công việc xong chứ?”
“Nói thật thì lý do anh về đây vốn là chạy theo em để bày tỏ tâm tình. Nhưng em cũng thấy rồi đó, lần trước anh tỏ tình thất bại, em cũng chọn được người phù hợp với mình. Cũng đến lúc anh nên chấp nhận buông bỏ rồi.”
Nghe xong những gì Lý Dương Kiệt nói, Châu Tử Du nhất thời cảm thấy khó xử. Cô cũng không biết nói gì, nên mãi một lúc sau mới đưa ra hồi đáp:
“Anh nghĩ thông như vậy là tốt rồi, em cũng thấy nhẹ lòng hơn. Một người tốt như anh, chắc chắn sẽ sớm tìm được người yêu anh hết lòng. Rồi tương lai sẽ cùng hạnh phúc, sinh con đẻ cái, gia đình viên mãn trọn vẹn.”
Nhận được lời chúc của người mình từng yêu, Lý Dương Kiệt khẽ cười:
“Anh cũng chúc em trọn đời hạnh phúc bên người mình yêu. Ngày cưới, nhớ gửi thiệp mời cho anh là được!”
“Nhất trí, lúc đó anh phải ở lại “quẫy” hết mình với tụi em mới được đó.”
“Duyệt luôn! Giờ, cho anh ôm em gái một cái, coi như là tạm thời tạm biệt được không?”
“Cũng được, nhưng để tôi ôm thay vợ mình cho.”
Lý Dương Kiệt vừa nói xong, Huyết Ảnh Long đã tiếp lời, rồi anh thẳng thắn bước tới, ôm lấy người đàn ông kia như đang ôm người anh em của mình.
Ôm xong, Huyết Ảnh Long vỗ vai Lý Dương Kiệt, rồi nói:
“Được rồi, mau về đi chàng trai trẻ.”
“Anh…Đây là nhà của em mà, sao anh tùy ý quá vậy?”
“Nhà em, thì cũng là nhà ba mẹ vợ anh mà. Con nói vậy phải không ba mẹ?”
Lần thứ hai ông bà Châu bị cậu con rể của mình đưa vào thế khó xử, khiến họ chỉ biết gượng gạo cười.
Thấy vậy, Lý Dương Kiệt cũng hiểu chuyện mà cất lời cáo từ.
“Thôi, cũng muộn rồi, anh phải về còn chuẩn bị hành lý để sáng mai lên đường sớm.”
Nói rồi, Lý Dương Kiệt mới quay qua ông bà Châu, tiếp lời:
“Xin phép hai bác, con về ạ! Chúc gia đình mình buổi tối vui vẻ! Hẹn gặp lại mọi người vào ngày cưới của Du Du.”
“À ừ, bác cũng chúc cháu thượng lộ bình an. Chờ ngày cưới, chúng ta lại gặp nhau.”
“Tiểu Vũ, tiễn anh ra cổng đi con.”
Ông bà Châu lần lượt cất lời xong, sau đó Lý Dương Kiệt cũng cúi đầu chào rồi rời đi, theo chân anh là Châu Lam Vũ thay mặt gia đình đưa anh ra cổng.
Bấy giờ, Huyết Ảnh Long lại nhìn ông bà Châu, rồi tự nhiên lên tiếng:
“Con cũng đưa vợ con lên phòng nha ba mẹ! Cả người cô ấy toàn mùi rượu, giờ phải tắm ngay mới được.”
Nói xong, Huyết Ảnh Long liền nhìn Châu Tử Du, cười nói:
“Mời vợ yêu dẫn đường.”
“Ơ nhưng mà ba mẹ em…”
“Ba mẹ cho phép đó, hai đứa mau lên phòng đi. Ba mẹ cũng phải nghỉ ngơi rồi. Mau đi đi ha, hai đứa ngủ ngon.”
Trong khi Châu Tử Du đang dè dặt nhìn ba mẹ mình thì Châu Kiến Hào, ba cô đã lên tiếng đồng ý, thậm chí còn hối thúc, khiến cô chợt thấy khó hiểu.
“Sao ba mẹ không ngăn cản? Dù sao con cũng là con gái, bọn con chỉ mới chính thức trở thành người yêu, còn chưa định ngày cưới mà, sao ba mẹ dễ giải với người ta quá vậy?”
Nghe xong những nghi vấn của cô con gái nhỏ, ông bà Châu liền bật cười. Sau đó, mẹ cô mới nói:
“Nếu đã là tình xưa nối lại thì ba mẹ hà tất gì phải lo âu nữa. Tin tưởng vào bọn con cả rồi đấy, làm sao nhanh nhanh có cháu cho ba mẹ ẩm bồng là được.”
“Ý mẹ là hai người đã biết anh ấy là chồng cũ của con?”
“Sao lại không, trong khi lúc tới đây con rể đã tự giới thiệu một cách rõ ràng rồi.”
“Vậy sao hai người không tra cứu những chuyện trước kia của bọn con?”
“Chị tiểu Vũ của con đã kể hết cho ba mẹ nghe rồi. Tuy vẫn chưa rõ lắm, nhưng thấy con đã chịu chấp nhận lại đoạn tình cảm này thì ba mẹ cũng tin tưởng vào quyết định của con.”
“Thôi, nói nhiêu được rồi. Hai đứa mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Du Du đó, con để ý chăm sóc Ảnh Long chu đáo một chút, cả buổi tối ở đây ba cứ thấy nó ho hoài đấy.”
Nghe thấy hai vị song thân của mình đã nói vậy, Châu Tử Du cũng đâu còn gì mà rén. Cô cười với ba mẹ mình một cái, rồi nói:
“Dạ! Du Du cảm ơn ba mẹ đã tin tưởng và luôn ủng hộ con gái. Con yêu ba mẹ nhất ạ!”
Nói xong, Châu Tử Du liền chạy về phía ông bà Châu, âu yếm ôm lấy từng người, gửi trao yêu thương thắm thiết.
Sau đó mới quay trở lại chỗ của Huyết Ảnh Long, trực tiếp dắt tay người đàn ông của mình đi thẳng lên phòng.
Lúc này, người đàn ông ấy chỉ có thể vừa đi vừa quay đầu lại nhìn ông bà Châu, cảm kích cất lời:
“Ảnh Long cảm ơn ba mẹ ạ! Con hứa sẽ chăm sóc Du Du thật tốt!”
“Rồi rồi, giờ anh cứ cười đi, cứ vui đi, lát nữa vào phòng rồi biết tay em.”
Sau câu nói của Huyết Ảnh Long, ông bà Châu còn loáng thoáng nghe thêm vài lời răn đe của Châu Tử Du dành cho người đàn ông ấy, khiến ông bà bất giác bật cười.
Lúc này, Châu Lam Vũ đã quay trở vào. Thấy ba mẹ mình đang cười, cô liền hỏi:
“Ba mẹ đang cười gì vậy? Còn Du Du với em rể đâu?”
“Em rể con á hả? Bị em gái con đưa lên phòng rồi, không biết số phận của thằng bé rồi sẽ ra sao.”
Châu Kiến Hào bất giác thở dài. Lẽ nào ông đang đồng cảm cùng con rể của mình ư?
“Ba như vậy là không đúng rồi. Ba phải vui khi em con tìm được người yêu nó hết lòng chứ, còn không ngại quỳ xuống trước mặt chúng ta để cầu hôn con bé. Mọi chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, ba mẹ đừng để ý.”
“Con hiểu sai ý ba con rồi. Ông ấy là đang lo cho con rể của mình đấy. Giờ ba mẹ mới biết Du Du nó dữ như vậy, nên sẽ không lo cho con bé nữa. Và nếu ba mẹ để ý chuyện cũ thì đã không cho hai đứa nó chung phòng rồi.”
“Cái gì? Mới đây mà ba mẹ cho hai đứa nó ngủ chung rồi hả?”
“Đúng rồi. Dù sao hai đứa nó cũng đã là của nhau từ trước, giờ xem như vợ chồng gặp lại sau nhiều năm xa cách thôi. Ba mẹ không câu nệ mấy chuyện đó.”
Châu Lam Vũ không khỏi kinh ngạc khi nghe xong những gì mẹ mình vừa nói. Vì từ nãy giờ cô cứ tưởng Huyết Ảnh Long được Châu Tử Du đưa lên phòng riêng, chứ nào ngờ…
Kết quả, cô cũng chỉ cười trừ, rồi nói:
“Ba mẹ đúng là hiện đại.”
“Chứ sao. Còn con đó, cũng mau tìm cho mình tấm chồng đi. Yêu đương thì sớm lắm, mà mãi tới giờ vẫn chưa có một mối tình nghiêm túc nào, giờ ba mẹ đều dồn hết những nỗi bận tâm sang con rồi đấy!”
Khi không lại bị lôi vào cuộc, khiến Châu Lam Vũ khóc thét trong lòng. Cuối cùng, vẫn là phải cúi đầu, tuân lệnh:
“Dạ, nhưng phải xem khi nào duyên đến ba mẹ ạ! Vì tình yêu vốn không thể cưỡng cầu.”
Câu trước cúi đầu, sang câu sau đã ngẩng đầu thản nhiên nói. Nói xong, cô còn cười tinh nghịch một cái, rồi tức tốc chạy trốn lên phòng.
“Ba mẹ ngủ ngon ạ!”
Nhìn theo bóng dáng của con gái, bà Châu bất giác tự thoại:
“Đúng là song sinh một cặp. Nghịch ngợm y như nhau!”
Nhưng anh cũng không thể trơ mắt mà nhìn như thế, nên liền bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái mình yêu, lập tức mang nàng trở về bên cạnh.
“Ai cho em đứng gần người đàn ông khác hả?”
“Ơ, anh này ngộ nha! Giữa tôi với anh có quan hệ gì không? Tôi thích đứng gần ai thì đứng chứ, anh lấy quyền gì mà đòi quản chuyện của tôi?”
Châu Tử Du dửng dưng đáp trả xong, liền lạnh nhạt gạt tay Huyết Ảnh Long ra. Sau đó, lại quay trở về vị trí bên cạnh Lý Dương Kiệt.
Cả nhà họ Châu lúc này cũng được tận mắt chứng kiến một màn kịch tình tay ba vô cùng hấp dẫn.
Chỉ riêng Châu Lam Vũ lại đang lo Huyết Ảnh Long không nhịn được mà ra tay đánh người.
Dĩ nhiên lúc này, cơn tức của Huyết Ảnh Long đã đạt tới đỉnh điểm. Nhưng cảnh tượng này, vô tình đã khơi lại chuyện cũ trong tâm trí của anh. Chính xác là cái lần anh mượn Đàm Mộng Uyên để chọc tức Châu Tử Du.
Giờ thì anh cũng đã được nếm thử mùi vị cảm giác ghen tuông là thế nào, đúng là tức tới mức muốn nổ tung lồng ngực nhưng không thể làm gì.
Mà lúc này, đôi nam nữ kia cũng không còn đếm xỉa tới anh nữa, vì họ bận trò chuyện với nhau.
“Sao hôm nay em uống rượu vậy? Lại có tâm sự gì hay sao?”
“Em thì có tâm sự gì chứ, chẳng qua đi gặp đối tác nên uống hơi nhiều một tí. Mà sao anh không tới công ty tìm em mà lại chờ ở đây?”
“Anh có tới công ty chứ, nhưng lễ tân bảo em không tiếp khách nên anh cũng không dám miễn cưỡng thêm, sợ sẽ làm phiền em!”
“Trời ạ, giữa chúng ta còn gì xa lạ nữa đâu mà anh ngại. Với ai thì phiền chứ với anh thì em không thấy phiền đâu.”
Lúc nói chuyện với Lý Dương Kiệt thì Châu Tử Du vô cùng vui vẻ, cô cũng chẳng thèm để ý đến sắc mặt của ai kia đã đen như nào. Rồi lại tiếp tục nói:
“À mà anh tới tìm em có việc gì? Đã ăn tối chưa, hay lát nữa ăn tối cùng em luôn ha?”
Hiếm khi Châu Tử Du nói chuyện nhiều mà thoải mái thân thiết với Lý Dương Kiệt như lúc này.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Thật ra, anh cũng biết có lẽ cô ấy đang muốn mượn anh để chọc tức người đàn ông kia mà thôi.
Nhưng từ sau khi bị Châu Tử Du từ chối, giờ anh đã thông suốt hơn. Nên lại rất thoải mái phối hợp cùng cô.
“Ờ thì, anh đến đây là để…”
Lý Dương Kiệt còn đang nói, nhưng Châu Tử Du thì lại bị một thế lực khác kéo đi ra khỏi tầm mắt của anh.
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy Huyết Ảnh Long đang quỳ gối một chân trước mặt Châu Tử Du.
“Du Du, anh yêu em! Anh muốn em là vợ anh, muốn lấy tư cách một người chồng lo lắng những chuyện riêng liên quan đến em. Anh muốn ở bên cạnh chăm sóc và bù đắp cho em. Đồng ý làm vợ anh nha?”
Phía sau những lời nói chân thành của người đàn ông ấy, là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đã được anh mang ra trước mắt Châu Tử Du. Chân tình chờ đợi, và hi vọng hai từ đồng ý của cô.
Huyết Ảnh Long kiểu, giờ không tỏ tình là mất luôn vợ đẹp. Anh mà còn chần chừ thì mất luôn tri kỷ cùng chung chăn gối trăm năm, nên chờ gì mà không thực hành ngay và luôn.
Và, anh đã khiến Châu Tử Du bất ngờ đến mức tỉnh rượu, cô cứ sững người ra nhìn anh. Mọi người còn lại cũng ngạc nhiên không kém gì cô.
Mãi một lúc sau, Châu Tử Du mới ngập ngừng lên tiếng:
“Anh…anh làm vậy là sao?”
“Là anh đang cầu hôn em! Anh muốn chứng minh cho em thấy những gì anh đã nói sáng nay chỉ là lời trêu đùa bâng quơ, dại dột. Huyết Ảnh Long anh là thật lòng yêu em, có thể sẵn sàng làm một người chồng ngoan ngoãn như ý em muốn. Chỉ cần làm vợ anh, Du Du sẽ là người vợ quyền lực nhất thiên hạ.”
Từng giây phút hồi hộp lặng lẽ trôi qua. Châu Tử Du đến giờ vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau cú bất ngờ này.
Thấy vậy, Châu Lam Vũ liền bước tới, khẽ thì thầm vào tai cô em gái của mình vài lời nhắc nhở:
“Em định để người ta quỳ mãi à? Đồng ý hay không thì cũng phải nói chứ im lặng là sao? Nhưng chị nhắc cho em nhớ nha, có không trân trọng mất đừng nuối tiếc nhá! Em cứ kiêu kỳ đi, rồi sau đừng có mà tìm chị than khóc.”
Nói xong, Châu Lam Vũ liền quay trở về vị trí cũ.
Bấy giờ, Châu Tử Du mới chịu hạ thấp cái tính kiêu ngạo của mình xuống một chút. Cô nhìn Huyết Ảnh Long, nghiêm nghị hỏi thẳng:
“Anh có chắc sẽ cho em danh phận là người vợ quyền lực nhất không?”
“Anh chắc 100 phần trăm. Sẵn có ba mẹ ở đây, hai người làm chứng cho con với.”
Cuối cùng, ông ba Châu lại bị kéo vào cuộc. Nhưng những lời đó của anh đều khiến mọi người bật cười.
Rồi cô lại nói:
“Cái này là anh tự nguyện nha! Sau có gì khổ sở thì đừng có than vãn à!”
“Nhất quyết không kêu ca nửa lời.”
Thêm một lời khẳng định nữa đến từ vị trí của người đàn ông, thì Châu Tử Du mới mỉm cười hài lòng. Sau đó, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, đắc ý nói:
“Vậy thì mau đeo nhẫn cho em!”
Một câu nói, khiến cảm xúc của người đàn ông vỡ òa trong vui sướng. Anh lập tức lấy nhẫn đeo vào ngón tay giữa của Châu Tử Du, sau đó còn đặt lên mu bàn tay cô nàng một nụ hôn ngọt ngào.
“Cảm ơn em!”
“Đồ ngốc, còn không mau đứng lên đi.”
Cô vừa cười nói, vừa đưa tay đỡ người đàn ông của mình đứng dậy.
Lúc này, Lý Dương Kiệt bất ngờ bước tới. Dù hiện tại cô đã là hoa có chủ thì anh vẫn thản nhiên nắm tay cô.
“Này, nói chuyện thôi có cần phải nắm tay nắm chân không?”
Mới có nắm tay thôi, còn chưa kịp mở miệng thì cả nhà đã nghe thấy giọng nói hậm hực của Huyết Ảnh Long vang lên. Anh còn nhanh chóng nắm hết hai tay của Châu Tử Du, giữ làm của riêng, không cho người đàn ông khác có cơ hội chạm vào vợ yêu tương lai của mình.
Thấy vậy, Châu Tử Du chỉ còn cách cười trừ với Lý Dương Kiệt, rồi nói:
“Tính tình anh ấy vốn luôn trẻ con như vậy, anh đừng để ý. Có chuyện gì thì anh nói đi, em đang nghe đây.”
Bấy giờ, Lý Dương Kiệt cũng chỉ biết cười cho qua. Rồi nhanh chóng mở lời:
“Thật ra anh muốn nói, hôm nay anh tìm em là để nói lời tạm biệt. Sáng mai anh lên máy bay về Pháp rồi.”
“Ơ, em tưởng anh vẫn chưa giải quyết công việc xong chứ?”
“Nói thật thì lý do anh về đây vốn là chạy theo em để bày tỏ tâm tình. Nhưng em cũng thấy rồi đó, lần trước anh tỏ tình thất bại, em cũng chọn được người phù hợp với mình. Cũng đến lúc anh nên chấp nhận buông bỏ rồi.”
Nghe xong những gì Lý Dương Kiệt nói, Châu Tử Du nhất thời cảm thấy khó xử. Cô cũng không biết nói gì, nên mãi một lúc sau mới đưa ra hồi đáp:
“Anh nghĩ thông như vậy là tốt rồi, em cũng thấy nhẹ lòng hơn. Một người tốt như anh, chắc chắn sẽ sớm tìm được người yêu anh hết lòng. Rồi tương lai sẽ cùng hạnh phúc, sinh con đẻ cái, gia đình viên mãn trọn vẹn.”
Nhận được lời chúc của người mình từng yêu, Lý Dương Kiệt khẽ cười:
“Anh cũng chúc em trọn đời hạnh phúc bên người mình yêu. Ngày cưới, nhớ gửi thiệp mời cho anh là được!”
“Nhất trí, lúc đó anh phải ở lại “quẫy” hết mình với tụi em mới được đó.”
“Duyệt luôn! Giờ, cho anh ôm em gái một cái, coi như là tạm thời tạm biệt được không?”
“Cũng được, nhưng để tôi ôm thay vợ mình cho.”
Lý Dương Kiệt vừa nói xong, Huyết Ảnh Long đã tiếp lời, rồi anh thẳng thắn bước tới, ôm lấy người đàn ông kia như đang ôm người anh em của mình.
Ôm xong, Huyết Ảnh Long vỗ vai Lý Dương Kiệt, rồi nói:
“Được rồi, mau về đi chàng trai trẻ.”
“Anh…Đây là nhà của em mà, sao anh tùy ý quá vậy?”
“Nhà em, thì cũng là nhà ba mẹ vợ anh mà. Con nói vậy phải không ba mẹ?”
Lần thứ hai ông bà Châu bị cậu con rể của mình đưa vào thế khó xử, khiến họ chỉ biết gượng gạo cười.
Thấy vậy, Lý Dương Kiệt cũng hiểu chuyện mà cất lời cáo từ.
“Thôi, cũng muộn rồi, anh phải về còn chuẩn bị hành lý để sáng mai lên đường sớm.”
Nói rồi, Lý Dương Kiệt mới quay qua ông bà Châu, tiếp lời:
“Xin phép hai bác, con về ạ! Chúc gia đình mình buổi tối vui vẻ! Hẹn gặp lại mọi người vào ngày cưới của Du Du.”
“À ừ, bác cũng chúc cháu thượng lộ bình an. Chờ ngày cưới, chúng ta lại gặp nhau.”
“Tiểu Vũ, tiễn anh ra cổng đi con.”
Ông bà Châu lần lượt cất lời xong, sau đó Lý Dương Kiệt cũng cúi đầu chào rồi rời đi, theo chân anh là Châu Lam Vũ thay mặt gia đình đưa anh ra cổng.
Bấy giờ, Huyết Ảnh Long lại nhìn ông bà Châu, rồi tự nhiên lên tiếng:
“Con cũng đưa vợ con lên phòng nha ba mẹ! Cả người cô ấy toàn mùi rượu, giờ phải tắm ngay mới được.”
Nói xong, Huyết Ảnh Long liền nhìn Châu Tử Du, cười nói:
“Mời vợ yêu dẫn đường.”
“Ơ nhưng mà ba mẹ em…”
“Ba mẹ cho phép đó, hai đứa mau lên phòng đi. Ba mẹ cũng phải nghỉ ngơi rồi. Mau đi đi ha, hai đứa ngủ ngon.”
Trong khi Châu Tử Du đang dè dặt nhìn ba mẹ mình thì Châu Kiến Hào, ba cô đã lên tiếng đồng ý, thậm chí còn hối thúc, khiến cô chợt thấy khó hiểu.
“Sao ba mẹ không ngăn cản? Dù sao con cũng là con gái, bọn con chỉ mới chính thức trở thành người yêu, còn chưa định ngày cưới mà, sao ba mẹ dễ giải với người ta quá vậy?”
Nghe xong những nghi vấn của cô con gái nhỏ, ông bà Châu liền bật cười. Sau đó, mẹ cô mới nói:
“Nếu đã là tình xưa nối lại thì ba mẹ hà tất gì phải lo âu nữa. Tin tưởng vào bọn con cả rồi đấy, làm sao nhanh nhanh có cháu cho ba mẹ ẩm bồng là được.”
“Ý mẹ là hai người đã biết anh ấy là chồng cũ của con?”
“Sao lại không, trong khi lúc tới đây con rể đã tự giới thiệu một cách rõ ràng rồi.”
“Vậy sao hai người không tra cứu những chuyện trước kia của bọn con?”
“Chị tiểu Vũ của con đã kể hết cho ba mẹ nghe rồi. Tuy vẫn chưa rõ lắm, nhưng thấy con đã chịu chấp nhận lại đoạn tình cảm này thì ba mẹ cũng tin tưởng vào quyết định của con.”
“Thôi, nói nhiêu được rồi. Hai đứa mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Du Du đó, con để ý chăm sóc Ảnh Long chu đáo một chút, cả buổi tối ở đây ba cứ thấy nó ho hoài đấy.”
Nghe thấy hai vị song thân của mình đã nói vậy, Châu Tử Du cũng đâu còn gì mà rén. Cô cười với ba mẹ mình một cái, rồi nói:
“Dạ! Du Du cảm ơn ba mẹ đã tin tưởng và luôn ủng hộ con gái. Con yêu ba mẹ nhất ạ!”
Nói xong, Châu Tử Du liền chạy về phía ông bà Châu, âu yếm ôm lấy từng người, gửi trao yêu thương thắm thiết.
Sau đó mới quay trở lại chỗ của Huyết Ảnh Long, trực tiếp dắt tay người đàn ông của mình đi thẳng lên phòng.
Lúc này, người đàn ông ấy chỉ có thể vừa đi vừa quay đầu lại nhìn ông bà Châu, cảm kích cất lời:
“Ảnh Long cảm ơn ba mẹ ạ! Con hứa sẽ chăm sóc Du Du thật tốt!”
“Rồi rồi, giờ anh cứ cười đi, cứ vui đi, lát nữa vào phòng rồi biết tay em.”
Sau câu nói của Huyết Ảnh Long, ông bà Châu còn loáng thoáng nghe thêm vài lời răn đe của Châu Tử Du dành cho người đàn ông ấy, khiến ông bà bất giác bật cười.
Lúc này, Châu Lam Vũ đã quay trở vào. Thấy ba mẹ mình đang cười, cô liền hỏi:
“Ba mẹ đang cười gì vậy? Còn Du Du với em rể đâu?”
“Em rể con á hả? Bị em gái con đưa lên phòng rồi, không biết số phận của thằng bé rồi sẽ ra sao.”
Châu Kiến Hào bất giác thở dài. Lẽ nào ông đang đồng cảm cùng con rể của mình ư?
“Ba như vậy là không đúng rồi. Ba phải vui khi em con tìm được người yêu nó hết lòng chứ, còn không ngại quỳ xuống trước mặt chúng ta để cầu hôn con bé. Mọi chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, ba mẹ đừng để ý.”
“Con hiểu sai ý ba con rồi. Ông ấy là đang lo cho con rể của mình đấy. Giờ ba mẹ mới biết Du Du nó dữ như vậy, nên sẽ không lo cho con bé nữa. Và nếu ba mẹ để ý chuyện cũ thì đã không cho hai đứa nó chung phòng rồi.”
“Cái gì? Mới đây mà ba mẹ cho hai đứa nó ngủ chung rồi hả?”
“Đúng rồi. Dù sao hai đứa nó cũng đã là của nhau từ trước, giờ xem như vợ chồng gặp lại sau nhiều năm xa cách thôi. Ba mẹ không câu nệ mấy chuyện đó.”
Châu Lam Vũ không khỏi kinh ngạc khi nghe xong những gì mẹ mình vừa nói. Vì từ nãy giờ cô cứ tưởng Huyết Ảnh Long được Châu Tử Du đưa lên phòng riêng, chứ nào ngờ…
Kết quả, cô cũng chỉ cười trừ, rồi nói:
“Ba mẹ đúng là hiện đại.”
“Chứ sao. Còn con đó, cũng mau tìm cho mình tấm chồng đi. Yêu đương thì sớm lắm, mà mãi tới giờ vẫn chưa có một mối tình nghiêm túc nào, giờ ba mẹ đều dồn hết những nỗi bận tâm sang con rồi đấy!”
Khi không lại bị lôi vào cuộc, khiến Châu Lam Vũ khóc thét trong lòng. Cuối cùng, vẫn là phải cúi đầu, tuân lệnh:
“Dạ, nhưng phải xem khi nào duyên đến ba mẹ ạ! Vì tình yêu vốn không thể cưỡng cầu.”
Câu trước cúi đầu, sang câu sau đã ngẩng đầu thản nhiên nói. Nói xong, cô còn cười tinh nghịch một cái, rồi tức tốc chạy trốn lên phòng.
“Ba mẹ ngủ ngon ạ!”
Nhìn theo bóng dáng của con gái, bà Châu bất giác tự thoại:
“Đúng là song sinh một cặp. Nghịch ngợm y như nhau!”