Chương 492: Sự thành công lớn nhất là vượt qua được hình mẫu bản thân theo đuổi
Nhìn quang cảnh của ký túc xá, Kỷ Thần Hi không thể không cảm thán mà thốt lên hai từ “xa xỉ”. Đại học A thật sự đã làm rất tốt với số tiền đầu tư khủng từ các cựu sinh viên. Họ đã đầu tư toàn bộ vào cơ sở vật chất của trường, nhằm nâng cao chất lượng sinh viên qua từng năm. Đó cũng là lí do vì sao Đại học A được gọi là đại học hàng đầu của Nước Z, cũng là nơi đào tạo ra không ít người tài cho xã hội.
Kỷ Thần Hi đi dọc hành lang tìm bảng thông tin để biết vị trí của văn phòng quản lý ký túc. Dọc theo đường đi, cô thấy một số sinh viên khác cũng đang di chuyển trên hành lang, mỗi người mang theo một gia đình nhỏ của mình để giúp đỡ trong quá trình đăng ký. Những tiếng cười và cuộc trò chuyện vui vẻ lấp đầy không gian, tạo nên một không khí sôi động và hân hoan.
Cuối cùng, Kỷ Thần Hi nhìn thấy bảng thông tin mà cô đang tìm kiếm. Theo hướng chỉ dẫn, cô quẹo phải và tiếp tục đi thêm một đoạn hành lang nữa và rồi cũng tìm được văn phòng quản lý ký túc.
Trong phòng đó, có một quầy tiếp tân dài và sáng bóng, với phụ nữ trung niên đang vui vẻ chờ đợi. Kỷ Thần Hi tiến gần và nhìn thấy tấm bảng trên quầy tiếp tân ghi rõ “Chủ nhiệm ký túc xã nữ”.
“Xin chào chủ nhiệm! Em đến để đăng ký nhận phòng ký túc.” Kỷ Thần Hi nói với một nụ cười xã giao thông thường.
Dì quản lý đang xem qua hồ sơ trên bàn, nghe thấy tiếng nói khẽ ngẩng đầu lên, lúc trông thấy cô gái trước mặt thoáng sững sốt một lúc rồi mỉm cười nói:“Cháu có đem căn cước không?”
Kỷ Thần Hi gật đầu rồi lấy căn cước công dân đưa cho dì quản lý, đối phương xem qua một chút rồi bắt đầu thao tác trên máy tính. Một lúc sau dì quản lý trả lại căn cước cho cô cùng với một tờ đơn đăng ký phòng. Kỷ Thần Hi nhận lấy rồi đi sang bàn trống cạnh đó bắt đầu điền thông tin.
Tách! tách! tách!
Nghe thấy loạt âm thanh cùng ánh đèn flash, Kỷ Thần Hi nhíu mày ngẩng đầu lên, thì trong thấy dì quản lý ký túc ban nãy còn nghiêm túc giúp cô làm thủ tục nhận phòng, giờ đang ngượng ngùng giơ điện thoại lên chụp ảnh cô.
Kỷ Thần Hi không nhịn được bật cười:“Chủ nhiệm…đây là?”
Dì quản lý đi vòng ra khỏi quầy lễ tân đi đến bàn của Kỷ Thần Hi, đồng thời lấy ra một tấm ảnh, mà người trong ảnh không ai khác lại chính là cô.
“Thật ngại quá, thật ra con gái của dì rất thích cháu, năm nay con bé cũng sẽ thi tốt nghiệp, cháu có thể ký tên và ghi vài lời động viên cho con bé được không?”
Từ sớm dì quản lý đã nhận ra Kỷ Thần Hi, cô hiện tại chính là thần tượng của không ít học sinh cuối cấp vì thành tích tròn điểm đầy ấn tượng trước đó. Nhưng lo ngại sẽ làm phiền đến cô, nên dì quản lý chỉ định chụp vài tấm ảnh đem về cho con gái xem, vậy mà lại quên việc tắt âm và đèn flash, khiến cho người ta phát hiện. Thế thì bà cũng không cần ngại nữa mà hỏi thẳng Kỷ Thần Hi.
Đối với Kỷ Thần Hi mà nói, một chữ ký không mang ý nghĩa quá nhiều, nhưng nếu là lời động viên nho nhỏ thì cũng không phải là không thể.
“Vâng, không phải vấn đề gì lớn đâu ạ, cháu có thể ghi ở mặt sau của ảnh không?”
Dì quản lý vui mừng gật đầu:“Tất nhiên là được!”
Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu rồi bắt đầu suy nghĩ, cô nhớ ở Nước Z có một câu nói rất nổi tiếng dành cho các học sinh cuối cấp.
"Không phụ ơn dạy dỗ
Không phụ thịnh thế
Không thẹn với bản thân
Không thẹn với thời đại
Chúc các vị thuận buồm xuôi gió
Hẹn gặp trên đỉnh vinh quang"
Câu nói ấy rất hay, cũng có tính truyền động lực mạnh mẽ, nhưng suy ngẫm một lúc cô cảm thấy như vậy chẳng khác nào đạo văn, rồi khẽ nhoẻn miệng đặt bút ghi một dòng ngắn gọn.
[Đừng mãi xem ai đó là tín ngưỡng, mà hãy biến bản thân trở thành tín ngưỡng của người khác. Hẹn gặp em ở Đại học A. Ký tên: Kỷ Thần Hi]
Sự thành công lớn nhất là vượt qua được hình mẫu bản thân theo đuổi, đó là cách động viên riêng biệt mà Kỷ Thần Hi dành cho người bạn nhỏ không biết mặt kia.
Dì quản lý đứng bên cạnh không ngừng cảm thán, người đã vừa đẹp vừa giỏi, chữ viết cũng đẹp đến như thế, con gái của bà thần tượng một người như vậy, bà cảm thấy vô cùng hài lòng, vì con bé lấy cô làm mục tiêu tiến lên, khiến bản thân ngày một tốt hơn.
Kỷ Thần Hi hoàn thành tờ đơn đăng ký cũng như việc ký tặng ảnh và đưa nó cho dì quản lý, bản vô cùng vui vẻ nhận lấy rồi đưa cho cô số phòng cũng như mật khẩu khoá cửa. Hiện tại sinh viên năm nhất vẫn chưa có thẻ sinh viên, nên muốn vào phòng có thể nhập mã bằng tay.
Vì không đem theo bất kỳ hành lý nào, nên Kỷ Thần Hi không gấp đi nhận phòng, mà đi dạo tham quan trong khuôn viên ký túc và ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
…----------------…
Kỷ Thần Hi đi dọc hành lang tìm bảng thông tin để biết vị trí của văn phòng quản lý ký túc. Dọc theo đường đi, cô thấy một số sinh viên khác cũng đang di chuyển trên hành lang, mỗi người mang theo một gia đình nhỏ của mình để giúp đỡ trong quá trình đăng ký. Những tiếng cười và cuộc trò chuyện vui vẻ lấp đầy không gian, tạo nên một không khí sôi động và hân hoan.
Cuối cùng, Kỷ Thần Hi nhìn thấy bảng thông tin mà cô đang tìm kiếm. Theo hướng chỉ dẫn, cô quẹo phải và tiếp tục đi thêm một đoạn hành lang nữa và rồi cũng tìm được văn phòng quản lý ký túc.
Trong phòng đó, có một quầy tiếp tân dài và sáng bóng, với phụ nữ trung niên đang vui vẻ chờ đợi. Kỷ Thần Hi tiến gần và nhìn thấy tấm bảng trên quầy tiếp tân ghi rõ “Chủ nhiệm ký túc xã nữ”.
“Xin chào chủ nhiệm! Em đến để đăng ký nhận phòng ký túc.” Kỷ Thần Hi nói với một nụ cười xã giao thông thường.
Dì quản lý đang xem qua hồ sơ trên bàn, nghe thấy tiếng nói khẽ ngẩng đầu lên, lúc trông thấy cô gái trước mặt thoáng sững sốt một lúc rồi mỉm cười nói:“Cháu có đem căn cước không?”
Kỷ Thần Hi gật đầu rồi lấy căn cước công dân đưa cho dì quản lý, đối phương xem qua một chút rồi bắt đầu thao tác trên máy tính. Một lúc sau dì quản lý trả lại căn cước cho cô cùng với một tờ đơn đăng ký phòng. Kỷ Thần Hi nhận lấy rồi đi sang bàn trống cạnh đó bắt đầu điền thông tin.
Tách! tách! tách!
Nghe thấy loạt âm thanh cùng ánh đèn flash, Kỷ Thần Hi nhíu mày ngẩng đầu lên, thì trong thấy dì quản lý ký túc ban nãy còn nghiêm túc giúp cô làm thủ tục nhận phòng, giờ đang ngượng ngùng giơ điện thoại lên chụp ảnh cô.
Kỷ Thần Hi không nhịn được bật cười:“Chủ nhiệm…đây là?”
Dì quản lý đi vòng ra khỏi quầy lễ tân đi đến bàn của Kỷ Thần Hi, đồng thời lấy ra một tấm ảnh, mà người trong ảnh không ai khác lại chính là cô.
“Thật ngại quá, thật ra con gái của dì rất thích cháu, năm nay con bé cũng sẽ thi tốt nghiệp, cháu có thể ký tên và ghi vài lời động viên cho con bé được không?”
Từ sớm dì quản lý đã nhận ra Kỷ Thần Hi, cô hiện tại chính là thần tượng của không ít học sinh cuối cấp vì thành tích tròn điểm đầy ấn tượng trước đó. Nhưng lo ngại sẽ làm phiền đến cô, nên dì quản lý chỉ định chụp vài tấm ảnh đem về cho con gái xem, vậy mà lại quên việc tắt âm và đèn flash, khiến cho người ta phát hiện. Thế thì bà cũng không cần ngại nữa mà hỏi thẳng Kỷ Thần Hi.
Đối với Kỷ Thần Hi mà nói, một chữ ký không mang ý nghĩa quá nhiều, nhưng nếu là lời động viên nho nhỏ thì cũng không phải là không thể.
“Vâng, không phải vấn đề gì lớn đâu ạ, cháu có thể ghi ở mặt sau của ảnh không?”
Dì quản lý vui mừng gật đầu:“Tất nhiên là được!”
Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu rồi bắt đầu suy nghĩ, cô nhớ ở Nước Z có một câu nói rất nổi tiếng dành cho các học sinh cuối cấp.
"Không phụ ơn dạy dỗ
Không phụ thịnh thế
Không thẹn với bản thân
Không thẹn với thời đại
Chúc các vị thuận buồm xuôi gió
Hẹn gặp trên đỉnh vinh quang"
Câu nói ấy rất hay, cũng có tính truyền động lực mạnh mẽ, nhưng suy ngẫm một lúc cô cảm thấy như vậy chẳng khác nào đạo văn, rồi khẽ nhoẻn miệng đặt bút ghi một dòng ngắn gọn.
[Đừng mãi xem ai đó là tín ngưỡng, mà hãy biến bản thân trở thành tín ngưỡng của người khác. Hẹn gặp em ở Đại học A. Ký tên: Kỷ Thần Hi]
Sự thành công lớn nhất là vượt qua được hình mẫu bản thân theo đuổi, đó là cách động viên riêng biệt mà Kỷ Thần Hi dành cho người bạn nhỏ không biết mặt kia.
Dì quản lý đứng bên cạnh không ngừng cảm thán, người đã vừa đẹp vừa giỏi, chữ viết cũng đẹp đến như thế, con gái của bà thần tượng một người như vậy, bà cảm thấy vô cùng hài lòng, vì con bé lấy cô làm mục tiêu tiến lên, khiến bản thân ngày một tốt hơn.
Kỷ Thần Hi hoàn thành tờ đơn đăng ký cũng như việc ký tặng ảnh và đưa nó cho dì quản lý, bản vô cùng vui vẻ nhận lấy rồi đưa cho cô số phòng cũng như mật khẩu khoá cửa. Hiện tại sinh viên năm nhất vẫn chưa có thẻ sinh viên, nên muốn vào phòng có thể nhập mã bằng tay.
Vì không đem theo bất kỳ hành lý nào, nên Kỷ Thần Hi không gấp đi nhận phòng, mà đi dạo tham quan trong khuôn viên ký túc và ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
…----------------…