Chương 495: Tương lai chẳng ai biết trước được điều gì
Không ai biết được giây trước anh thả người đi thì giây sao ông ta sẽ chôn thay nơi nào. Vậy nên, nếu chỉ có thể chọn đường tử, vậy thì hãy để đứa cháu như anh tiễn người bác này một đoạn cuối.
Chính vì những người dù có chung huyết thống nhưng chẳng khác nào những kẻ khác máu tanh lòng, mới có một Tịch Cảnh Dương tàn nhẫn đến thế của ngày hôm nay.
Hoặc giết, hoặc là bị giết.
Trước sự cầu xin đầy thống khổ của người bị trói trên ghế, Tịch Cảnh Dương không đổi sắc mặt, giọng nói trầm khàn chẳng còn chút hơi ấm, lạnh lùng nói lời cuối cùng:“Việc của ông làm, tôi sẽ không để người khác phải gánh tội thay.” Nói xong anh quay người rời đi, chỉ để lại hai người áo đen đã đi theo anh trước đó ở lại.
Người nhà của bác cả anh có thể biết cũng có thể không biết chuyện mà ông ta đã làm, nhưng dù tàn nhẫn đến mức nào thì anh vẫn là một con người bình thường và vẫn bị ràng buộc bởi nhân tính, vì thế anh đã sắp xếp từ trước để đưa cả nhà bác cả anh ra nước ngoài và chu cấp cho họ một số tiền đủ để sinh hoạt đến cuối đời. Chỉ cần bọn họ không về nước, không xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa, anh có thể đảm bảo cả đời của họ sẽ an yên sống qua ngày.
Cánh cửa nhà kho tăm tối từ từ khép lại, không một ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, mọi thứ đều rất đỗi yên tĩnh, nhưng lại không thể che giấu đi mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Tịch Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm rồi thầm suy tư. Hàng loạt sự việc xảy ra liên tiếp nhau thật sự khiến anh có chút nghẹt thở. Tuy hiện tại cô gái của anh đã hoàn toàn lấy lại ký ức của bản thân, có thể tự bảo vệ bản thân chu toàn mà chẳng cần đến anh đi nữa, nhưng cũng không thể nào khiến anh bớt lo được.
Tịch Cảnh Dương khẽ cúi đầu nhìn hai bàn tay trống trải của mình, trong đầu đã có những dự tính riêng.
Chuyện gì đến ắt sẽ đến, việc anh cần làm hiện tại chính là bù đắp năm năm đầy đau khổ của cả hai. Tương lai chẳng ai biết trước được điều gì, vậy sao không sống thật hạnh phúc cho hiện tại?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Tịch Cảnh Dương về với thực tại, nhìn hai từ “My everything” trên màn hình, khoé môi anh không nhịn được mà bất giác cong lên, ngay lập tức nhấn nghe, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, chẳng còn bộ dạng toàn thân sát khí như trước đó.
“Báo danh xong rồi sao?”
Ở phía bên kia Kỷ Thần Hi nhìn những người bạn với đôi mắt sáng như đèn pha ô tô đang nhìn chằm chằm vào cô, ngượng ngùng đáp:“Anh '9₫ đang bận gì không? Cùng ăn trưa nhé? Sau đó đi gặp ông ngoại luôn.”
Tịch Cảnh Dương nhìn đồng hồ trên tay, ngay lập tức đồng ý:“Anh không bận, tầm ba mươi phút nữa anh đến đón em.”
Kỷ Thần Hi không đáp lời ngay, qua mấy giây sau mới trả lời:“Được…có điều, sẽ có thêm vài người nữa nhé.”
Tuy cô không nói thẳng ra, nhưng Tịch Cảnh Dương có thể phần nào đoán được, mỉm cười nói:“Yên tâm, ông xã sẽ cố gắng thể hiện thật tốt…”
Tút! tút! tút! Âm thanh quen thuộc vang lên ngay khi anh vừa dứt lời.
Tịch Cảnh Dương:"…"
Hình như anh đùa hơi quá trớn rồi thì phải.
Còn bên của Kỷ Thần Hi lúc này, trong thấy cô hai má khẽ ửng đỏ mà vội vàng cúp máy, những người bạn cùng phòng thay phiên nhau hỏi.
Triều Nguyệt:“Hi Thần, anh trai của Tiêu Tiêu đồng ý chứ?”
Đường Tử:“Hi Thần sao mặt cậu đỏ thế? Cậu thấy không khỏe sao?”
Mục Duyệt Hề:“Phải đấy, hay chúng ta đến phòng y tế trước đi.”
Trò chuyện một lúc, mọi người đều cảm nhận được Kỷ Thần Hi tuy là một người khá hướng nội nhưng lại rất dễ tiếp xúc, vì thế quan hệ giữa bốn người đã thoải mái hơn rất nhiều.
Vì Kỷ Thần Hi không thích bị gọi là trạng nguyên hay thủ khoa gì đó, nên mọi người bắt chước theo Diệp Dung Âm trong chương trình Farmer Life, gọi cô là Hi Thần, bởi vì trong mắt họ người vừa đẹp vừa giỏi như cô chẳng khác nào một vị thần.
Tuy cũng chẳng mặn mà gì với mấy cái biệt danh sến súa của bản thân, nhưng Kỷ Thần Hi cũng chỉ đành chấp nhận, trước khi bị những người bạn mới này gọi bằng những cái tên có thể nâng cô lên tận trời xanh.
Trước đó vì cách xưng hô còn chút ngượng ngùng của cô và Tịch Cảnh Dương, nên Kỷ Thần Hi trực tiếp ngắt máy một cách đột ngột, lúc này cô cuời có chút sượng sùng mà trả lời:“Tớ không sao, ba mươi phút nữa anh ấy đến, các cậu chuẩn bị đi.”
Trong số cả ba người không chỉ là fan não tàn của “Thần tiên tỷ tỷ R Quốc”, mà còn là fan trung thành nhiều năm của ảnh đế Vân Tiêu. Mặc dù hiện tại anh đã giải nghệ, nhưng bọn họ vẫn chưa quên được anh, vẫn treo đầy poster của anh trong phòng riêng. Vậy nên trước mắt có cơ hội cùng với Kỷ Thần Hi và anh trai của idol cùng ăn trưa, bọn họ sau có thể bỏ qua.
Kỷ Thần Hi cảm nhận được mọi người tuy có chút kích động quá mức nhưng đều xuất phát từ lòng yêu thích, nên cô cũng mềm lòng mà đồng ý cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như chính thức kết giao tình bạn cùng phòng trong suốt mấy năm tới.
…----------------…
Chính vì những người dù có chung huyết thống nhưng chẳng khác nào những kẻ khác máu tanh lòng, mới có một Tịch Cảnh Dương tàn nhẫn đến thế của ngày hôm nay.
Hoặc giết, hoặc là bị giết.
Trước sự cầu xin đầy thống khổ của người bị trói trên ghế, Tịch Cảnh Dương không đổi sắc mặt, giọng nói trầm khàn chẳng còn chút hơi ấm, lạnh lùng nói lời cuối cùng:“Việc của ông làm, tôi sẽ không để người khác phải gánh tội thay.” Nói xong anh quay người rời đi, chỉ để lại hai người áo đen đã đi theo anh trước đó ở lại.
Người nhà của bác cả anh có thể biết cũng có thể không biết chuyện mà ông ta đã làm, nhưng dù tàn nhẫn đến mức nào thì anh vẫn là một con người bình thường và vẫn bị ràng buộc bởi nhân tính, vì thế anh đã sắp xếp từ trước để đưa cả nhà bác cả anh ra nước ngoài và chu cấp cho họ một số tiền đủ để sinh hoạt đến cuối đời. Chỉ cần bọn họ không về nước, không xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa, anh có thể đảm bảo cả đời của họ sẽ an yên sống qua ngày.
Cánh cửa nhà kho tăm tối từ từ khép lại, không một ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, mọi thứ đều rất đỗi yên tĩnh, nhưng lại không thể che giấu đi mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Tịch Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm rồi thầm suy tư. Hàng loạt sự việc xảy ra liên tiếp nhau thật sự khiến anh có chút nghẹt thở. Tuy hiện tại cô gái của anh đã hoàn toàn lấy lại ký ức của bản thân, có thể tự bảo vệ bản thân chu toàn mà chẳng cần đến anh đi nữa, nhưng cũng không thể nào khiến anh bớt lo được.
Tịch Cảnh Dương khẽ cúi đầu nhìn hai bàn tay trống trải của mình, trong đầu đã có những dự tính riêng.
Chuyện gì đến ắt sẽ đến, việc anh cần làm hiện tại chính là bù đắp năm năm đầy đau khổ của cả hai. Tương lai chẳng ai biết trước được điều gì, vậy sao không sống thật hạnh phúc cho hiện tại?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Tịch Cảnh Dương về với thực tại, nhìn hai từ “My everything” trên màn hình, khoé môi anh không nhịn được mà bất giác cong lên, ngay lập tức nhấn nghe, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, chẳng còn bộ dạng toàn thân sát khí như trước đó.
“Báo danh xong rồi sao?”
Ở phía bên kia Kỷ Thần Hi nhìn những người bạn với đôi mắt sáng như đèn pha ô tô đang nhìn chằm chằm vào cô, ngượng ngùng đáp:“Anh '9₫ đang bận gì không? Cùng ăn trưa nhé? Sau đó đi gặp ông ngoại luôn.”
Tịch Cảnh Dương nhìn đồng hồ trên tay, ngay lập tức đồng ý:“Anh không bận, tầm ba mươi phút nữa anh đến đón em.”
Kỷ Thần Hi không đáp lời ngay, qua mấy giây sau mới trả lời:“Được…có điều, sẽ có thêm vài người nữa nhé.”
Tuy cô không nói thẳng ra, nhưng Tịch Cảnh Dương có thể phần nào đoán được, mỉm cười nói:“Yên tâm, ông xã sẽ cố gắng thể hiện thật tốt…”
Tút! tút! tút! Âm thanh quen thuộc vang lên ngay khi anh vừa dứt lời.
Tịch Cảnh Dương:"…"
Hình như anh đùa hơi quá trớn rồi thì phải.
Còn bên của Kỷ Thần Hi lúc này, trong thấy cô hai má khẽ ửng đỏ mà vội vàng cúp máy, những người bạn cùng phòng thay phiên nhau hỏi.
Triều Nguyệt:“Hi Thần, anh trai của Tiêu Tiêu đồng ý chứ?”
Đường Tử:“Hi Thần sao mặt cậu đỏ thế? Cậu thấy không khỏe sao?”
Mục Duyệt Hề:“Phải đấy, hay chúng ta đến phòng y tế trước đi.”
Trò chuyện một lúc, mọi người đều cảm nhận được Kỷ Thần Hi tuy là một người khá hướng nội nhưng lại rất dễ tiếp xúc, vì thế quan hệ giữa bốn người đã thoải mái hơn rất nhiều.
Vì Kỷ Thần Hi không thích bị gọi là trạng nguyên hay thủ khoa gì đó, nên mọi người bắt chước theo Diệp Dung Âm trong chương trình Farmer Life, gọi cô là Hi Thần, bởi vì trong mắt họ người vừa đẹp vừa giỏi như cô chẳng khác nào một vị thần.
Tuy cũng chẳng mặn mà gì với mấy cái biệt danh sến súa của bản thân, nhưng Kỷ Thần Hi cũng chỉ đành chấp nhận, trước khi bị những người bạn mới này gọi bằng những cái tên có thể nâng cô lên tận trời xanh.
Trước đó vì cách xưng hô còn chút ngượng ngùng của cô và Tịch Cảnh Dương, nên Kỷ Thần Hi trực tiếp ngắt máy một cách đột ngột, lúc này cô cuời có chút sượng sùng mà trả lời:“Tớ không sao, ba mươi phút nữa anh ấy đến, các cậu chuẩn bị đi.”
Trong số cả ba người không chỉ là fan não tàn của “Thần tiên tỷ tỷ R Quốc”, mà còn là fan trung thành nhiều năm của ảnh đế Vân Tiêu. Mặc dù hiện tại anh đã giải nghệ, nhưng bọn họ vẫn chưa quên được anh, vẫn treo đầy poster của anh trong phòng riêng. Vậy nên trước mắt có cơ hội cùng với Kỷ Thần Hi và anh trai của idol cùng ăn trưa, bọn họ sau có thể bỏ qua.
Kỷ Thần Hi cảm nhận được mọi người tuy có chút kích động quá mức nhưng đều xuất phát từ lòng yêu thích, nên cô cũng mềm lòng mà đồng ý cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như chính thức kết giao tình bạn cùng phòng trong suốt mấy năm tới.
…----------------…