Chương 498: Kỷ Thần Hi động thủ rồi
Ba tên công tử nhà giàu tiến đến gần cùng nụ cười cợt nhã và tỏ ra khinh thường. Ánh mắt của họ đầy châm chọc toát lên sự tự mãn, cùng với cái nhìn đầy ghê tởm.
Kỷ Thần Hi khẽ siết chặt nắm đấm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Thế nhưng cánh tay cô lần nữa bị giữ lại, sống lưng lành lạnh như có cơn gió lạnh vừa thổi qua, sự hổ báo vừa nổi lên chưa quá ba phút thì đã hoàn toàn bị dập tắt.
Lúc này trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng chợt nổi lên tình người, thầm cầu nguyện cho ba tên khốn nạn trước mặt có thể sống sót trước sát khí cùng ánh mắt như muốn giết người đến nơi, từ vị nào đó bên cạnh cô.
Tuy nhiên, ngay trước khi điều ấy xảy ra, ba bóng hình mảnh khảnh bất ngờ xuất hiện, che chở và chắn phía trước cô. Mà ba bóng người đó, không ai khác chính là những người bạn cùng phòng vừa quen chưa qua ba giờ của cô.
Đường Tử với mái tóc đen dài và đôi mắt màu nâu ấm áp, bước trước một bước và nâng cao tay lên, che chở cho Kỷ Thần Hi bằng cách đứng giữa cô và ba tên công tử nhà giàu. Dù có chút nhút nhát nhưng cô vẫn tỏ ra kiên cường và quyết tâm.
“Các anh tránh xa bạn tôi ra! Nếu các người dám động vào cậu ấy…chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Mục Duyệt Hề, cô bạn nhỏ nhắn với mái tóc nâu và nụ cười tươi rói, cũng không chần chừ. Cô bước lên bên cạnh Đường Tử, đặt tay lên vai cô để truyền đạt sự ủng hộ và sự tiếp sức từ bản thân.
“Các người đừng tưởng có mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể sỉ nhục người khác như thế! Núi cao sông sâu, ở đời vẫn chưa biết ai hơn ai đâu!”
Người cuối cùng là Triều Nguyệt cùng với mái tóc vàng óng và ánh mắt sáng trong, cũng đứng vững bên cạnh hai người bạn của mình. Dù cô có chút run rẩy vì sợ hãi, nhưng vẫn kiên định cùng hai người còn lại bảo vệ Kỷ Thần Hi.
“Còn tiến thêm một bước nữa tôi sẽ la lên đấy! Bà đây không tin ở những nơi như Kim Đỉnh Lâu lại không có người trị được mấy người!”
Rõ ràng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, giọng nói gấp gáp vì sợ hãi, thế nhưng các cô gái lại vô cùng kiên định không rời đi nửa bước.
Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương đều bị ba người làm cho ngạc nhiên, nhất là Kỷ Thần Hi. Bọn họ chỉ vừa gặp nhau vài tiếng, chỉ nói được với nhau vài câu, nhưng họ lại có thể vì một người bạn mới quen như cô mà đứng ra chống lại một kẻ có thể dễ dàng áp bức họ.
Đáng không? Cô đáng để họ bảo vệ như thế sao?
Ngay cả Tịch Cảnh Dương cũng bị hành động của ba cô gái nhỏ làm cho kinh ngạc, sát ý trong mắt anh cũng vơi đi mấy phần, đã thế còn không nhịn được mà cong môi, nhỏ giọng cảm thán:“Những người bạn mới này của em…không tệ.”
Từ sâu trong thâm tâm cô đã có chút cảm động, Kỷ Thần Hi biết lần này cô không kết lầm bạn nữa, hơi mỉm cười đáp:“Đúng là không tệ.”
Ba tên công tử nhà giàu cũng bị hành động của ba người Đường Tử làm cho ngạc nhiên, lúc này ánh mắt của bọn chúng di dời sang ba cô gái, nụ cười càng lúc càng khiến người ta chán ghét.
“Chậc, so với con hát đằng sau thì kém xa thật, nhưng dáng người cũng không tệ lắm. Nhưng mặt hơi non đấy, đã đủ mười tám chưa thế?”
“Anh Hiển, anh không cảm thấy non ngược lại rất oke sao? Tụi nó chắc vẫn còn zin đấy.”
“Nhưng mà ngực lép như cái sân bây thế kia, vẫn là ả phía sau ngon hơn.”
Bỏ ngoài tai những lời đe doạ yếu đuối từ nhóm của Đường Tử, ba tên công tử nhà giàu ngang nhiên bàn luận những thứ tục tiểu trước mặt các cô gái.
Dù can đảm vì bạn bè mà đứng ra, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn chỉ là sinh viên năm nhất, đối với những loại chuyện này hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó, nhanh chóng bị những lời nói khó nghe đầy kinh tởm đó ảnh hưởng, khoé mắt cả ba cô gái dần ứng đỏ.
Cảm xúc cảm động kia nhanh chóng biến mất, cơn giận lần nữa bao trùm lấy Kỷ Thần Hi. Nếu trước đó cô nổi giận là vì bản thân, lần này lại là vì những người bạn của mình, đương nhiên ở lần thứ hai này cô không hề nương tay nữa.
Gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm chầm chậm bước lên, cô chạm vào vai của Đường Tử và đẩy nhẹ cô bạn ra, đi lên phía trước mặt đối mặt với tên hóng hách nhất trong ba tên công tử, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại thì cơn đau dữ dội từ phía hạ thân truyền đến, lập tức khuỵu gối xuống đất mà la hét thảm thiết.
Đường Tử hoảng sợ muốn ngăn Kỷ Thần Hi lại, tuy lúc đầu bọn họ thật sự mạnh miệng nhưng họ đều biết những kẻ có thể ra vào Kim Đỉnh Lâu đều là những người không thể động vào, cô thật sự sợ Kỷ Thần Hi sẽ bị những kẻ này trả thù.
Nào ngờ sau lưng vang lên một giọng nói đầy bình tĩnh trấn an họ:“Không sao, đừng sợ.”
Cả ba cùng quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương, không hiểu sau bọn họ thật sự không còn quá sợ hãi nữa, mà ngược lại có cảm giác yên tâm.
Chẳng lẻ là vì khí chất áp đảo hoàn toàn toát ra từ người anh, khiến bọn họ xin ra ảo tưởng thân phận anh còn ghê gớm gấp bội lần so với ba tên đáng ghét kia?
…----------------…
Kỷ Thần Hi khẽ siết chặt nắm đấm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Thế nhưng cánh tay cô lần nữa bị giữ lại, sống lưng lành lạnh như có cơn gió lạnh vừa thổi qua, sự hổ báo vừa nổi lên chưa quá ba phút thì đã hoàn toàn bị dập tắt.
Lúc này trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng chợt nổi lên tình người, thầm cầu nguyện cho ba tên khốn nạn trước mặt có thể sống sót trước sát khí cùng ánh mắt như muốn giết người đến nơi, từ vị nào đó bên cạnh cô.
Tuy nhiên, ngay trước khi điều ấy xảy ra, ba bóng hình mảnh khảnh bất ngờ xuất hiện, che chở và chắn phía trước cô. Mà ba bóng người đó, không ai khác chính là những người bạn cùng phòng vừa quen chưa qua ba giờ của cô.
Đường Tử với mái tóc đen dài và đôi mắt màu nâu ấm áp, bước trước một bước và nâng cao tay lên, che chở cho Kỷ Thần Hi bằng cách đứng giữa cô và ba tên công tử nhà giàu. Dù có chút nhút nhát nhưng cô vẫn tỏ ra kiên cường và quyết tâm.
“Các anh tránh xa bạn tôi ra! Nếu các người dám động vào cậu ấy…chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Mục Duyệt Hề, cô bạn nhỏ nhắn với mái tóc nâu và nụ cười tươi rói, cũng không chần chừ. Cô bước lên bên cạnh Đường Tử, đặt tay lên vai cô để truyền đạt sự ủng hộ và sự tiếp sức từ bản thân.
“Các người đừng tưởng có mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể sỉ nhục người khác như thế! Núi cao sông sâu, ở đời vẫn chưa biết ai hơn ai đâu!”
Người cuối cùng là Triều Nguyệt cùng với mái tóc vàng óng và ánh mắt sáng trong, cũng đứng vững bên cạnh hai người bạn của mình. Dù cô có chút run rẩy vì sợ hãi, nhưng vẫn kiên định cùng hai người còn lại bảo vệ Kỷ Thần Hi.
“Còn tiến thêm một bước nữa tôi sẽ la lên đấy! Bà đây không tin ở những nơi như Kim Đỉnh Lâu lại không có người trị được mấy người!”
Rõ ràng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, giọng nói gấp gáp vì sợ hãi, thế nhưng các cô gái lại vô cùng kiên định không rời đi nửa bước.
Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương đều bị ba người làm cho ngạc nhiên, nhất là Kỷ Thần Hi. Bọn họ chỉ vừa gặp nhau vài tiếng, chỉ nói được với nhau vài câu, nhưng họ lại có thể vì một người bạn mới quen như cô mà đứng ra chống lại một kẻ có thể dễ dàng áp bức họ.
Đáng không? Cô đáng để họ bảo vệ như thế sao?
Ngay cả Tịch Cảnh Dương cũng bị hành động của ba cô gái nhỏ làm cho kinh ngạc, sát ý trong mắt anh cũng vơi đi mấy phần, đã thế còn không nhịn được mà cong môi, nhỏ giọng cảm thán:“Những người bạn mới này của em…không tệ.”
Từ sâu trong thâm tâm cô đã có chút cảm động, Kỷ Thần Hi biết lần này cô không kết lầm bạn nữa, hơi mỉm cười đáp:“Đúng là không tệ.”
Ba tên công tử nhà giàu cũng bị hành động của ba người Đường Tử làm cho ngạc nhiên, lúc này ánh mắt của bọn chúng di dời sang ba cô gái, nụ cười càng lúc càng khiến người ta chán ghét.
“Chậc, so với con hát đằng sau thì kém xa thật, nhưng dáng người cũng không tệ lắm. Nhưng mặt hơi non đấy, đã đủ mười tám chưa thế?”
“Anh Hiển, anh không cảm thấy non ngược lại rất oke sao? Tụi nó chắc vẫn còn zin đấy.”
“Nhưng mà ngực lép như cái sân bây thế kia, vẫn là ả phía sau ngon hơn.”
Bỏ ngoài tai những lời đe doạ yếu đuối từ nhóm của Đường Tử, ba tên công tử nhà giàu ngang nhiên bàn luận những thứ tục tiểu trước mặt các cô gái.
Dù can đảm vì bạn bè mà đứng ra, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn chỉ là sinh viên năm nhất, đối với những loại chuyện này hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó, nhanh chóng bị những lời nói khó nghe đầy kinh tởm đó ảnh hưởng, khoé mắt cả ba cô gái dần ứng đỏ.
Cảm xúc cảm động kia nhanh chóng biến mất, cơn giận lần nữa bao trùm lấy Kỷ Thần Hi. Nếu trước đó cô nổi giận là vì bản thân, lần này lại là vì những người bạn của mình, đương nhiên ở lần thứ hai này cô không hề nương tay nữa.
Gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm chầm chậm bước lên, cô chạm vào vai của Đường Tử và đẩy nhẹ cô bạn ra, đi lên phía trước mặt đối mặt với tên hóng hách nhất trong ba tên công tử, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại thì cơn đau dữ dội từ phía hạ thân truyền đến, lập tức khuỵu gối xuống đất mà la hét thảm thiết.
Đường Tử hoảng sợ muốn ngăn Kỷ Thần Hi lại, tuy lúc đầu bọn họ thật sự mạnh miệng nhưng họ đều biết những kẻ có thể ra vào Kim Đỉnh Lâu đều là những người không thể động vào, cô thật sự sợ Kỷ Thần Hi sẽ bị những kẻ này trả thù.
Nào ngờ sau lưng vang lên một giọng nói đầy bình tĩnh trấn an họ:“Không sao, đừng sợ.”
Cả ba cùng quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương, không hiểu sau bọn họ thật sự không còn quá sợ hãi nữa, mà ngược lại có cảm giác yên tâm.
Chẳng lẻ là vì khí chất áp đảo hoàn toàn toát ra từ người anh, khiến bọn họ xin ra ảo tưởng thân phận anh còn ghê gớm gấp bội lần so với ba tên đáng ghét kia?
…----------------…