Chương 540: Người đẹp và quái vật
Tuy nhiên trước lúc đó, thì toàn bộ người của Zero lũ lượt chạy đến tìm Caesar để tra hỏi cái người mà cậu gọi là anh rể kia là ai, khiến cho cậu giải thích thôi cũng muốn sang chấn tâm lý.
Cũng từ đó về sau, mục tiêu bị ám sát đột nhiên trở thành người nhà, đã trở thành truyền kỳ tại căn cứ Zero. Mặc dù hình ảnh và thông tin của người đó đều đã bị Kỷ Thần Hi xoá sạch, nhưng Caesar vẫn còn giữ được một tấm ảnh nên nó cũng lan truyền chóng mặt trong căn cứ. Vì vậy, hễ là người của Zero đều tự biết, không ai được động đến tên nam nhân trong ảnh, vì Thần Tỷ của họ đã chấm trúng hắn ta rồi.
***
“Tiểu Hi, anh có vô tình chọc giận em không?” Tịch Cảnh Dương ngây người nhìn bộ dạng mà cô giúp anh hoá trang, chỉ biết cạn lời nhăn mặt.
Trên đầu anh là một chiếc mũ cao ngất, làm bằng vải có họa tiết kỳ lạ, như những lớp da rắn chồng chéo lên nhau. Khuôn mặt anh được trang điểm với những đường vẽ sắc sảo, tạo nên vẻ ngoài đầy ma mị và bí ẩn.
Nhưng điều khiến Cảnh Dương choáng váng nhất chính là bộ trang phục Kỷ Thần Hi đã chọn cho anh. Đó là một chiếc áo dài bằng vải thô, dài tận chân, điểm xuyết những chi tiết như vảy cá, lông chim và những mảnh kim loại lạ mắt. Toàn bộ set đồ tạo nên một vẻ ngoài hoàn toàn xa lạ, vừa kỳ dị vừa hấp dẫn.
Tịch Cảnh Dương nhìn mình trong gương mà khoé môi giật mạnh. Không ngờ cô đã hoá trang cho anh một cách sáng tạo và ấn tượng đến như vậy. Anh chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ muốn hỏi anh đã đắc với cô trong lúc anh không để ý đến hay không.
Trái ngược với phòng cách thời trang thảm hoạ của Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi cũng vừa trang điểm và thay đồ xong, đang đứng trước gương quay qua quay lại trầm ngâm một chút, rồi nói với anh:“Hoàn hảo, chúng ta đi được rồi.”
Cô trang điểm đậm đến mức khiến vẻ đẹp tự nhiên của mình ẩn đi, thay vào đó là một vẻ đẹp lộng lẫy, quyến rũ. Bộ váy ngắn màu đỏ rượu chỉ vừa đủ che lại phần quan trọng, khoe trọn đôi chân thon dài và làn da trắng muốt. Đặc biệt là phần cúp ngực ôm trọn lấy vòng một, có khiến cho không một ai rời mắt khỏi cô được. Tất cả tạo nên một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với Kỷ Thần Hi vốn có ngoại hình có chút trẻ con.
Đương nhiên mái tóc dài màu trắng bạch kim cũng được cô khéo léo che đi, bằng một bộ tóc giả màu vàng kim với đuôi tóc màu xám bạc. Mái tóc chân thật đến mức dù nhìn gần hay xa đều không ai nhận ra đó là tóc giả.
Có thể nói với bộ dạng hiện tại của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi khi cùng đi ra ngoài, thì chẳng khác nào câu chuyện cổ tích người đẹp và quái vật.
Tịch Cảnh Dương nhìn cô chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới, nở nụ cười không thể nào miễn cưỡng hơn được nữa, cất giọng hỏi:“Em thật sự…muốn mặc bộ đồ này ra ngoài?”
Kỷ Thần Hi hoàn toàn nhận ra ý tứ cảnh cáo trong chất giọng trầm ấm ấy, vẫn vô tư quay qua quay lại trước gương:“Hừm…đúng là thiếu thiếu thứ gì đó…”
Tịch Cảnh Dương thầm thở phào, cũng may cô vợ nhỏ của anh còn biết bộ váy này hở quá bạo, nên cần thêm một cái áo để khoác ngoài nữa. Nào ngờ còn chưa kịp lấy áo đưa cho cô, thì Kỷ Thần Hi lại nói:“Thiếu một đôi cao gót rồi, anh mau đi tìm cho em đi.”
Tịch Cảnh Dương tay còn chưa chạm kịp vào áo khoác:"…"
“Anh nhìn em làm gì? Còn không tìm giúp em đi, chẳng phải anh nói anh đã thay em chuẩn bị hết rồi sao?”
“Em xác định, chỉ thiếu một đôi cao gót?”
“…Đúng thật là vẫn thiếu cái gì ấy…”
“Nhớ kỹ lại xem…có phải đang rất lạnh không?”
“À, em nhớ ra rồi, vẫn còn thiếu một cặp kính đen! Đã hoá trang thành cặp đôi nhà giàu mới nổi, sao có thể thiếu thứ làm tăng độ ngầu đó được! Em nói có đúng không?”
“…”
Đủ rồi. Tịch Cảnh Dương cảm thấy anh đã quá đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân rồi, trực tiếp cầm áo lên khoác cho cô.
Kỷ Thần Hi nhíu mày tránh đi:“Không mặc, em đã cố tình ăn mặc thành thế này rồi, giờ anh che lại hết thì còn ý nghĩa gì nữa!”
“Vậy em nghĩ em mặc thế này để đám đàn ông…à không ngay cả phụ nữ luôn, nhìn thấy em trông bộ dạng này, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”
Kỷ Thần Hi bỗng chóc lặng người không trả lời. Trước đến nay cô đã quen tự làm theo ý mình, dù sao chẳng ai của Zero có thể khiến cô thay đổ quyết định. Thế nhưng lần này cô lại thật sự quên mất, cô không phải sống chỉ vì bản thân cô nữa, mà bên cạnh cô lúc này chính là một nửa sinh mệnh còn lại của cô.
“Xin lỗi…em sẽ thay bộ khác ngay…” Thay đổi một chút, có lẽ cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến kế hoạch ban đầu đâu…
Tịch Cảnh Dương nhìn thấy cô buồn rầu thì cũng không nỡ nặng lời nữa, bất lực đỡ trán mà thở dài:“Thôi được rồi, vẫn là để anh làm đi.”
…----------------…
Cũng từ đó về sau, mục tiêu bị ám sát đột nhiên trở thành người nhà, đã trở thành truyền kỳ tại căn cứ Zero. Mặc dù hình ảnh và thông tin của người đó đều đã bị Kỷ Thần Hi xoá sạch, nhưng Caesar vẫn còn giữ được một tấm ảnh nên nó cũng lan truyền chóng mặt trong căn cứ. Vì vậy, hễ là người của Zero đều tự biết, không ai được động đến tên nam nhân trong ảnh, vì Thần Tỷ của họ đã chấm trúng hắn ta rồi.
***
“Tiểu Hi, anh có vô tình chọc giận em không?” Tịch Cảnh Dương ngây người nhìn bộ dạng mà cô giúp anh hoá trang, chỉ biết cạn lời nhăn mặt.
Trên đầu anh là một chiếc mũ cao ngất, làm bằng vải có họa tiết kỳ lạ, như những lớp da rắn chồng chéo lên nhau. Khuôn mặt anh được trang điểm với những đường vẽ sắc sảo, tạo nên vẻ ngoài đầy ma mị và bí ẩn.
Nhưng điều khiến Cảnh Dương choáng váng nhất chính là bộ trang phục Kỷ Thần Hi đã chọn cho anh. Đó là một chiếc áo dài bằng vải thô, dài tận chân, điểm xuyết những chi tiết như vảy cá, lông chim và những mảnh kim loại lạ mắt. Toàn bộ set đồ tạo nên một vẻ ngoài hoàn toàn xa lạ, vừa kỳ dị vừa hấp dẫn.
Tịch Cảnh Dương nhìn mình trong gương mà khoé môi giật mạnh. Không ngờ cô đã hoá trang cho anh một cách sáng tạo và ấn tượng đến như vậy. Anh chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ muốn hỏi anh đã đắc với cô trong lúc anh không để ý đến hay không.
Trái ngược với phòng cách thời trang thảm hoạ của Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi cũng vừa trang điểm và thay đồ xong, đang đứng trước gương quay qua quay lại trầm ngâm một chút, rồi nói với anh:“Hoàn hảo, chúng ta đi được rồi.”
Cô trang điểm đậm đến mức khiến vẻ đẹp tự nhiên của mình ẩn đi, thay vào đó là một vẻ đẹp lộng lẫy, quyến rũ. Bộ váy ngắn màu đỏ rượu chỉ vừa đủ che lại phần quan trọng, khoe trọn đôi chân thon dài và làn da trắng muốt. Đặc biệt là phần cúp ngực ôm trọn lấy vòng một, có khiến cho không một ai rời mắt khỏi cô được. Tất cả tạo nên một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với Kỷ Thần Hi vốn có ngoại hình có chút trẻ con.
Đương nhiên mái tóc dài màu trắng bạch kim cũng được cô khéo léo che đi, bằng một bộ tóc giả màu vàng kim với đuôi tóc màu xám bạc. Mái tóc chân thật đến mức dù nhìn gần hay xa đều không ai nhận ra đó là tóc giả.
Có thể nói với bộ dạng hiện tại của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi khi cùng đi ra ngoài, thì chẳng khác nào câu chuyện cổ tích người đẹp và quái vật.
Tịch Cảnh Dương nhìn cô chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới, nở nụ cười không thể nào miễn cưỡng hơn được nữa, cất giọng hỏi:“Em thật sự…muốn mặc bộ đồ này ra ngoài?”
Kỷ Thần Hi hoàn toàn nhận ra ý tứ cảnh cáo trong chất giọng trầm ấm ấy, vẫn vô tư quay qua quay lại trước gương:“Hừm…đúng là thiếu thiếu thứ gì đó…”
Tịch Cảnh Dương thầm thở phào, cũng may cô vợ nhỏ của anh còn biết bộ váy này hở quá bạo, nên cần thêm một cái áo để khoác ngoài nữa. Nào ngờ còn chưa kịp lấy áo đưa cho cô, thì Kỷ Thần Hi lại nói:“Thiếu một đôi cao gót rồi, anh mau đi tìm cho em đi.”
Tịch Cảnh Dương tay còn chưa chạm kịp vào áo khoác:"…"
“Anh nhìn em làm gì? Còn không tìm giúp em đi, chẳng phải anh nói anh đã thay em chuẩn bị hết rồi sao?”
“Em xác định, chỉ thiếu một đôi cao gót?”
“…Đúng thật là vẫn thiếu cái gì ấy…”
“Nhớ kỹ lại xem…có phải đang rất lạnh không?”
“À, em nhớ ra rồi, vẫn còn thiếu một cặp kính đen! Đã hoá trang thành cặp đôi nhà giàu mới nổi, sao có thể thiếu thứ làm tăng độ ngầu đó được! Em nói có đúng không?”
“…”
Đủ rồi. Tịch Cảnh Dương cảm thấy anh đã quá đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân rồi, trực tiếp cầm áo lên khoác cho cô.
Kỷ Thần Hi nhíu mày tránh đi:“Không mặc, em đã cố tình ăn mặc thành thế này rồi, giờ anh che lại hết thì còn ý nghĩa gì nữa!”
“Vậy em nghĩ em mặc thế này để đám đàn ông…à không ngay cả phụ nữ luôn, nhìn thấy em trông bộ dạng này, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”
Kỷ Thần Hi bỗng chóc lặng người không trả lời. Trước đến nay cô đã quen tự làm theo ý mình, dù sao chẳng ai của Zero có thể khiến cô thay đổ quyết định. Thế nhưng lần này cô lại thật sự quên mất, cô không phải sống chỉ vì bản thân cô nữa, mà bên cạnh cô lúc này chính là một nửa sinh mệnh còn lại của cô.
“Xin lỗi…em sẽ thay bộ khác ngay…” Thay đổi một chút, có lẽ cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến kế hoạch ban đầu đâu…
Tịch Cảnh Dương nhìn thấy cô buồn rầu thì cũng không nỡ nặng lời nữa, bất lực đỡ trán mà thở dài:“Thôi được rồi, vẫn là để anh làm đi.”
…----------------…