Chương 230
“Hả?” Trần Tư Khải ngước đôi mắt đẹp nhìn lướt qua Lôi Bạc, cười nhạt nói: “Không có gì.” Tuy nhiên đáy lòng lại vì Tiêu Mộng không nhận điện thoại của anh mà phiền muộn một hồi. Vì sao cô không nghe máy? Vì sao không nghe chứ? Cô đang làm gì nhỉ? Cô nhóc chết tiệt, em có biết không, công lực của em bây giờ còn lợi hại hơn cả hồ ly tinh! Vậy mà lại trực tiếp quấy nhiễu tâm tình của tôi! “Chị Nhiên, đây là quà của chị. Cảm ơn chị đã chiếu cố em.” Tiêu Mộng cười hì hì cầm quà tặng được đóng gói tinh xảo đưa đến trong tay trưởng nhóm. Chị Nhiên bị dọa giật mình, sau đó lại cười tươi như hoa. “Ôi trời, số 514 à. Con người cô không tệ nhỉ, chẳng trách cậu Kim coi trọng cô, lại biết đối nhân xử thế như vậy. Xem nào, rời đi còn nghĩ đến chúng tôi, thật tốt quá. Đầu óc 514 cô thật sự là quá tốt.” Chị Nhiên tiếp nhận quà tặng, nhìn ngắm chung quanh. Tiêu Mộng xoa xoa vạch đen. 514… Cám ơn chị nhé chị Nhiên, chị còn nhớ rõ số hiệu của tôi! A a a a, 514 xui rủi cỡ nào! Tiêu Mộng lại lôi ra rất nhiều đồ ăn vặt nước ngoài, đặt ở trên bàn chỗ mọi người nghỉ ngơi, chào hỏi các chị em đang uống nước giải lao: “Đến đây đến đây, đến nếm thử những mấy món quà vặt này đi. Tôi không biết loại nào ngon nên mỗi thứ đều lấy một ít, đây là đặc biệt tặng cho mọi người nếm thử.” Tất cả các cô gái nhỏ đều thèm chảy nước miếng, vừa nghe Tiêu Mộng gọi, tất cả đều soàn soạt chạy tới vây quanh. Tiếng cười ríu ra ríu rít, cực kỳ náo nhiệt. “Tiêu Mộng à, cô thật có phúc.” “Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu Mộng, trong số chúng ta chỉ có cô là có tướng phúc hậu nhất.” Tướng phúc hậu? Ha ha, cô có sao? Tiêu Mộng cười nhạt, sờ sờ khuôn mặt núng nính của chính mình. “Đúng vậy Tiêu Mộng, tính ra cô bay cao nhất đấy. Cô nhìn cô xem, mới vừa tới đã được cậu Kim nhìn trúng. Nhà cậu Kim rất có tiền, hơn nữa cậu Kim còn đẹp trai như vậy, cô quá may mắn rồi!” Rắc! Gương mặt Tiêu Mộng dài ra tối sầm lại. Hoá ra… Phúc và sự may mắn mà bọn họ nói là chỉ Kim Lân! “Tôi và anh ta không có gì cả, thật đấy, hoàn toàn không có cái gì…” Không đợi Tiêu Mộng phủi bỏ quan hệ giữa cô và Kim Lân, một đám con gái làm ra bộ dạng đã hiểu gật đầu theo cô. “Tiêu Mộng à, chúng tôi hiểu cô mà, thực sự rất hiểu.” “Đúng vậy Tiêu Mộng, dù sao chuyện đi theo cậu chủ nhà giàu đều phải bảo mật, để an toàn ấy mà.” “Đúng vậy, kẻ có tiền đều rất khiêm tốn, đề phòng kẻ xấu nhòm ngó, chúng tôi rất hiểu cô.” Tiêu Mộng khóc không ra nước mắt… Hu hu hu, cái cách hiểu này cô đừng nên có có được không? *** Bị Kim Lân ảnh hưởng, cô thật sự không thể làm nổi ở Dạ Mị nữa. Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng cô là bạn gái của Kim Lân. Đứng trước hiểu lầm này, cô cũng muốn từ chức. Trong lúc còn đang suy nghĩ miên man, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nam rất êm tai: “Mọi người đều là đồng nghiệp của Tiêu Mộng, đến khi chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng!” Mọi người khiếp sợ xoay mặt qua, há hốc mồm nhìn người đàn ông đứng nghiêng dựa vào khung cửa. Vóc người anh ta cao to, cốt cách phong lưu. Chiếc áo sơ mi màu xanh lục nhạt, quần trắng bó sát người, trông rất phong lưu phóng khoáng.