Chương 233
Lam Nhạn ấn đầu Bạch Mị xuống dưới, chính mình thì lại vươn đầu ra phía trước, còn hướng lỗ tai về phía đó lắng nghe. Nghe xong một hồi, cô lắc đầu thở dài xoay người lại, nói với Bạch Mị: “Đàn ông thâm tình tốt nhỉ, tớ phát hiện tớ rất thích loại hàng như Kim Lân này, biết dỗ dành con gái. Ở cùng một chỗ với anh ta, khẳng định sẽ được dỗ dành đến mức quay mòng mòng, giống như công chúa vậy, quá tuyệt vời.” Bạch Mị nhăn mũi: “Thâm tình cái rắm! Tớ đã sớm nghe nói rồi, cái tên Cậu Kim này cũng không phải dễ đối phó! Anh ta vứt bỏ phụ nữ phải nói là từng đám từng đám!” “Thật hả?” (⊙_⊙) Lam Nhạn trợn to mắt: “Con mắt của tớ cũng có lúc nhìn lầm sao? Thoạt nhìn Kim Lân này rất giống một người đàn ông tốt mà.” Bạch Mị thở dài: “Thôi vậy, trên đời này làm gì có đàn ông nào thật sự tốt đâu.” Lam Nhạn gật đầu, có cảm giác tán thành sâu sắc: “Đúng vậy, nhìn từ lớp chúng ta là có thể cho ra kết luận, đàn ông thối nát biết bao. Chỉ cần cho anh ta cơ hội, anh ta sẽ ra bên ngoài…! Con mẹ nó!” Trần Tư Khải vừa tán gẫu với đám cậu ấm về tình huống ở nước Ý, vừa phóng khoáng mím môi thưởng thức rượu. Đáy lòng anh có tâm tư, không muốn uống nhiều rượu. Nếu như buổi tối uống nhiều, chỉ sợ sẽ làm lỡ chuyện lớn với Tiêu Mộng. Anh cũng không muốn say khướt rồi điên cuồng ăn sạch Tiêu Mộng, có lẽ Tiêu Mộng vốn không thể chịu nổi anh uống say thì sẽ điên cuồng làm càn. Vừa nghĩ tới bữa ăn ngon đêm nay, Trần Tư Khải lại không nhịn được bên môi hơi cong mấy phần. Đúng vậy, mặc kệ nói như thế nào, quả thực là hiện tại anh ăn cô nhóc Tiêu Mộng kia đến nghiện rồi. Kim Lân liên tục dỗ dành lừa gạt Tiêu Mộng đi đến cửa phòng 8808, anh ta cúi đầu khẽ cười, thổi khí vào bên má Tiêu Mộng: “Cười một chút đi mà, nhìn bộ dạng căng thẳng của em kìa. Yên tâm đi, bên trong đều là người cả, không phải hổ báo gì đâu.” Tiêu Mộng thở dài một tiếng: “Cậu Kim này, anh làm vậy là đang ép buộc tôi.” Được rồi, cho Cậu Kim một chút mặt mũi vậy, miễn cưỡng đi cùng anh ta một lần. Chỉ cầu xin anh ta về sau đừng nên điên cuồng theo đuổi cô như vậy. Kim Lân nhẹ nhàng mở cửa phòng, đầu tiên anh đi vào trước, trên mặt hiển hiện nụ cười ngọt ngào, hô lên với đám đàn ông ở trong phòng: “Này! Tôi nói! Mọi người có thể nghe tôi nói không? Yên lặng một lát đã nào!” Mọi người đều im lặng, mỉm cười nhìn Kim Lân. Lôi Bạc cười ha ha, uống một hớp rượu lưu manh bảo: “Ủa! Sao có mình cậu quay lại? Bé con nhà cậu đâu? Hay là người ta vứt bỏ cậu rồi?” Ha ha ha ha… người ở trong phòng cũng bắt đầu cười phá lên. Kim Lân tức giận đến mức cắn răng, cũng không nhịn được bật cười. Trần Tư Khải nhàn nhạt liếc về phía Kim Lân, sau đó rũ mi xuống nhìn ly rượu trong tay một chút. Lần này… Kim Lân thật sự động tình rồi sao? Mặc kệ nói như thế nào, bạn bè tốt có được tình yêu chân thành luôn là một chuyện đáng mừng. Lúc này, điện thoại của Trần Tư Khải có cuộc gọi đến. Trần Tư Khải vừa nhìn, vậy mà lại là Lưu Diệc Hàn. Lưu Diệc Hàn đi sa mạc Sahara nằm vùng, tại sao lại đột nhiên gọi điện thoại tới? Nhất định là phát hiện ra vấn đề gì rồi? Trần Tư Khải lập tức xoay người sang chỗ khác, một tay bịt chặt lỗ tai, tay còn lại cầm điện thoại đặt lên tai kia nghe máy. Kim Lân hừ lạnh, dương dương tự đắc cười nói: “Mẹ, bầy sói đói các cậu đừng làm bé con nhà tôi sợ đấy nhé, bé con nhà tôi cực kỳ đơn thuần. Tiếp theo đây, tôi sắp sửa long trọng giới thiệu, cô gái nhỏ mà tôi yêu nhất!” Tất cả mọi người mong đợi nhìn ra phía cửa.