Chương 237
Kim Lân nhíu mày một cái, vẫn không biết sống chết ôm lấy Tiêu Mộng, nhìn khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Trần Tư Khải, khó hiểu cười nói: “Ha, cậu sao vậy Tư Khải? Vì sao lại bày ra vẻ mặt này?” Lôi Bạc cũng nhíu mày, càng lúc càng cảm thấy hoảng sợ. Anh ta chậm rãi đứng lên kéo lấy cánh tay của Trần Tư Khải: “Tư Khải… làm sao…” Bốp! Trần Tư Khải hất mạnh tay Lôi Bạc, lực đạo to lớn khiến Lôi Bạc âm thầm líu lưỡi. Nhìn lực đạo của Trần Tư Khải cũng biết lúc này anh tức giận không phải chuyện đùa! Tiêu Mộng đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ nhắn méo xệch, cô rụt rụt cổ, rất muốn che giấu chính mình. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nhìn gương mặt của tên Trần gấu xấu xa đó, nhất định là muốn đánh chết cô. Không khí trong phòng hoàn toàn đông cứng. Tất cả mọi người đều sợ hãi, bởi vì ánh mắt đột nhiên đáng sợ của Trần Tư Khải, kinh hãi đến mức động cũng không dám động, không dám thở mạnh. Ánh mắt của Trần Tư Khải giống như lợi kiếm, lạnh như băng gần như có thể xuyên thấu qua Kim Lân. Anh cắn chặt môi mỏng, đột nhiên vớt tay cầm lấy một bình rượu “Xoảng!” một cái ném mạnh xuống đất, rượu chảy tràn bốn phía, mảnh vỡ thủy tinh văng tung toé. “A…” Tiêu Mộng bị động tác đột ngột của Trần Tư Khải dọa sợ đến mức hét lên một tiếng. Tất cả mọi người đều run rẩy cả người. Rắc! Tiếp theo, Trần Tư Khải đạp một cái lật bàn, đống đồ trên bàn rơi loảng xoảng đầy mặt đất. Lôi Bạc cũng bị Trần Tư Khải dọa sợ. “Trần, Trần Tư Khải, Tư Khải, có chuyện gì từ từ nói…” Lôi Bạc âm thầm ý thức được cái gì đó, một suy đoán rất đáng sợ xẹt qua đầu óc của anh ta. Kim Lân trợn to hai mắt, nghi ngờ nhìn chằm chằm Trần Tư Khải. “Tư Khải, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy? Đừng nên dọa sợ bạn gái của tôi.” Nói xong, Kim Lân ôm lấy Tiêu Mộng, đẩy cô ra phía sau. Trần Tư Khải tức giận cười lạnh, đi tới một bước: “Bạn gái của cậu? Cậu nói cô ấy là bạn gái của cậu?” Trần Tư Khải nghiến răng nghiến lợi nói, túm lấy trước ngực áo Kim Lân nhấc lên! Kim Lân cao lớn như vậy lại bị Trần Tư Khải nhấc lên. “A…” Tiêu Mộng sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy. Tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi hít một hơi lạnh. Lôi Bạc kêu lên: “Tư Khải! Cậu làm cái gì vậy!” Lôi Bạc bước nhanh tới, gắt gao nắm chặt tay của Trần Tư Khải, lo lắng hô lên: “Tư Khải! Cậu điên rồi sao? Cậu làm cái gì vậy! Cậu không thể thương tổn Kim Lân!” Con ngươi của Trần Tư Khải đã sâu lại càng thêm sâu, sắc mặt biến đổi nhiều lần. Cuối cùng, anh phẫn hận thở hắt ra, hung hăng buông lỏng Kim Lân. Mặc dù là vậy, Kim Lân vẫn bị anh đẩy một cái ngồi bệt xuống sàn nhà, đúng lúc đụng phải cánh tay trái bị thương của anh ta. “Aa…” Kim Lân đau đến mức nhíu chặt mày. Kim Lân ngồi dưới đất, vô thức ôm lấy chỗ bị thương ở cánh tay trái, không ngừng hút khí lạnh, bởi vì vết thương đã vỡ ra, anh ta đau đến mức mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.