Chương 243
Trên cổ đã có vết tím đen rõ ràng. Những giọt nước mắt sợ hãi, đau lòng của Tiêu Mộng làm ướt một mảng lớn trên quần áo của Trần Tư Khải. Trần Tư Khải hiên ngang đứng đó giống như một vị thần lạnh lùng vô tình, anh ta cụp hàng mi, lạnh lùng nhìn Kim Lân, nói: “Lân, nếu còn muốn làm anh em, vậy thì đừng ôm vọng tưởng không thực tế với đồ của tôi. Ngoài cô ấy ra, cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu, chỉ riêng cô ấy là không được! Đừng hỏi tôi vì sao, lời Trần Tư Khải tôi nói chính là luật! Còn nữa, từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài của cô nhóc này đều hoàn toàn thuộc về tôi, sao tôi lại có thể để người khác thấy biểu hiện yêu kiều của cô ấy trên giường chứ? Nếu như thế mà cậu còn không chết tâm, vậy được, vậy cậu chờ đi, chờ tôi chơi đủ, chơi chán, chơi tới nát tanh bành cô ấy rồi cậu nhặt lại cũng được. Bây giờ… khi tôi đây vẫn còn hứng thú với cô ấy, ai mà trêu chọc cô ấy, thì người đó chết chắc!” Từng câu từng chữ máu lạnh tàn khốc đâm mạnh lên sống lưng Kim Lân, khiến anh ta lạnh run từng cơn. Đồng thời, cũng khiến Tiêu Mộng vừa chấn kinh vừa thất vọng. Chơi đủ, chơi chán, chơi tới nát tanh bành? Trần Tư Khải, trong lòng anh, tôi không đáng giá đến thế sao? Tiêu Mộng thật sự không chịu nổi, tức tới mức gần ngất đi, cả người run lên bần bật, cô điên cuồng há miệng cắn lên cánh tay phải của Trần Tư Khải. Trần Tư Khải hít vào một hơi, híp mắt lại, không hề động đậy, mặc cho Tiêu Mộng cắn mạnh! Mãi cho tới khi… máu tươi chả ra, máu tươi xông vào khoang miệng Tiêu Mộng, khiến cô sặc mà ho lên, cô mới nhả tay anh ta ra. Khi nhìn sang nơi cô cắn anh ta, đã có hai hàng vết văng sâu hoắm, còn có rớm tia máu! Ô… Lúc này Tiêu Mộng mới thấy máu tươi mà trong lòng sợ hãi. Vừa rồi tức giận, lại thêm chán ghét, vậy mà lại cắn mạnh như này… Chảy máu rồi… Vậy mà lại chảy máu rồi… Huhuhu, cô thành tội phạm giết người rồi. Khuôn mặt đẹp trai của Trần Tư Khải sa sầm, không thấy rõ biểu cảm của anh ta lúc này, chỉ là tiêu điều tới đáng sợ, trắng tới ghê người. “Bên này, còn muốn cắn nữa không?” Trần Tư Khải cực kỳ bình tĩnh hỏi cô. “Á…” Tiêu Mộng nghe thấy câu này liền co rúm người lại, hoảng hốt lắc đầu. Sợ tới mức quên cả khóc, chỉ còn lại những giọt nước mắt còn vương bên đôi mắt to vô hồn. Đột nhiên Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng lên, là tư thế ôm ngang người cô, kẹp dưới nách, dọa Tiêu Mộng sợ tới mức khua loạn hai chân. Trần Tư Khải nói rõng rạc: “Đừng có ai thử thăm dò giới hạn của tôi! Nếu như mà còn muốn sống tiếp.” Nói xong, Trần Tư Khải vác Tiêu Mộng rời đi. “A, buông tôi ra, buông tôi ra…” Tiêu Mộng khua khoắng hai chân, gào khóc. Cánh tay của anh ta khỏe thật đấy, kẹp chặt eo cô, kẹp đau quá! “A…” Bạch Mị và Lam Nhạn nhìn trộm ở bên ngoài sợ gần chết, Trần Tư Khải bất thình lình đi ra, suýt chút nữa bọn họ ngã nhào, người dán lên tường, sợ tới mức trượt người ngồi xuống. Bạch Mị và Lam Nhạn cùng vỗ ngực mình, hay là hai kẻ nghe lén bọn họ vẫn còn sống, không khỏi cùng nghĩ: Mộng, không phải chị em không giúp cậu, thực sự là người đàn ông này quá đáng sợ, bọn tôi còn muốn giữ đầu mình.