Chương 266
Lạnh lùng sừng sững, ngọc thụ lâm phong. “A, Tư Khải… Cậu tới rồi?” Lôi Lạc đứng bật dậy. Trần Tư Khải khẽ vỗ vai Lôi Bạc, ý bảo anh ta ngồi xuống, Trần Tư Khải khẽ nói: “Tối qua… Tôi hơi thất lễ…” Lôi Bạc thở dài: “Ai gặp phải loại chuyện đó cũng đều như thế. Chuyện này, thật là không thể tưởng tượng được. Vậy mà… hai người các cậu lại thích… cùng một người.” Trần Tư Khải cười tự giếu: “Tối qua tôi tức điên lên rồi. Bạc, cậu không sao chứ tối qua tôi giận quá, không làm cậu bị thương chứ?” Thật ra, chuyện tối qua, đầu óc Trần Tư Khải vẫn rõ ràng. Lôi Bạc nhe răng cười: “Yên tâm, tôi không sao, tôi cũng không phải làm từ giấy. Nhưng Lân…” Lôi Bạc thở dài, hiển nhiên rất lo lắng cho Kim Lân: “Lân á… cảm xúc rất không ổn định, tối qua cũng không phối hợp điều trị. Tối qua khóc nháo vài lần, cứ gọi tên Tiêu Mộng, tôi cũng bất lực. Cậu nói xem, hai người các cậu… Sao hai người các cậu… Ôi…” Trần Tư Khải đã sớm biết người như Kim Lân sẽ không dễ dàng từ bỏ, lần này hiển nhiên là anh ta đã thật lòng. Trần Tư Khải cũng thở dài: “Tôi vào nói vài câu với cậu ấy.” “Ừ, nói chuyện tử tế, đều là anh em tốt.” “Yên tâm, sẽ không như tối qua.” Trần Tư Khải để Khang Tử chờ ở ngoài, còn anh ta nhẹ nhàng đi vào. Kim Lân vẫn luôn tỉnh táo, hai mắt khóc tới sưng lên, đang nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động, anh ta xoay mặt lại, khi nhìn thấy Trần Tư Khải, cả người liền căng cứng, mắt mở to. “Tư Khải…” “Tối qua, xin lỗi, hơi quá đáng.” Trần Tư Khải đứng ở đó, dáng vẻ thanh nhã. Ánh mắt Kim Lân trở nên ảm đạm, lẩm bẩm: “Không sao, đều là anh em. Tư Khải, Mộng, cô ấy…” Vừa nghe thấy Kim Lân nhắc tới Mộng, tâm tình mà Trần Tư Khải điều chỉnh suốt dọc đường lập tức lại bùng lên. Anh ta cao giọng, nhanh chóng nói: “Lân, là tôi gặp Mộng trước, hơn nữa, lần đầu tiên của cô ấy là dành cho tôi, cô ấy nói người cô ấy thích cũng là tôi. Lân, đừng miễn cưỡng nữa, được không?” Trân Tư Khải nói dối. Nhưng nếu anh ta không nói như thế, làm sao có thể khiến Kim Lân chết tâm chứ? Nước mắt Kim Lân lập tức lăn dài, môi run lên: “Cô ấy nói như thế sao? Cô ấy chưa từng nhắc tới cậu… chỉ là cô ấy không thích tôi, tôi cũng không thể nào không thích cô ấy nữa! Tôi không làm được, Tư Khải!” Trần Tư Khải nghiêm mặt: “Nếu cậu muốn Mộng hạnh phúc, vậy cậu đừng làm phiền cô ấy nữa, bằng không…” Kim Lân giật mình ngơ ngác. Trần Tư Khải không nói thêm nữa, lạnh lùng nói: “Lân, cướp đoạt thứ người khác ưa thích, không phải là chuyện mà những người bạn tốt nên làm. Lẽ nào cậu định cướp người phụ nữ của tôi sao? Được, từ nay về sau, giữa chúng ta không nhắc tới Mộng nữa. Chúng ta vẫn là anh em tốt. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi cho người tới chăm sóc cậu.” Trần Tư Khải nói xong, lạnh lùng xoay người rời đi. Kim Lân nước mắt lã chã, khịt mũi, hồi lâu mới đau lòng lẩm bẩm tự nói một mình: “Nhưng tôi không buông được, tôi không buông tay được… Tôi thích cô ấy lắm!” Về sau, Lôi Bạc lại đi vào, cho dù Kim Lân nói gì, anh ta cũng như người gỗ, coi như không nghe thấy.