Chương 269
Tiêu Mộng bĩu môi, không thoải mái, nói: “Ngôn ngữ hoa của hoa cát cánh chính là… đạp anh, đạp anh, đạp chết anh!” Đồng tử của Trần Tư Khải co rút, hít vào một hơi, không vui nhìn Tiêu Mộng. Tiêu Mộng nhanh mồm nhanh miệng, lập tức liền sợ hãi. Thật sự sợ sẽ bị Trần Tư Khải đánh cho răng rơi đầy đất, sợ lắm. Cô rụt cổ lại, không dám nhìn biểu cảm lúc này của Trần Tư Khải, không dám thở mạnh. Trần Tư Khải im lặng một lúc, cầm lấy bó hoa cát cánh, cắm vào chiếc lọ rỗng bên kia, quay lưng về phía Tiêu Mộng, nhìn về hướng ánh sáng, cả người phủ một màu bạc giống như thần thánh, khẽ nói: “Ngôn ngữ hoa của hoa cát cánh… là… tình yêu mãi mãi không thay đổi…” (⊙_⊙) Tiêu Mộng không dám tin, ngước mắt lên nhìn bóng lưng cao lớn của Trần Tư Khải. Anh ta nói cái gì? Tình yêu mãi mãi không thay đổi? Đây là tâm ý anh ta muốn bày tỏ với cô sao? Trần Tư Khải yêu cô, yêu mãi mãi không thay đổi sao? Hahaha… buồn cười quá! Dùng thủ đoạn trẻ con như này để lừa cô, thú vị sao? Tiêu Mộng bĩu môi, khịt mũi, lười biếng nói: “Vậy sao? Cảm ơn hoa của anh, thế nhưng, tôi không quá thích hoa cỏ của anh.” Cho dù vốn dĩ rất thích hoa, bây giờ cũng nhất định không thích nữa! Trần Tư Khải thở dài, dáng vẻ đau lòng, thấp giọng nói: “Mộng… Có phải… tối qua tôi có chút quá hà khắc với em không? Tiêu Mộng hà một hơi, đột nhiên trong mắt mờ hơi sương, cô nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi, cô không muốn để Trần gấu xấu xa thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, thật ra cô vẫn luôn cực kỳ mềm yếu. “Không phải hà khắc, mà là tàn nhẫn! Tổng giám đốc Trần, võ công của anh rất tốt, có thể đánh Kim Lân, có thể đánh tất cả mọi người, anh cũng có thể ép tôi phục tùng ngoan ngoãn, thế nhưng… như thế có ý nghĩa gì sao? Lẽ nào thứ anh muốn, là tôi sẽ rất sợ anh sao? Nếu là như thế, vậy thì, bây giờ anh thành công rồi, tôi, cực kỳ sợ anh. Anh nói tôi là người phụ nữ của anh thì tôi chính là người phụ nữ của anh. Anh nói tôi là đồ chơi của anh, vậy tôi chính là đồ chơi của anh. Thế nhưng, như thế, anh thật sự vui vẻ sao?” Bờ vai của Trần Tư Khải bỗng run lên, anh ta từ từ quay lại, vẻ mặt đau đớn: “Mộng, những thứ này… đều không phải là thứ tôi muốn. Tôi thừa nhận, tối qua tôi cực kỳ quá đáng…” “Nhưng tôi phản ứng như thế, hoàn toàn là vì tôi quá để ý tới em! Tôi thấy em và Kim Lân ôm nhau, em và cậu ta hôn nhau, trái tim của tôi liền vỡ vụn, tôi tức muốn điên lên, tôi tức chết mất! Tôi không muốn thừa nhận tôi rất thích em, tôi càng không muốn thừa nhận, vì em, tôi đã ghen tuông biết bao nhiêu lần! Nếu tôi không thích em, không yêu em, vì sao tôi lại vì em mà trở mặt thành thù với người bạn thân như Kim Lân chứ? Tất cả những lỗi lầm này, hoàn toàn là vì tôi thích em!” Trần Tư Khải nói rồi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tiêu Mộng, từ từ khụy xuống, cầm lấy tay cô, nắm lấy, khẽ nói: “Mộng, tôi yêu em rồi, làm sao đây? Em nói cho tôi biết, tranh đấu vùng vẫy mãi, nhưng tôi vẫn yêu em không thể cứu chữa, tôi nên làm sao đây?” (⊙_⊙) Tiêu Mộng bị lời bày tỏ đột ngột của Trần Tư Khải làm cho đầu óc mơ màng. Tiêu Mộng mở to mắt, không dám tin nhìn người đàn ông quỳ xuống cao ngang cô này. Không thể thở nổi!