Chương 272
Trần Tư Khải tự mình mở cửa xe cho Tiêu Mộng, bất ngờ ôm cô lên, nhẹ nhàng đặt vào trong xe. Tiêu Mộng cực kỳ ngạc nhiên nhìn Trần Tư Khải, sờ lên tay mình, đã nổi đầy da gà. Nếu không phải cô vẫn đau chân mỏi eo, cô thật sự sẽ cho rằng tối qua là một giấc mơ. Trần gấu xấu xa… có phải bị ma nhập rồi không? Đến Khang Tử nhìn cậu chủ tỉ mỉ chu đáo như này cũng không khỏi đen mặt. Cậu chủ đột nhiên như này… là thân tín lâu năm của anh ta, Khang Tử cũng không hiểu được mục đích thật sự của cậu chủ mình. Thế nhưng, Khang Tử có thể đoán chắc 1 điều: Cậu chủ, chắc chắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa! Trần Tư Khải xoay người, quay lưng về phía Tiêu Mộng, vẻ mặt dịu dàng hoàn toàn biến mất không còn chút nào, mà thay vào đó là vẻ tàn ác lạnh lùng. “Trời ơi, xong rồi! Xong rồi, xong rồi, xong rồi! Giờ tôi chết chắc rồi! Tối qua tôi không về nhà, cũng quên không nói dối với người trong nhà! Chết rồi, chết rồi, chết rồi, ba tôi sẽ giết tôi mất!” Trên đường, Tiêu Mộng vỗ đầu, giờ mới nhớ ra chuyện này. Tối qua cả đêm không về… Đối với một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba mà nói, có phải rất quá đáng không? Trần Tư Khải lái xe, khẽ nói: “Đã gọi điện thay em rồi.” “Hả?” Tiêu Mộng mở to mắt: “Gọi cho ai?” “Tôi bảo Khang Tử gọi rồi, nói là em phải làm thêm ở công ty, được thưởng lương nhân 3, không về nữa, em gái em nghe, rất vui vẻ nói biết rồi.” Vui vẻ? Cái con nhóc Tiêu Đình Nhiên chỉ nhận tiền không nhận người kia! Vừa nghe thấy chị được nhân 3 lương, cho dù chị có bị bán vào kỹ viện chắc là nó vẫn vui tới vỗ tay. Cái con nhóc bạc tình bạc nghĩa này… Tiêu Mộng không thể không thừa nhận, Trần Tư Khải là một người suy nghĩ chu toàn, chuyện nhỏ như này mà anh ta cũng có thể nghĩ tới. Chắc là đầu óc anh còn nhanh nhạy hơn cả máy tính. Một đoàn xe lần lượt đỗ trước cửa trung tâm thương mại lớn nhất, không có ai dám ngăn cản, không có ai dám nói với những người này là ở cửa không cho phép tùy tiện đỗ xe. Mọi người ngây ngốc, chỉ nhìn một hàng biển số xe này cũng biết người này không thể trêu chọc. Trần Tư Khải xuống xe, mở cửa xe cho Tiêu Mộng, không đợi có cô hành động gì, anh ta đã đỡ lấy Tiêu Mộng, nhẹ nhàng ôm cô lên. “Ôi trời ơi, không cần ôm tôi, tôi cũng không phải là người tàn tật, thả tôi xuống!” Trần Tư Khải nhẹ nhàng đặt Tiêu Mộng xuống, dán bên tai cô nói: “Không phải là cảm thấy bên dưới của em vẫn đau sao?” Tiêu Mộng xấu hổ, nghiến răng nói: “Anh mới đau ý!” Trần Tư Khải khẽ cười, nắm lấy một tay của Tiêu Mộng, kéo cô vào lòng, hành động này của anh ta vẫn bá đạo như thế. “Tôi không đau, tôi rất thoải mái.” Tiêu Mộng quyết định không để ý tới tên háo sắc này nữa. Dù sao anh ta cũng chả nói được mấy câu nghiêm chỉnh. Tầng một chuyên bán điện thoại, Khang Tử dẫn theo mấy người đi trước mở đường, tránh đám người hỗn tạp.