Chương 282
Trời ơi, vận may gì thế này, vậy mà đàn anh Mạc Sùng Dương đã bắt đầu mời cô đi uống cà phê rồi? “Không rảnh sao?” “Không, không phải, rảnh, rảnh, em rất rảnh!” Thế nên Mạc Sùng Dương hẹn Tiêu Mộng gặp mặt ở một quán cà phê nhỏ ở góc đường. Ngắt máy, Tiêu Mộng vẫn còn ở trong trạng thái tâm hồn bay bổng. “Vậy mà đàn anh Mạc lại hẹn mình đi uống cà phê…” Tiêu Mộng ngây ngốc nói. Lam Nhạn thích ăn củ cải, đã tìm thấy củ cải của nhà họ Tiêu, rửa sạch sẽ rồi bắt đầu gặm ăn: “Này, còn tớ nữa, đàn anh Mạc cũng mời tớ đi, cậu đừng có tự mình đa tình.” Tiêu Mộng hung dữ trừng mắt nhìn Lam Nhạn: “Thật là, cậu không đả kích tớ thì rất khó chịu sao? Tớ đã là nữ thanh niên thất thân rồi, cậu không thể cho tớ mơ mộng một chút sao?” Lam Nhạn nhe răng cười. Hai cô gái nắm tay nhau đi tới quán cà phê ở góc đường, nhưng không ngờ, phía sau bọn họ có vài người lén lút đi theo. Sau khi rời khỏi Tiêu Mộng, Kim Lân vào thang máy đi lên tầng. Cảm xúc của anh ta rất kích động, không thể tự kiềm chế, cố gắng hít thở, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong thang máy. Dáng vẻ này của anh ta dọa cho mấy tên thư ký không biết làm sao. Buổi họp này, trạng thái của Kim Lân cực kỳ kém. Anh ta luôn thất thần, căn bản không nghe thấy bất kỳ ai trong buổi họp phát biểu. Mãi cho tới khi thư ký huých anh ta, anh ta mới giật mình, quay mặt nhìn thư ký, lúc này anh ta mới phát hiện, chiếc bút Parker trong tay anh ta đã bị bẻ thành 2 nửa. “Đến lượt cậu phát biểu rồi…” Thư ký nói nhỏ. Ù ù… (⊙_⊙) Trong đầu Kim Lân hoàn toàn trống rỗng. Trong đầu chỉ có dáng vẻ vừa rồi Tiêu Mộng cười tươi xinh đẹp trong lòng Trần Tư Khải, và cả bàn tay Trần Tư Khải đặt ở bên eo Tiêu Mộng! “Rầm!” Kim Lân đột nhiên đứng lên, tạo ra một tiếng vang thật lớn, khiến tất cả đám người đang họp giật mình, liên tục đưa mắt nhìn vị phó chủ tịch Kim trẻ tuổi tiêu sái này. “Xin lỗi, tôi rời đi trước một chút, mọi người cứ tiếp tục.” Kim Lân vội vàng nói rồi nhanh chóng xông ra ngoài. Hồng hộc… anh ta chạy tới cửa thông gió, hít thở đầy khó chịu. Tâm trạng cực kỳ rối rắm, nặng nề, buồn bực, không biết phải làm sao. Anh ta muốn khóc. Một công tử nhà giàu quen thói trêu hoa ghẹo bướm, vậy mà lại bị chuyện của Tiêu Mộng giày vò tới muốn khóc. Thật ra… thật lòng thích một cô gái, thì ra lại đau như này! *** Tiêu Mộng và Lam Nhạn nắm tay nhau đi tới quán cà phê không hút mắt kia. “Nhạn, tớ có chút không dám đi vào, sao tim tớ lại đập nhanh thế này, tớ sợ tớ còn chưa gặp được đàn anh thì tớ đá ngất mất rồi, hồi hộp chết mất!” Tiêu Mộng nhăn mặt, nắm chặt tay Lam Nhạn, chần chừ ở cửa quán cà phê. “Thật vô dụng! Cậu nhát gan như này thì theo đuổi đàn anh kiểu gì?” Lam Nhạn không để bụng, khẽ hất tóc, dọa Tiêu Mộng: “Này, nếu cậu không vào, vậy thì sau này tớ theo đuổi đàn anh Mạc thành công, cậu đừng có khóc nháo nha.”