Chương 286
(⊙_⊙) Nói xong, bản thân cô cũng sững sờ. ĐM, cái miệng chết tiệt này, sao lời nên nói, lời không nên nói đều nói ra cả chứ? Hahaha, cô mất mặt quá! Cô mất mặt quá! Lam Nhạn lập tức phụt cười thành tiếng, mau chóng cúi đầu uống cà phê. Còn Mạc Sùng Dương thì hơi đỏ mắt, ánh mắt còn mang chút vui mừng. Nói chuyện tầm nửa tiếng, ba người cùng rời khỏi quán cà phê. Tiêu Mộng là loại người vô tâm vô phế không tính toán, cô giẫm lên một hòn đá nhỏ. “Ôi!” Người cô nghiêng đi, kêu lên một tiếng. “Cẩn thận.” Mạc Sùng Dương giật mình. đỡ lấy cánh tay cô. “Mộng, không sao chứ? Có bị trẹo chân không?” Tiêu Mộng thở hắt ra, lắc chân, nhe răng cười: “Hihi, không sao, không sao, không bị trẹo chân, cảm ơn anh nha, đàn anh.” Lúc này Mạc Sùng Dương mới khẽ cười: “Không sao thì tốt, sau này đi đường cẩn thận chút.” Lam Nhạn bất lực nhìn Tiêu Mộng: “Mộng đúng là cái đồ ngốc nghếch không biết nhìn đường.” Tiêu Mộng trợn mắt coi thường, muốn cãi lại, nhưng trước mặt Mạc Sùng Dương, cô không tiện quá hung dữ. . Truyện Teen HayMạc Sùng Dương chần chừ một lát, cứ thể buông Tiêu Mộng ra, hay là không buông đây? Cuối cùng, Mạc Sùng Dương ngập ngừng một lát, thuận thế nắm lấy tay Tiêu Mộng, anh ta quay mặt đi, ngại ngùng không nhìn Tiêu Mộng, đi về phía trước. (⊙_⊙) Tiêu Mộng chớp mắt liên hồi, nhìn lên nhìn xuống. Là thật sao? Đàn anh Mạc nắm tay cô sao? Ôi, thật rung động! Tiêu Mộng không dám tin mà nhìn Lam Nhạn, Lam Nhạn liền nhìn cô cười tinh nghịch, gật đầu. Mạc Sùng Dương nắm tay Tiêu Mộng, căng thẳng tới mức cả đường đi không nói câu nào, quãng đường có mấy trăm mét, vậy mà đi tới 10 phút. Cuối cùng, có chút không nỡ buông tay Tiêu Mộng ra, Mạc Sùng Dương nói: “Mộng, Nhạn, anh đợi hai em ở Đại học Nhân Văn.” Lam Nhạn gật đầu, nhoẻn miệng cười: “Được, được, đến khi tới Đại học Nhân Văn, đàn anh cần phải mời khách nha.” “Ừ, nhất định.” Mạc Sùng Dương gật đầu chắc chắn, còn không nhịn được mà nhìn Tiêu Mộng. Tiêu Mộng cúi đầu, mặt đỏ tới mức nhỏ máu, vì bị Mạc Sùng Dương nắm tay đi suốt cả quãng đường, cô đã kích động gần chết rồi. Sau khi Mạc Sùng Dương đi, Lam Nhạn còn chưa nói chuyện với Tiêu Mộng, cô đã điên cuồng gào thét xông vào nhà. “Trời ơi, đến mức đó sao, cô nhóc này bị người ta nắm tay mà đã kích động thành cái dạng này? Thật là, đáng sợ.” Lam Nhạn lắc đầu đi vào, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Nhìn trạng thái của Mạc Sùng Dương hôm nay… rõ ràng là anh ta cũng rất thích Tiêu Mộng. Cô nhóc ngốc Mộng này, yêu thầm Mạc Sùng Dương người ta, đến gan đi tỏ tình cũng không có. Lam Nhạn đi vào theo, liền thấy Tiêu Mộng xoay vòng tròn trong phòng giống như con chuột. “Đàn anh và tớ nắm tay rồi! Đàn anh và tớ nắm tay rồi! Đàn anh và tớ nắm tay rồi!” Tiêu Mộng cười như bị thần kinh, nắm lấy bàn tay bị Mạc Sùng Dương nắm, giơ cao lên nhìn.