Chương 328
Hiếm khí Lôi Bạc tâm tình tốt, hạ thấp thân phận để dỗ dành phụ nữ như này. Lam Nhạn là người biết điều, lập tức mặt mày tươi tắn: “Được, nể mặt anh thành khẩn như thế, tôi bớt thời gian đi vậy.” Không biết vì sao, nghe thấy Lam Nhạn đồng ý, trái tim Lôi Bạc đột nhiên bắt đầu đập thình thịch, dường như máu trong cơ thể cũng bắt đầu chảy nhanh hơn. “Vậy được, nửa tiếng nữa cô chờ tôi ở cửa khách sạn**.” “Ừ, đã biết.” Lam Nhạn ngắt máy, cảm thấy rất hả giận, một lần rung động tới tâm can. Đọc tiếp tại TАмliπh247 nhé!“Ế? Vì sao hai người lại che mặt?” Tiêu Mộng lấy túi che mặt, Bạch Mị lấy đĩa chắn trước mặt. “Đều tại em, mất mặt quá! Vừa gào to cái gì đấy? Hai người bọn chị không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi!” Bạch Mị ấp úng oán trách. Lúc này Lam Nhạn mới nhớ ra vừa rồi tức giận cô ta đã nói những gì… lập tức đỏ mặt tía tai, kéo hai người bạn tốt hoảng loạn chạy trốn. Ánh chiều tà phủ tới tận chân trời, người đi đường cũng vội vàng rảo bước. “Được rồi, là em không tốt, hại hai người mất mặt, như này đi, tối nay em đền hai người một bữa buffet cao cấp ở khách sạn 5 sao, thế nào?” Lam Nhạn tay chống eo, vẻ mặt hứng khởi. “Thật sao? Em nghèo kiết xác, đừng có hố tụi này nha.” Bạch Mị bĩu môi, không quá tin tưởng. “Đi thôi, đi thôi, tối nay tiểu thư đây chơi lớn một bữa!” Lam Nhạn không đè nén nổi sự hưng phấn, vẫy tay bắt một chiếc taxi, cứng rắn nhét hai người bạn cùng lên xe. Ba người đứng trước cửa khách sạn lớn sang trọng xa xỉ, hơi ngây người. Bày trí ở đây quá xa xỉ, thảm đỏ dày dặn trải rất dài, mấy anh chàng đẹp trai mặc đồng phục cùng màu đứng ở cửa, từng chiếc xe sang trọng dừng lại, nườm nượp bước xuống những người nổi tiếng ở địa phương mà thường chỉ thấy trên tin tức tivi. *** “Trời ơi, đây là hội nhà giàu tụ họp sao? Chúng ta không đi nhầm đó chứ?” Bạch Mị đảo mắt nhìn, nhỏ tiếng hỏi Lam Nhạn. Lam Nhạn cũng không biết làm sao, hơi lo sợ bất an: “Trời ơi, em cũng không biết, em cũng không chắc nữa. Nếu cái tên chết tiệt kia dám lừa em, em chắc chắn sẽ xé xác anh ta!” “Hihi, chị thấy vẫn nên thiến anh ta thì thực dụng hơn.” Bạch Mị trêu chọc. Lúc này, Lôi Bạc bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, cùng đi vào trong cùng vài người, thế nhưng, Lôi Bạc cố ý dừng lại, quay mặt tìm kiếm xung quanh. Khi anh ta nhìn thấy ba cô gái bên này, ánh mắt lập tức sáng lên, rảo bước đi về phía Lam Nhạn “Tôi còn tưởng rằng mấy cô không tới cô, tới rồi à?” Lôi Bạc cười với Lam Nhạn, vừa quay mặt sang liền thấy Tiêu Mộng, hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức cười: “À, Mộng cũng tới à?” Tiêu Mộng thấy Lôi Bạc, không khỏi hơi lúng túng, cúi thấp đầu, gật gật: “Ừ, chào anh.” Lam Nhạn xòe tay ra: “Vé anh cho tôi đâu? Dám lừa tôi, bà đây liền xé nát mặt anh!” Lôi Bạc không nhịn được mà khẽ cười: “Tôi cũng không phải sống nhờ khuôn mặt này, cô muốn xé nát thì xé thôi, hahaha.” Nói rồi, anh ta lấy ba tấm vé từ trong túi, đưa cho Lam Nhạn. Bạch Mị đứng sau Lam Nhạn nhìn, hai mắt sáng lên, nắm chặt tay, yeah.