Chương 334
Nói cái gì mà xin cô cho anh ta ba tháng để khiến cô yêu anh ta… Hahaha, thật nực cười! Giờ nghĩ lại, những lời mà Trần Tư Khải nói nực cười tới nhường nào! Tiêu Mộng nắm chặt dĩa trong tay, chiếc khay hơi rung, cả người run bần bật như bị trúng gió. Mãi cho tới khi… Lam Nhạn nắm lấy vai cô, bóp mạnh khiến cô đau đớn, Tiêu Mộng mới tỉnh táo lại, ngây ngốc quay mặt nhìn Lam Nhạn. Lam Nhạn nhìn Trần Tư Khải và Anna ở bên kia, cũng cực kỳ ngạc nhiên, hít một hơi: “Trời ơi, không phải chứ? Sao lại làm như hôm nay là tiệc đính hôn của hai người bọn họ không bằng? Nhóc, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu rất không tốt, trắng bệch rồi.” “Tớ… Tớ không sao…” *** “Cậu đang run.” Lam Nhạn đỡ cánh tay Tiêu Mộng, vẻ mặt lo lắng. Sắc mặt Tiêu Mộng trắng bệch như giấy, cố sức hít thở vài hơi, lẩm bẩm: “Tớ… Tớ… Tớ hơi không thoải mái… hơi đau đầu…” Bạch Mị sợ hãi: “Vậy… Vậy chị dìu em tìm nơi nào đó ngồi một lát nhé, hay là rời đi?” Tiêu Mộng liếc nhanh về phía Trần Tư Khải, trái tim lại không nhịn được mà đau đớn, cô vội vàng nói: “Đi… Đi đi… Rời khỏi đây…” Cô không thể ở lại đây thêm nữa, một phút cũng không thể! Cô cảm thấy, bây giờ nhất định cô phải tới nơi thoáng đãng, thỏa sức mà hét to vài tiếng, hét ra hết những ấm ức khó chịu và chua sót trong lòng. “Được… Được… Giờ chúng ta đi, không thèm ăn nữa.” Lam Nhạn gật đầu, cô ta và Bạch Mị mỗi người một bên, đỡ Tiêu Mộng đi ra ngoài. Trần Tư Khải vừa nói vài câu với đám doanh nhân, hơi ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Mộng cách đó 6-7m! Á… (⊙_⊙) Sao Tiêu Mộng lại ở đây? Trần Tư Khải thầm hít vào một hơi, vô thức cả người căng cứng. Sự thay đổi nho nhỏ của anh ta lại bị Anna bên người lập tức nhận ra. Anna nhạy bén liếc nhìn Trần Tư Khải, sau đó thuận theo đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn ra ngoài… Ô? Cô ta thấy ai đây? Đó không phải là… cô thư ký đơn thuần của Trần Tư Khải sao? Hahaha… Bảo sao đột nhiên Trần Tư Khải trở nên khác thường, thì ra là thấy cô nhóc kia. Sao chứ? Lúc đầu cô ta tính không sai chứ? Quả nhiên… Trần Tư Khải rất để ý tới cô nhóc kia! Ánh mắt Anna xẹt qua tia sắc bén. Đột nhiên Anna tiến về phía trước, một cánh tay duỗi ra, chỉ về phía Tiêu Mộng, lớn tiếng nói: “Cô có thể dừng lại một chút không?” Tiếng gọi này của cô ta, hiển nhiên là loại âm điệu vút cao, giữa buổi tiệc cao cấp đã coi như là biểu hiện rất thiếu lịch sự rồi. Nhưng âm thanh đột ngột này lại khiến cả sảnh tiệc trở nên im lặng, mọi người đều ngừng lại, kìm lòng không được mà nhìn theo hướng Anna chỉ. *** Cô Anna đang gọi ai? Trần Tư Khải nhận ra Anna muốn làm gì, lập tức duỗi tay, ôm chặt lấy eo cô ta, người ngoài nhìn vào động tác này liền tưởng rằng hai người họ tình ý triền miên. Anna trực tiếp bỏ qua đau đớn ở eo, cố chấp tiếp tục mỉm cười, nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, gọi lần nữa: “Chính là cô, cảm phiền cô có thể dừng lại một lát không?”