Chương 21: Mùi vị của chiến thắng
Chớp mắt đã đến ngày thi học kỳ, Lục Doãn Chương đã dạy thật sớm, chuẩn bị đồ dùng tươm tất mới đạp xe đến trường học.
Vừa bước xuống xe, hình ảnh Đông Cường đang cầm trên tay một túi bánh bao bự khiến Lục Doãn Chương vừa ăn sáng xong lại thấy thèm thèm. Cậu cất xe, hí hửng nghĩ thầm trong lòng khi lên lớp sẽ xin nó một cái. Dù sao cái thân của nó mập thế rồi, ăn ít đi một cái cũng không có vấn đề gì.
Lớp học vào ngày thi vô cùng náo nhiệt, ai cũng kêu than mình chưa học xong bài, nhưng có trời mới biết. Lục Doãn Chương đến lớp, cất cặp xong liền như bay đến chỗ Đông Cường, cười cười hỏi xin nó một cái bánh, tình cờ Ngung Tịch đi từ cửa sau vào trông thấy một cảnh tượng hai con người đang phồng má gặm bánh bao.
Lục Doãn Chương đã thấy hắn, cậu lớn giọng chào hỏi, lại quay sang xin Đông Cường một cái bánh bao nữa rồi mới cùng hắn về chỗ ngồi. Ngung Tịch lắc đầu từ chối cái bánh, nhường đường cho cậu vào trước.
Trong khi cậu đang ăn sáng, Ngung Tịch đã lấy quyển đề quen thuộc của hắn ra làm, mặc dù hôm nay không có thi toán...
Hiểu được tấm lòng hiếu học trời sinh của hắn, Lục Doãn Chương chỉ ngồi ở một bên ăn bánh bao của mình, cũng không làm phiền hắn.
Tiếng chuông kêu, cậu lại trở về chỗ ngồi, Cung Diệp đã đi học lại từ hôm qua, nhìn nó giống như đã thay đổi rất nhiều, trở nên tươi tỉnh hơn so với lúc trước, Lục Doãn Chương cũng bớt lo đi hẳn.
Bài thi đầu tiên bắt đầu, Lục Doãn Chương dễ dàng làm bài, ở bên cạnh Cung Diệp đã xong từ mười phút trước làm cậu có hơi căng thẳng.
Đề thi cũng đâu có dễ như thế chứ?
Cả buổi sáng đã thi hết ba môn, buổi chiều mới được nghỉ xả hơi một chút, Lục Doãn Chương đem đề toàn ra làm cùng với Cung Diệp, tuy rằng nó nghỉ học rất lâu, nhưng giống như chưa từng nghỉ buổi nào, còn dạy ngược lại được cả cậu.
Ngung Tịch vẫn như cũ một mình một bàn cặm cụi giải đề, không một lúc nào hắn ngẩng đầu lên cả. Thầy toán ở trên có giảng cái gì hẳn là cũng không lọt được vào tai hắn, ông cũng không quá để ý tới Ngung Tịch, chỉ hăm he mấy đứa nhóc học yếu môn này, liên tục gọi lên bảng giải bài làm bọn chúng kêu gào tha thiết.
Hai ngày sau đã thi xong tất cả các môn, Lục Doãn Chương nằm ườn trên bàn, thoải mái nghe Cung Diệp đọc sách "101 câu hỏi vì sao", cậu nghe hăng say đến mức ngáp ngủ, câu được câu không.
Thi giữa kỳ xong rồi, có thể nghỉ ngơi mấy ngày.
Lục Doãn Chương đớn lòng, kiếp trước cậu không có chăm chỉ như thế này, môn nào thích thì học môn ấy, môn nào không thích thì chỉ cần qua môn. Bây giờ nếu không học, chỗ ngồi bên cạnh của Ngung Tịch cũng không giành nổi.
Trong thời gian vắng bóng cậu, Lý Kỳ đã rất nhiều lần muốn xếp hắn với những người khác trong lớp, nhưng đều bị hắn mặt mày cau có từ chối. Nhờ đó mà Ngung Tịch đã ngồi một mình hơn hai tháng rồi. Hẳn là bảo bảo rất cô đơn!
Trong kỳ thi giữa kỳ ấy, thành tích của Lục Doãn Chương đột nhiên tăng mạnh. Khi bảng điểm được công bố, phản xạ đầu tiên của Lục Doãn Chương là tìm xem điểm của Ngung Tịch.
Bảng điểm được dán ở cuối lớp. Lục Doãn Chương luôn luôn nhìn từ đầu, và không bao giờ phải nhìn xuống dưới...
Bởi vì bé con của cậu lại đứng nhất rồi!
Lục Doãn Chương xem xong điểm liền hớn hở chạy đến chỗ Ngung Tịch đang ngồi, hỏi hắn:
"Cậu không cần đi xem điểm thật à?"
Ngung Tịch dừng bút, đứng dậy dọn sách vở vào phía trong, nhường chỗ cho Lục Doãn Chương ngồi, sau đó mới bình tĩnh đáp lại:
"Biết trước từ tối qua rồi."
Hai mắt Lục Doãn Chương đăm đăm nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi:
"Hả? Ai nói cho cậu?"
"Tớ làm được câu cuối cả ba đề toán lý hóa, thầy toán vui đến mức gọi điện cho tớ, nói rằng kỳ thi này tớ lại đứng nhất."
Lục Doãn Chương ồ lên, không quá ngạc nhiên nữa. Cậu chống cằm, nghiêng người nhìn Ngung Tịch đang không ngừng giải bài, toàn là mấy cái bài đâu không.
Trong phòng rất ồn, giọng nói của Ngung Tịch lại nhỏ, nhưng Lục Doãn Chương vẫn nghe loáng thoáng được câu hỏi của hắn.
"Còn cậu thì sao?"
Lục Doãn Chương nhìn hắn – trong mắt hắn tràn ngập lo lắng. Lòng cậu lại càng vui vẻ, cố tình dựa ra sau ghế, cười nhạt, không nói gì. Ngung Tịch gấp đến độ mở miệng nói lại một lần nữa:.
"Chương Chương đứng thứ bao nhiêu?"
"Cậu đoán thử xem?"
Miệng của Lục Doãn Chương đã cười đến không khép lại được.
"Đứng thứ năm trong lớp đó!"
Mắt cậu sáng bừng lên, vui vẻ nói:
"Tớ đã rất cố gắng mới đạt được! Hi sinh biết bao giấc ngủ!"
Ngung Tịch gật đầu, cười cười:
"Tăng lên thật nhiều. Chương Chương vất vả rồi."
Vậy là có thể làm bạn cùng bạn với cậu ấy một lần nữa.
Lục Doãn Chương hếch mặt, bắt đầu tự kỷ:
"Cứ đà này có khi nào sẽ tranh luôn vị trí đầu bảng của cậu không?"
Vốn dĩ chỉ định đùa hắn một chút, ai ngờ Ngung Tịch lại tỏ ra nghiêm túc:
"Đến đi! Tớ sẽ cho cậu biết thế nào là khoảng cách giữa người thứ nhất và người thứ hai."
Lục Doãn Chương nhớ lại điểm số gần như tuyệt đối của hắn, lè lưỡi:
"Biết cậu giỏi nhất rồi! Cậu không thể hài hước hơn một chút à?"
Ngung Tịch cũng cười, cầm bút tiếp tục bài vở còn đang dang dở, chậm rãi nói:
"Tớ không thể tụt hạng, nếu tớ tụt hạng, cậu làm sao có thể ngồi cùng tớ được."
Lúc này Lục Doãn Chương mới chợt nhớ ra lời Lý Kỳ nói lúc đầu năm. Thốt lên một tiếng "ờ ha", sau đó cả buổi hôm đó đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Cuối tuần, Lý Kỳ đón nhận ánh mắt lấp lánh của Lục Doãn Chương, lại bất ngờ khi Ngung Tịch đang giải đề cũng ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.
Không để cậu đợi lâu, cô giáo Lý đã gọi đến tên cậu sang ngồi với Ngung Tịch. Các bạn học liền lên tiếng:
"Học bá ngồi cùng với nhau? Công bằng ở đâu?"
"Hạng nhất ngồi với hạng năm, hạng hai, ba, bốn cẩn thận!"
"Đôi tình nhân đoàn tụ! Chúc mừng!"
...
Lục Doãn Chương tuy rằng rất muốn ngồi với hắn, nhưng cậu cũng nuối tiếc bạn học tiểu Diệp.
Trước khi rời đi, Lục Doãn Chương đã ôm chặt lấy nó, lục trong cặp sách một nắm kẹo nhét vào tay nó, mỉm cười mãn nguyện rời đi.
Ngung Tịch đã đợi chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi, hắn đứng sẵn ra ngoài nhường đường cho Lục Doãn Chương đi vào. Được trở về chỗ cũ khiến tâm trạng Lục Doãn Chương rất cảm thấy rất tốt. Cậu hít thở thật sâu, cảm thán:
"Thì ra đây là mùi vị của chiến thắng!"
Ngung Tịch ở bên cạnh nghe cậu nói chỉ biết cười. Hắn cũng cảm nhận được mùi vị của sự chiến thắng giống như Lục Doãn Chương.
Còn vui vẻ hơn cả cậu
...
Cuối giờ, Lục Doãn Chương ngồi như ông tướng ngoắc ngoắc ống tay áo của Ngung Tịch, khẽ thì thầm:
"Chủ nhật đến nhà tôi chơi đi, mẹ tôi muốn cảm ơn cậu và tiểu Diệp đã giúp tôi chạm đỉnh kỉ lục. Tiểu Diệp nói cậu ấy không thể đi được, còn cậu?"
Đây là lần đầu tiên Ngung Tịch được bạn mời đến nhà chơi, không tính lần được mời đến khuôn viên nhà cũ của Cung Diệp, đương nhiên là có phần kích động. Nhưng hắn vẫn hơi do dự:
"Như thế có được không? Mẹ cậu sẽ thích tôi chứ?"
"Có cái gì mà không được?"
Lục Doãn Chương đáp lại ngay, dịch ghế gần vào người hắn, vòng tay qua vai nhân lúc thầy giáo không để ý đến.
"Mẹ tớ thích cậu chết đi được!"
Tớ cũng thích cậu chết đi được!
Ngung Tịch gật gật, trong lòng đã hào hứng, vui mừng nhìn Lục Doãn Chương đang híp mắt sung sướng ở bên cạnh.
Tan học, cậu vừa huýt sáo vừa đạp xe về. Đi đến chiếc xe bán bánh mỳ sữa thơm ngào ngạt, Lục Doãn Chương không kìm được dừng xe mua ba cái.
Sau đó không biết từ đâu chui ra, Đông Cường đến vỗ vai cậu, cười không thấy mặt trời:
"Nhìn ngon thật đấy!"
Lục Doãn Chương phồng miệng, nhai nhai đáp lời:
"Ừ, ngon thật!"
Mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Lục Doãn Chương thôi không chọc tên nhóc này nữa, lấy cái bánh từ trong túi giấy ra, đưa cho nó.
Hai đứa trẻ đứng ở vẻ hè vừa thổi vừa ăn, cười đến rạng rỡ. Người qua đường nhìn thấy hai người ăn rất ngon cũng tự nhiên thèm thuồng, quán nhỏ của bà bán bánh sữa đột nhiên đông khách.
Lúc hai người ăn xong định về, bà đã dúi vào tay hai đứa một túi bánh tiêu, mỉm cười hiền hậu nói cứ cầm đi, khi nào rảnh lại đến ăn.
Đông Cường không do dự cảm ơn bà, còn Lục Doãn Chương no đến mức ợ một tiếng nhỏ, đành mang về cho mẹ ăn vậy.
Trời vẫn còn sớm, Lục Doãn Chương nhanh chóng mở cửa, để cặp sách tạm trên ghế sofa, đem bánh tiêu nóng hổi để trên bàn, ngồi uống hết một cốc nước lọc mới hết cơn khát, xoa xoa cái bụng căng tròn ra vườn tưới cây.
Lúc Lưu Tuệ Tâm về đến nhà đã thấy con trai ngoan ngoãn ở trong bếp nhào bột để mai làm cô làm bánh, ở bàn là túi bánh tiêu cùng tờ giấy nhắn "mẹ nhớ ăn liền nha".
Cô hạnh phúc ngồi ăn hết hai cái bánh, cười đến hai mắt cong cong, thầm nghĩ trong lòng con trai cô là tuyệt nhất, đã biết nấu ăn, dọn dẹp, còn biết quan tâm đến mẹ.
Cô quả nhiên là người vợ, người mẹ hạnh phúc nhất trên đời!
Vừa bước xuống xe, hình ảnh Đông Cường đang cầm trên tay một túi bánh bao bự khiến Lục Doãn Chương vừa ăn sáng xong lại thấy thèm thèm. Cậu cất xe, hí hửng nghĩ thầm trong lòng khi lên lớp sẽ xin nó một cái. Dù sao cái thân của nó mập thế rồi, ăn ít đi một cái cũng không có vấn đề gì.
Lớp học vào ngày thi vô cùng náo nhiệt, ai cũng kêu than mình chưa học xong bài, nhưng có trời mới biết. Lục Doãn Chương đến lớp, cất cặp xong liền như bay đến chỗ Đông Cường, cười cười hỏi xin nó một cái bánh, tình cờ Ngung Tịch đi từ cửa sau vào trông thấy một cảnh tượng hai con người đang phồng má gặm bánh bao.
Lục Doãn Chương đã thấy hắn, cậu lớn giọng chào hỏi, lại quay sang xin Đông Cường một cái bánh bao nữa rồi mới cùng hắn về chỗ ngồi. Ngung Tịch lắc đầu từ chối cái bánh, nhường đường cho cậu vào trước.
Trong khi cậu đang ăn sáng, Ngung Tịch đã lấy quyển đề quen thuộc của hắn ra làm, mặc dù hôm nay không có thi toán...
Hiểu được tấm lòng hiếu học trời sinh của hắn, Lục Doãn Chương chỉ ngồi ở một bên ăn bánh bao của mình, cũng không làm phiền hắn.
Tiếng chuông kêu, cậu lại trở về chỗ ngồi, Cung Diệp đã đi học lại từ hôm qua, nhìn nó giống như đã thay đổi rất nhiều, trở nên tươi tỉnh hơn so với lúc trước, Lục Doãn Chương cũng bớt lo đi hẳn.
Bài thi đầu tiên bắt đầu, Lục Doãn Chương dễ dàng làm bài, ở bên cạnh Cung Diệp đã xong từ mười phút trước làm cậu có hơi căng thẳng.
Đề thi cũng đâu có dễ như thế chứ?
Cả buổi sáng đã thi hết ba môn, buổi chiều mới được nghỉ xả hơi một chút, Lục Doãn Chương đem đề toàn ra làm cùng với Cung Diệp, tuy rằng nó nghỉ học rất lâu, nhưng giống như chưa từng nghỉ buổi nào, còn dạy ngược lại được cả cậu.
Ngung Tịch vẫn như cũ một mình một bàn cặm cụi giải đề, không một lúc nào hắn ngẩng đầu lên cả. Thầy toán ở trên có giảng cái gì hẳn là cũng không lọt được vào tai hắn, ông cũng không quá để ý tới Ngung Tịch, chỉ hăm he mấy đứa nhóc học yếu môn này, liên tục gọi lên bảng giải bài làm bọn chúng kêu gào tha thiết.
Hai ngày sau đã thi xong tất cả các môn, Lục Doãn Chương nằm ườn trên bàn, thoải mái nghe Cung Diệp đọc sách "101 câu hỏi vì sao", cậu nghe hăng say đến mức ngáp ngủ, câu được câu không.
Thi giữa kỳ xong rồi, có thể nghỉ ngơi mấy ngày.
Lục Doãn Chương đớn lòng, kiếp trước cậu không có chăm chỉ như thế này, môn nào thích thì học môn ấy, môn nào không thích thì chỉ cần qua môn. Bây giờ nếu không học, chỗ ngồi bên cạnh của Ngung Tịch cũng không giành nổi.
Trong thời gian vắng bóng cậu, Lý Kỳ đã rất nhiều lần muốn xếp hắn với những người khác trong lớp, nhưng đều bị hắn mặt mày cau có từ chối. Nhờ đó mà Ngung Tịch đã ngồi một mình hơn hai tháng rồi. Hẳn là bảo bảo rất cô đơn!
Trong kỳ thi giữa kỳ ấy, thành tích của Lục Doãn Chương đột nhiên tăng mạnh. Khi bảng điểm được công bố, phản xạ đầu tiên của Lục Doãn Chương là tìm xem điểm của Ngung Tịch.
Bảng điểm được dán ở cuối lớp. Lục Doãn Chương luôn luôn nhìn từ đầu, và không bao giờ phải nhìn xuống dưới...
Bởi vì bé con của cậu lại đứng nhất rồi!
Lục Doãn Chương xem xong điểm liền hớn hở chạy đến chỗ Ngung Tịch đang ngồi, hỏi hắn:
"Cậu không cần đi xem điểm thật à?"
Ngung Tịch dừng bút, đứng dậy dọn sách vở vào phía trong, nhường chỗ cho Lục Doãn Chương ngồi, sau đó mới bình tĩnh đáp lại:
"Biết trước từ tối qua rồi."
Hai mắt Lục Doãn Chương đăm đăm nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi:
"Hả? Ai nói cho cậu?"
"Tớ làm được câu cuối cả ba đề toán lý hóa, thầy toán vui đến mức gọi điện cho tớ, nói rằng kỳ thi này tớ lại đứng nhất."
Lục Doãn Chương ồ lên, không quá ngạc nhiên nữa. Cậu chống cằm, nghiêng người nhìn Ngung Tịch đang không ngừng giải bài, toàn là mấy cái bài đâu không.
Trong phòng rất ồn, giọng nói của Ngung Tịch lại nhỏ, nhưng Lục Doãn Chương vẫn nghe loáng thoáng được câu hỏi của hắn.
"Còn cậu thì sao?"
Lục Doãn Chương nhìn hắn – trong mắt hắn tràn ngập lo lắng. Lòng cậu lại càng vui vẻ, cố tình dựa ra sau ghế, cười nhạt, không nói gì. Ngung Tịch gấp đến độ mở miệng nói lại một lần nữa:.
"Chương Chương đứng thứ bao nhiêu?"
"Cậu đoán thử xem?"
Miệng của Lục Doãn Chương đã cười đến không khép lại được.
"Đứng thứ năm trong lớp đó!"
Mắt cậu sáng bừng lên, vui vẻ nói:
"Tớ đã rất cố gắng mới đạt được! Hi sinh biết bao giấc ngủ!"
Ngung Tịch gật đầu, cười cười:
"Tăng lên thật nhiều. Chương Chương vất vả rồi."
Vậy là có thể làm bạn cùng bạn với cậu ấy một lần nữa.
Lục Doãn Chương hếch mặt, bắt đầu tự kỷ:
"Cứ đà này có khi nào sẽ tranh luôn vị trí đầu bảng của cậu không?"
Vốn dĩ chỉ định đùa hắn một chút, ai ngờ Ngung Tịch lại tỏ ra nghiêm túc:
"Đến đi! Tớ sẽ cho cậu biết thế nào là khoảng cách giữa người thứ nhất và người thứ hai."
Lục Doãn Chương nhớ lại điểm số gần như tuyệt đối của hắn, lè lưỡi:
"Biết cậu giỏi nhất rồi! Cậu không thể hài hước hơn một chút à?"
Ngung Tịch cũng cười, cầm bút tiếp tục bài vở còn đang dang dở, chậm rãi nói:
"Tớ không thể tụt hạng, nếu tớ tụt hạng, cậu làm sao có thể ngồi cùng tớ được."
Lúc này Lục Doãn Chương mới chợt nhớ ra lời Lý Kỳ nói lúc đầu năm. Thốt lên một tiếng "ờ ha", sau đó cả buổi hôm đó đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Cuối tuần, Lý Kỳ đón nhận ánh mắt lấp lánh của Lục Doãn Chương, lại bất ngờ khi Ngung Tịch đang giải đề cũng ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.
Không để cậu đợi lâu, cô giáo Lý đã gọi đến tên cậu sang ngồi với Ngung Tịch. Các bạn học liền lên tiếng:
"Học bá ngồi cùng với nhau? Công bằng ở đâu?"
"Hạng nhất ngồi với hạng năm, hạng hai, ba, bốn cẩn thận!"
"Đôi tình nhân đoàn tụ! Chúc mừng!"
...
Lục Doãn Chương tuy rằng rất muốn ngồi với hắn, nhưng cậu cũng nuối tiếc bạn học tiểu Diệp.
Trước khi rời đi, Lục Doãn Chương đã ôm chặt lấy nó, lục trong cặp sách một nắm kẹo nhét vào tay nó, mỉm cười mãn nguyện rời đi.
Ngung Tịch đã đợi chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi, hắn đứng sẵn ra ngoài nhường đường cho Lục Doãn Chương đi vào. Được trở về chỗ cũ khiến tâm trạng Lục Doãn Chương rất cảm thấy rất tốt. Cậu hít thở thật sâu, cảm thán:
"Thì ra đây là mùi vị của chiến thắng!"
Ngung Tịch ở bên cạnh nghe cậu nói chỉ biết cười. Hắn cũng cảm nhận được mùi vị của sự chiến thắng giống như Lục Doãn Chương.
Còn vui vẻ hơn cả cậu
...
Cuối giờ, Lục Doãn Chương ngồi như ông tướng ngoắc ngoắc ống tay áo của Ngung Tịch, khẽ thì thầm:
"Chủ nhật đến nhà tôi chơi đi, mẹ tôi muốn cảm ơn cậu và tiểu Diệp đã giúp tôi chạm đỉnh kỉ lục. Tiểu Diệp nói cậu ấy không thể đi được, còn cậu?"
Đây là lần đầu tiên Ngung Tịch được bạn mời đến nhà chơi, không tính lần được mời đến khuôn viên nhà cũ của Cung Diệp, đương nhiên là có phần kích động. Nhưng hắn vẫn hơi do dự:
"Như thế có được không? Mẹ cậu sẽ thích tôi chứ?"
"Có cái gì mà không được?"
Lục Doãn Chương đáp lại ngay, dịch ghế gần vào người hắn, vòng tay qua vai nhân lúc thầy giáo không để ý đến.
"Mẹ tớ thích cậu chết đi được!"
Tớ cũng thích cậu chết đi được!
Ngung Tịch gật gật, trong lòng đã hào hứng, vui mừng nhìn Lục Doãn Chương đang híp mắt sung sướng ở bên cạnh.
Tan học, cậu vừa huýt sáo vừa đạp xe về. Đi đến chiếc xe bán bánh mỳ sữa thơm ngào ngạt, Lục Doãn Chương không kìm được dừng xe mua ba cái.
Sau đó không biết từ đâu chui ra, Đông Cường đến vỗ vai cậu, cười không thấy mặt trời:
"Nhìn ngon thật đấy!"
Lục Doãn Chương phồng miệng, nhai nhai đáp lời:
"Ừ, ngon thật!"
Mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Lục Doãn Chương thôi không chọc tên nhóc này nữa, lấy cái bánh từ trong túi giấy ra, đưa cho nó.
Hai đứa trẻ đứng ở vẻ hè vừa thổi vừa ăn, cười đến rạng rỡ. Người qua đường nhìn thấy hai người ăn rất ngon cũng tự nhiên thèm thuồng, quán nhỏ của bà bán bánh sữa đột nhiên đông khách.
Lúc hai người ăn xong định về, bà đã dúi vào tay hai đứa một túi bánh tiêu, mỉm cười hiền hậu nói cứ cầm đi, khi nào rảnh lại đến ăn.
Đông Cường không do dự cảm ơn bà, còn Lục Doãn Chương no đến mức ợ một tiếng nhỏ, đành mang về cho mẹ ăn vậy.
Trời vẫn còn sớm, Lục Doãn Chương nhanh chóng mở cửa, để cặp sách tạm trên ghế sofa, đem bánh tiêu nóng hổi để trên bàn, ngồi uống hết một cốc nước lọc mới hết cơn khát, xoa xoa cái bụng căng tròn ra vườn tưới cây.
Lúc Lưu Tuệ Tâm về đến nhà đã thấy con trai ngoan ngoãn ở trong bếp nhào bột để mai làm cô làm bánh, ở bàn là túi bánh tiêu cùng tờ giấy nhắn "mẹ nhớ ăn liền nha".
Cô hạnh phúc ngồi ăn hết hai cái bánh, cười đến hai mắt cong cong, thầm nghĩ trong lòng con trai cô là tuyệt nhất, đã biết nấu ăn, dọn dẹp, còn biết quan tâm đến mẹ.
Cô quả nhiên là người vợ, người mẹ hạnh phúc nhất trên đời!