Chương 42: Không giống nhau
"Tiểu Tịch, mẹ tớ muốn gặp cậu."
Đôi tay đang gõ bàn phím của hắn dừng lại, quay sang nhìn cậu ngồi ở bên cạnh, hỏi:
"Được. Khi nào chúng ta đi?"
Lục Doãn Chương đặt hạc giấy vào lòng bàn tay của hắn, trả lời:
"Ngày mai."
Hạc giấy được Ngung Tịch bao trọn trong lòng bàn tay, cảm giác cả hai người ngồi chung một bàn, Lục Doãn Chương gấp hạc giấy cho hắn, thật giống như hồi xưa. Trong lòng rộn ràng, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc làm việc.
Hai người đã sống chung với nhau được nửa năm, nửa năm nay, cậu đã thất nghiệp ngồi ở nhà chơi. Ngung Tịch đa số thời gian sẽ ở nhà với cậu, vừa làm việc vừa phục vụ cậu, thỉnh thoảng hắn sẽ đến công ty, nhưng chưa hết nửa ngày đã về.
Ngung Tịch nói với cậu rằng, hắn không có cậu ở bên sẽ chẳng thể làm gì nên hồn, cảm giác trống vắng khiến hắn không thể tập trung.
Những ngày đó, Lục Doãn Chương đều đặn ngồi ở phòng khách đợi hắn về.
Lần đầu tiên hai người phải tách nhau khoảng bốn tiếng, khi trở về, Ngung Tịch liền nhào đến ôm cậu, vẻ mặt của hắn vừa hạnh phúc, lại vừa không cam lòng.
Bốn tiếng, cứ cách một lúc, Ngung Tịch ngồi họp ở công ty sẽ lén nhìn ảnh cậu trong điện thoại một lần.
Hắn dụi dụi trong lòng cậu, nói không muốn làm việc nữa, muốn trao quyền thừa kế rồi nghỉ hưu. Lục Doãn Chương dở khóc dở cười, vỗ về an ủi hắn.
Bảo bảo của cậu cho dù đã trưởng thành, nhưng nội tâm của hắn vẫn luôn là một đứa trẻ thiếu tình yêu. Từ trước đến giờ, hắn rất ỷ lại vào cậu. Vấn đề Lục Doãn Chương đã từng đau đầu nghĩ cách hóa ra lại không cần thiết. Cậu thích hắn dính mình như thế, thích được nhìn bằng ánh mắt nồng nàn tình yêu, thích hắn, nên hắn có thế nào cũng thích hắn.
Ngung Tịch cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cậu, hắn không cần mình xuất chúng, hắn không muốn theo đuổi thứ gì khác.
Cậu nghĩ cho hắn, nhưng không nghĩ tới việc hắn có cần nó không.
Lục Doãn Chương nhận ra, chỉ cần cậu muốn, hắn có thể nỗ lực thực hiện theo ý muốn của cậu. Hắn không có tham vọng, không giống như người khác muốn mình ngày càng tốt.
Ngung Tịch chỉ muốn cậu, vì muốn cậu, yêu cậu nên hắn mới nỗ lực, mới sống chết sinh tồn trong cuộc tranh giành tài sản.
Để gặp lại cậu, để cậu không chán ghét hắn, Ngung Tịch đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Hắn không quan tâm bản thân ra sao, hắn chỉ quan tâm Lục Doãn Chương thế nào.
Tham vọng của hắn, mục đích sống của hắn, toàn bộ đều gói gọn trong một Lục Doãn Chương.
Mà Lục Doãn Chương cũng không còn suy nghĩ muốn thay đổi hắn giống như trước nữa. Cậu có thể dung túng mọi thứ của hắn, yêu thương hắn.
Nhưng mà có những điều, không thể dung túng được.
Ngung Tịch bế cậu lên giường, bắt đầu cong người xuống hôn cậu.
Chỉ hôn thôi là không đủ, hắn mỗi đêm đều ép cậu thủ dâm cho mình. Hai tay của cậu mỏi nhừ, hắn vẫn chưa ra. Hai núm vú của cậu đỏ lên vì đau nhức, hắn vẫn liếm mút không buông. Khắp cơ thể đều là dấu vết tình ái, dù hai người chưa làm đến bước cuối.
Hay nói đúng hơn, là Ngung Tịch không dám.
Hắn không nỡ vấy bẩn người này, không nỡ bắt cậu làm theo ý mình. Chương Chương của hắn rất yếu ớt, đụng một chút là đỏ, hôn một chút sẽ đê mê tựa vào người hắn, khi hắn tuốt cho cậu, cậu sẽ ở bên tai hắn thở dốc, rất gợi tình.
Nhưng Ngung Tịch vẫn không thể đến bước tiếp theo, người yêu của hắn rất sợ thứ đó của hắn.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy đã sợ phát khóc, vừa sờ nó, vừa than vãn.
Hắn cố tình trêu cậu khóc, đau lòng lại hưng phấn.
Lục Doãn Chương như cừu non bị soi xám lừa lọc, đến một ngày cũng muộn màng nhận ra, từ chối hắn, sau đó lại tự mình dỗ hắn. Cậu chưa bao giờ chiến thắng được khuôn mặt xinh đẹp của hắn khi buồn bã cả. Trông hắn như một cô nàng bị lưu manh ức hiếp, mà rõ ràng cậu mới là nạn nhân.
Tối hôm nay, trước khi hắn hứng lên, cậu vòng tay qua ôm cổ hắn, nũng nịu nói với người yêu:
"Bác sĩ nói làm nhiều sẽ hại thận."
Ngung Tịch vẫn gặm cắn trên vai cậu.
"Ngày mai, ngày mai chúng ta còn phải đi gặp mẹ, tớ muốn đi ngủ."
Lần này hắn đã dừng lại, nắm lấy tay của cậu, đưa xuống dưới eo, Lục Doãn Chương bị nóng đến bỏng tay, muốn rút lại nhưng không được.
Ngung Tịch ghé sát vào tai cậu, giọng của hắn khi nhuốm màu dục vọng càng trầm hơn thường ngày, làm vành tai Lục Doãn Chương đều đỏ lên.
"Chương Chương"
Mỗi lần như thế đều gọi tên cậu, gọi đến mức khiến người ta mềm lòng, không có cách nào từ chối.
Lục Doãn Chương thở ra một hơi, mặt mũi đỏ như gấc, ngượng ngùng kéo khóa quần của hắn, luồn vào trong quần lót đen, chạm vào cục than nóng.
Ngung Tịch ngồi đối diện dựa vào người cậu, gục đầu ở vai, khàn giọng kêu cậu nhanh một chút, hít thở nặng nhọc, hơi nóng phả ra ở cổ khiến Lục Doãn Chương hơi rúm người, cảm giác như cậu sắp bị thú dữ ăn thịt.
Hắn thò tay vào quần ngủ của cậu, sờ soạng vật nhỏ, tay kia lại trườn lên trên, bóp bóp ngực cậu. Lục Doãn Chương nhuốm màu dục vọng, vừa sướng vừa đau, co người, tay đang giúp hắn cũng dừng lại. Ngung Tịch lên tiếng ngỏ ý muốn cậu tiếp tục.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng ra, Lục Doãn Chương mệt mỏi nằm đè lên người hắn, tức giận cắn vào má hắn.
Mặt cậu đỏ lựng, khóe mắt cũng đỏ.
Ngung Tịch liếc nhìn môi cậu, lại nhìn đôi mắt với con ngươi một trắng một xanh của cậu, đau lòng hôn lên.
Ngày thường hai người họ đều đeo băng bịt mắt che đi con mắt đã hỏng của mình, chỉ khi đi ngủ mới tháo ra.
Hắn sợ Lục Doãn Chương nhìn thấy con mắt ấy của mình sẽ không thích, sẽ nuối tiếc, sẽ tự trách. Cậu ấy thích đôi mắt xanh của hắn nhất, đôi lúc hắn đã nghĩ có lẽ nào khi hắn mất đi nó, Lục Doãn Chương sẽ hết thích hắn.
Mỗi lần hắn nhìn thấy con mắt kia của cậu, con ngươi đã không còn phản chiếu hình bóng của hắn nữa, hắn nhớ đến ngày hôm ấy, lẽ nào cậu khi nhìn thấy con mắt của hắn cậu ấy lại không nhớ lại....
Dấu vết của vụ tan nạn vĩnh viễn sẽ in hằn trên cơ thể của bọn họ.
Chương Chương của hắn sẽ mang theo nỗi đau mà hắn gây ra cả đời.
Lục Doãn Chương chớp mắt nhìn hắn, cậu nhạy bén nhận ra tâm trạng bảo bảo nhà mình thay đổi.
"Tiểu Tịch?"
"Tớ đây."
Tay hắn khẽ vén tóc mai của cậu sang một bên, vầng trán có một vết sẹo ngắn, không để ý kĩ sẽ không thấy ở gần mắt trái.
Hắn lại hôn lên nó.
Lục Doãn Chương híp mắt hưởng thụ, như mèo con sung sướng khi được chủ nhân vuốt ve. Lúc đầu cậu không để ý, nhưng giờ cậu phát hiện bảo bảo nhà mình rất hay hôn lên vết sẹo trên mặt cậu, và cả con mắt đã không thể nhìn.
Trong lòng hắn vẫn không lúc nào nguôi ngoai về vụ tai nạn đó, về quá khứ đau khổ của hai người.
Lục Doãn Chương áp hai tay vào mặt hắn, hôn như gà mổ thóc. Hôn đã còn không quên tặng hắn một nụ cười.
Ngón tay của cậu luồn ra sau tai hắn, hệt như lưu manh đùa giỡn con gái nhà người ta.
"Tớ tháo nó được không?"
Ngung Tịch giữ lấy cổ tay cậu, nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn rất nóng. Hắn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, lắc đầu.
"Xấu lắm, sẽ dọa sợ cậu."
Muốn tỏ ra dửng dưng tự chê cười mình, nhưng lời nói thốt ra lại nghẹn đắng, mang theo nỗi tủi hổ.
Đôi mắt của Lục Doãn Chương dường như đỏ hơn, giọng nói cũng thay đổi.
"Tiểu Tịch... Để tớ nhìn một chút..."
Ngung Tịch cố chấp siết chặt tay cậu lại, không thể cậu tháo băng bịp mắt của mình. Hắn thực sự rất tự ti, hắn không còn đôi mắt xanh mà Lục Doãn Chương thích, hắn chỉ muốn để cậu thấy được con mắt vẫn còn nguyên vẹn của mình, cũng như chỉ muốn để cậu thấy dáng vẻ tốt đẹp nhất của mình.
Lục Doãn Chương hiếm khi giận dỗi thu tay lại, leo xuống người hắn, nằm sang bên cạnh, quay lưng vào mặt hắn.
Một phút trôi qua, không có gì xảy ra.
Năm phút trôi qua, vẫn không có gì xảy ra.
Lục Doãn Chương quay sang, trừng mắt nhìn hắn, ủy khuất vô cùng.
"Cậu không dỗ tớ à?"
Ngón tay của hắn co lại, né tránh ánh mắt của cậu, nhỏ giọng bảo:
"Tớ nghĩ cậu không muốn nhìn mặt tớ nữa..."
Lục Doãn Chương lắc đầu, cậu vươn tay muốn hắn ôm mình ngồi dậy.
"Tiểu Tịch xinh đẹp, tớ nào có giận đến mức thế chứ."
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ngọ ngoạy trong lòng hắn, vẫn không thể vừa ý với thái độ của hắn. Cậu bất ngờ đưa tay tháo bịp mắt của hắn, không chút do dự.
Trông thấy vẻ mặt khác thường của đối phương, cả hai người nhìn nhau không chớp mắt. Cuối cùng vẫn là Ngung Tịch chạy trốn khỏi ánh mắt của cậu.
Đôi mắt của hắn ngày càng ửng đỏ, sau đó Lục Doãn Chương cảm nhận được một giọt ấm áp lăn trên gáy, chảy dài vào bên trong áo khiến cơ thể cậu nóng đến nhói đau.
Ngung Tịch gục trên người cậu, giọng hắn khản đặc, không thể che giấu khuyết điểm của bản thân khiến hắn bất lực vô cùng.
"Nó rất xấu, rất xấu phải không?"
"Không xấu chút nào."
Lục Doãn Chương cảm thấy hắn như vậy càng giống như một vị thần mỹ lệ, thực sự rất xinh đẹp.
"Cả tớ và bảo bảo vẫn rất đẹp trai nha ~"
Cậu muốn giảm bớt áp lực bầu không khí, nhưng Ngung Tịch càng ôm chặt cậu hơn. Giọng hắn khàn khàn:
"Không giống nhau..."
Lục Doãn Chương ôm lấy hắn, không biết nói gì cho hay. Dù trải qua mấy năm không gặp, Ngung Tịch vẫn không hề thay đổi. Bản thân hắn vô cùng tốt, nhưng hắn luôn vì một chút khuyết điểm của mình mà tự ti, cho rằng bản thân không đủ tốt.
Ngung Tịch khi trước thỉnh thoảng sẽ im lặng, giận mà không nói, hắn cố tỏ ra tự nhiên, nhưng đôi mắt của hắn lại phản bội hắn.
Bởi vì hắn chưa từng nhận được tình yêu thương, nên hắn rất sợ thứ tình cảm này của cậu nay còn mai mất, hắn cố ý giận dỗi, muốn xem giới hạn cuối cùng của cậu nằm ở đâu.
Muốn xem xem, tình cảm của cậu dành cho hắn có bao nhiêu thật lòng.
Hiện tại khi đã biết tình cảm ấy là thật, hắn lại sợ mình không xứng đáng, sợ mình làm sai cái gì, tình cảm ấy sẽ không còn nữa.
Ngung Tịch ở bên cậu, nghe lời yêu của cậu mỗi ngày, nhận sự quan tâm của cậu, trong mắt cậu chỉ có hắn, như vậy vẫn chưa đủ khiến hắn tin tưởng rằng cậu sẽ không vì khuyết điểm nhỏ trên cơ thể hắn mà bỏ rơi hắn.
Hắn đã bị bỏ rơi rất nhiều lần, sâu trong thâm tâm vẫn luôn ám ảnh.
Lục Doãn Chương bị ý nghĩ của mình làm cho đau lòng, cậu muốn nhìn mặt hắn một chút, hắn lại tưởng cậu muốn đẩy hắn ra. Ngung Tịch khóc không ra tiếng, nước mắt nóng hổi rơi vãi đầy trên áo cậu, cánh tay như gọng kìm ghì cậu vào trong lòng.
"Chương Chương..."
Hắn đáng thương phát ra tiếng, cổ họng trướng đau, không tài nào nói hết câu.
Hai người lẳng lặng ngồi trên giường ôm nhau, không nói lời nào.
Im lặng không nói là ѵũ khí phá hủy một đoạn tình cảm hữu hiệu nhất.
Ngung Tịch thở gấp, như đang chìm dưới đáy biển, tham lam hít thở, mặt hắn đỏ bừng, mắt giăng đầy tơ máu. Hắn ôm chặt cậu, ѕo ѵới lúc đầu hắn càng thêm dùng ѕức, giống như muốn ghim chặt người vĩnh viễn, cho dù phải dùng đến thủ đoạn ti tiện.
Chương Chương không muốn nói chuyện với hắn nữa, cũng không an ủi hắn nữa, trong lòng hắn đã hốt hoảng đến phát khóc.
"Đừng ghét tớ."
"Tớ sẽ nghe lời..."
Người đàn ông ngây dại, nói lời cầu xin cứ lặp đi lặp lại, rót vào tai cậu những lời thì thầm làm trái tim cậu đau xót.
Từng luồng khí nóng bỏng phả trên cổ khiến Lục Doãn Chương vỗ vỗ tấm lưng run lên vì khóc, vội vàng giúp hắn điều chỉnh nhịp thở.
"Tớ yêu cậu không hết, sao lại ghét cậu được chứ."
Ngung Tịch luôn khép nép ở bên cậu, đều là vì sợ làm phật lòng cậu. Hắn cho rằng trong mối quan hệ này, cậu mới là người nắm đầu, cậu có thể chữa lành hắn, yêu thương hắn, tương tự, cậu cũng có thể hủy hoại hắn, bỏ mặc hắn, tổn thương hắn.
Hắn không có cách nào trở nên tự tin trước mặt cậu.
"Bảo bảo, cậu không chê cười tớ, sao tớ lại có thể chê cười cậu."
Hắn ở trên vai cậu khẽ lắc đầu, day day mặt mũi vào áo cậu.
"Ngung Tịch. Cậu yêu tớ bao nhiêu, cậu nghĩ về tớ thế nào, tớ cũng yêu cậu, nghĩ về cậu như thế."
"Chúng ta không giống nhau. Tớ thấy cậu đẹp nhất, còn cậu lại thấy tớ đẹp nhất."
Nhịp vỗ về của Lục Doãn Chương khiến hắn dần bình tĩnh lại, càng thêm tham lam hơi ấm và sự an ủi của cậu.
"Thật ra lúc cậu ngủ say, tớ đã lén nhìn rất nhiều lần rồi."
Chỉ một câu nói này khiến tâm trạng căng thẳng của Ngung Tịch đã vỡ òa.
"Tiểu Tịch, những gì cậu giấu giếm, tớ đều đã mơ hồ nhận ra."
Cảm xúc tràn lan, hắn đỏ mắt, vùi mặt mình trên vai cậu, nức nở khóc.
"Tớ biết, nhưng tớ vẫn làm bạn với cậu, vẫn yêu cậu, muốn cùng cậu đi đến hết cuộc đời."
"Tớ yêu cậu, đương nhiên sẽ yêu khuyết điểm của cậu."
Lục Doãn Chương nhìn sườn mặt của hắn, hôn lên gương mặt đang trốn tránh cậu, cười cười:
"Giờ thì tớ hiểu câu "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" là như nào rồi..."
Ngung Tịch cũng cười theo cậu. Có lẽ thấy người mình yêu cười, người ta cũng vô thức mỉm cười.
"Chương Chương"
Hắn dịu dàng gọi tên Lục Doãn Chương, không vì lí do gì cả, chỉ tự nhiên muốn gọi tên người mình yêu, cảm thấy có gọi cả đời này cũng không đủ.
Lục Doãn Chương vỗ về hắn, lại hôn lên vành tai đỏ ửng, âu yếm:
"Tớ đây."
Ngung Tịch rên rỉ mấy tiếng như đang làm nũng.
Đôi mắt mỏi nhừ, nước mắt thấm ướt trên vai người yêu.
Đôi tay đang gõ bàn phím của hắn dừng lại, quay sang nhìn cậu ngồi ở bên cạnh, hỏi:
"Được. Khi nào chúng ta đi?"
Lục Doãn Chương đặt hạc giấy vào lòng bàn tay của hắn, trả lời:
"Ngày mai."
Hạc giấy được Ngung Tịch bao trọn trong lòng bàn tay, cảm giác cả hai người ngồi chung một bàn, Lục Doãn Chương gấp hạc giấy cho hắn, thật giống như hồi xưa. Trong lòng rộn ràng, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc làm việc.
Hai người đã sống chung với nhau được nửa năm, nửa năm nay, cậu đã thất nghiệp ngồi ở nhà chơi. Ngung Tịch đa số thời gian sẽ ở nhà với cậu, vừa làm việc vừa phục vụ cậu, thỉnh thoảng hắn sẽ đến công ty, nhưng chưa hết nửa ngày đã về.
Ngung Tịch nói với cậu rằng, hắn không có cậu ở bên sẽ chẳng thể làm gì nên hồn, cảm giác trống vắng khiến hắn không thể tập trung.
Những ngày đó, Lục Doãn Chương đều đặn ngồi ở phòng khách đợi hắn về.
Lần đầu tiên hai người phải tách nhau khoảng bốn tiếng, khi trở về, Ngung Tịch liền nhào đến ôm cậu, vẻ mặt của hắn vừa hạnh phúc, lại vừa không cam lòng.
Bốn tiếng, cứ cách một lúc, Ngung Tịch ngồi họp ở công ty sẽ lén nhìn ảnh cậu trong điện thoại một lần.
Hắn dụi dụi trong lòng cậu, nói không muốn làm việc nữa, muốn trao quyền thừa kế rồi nghỉ hưu. Lục Doãn Chương dở khóc dở cười, vỗ về an ủi hắn.
Bảo bảo của cậu cho dù đã trưởng thành, nhưng nội tâm của hắn vẫn luôn là một đứa trẻ thiếu tình yêu. Từ trước đến giờ, hắn rất ỷ lại vào cậu. Vấn đề Lục Doãn Chương đã từng đau đầu nghĩ cách hóa ra lại không cần thiết. Cậu thích hắn dính mình như thế, thích được nhìn bằng ánh mắt nồng nàn tình yêu, thích hắn, nên hắn có thế nào cũng thích hắn.
Ngung Tịch cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cậu, hắn không cần mình xuất chúng, hắn không muốn theo đuổi thứ gì khác.
Cậu nghĩ cho hắn, nhưng không nghĩ tới việc hắn có cần nó không.
Lục Doãn Chương nhận ra, chỉ cần cậu muốn, hắn có thể nỗ lực thực hiện theo ý muốn của cậu. Hắn không có tham vọng, không giống như người khác muốn mình ngày càng tốt.
Ngung Tịch chỉ muốn cậu, vì muốn cậu, yêu cậu nên hắn mới nỗ lực, mới sống chết sinh tồn trong cuộc tranh giành tài sản.
Để gặp lại cậu, để cậu không chán ghét hắn, Ngung Tịch đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Hắn không quan tâm bản thân ra sao, hắn chỉ quan tâm Lục Doãn Chương thế nào.
Tham vọng của hắn, mục đích sống của hắn, toàn bộ đều gói gọn trong một Lục Doãn Chương.
Mà Lục Doãn Chương cũng không còn suy nghĩ muốn thay đổi hắn giống như trước nữa. Cậu có thể dung túng mọi thứ của hắn, yêu thương hắn.
Nhưng mà có những điều, không thể dung túng được.
Ngung Tịch bế cậu lên giường, bắt đầu cong người xuống hôn cậu.
Chỉ hôn thôi là không đủ, hắn mỗi đêm đều ép cậu thủ dâm cho mình. Hai tay của cậu mỏi nhừ, hắn vẫn chưa ra. Hai núm vú của cậu đỏ lên vì đau nhức, hắn vẫn liếm mút không buông. Khắp cơ thể đều là dấu vết tình ái, dù hai người chưa làm đến bước cuối.
Hay nói đúng hơn, là Ngung Tịch không dám.
Hắn không nỡ vấy bẩn người này, không nỡ bắt cậu làm theo ý mình. Chương Chương của hắn rất yếu ớt, đụng một chút là đỏ, hôn một chút sẽ đê mê tựa vào người hắn, khi hắn tuốt cho cậu, cậu sẽ ở bên tai hắn thở dốc, rất gợi tình.
Nhưng Ngung Tịch vẫn không thể đến bước tiếp theo, người yêu của hắn rất sợ thứ đó của hắn.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy đã sợ phát khóc, vừa sờ nó, vừa than vãn.
Hắn cố tình trêu cậu khóc, đau lòng lại hưng phấn.
Lục Doãn Chương như cừu non bị soi xám lừa lọc, đến một ngày cũng muộn màng nhận ra, từ chối hắn, sau đó lại tự mình dỗ hắn. Cậu chưa bao giờ chiến thắng được khuôn mặt xinh đẹp của hắn khi buồn bã cả. Trông hắn như một cô nàng bị lưu manh ức hiếp, mà rõ ràng cậu mới là nạn nhân.
Tối hôm nay, trước khi hắn hứng lên, cậu vòng tay qua ôm cổ hắn, nũng nịu nói với người yêu:
"Bác sĩ nói làm nhiều sẽ hại thận."
Ngung Tịch vẫn gặm cắn trên vai cậu.
"Ngày mai, ngày mai chúng ta còn phải đi gặp mẹ, tớ muốn đi ngủ."
Lần này hắn đã dừng lại, nắm lấy tay của cậu, đưa xuống dưới eo, Lục Doãn Chương bị nóng đến bỏng tay, muốn rút lại nhưng không được.
Ngung Tịch ghé sát vào tai cậu, giọng của hắn khi nhuốm màu dục vọng càng trầm hơn thường ngày, làm vành tai Lục Doãn Chương đều đỏ lên.
"Chương Chương"
Mỗi lần như thế đều gọi tên cậu, gọi đến mức khiến người ta mềm lòng, không có cách nào từ chối.
Lục Doãn Chương thở ra một hơi, mặt mũi đỏ như gấc, ngượng ngùng kéo khóa quần của hắn, luồn vào trong quần lót đen, chạm vào cục than nóng.
Ngung Tịch ngồi đối diện dựa vào người cậu, gục đầu ở vai, khàn giọng kêu cậu nhanh một chút, hít thở nặng nhọc, hơi nóng phả ra ở cổ khiến Lục Doãn Chương hơi rúm người, cảm giác như cậu sắp bị thú dữ ăn thịt.
Hắn thò tay vào quần ngủ của cậu, sờ soạng vật nhỏ, tay kia lại trườn lên trên, bóp bóp ngực cậu. Lục Doãn Chương nhuốm màu dục vọng, vừa sướng vừa đau, co người, tay đang giúp hắn cũng dừng lại. Ngung Tịch lên tiếng ngỏ ý muốn cậu tiếp tục.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng ra, Lục Doãn Chương mệt mỏi nằm đè lên người hắn, tức giận cắn vào má hắn.
Mặt cậu đỏ lựng, khóe mắt cũng đỏ.
Ngung Tịch liếc nhìn môi cậu, lại nhìn đôi mắt với con ngươi một trắng một xanh của cậu, đau lòng hôn lên.
Ngày thường hai người họ đều đeo băng bịt mắt che đi con mắt đã hỏng của mình, chỉ khi đi ngủ mới tháo ra.
Hắn sợ Lục Doãn Chương nhìn thấy con mắt ấy của mình sẽ không thích, sẽ nuối tiếc, sẽ tự trách. Cậu ấy thích đôi mắt xanh của hắn nhất, đôi lúc hắn đã nghĩ có lẽ nào khi hắn mất đi nó, Lục Doãn Chương sẽ hết thích hắn.
Mỗi lần hắn nhìn thấy con mắt kia của cậu, con ngươi đã không còn phản chiếu hình bóng của hắn nữa, hắn nhớ đến ngày hôm ấy, lẽ nào cậu khi nhìn thấy con mắt của hắn cậu ấy lại không nhớ lại....
Dấu vết của vụ tan nạn vĩnh viễn sẽ in hằn trên cơ thể của bọn họ.
Chương Chương của hắn sẽ mang theo nỗi đau mà hắn gây ra cả đời.
Lục Doãn Chương chớp mắt nhìn hắn, cậu nhạy bén nhận ra tâm trạng bảo bảo nhà mình thay đổi.
"Tiểu Tịch?"
"Tớ đây."
Tay hắn khẽ vén tóc mai của cậu sang một bên, vầng trán có một vết sẹo ngắn, không để ý kĩ sẽ không thấy ở gần mắt trái.
Hắn lại hôn lên nó.
Lục Doãn Chương híp mắt hưởng thụ, như mèo con sung sướng khi được chủ nhân vuốt ve. Lúc đầu cậu không để ý, nhưng giờ cậu phát hiện bảo bảo nhà mình rất hay hôn lên vết sẹo trên mặt cậu, và cả con mắt đã không thể nhìn.
Trong lòng hắn vẫn không lúc nào nguôi ngoai về vụ tai nạn đó, về quá khứ đau khổ của hai người.
Lục Doãn Chương áp hai tay vào mặt hắn, hôn như gà mổ thóc. Hôn đã còn không quên tặng hắn một nụ cười.
Ngón tay của cậu luồn ra sau tai hắn, hệt như lưu manh đùa giỡn con gái nhà người ta.
"Tớ tháo nó được không?"
Ngung Tịch giữ lấy cổ tay cậu, nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn rất nóng. Hắn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, lắc đầu.
"Xấu lắm, sẽ dọa sợ cậu."
Muốn tỏ ra dửng dưng tự chê cười mình, nhưng lời nói thốt ra lại nghẹn đắng, mang theo nỗi tủi hổ.
Đôi mắt của Lục Doãn Chương dường như đỏ hơn, giọng nói cũng thay đổi.
"Tiểu Tịch... Để tớ nhìn một chút..."
Ngung Tịch cố chấp siết chặt tay cậu lại, không thể cậu tháo băng bịp mắt của mình. Hắn thực sự rất tự ti, hắn không còn đôi mắt xanh mà Lục Doãn Chương thích, hắn chỉ muốn để cậu thấy được con mắt vẫn còn nguyên vẹn của mình, cũng như chỉ muốn để cậu thấy dáng vẻ tốt đẹp nhất của mình.
Lục Doãn Chương hiếm khi giận dỗi thu tay lại, leo xuống người hắn, nằm sang bên cạnh, quay lưng vào mặt hắn.
Một phút trôi qua, không có gì xảy ra.
Năm phút trôi qua, vẫn không có gì xảy ra.
Lục Doãn Chương quay sang, trừng mắt nhìn hắn, ủy khuất vô cùng.
"Cậu không dỗ tớ à?"
Ngón tay của hắn co lại, né tránh ánh mắt của cậu, nhỏ giọng bảo:
"Tớ nghĩ cậu không muốn nhìn mặt tớ nữa..."
Lục Doãn Chương lắc đầu, cậu vươn tay muốn hắn ôm mình ngồi dậy.
"Tiểu Tịch xinh đẹp, tớ nào có giận đến mức thế chứ."
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ngọ ngoạy trong lòng hắn, vẫn không thể vừa ý với thái độ của hắn. Cậu bất ngờ đưa tay tháo bịp mắt của hắn, không chút do dự.
Trông thấy vẻ mặt khác thường của đối phương, cả hai người nhìn nhau không chớp mắt. Cuối cùng vẫn là Ngung Tịch chạy trốn khỏi ánh mắt của cậu.
Đôi mắt của hắn ngày càng ửng đỏ, sau đó Lục Doãn Chương cảm nhận được một giọt ấm áp lăn trên gáy, chảy dài vào bên trong áo khiến cơ thể cậu nóng đến nhói đau.
Ngung Tịch gục trên người cậu, giọng hắn khản đặc, không thể che giấu khuyết điểm của bản thân khiến hắn bất lực vô cùng.
"Nó rất xấu, rất xấu phải không?"
"Không xấu chút nào."
Lục Doãn Chương cảm thấy hắn như vậy càng giống như một vị thần mỹ lệ, thực sự rất xinh đẹp.
"Cả tớ và bảo bảo vẫn rất đẹp trai nha ~"
Cậu muốn giảm bớt áp lực bầu không khí, nhưng Ngung Tịch càng ôm chặt cậu hơn. Giọng hắn khàn khàn:
"Không giống nhau..."
Lục Doãn Chương ôm lấy hắn, không biết nói gì cho hay. Dù trải qua mấy năm không gặp, Ngung Tịch vẫn không hề thay đổi. Bản thân hắn vô cùng tốt, nhưng hắn luôn vì một chút khuyết điểm của mình mà tự ti, cho rằng bản thân không đủ tốt.
Ngung Tịch khi trước thỉnh thoảng sẽ im lặng, giận mà không nói, hắn cố tỏ ra tự nhiên, nhưng đôi mắt của hắn lại phản bội hắn.
Bởi vì hắn chưa từng nhận được tình yêu thương, nên hắn rất sợ thứ tình cảm này của cậu nay còn mai mất, hắn cố ý giận dỗi, muốn xem giới hạn cuối cùng của cậu nằm ở đâu.
Muốn xem xem, tình cảm của cậu dành cho hắn có bao nhiêu thật lòng.
Hiện tại khi đã biết tình cảm ấy là thật, hắn lại sợ mình không xứng đáng, sợ mình làm sai cái gì, tình cảm ấy sẽ không còn nữa.
Ngung Tịch ở bên cậu, nghe lời yêu của cậu mỗi ngày, nhận sự quan tâm của cậu, trong mắt cậu chỉ có hắn, như vậy vẫn chưa đủ khiến hắn tin tưởng rằng cậu sẽ không vì khuyết điểm nhỏ trên cơ thể hắn mà bỏ rơi hắn.
Hắn đã bị bỏ rơi rất nhiều lần, sâu trong thâm tâm vẫn luôn ám ảnh.
Lục Doãn Chương bị ý nghĩ của mình làm cho đau lòng, cậu muốn nhìn mặt hắn một chút, hắn lại tưởng cậu muốn đẩy hắn ra. Ngung Tịch khóc không ra tiếng, nước mắt nóng hổi rơi vãi đầy trên áo cậu, cánh tay như gọng kìm ghì cậu vào trong lòng.
"Chương Chương..."
Hắn đáng thương phát ra tiếng, cổ họng trướng đau, không tài nào nói hết câu.
Hai người lẳng lặng ngồi trên giường ôm nhau, không nói lời nào.
Im lặng không nói là ѵũ khí phá hủy một đoạn tình cảm hữu hiệu nhất.
Ngung Tịch thở gấp, như đang chìm dưới đáy biển, tham lam hít thở, mặt hắn đỏ bừng, mắt giăng đầy tơ máu. Hắn ôm chặt cậu, ѕo ѵới lúc đầu hắn càng thêm dùng ѕức, giống như muốn ghim chặt người vĩnh viễn, cho dù phải dùng đến thủ đoạn ti tiện.
Chương Chương không muốn nói chuyện với hắn nữa, cũng không an ủi hắn nữa, trong lòng hắn đã hốt hoảng đến phát khóc.
"Đừng ghét tớ."
"Tớ sẽ nghe lời..."
Người đàn ông ngây dại, nói lời cầu xin cứ lặp đi lặp lại, rót vào tai cậu những lời thì thầm làm trái tim cậu đau xót.
Từng luồng khí nóng bỏng phả trên cổ khiến Lục Doãn Chương vỗ vỗ tấm lưng run lên vì khóc, vội vàng giúp hắn điều chỉnh nhịp thở.
"Tớ yêu cậu không hết, sao lại ghét cậu được chứ."
Ngung Tịch luôn khép nép ở bên cậu, đều là vì sợ làm phật lòng cậu. Hắn cho rằng trong mối quan hệ này, cậu mới là người nắm đầu, cậu có thể chữa lành hắn, yêu thương hắn, tương tự, cậu cũng có thể hủy hoại hắn, bỏ mặc hắn, tổn thương hắn.
Hắn không có cách nào trở nên tự tin trước mặt cậu.
"Bảo bảo, cậu không chê cười tớ, sao tớ lại có thể chê cười cậu."
Hắn ở trên vai cậu khẽ lắc đầu, day day mặt mũi vào áo cậu.
"Ngung Tịch. Cậu yêu tớ bao nhiêu, cậu nghĩ về tớ thế nào, tớ cũng yêu cậu, nghĩ về cậu như thế."
"Chúng ta không giống nhau. Tớ thấy cậu đẹp nhất, còn cậu lại thấy tớ đẹp nhất."
Nhịp vỗ về của Lục Doãn Chương khiến hắn dần bình tĩnh lại, càng thêm tham lam hơi ấm và sự an ủi của cậu.
"Thật ra lúc cậu ngủ say, tớ đã lén nhìn rất nhiều lần rồi."
Chỉ một câu nói này khiến tâm trạng căng thẳng của Ngung Tịch đã vỡ òa.
"Tiểu Tịch, những gì cậu giấu giếm, tớ đều đã mơ hồ nhận ra."
Cảm xúc tràn lan, hắn đỏ mắt, vùi mặt mình trên vai cậu, nức nở khóc.
"Tớ biết, nhưng tớ vẫn làm bạn với cậu, vẫn yêu cậu, muốn cùng cậu đi đến hết cuộc đời."
"Tớ yêu cậu, đương nhiên sẽ yêu khuyết điểm của cậu."
Lục Doãn Chương nhìn sườn mặt của hắn, hôn lên gương mặt đang trốn tránh cậu, cười cười:
"Giờ thì tớ hiểu câu "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" là như nào rồi..."
Ngung Tịch cũng cười theo cậu. Có lẽ thấy người mình yêu cười, người ta cũng vô thức mỉm cười.
"Chương Chương"
Hắn dịu dàng gọi tên Lục Doãn Chương, không vì lí do gì cả, chỉ tự nhiên muốn gọi tên người mình yêu, cảm thấy có gọi cả đời này cũng không đủ.
Lục Doãn Chương vỗ về hắn, lại hôn lên vành tai đỏ ửng, âu yếm:
"Tớ đây."
Ngung Tịch rên rỉ mấy tiếng như đang làm nũng.
Đôi mắt mỏi nhừ, nước mắt thấm ướt trên vai người yêu.