Chương 20: Gặp gỡ bố mẹ chồng
Chỉ vỏn vẹn hai ngày, bố mẹ anh đã biết tin con trai mình đã lấy vợ, hai người không thể nào tin vào những gì được đưa tin, trực tiếp sắp xếp lại công việc mà về nước để xem đó có phải sự thật. Hai người trên đường liên tục đọc tin tức để xác nhận, họ mong đó là sự thật vì con trai họ đã ế mấy chục năm rồi.
Hai ông bà về nước không báo cho con trai, sợ quý tử lại đi thuê người nào đó về làm giả nên đã trực tiếp về nước rồi về thẳng nhà. Hai người hồi hộp về biệt thự của con trai mà không báo trước, họ vừa vào nhà đã bắt gặp quản gia Ngô đang dọn dẹp.
Quản gia Ngô vừa thấy người khuôn mặt hiện rõ sự ngạc nhiên và vui mừng.
“Mạc lão gia và phu nhân, là hai người thật sao? Hai người về nước khi nào thế?”
“Chúng tôi vừa đáp máy bay!”
“Để tôi bảo người dọn dẹp phòng cho lão gia và phu nhân!” Quản gia Ngô vui vẻ mà sai người đi cất đồ đạc và dọn phòng cho hai người chủ lớn.
“Đã lâu không gặp rồi, xem ra lão Ngô vẫn rất khỏe nhỉ?” Mạc Lưu Đằng là lão gia trong nhà, cũng đã lớn tuổi nên lùi về phía sau để con trai thay mình tiếp quản công, ty còn mình và vợ Mạch Triệu ra nước ngoài sinh sống và tận hưởng sự vui vẻ, cũng đã nhiều năm hai người chưa về nước, trong nhà đều giao cho quản gia Ngô quản, hai người khi về thấy quản gia mình vẫn còn mạnh khoẻ rất vui mừng.
“ Dạ, tôi nhìn hai người vẫn khoẻ là yên tâm rồi!”
“À mà, tiểu phu nhân đâu, con bé có ở nhà không?” Lão phu nhân vội liếc xứng quanh xem có thấy con dâu mình không, miệng cũng không ngừng hỏi thăm quản gia.
“Thì ra hai người về để gặp con dâu, phu nhân vẫn đang ở trên phòng đấy!”
Hai ông bà không kịp nghe hết câu đã vội dẫn nhau lên phòng con trai. Mặc dù trên máy bay hai người đã cố gắng điềm tĩnh rằng con trai mình lấy vợ là bình thường, nhưng khi mở cửa ra nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trước cửa sổ, Mạc Lưu Đằng và phu nhân của mình không thể tin được, đứa con trai ế của mình lại có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy.
“Hai vị là…???” Đường Uyển Niệm đang đọc dịch bản, dáng vẻ của cô ngồi trước cửa sổ thật thiết tha, khuôn mặt với ngũ quan hài hoà được ánh sáng bên ngoài chiếu vào thật giống thiên sứ hạ phàm. Bóng hình đó khiến cho hai ông bà phải ngẩn ngơ vì sự xinh đẹp thuần khiết này.
“Hai bác….!” Cô tiếp tục gọi hai vị trưởng ở bên ngoài cửa.
“Cháu là vợ của Mạc Tử Thần nhà bác sao?”
“Dạ???” Nàng vẫn còn ngơ ngác không hiểu, hai ông bà lại gần con dâu liên tục quan sát và khen ngợi.
“Bà thấy không, thằng con nhà mình nó đúng là có mắt nhìn mà! Đẹp như diễn viên ấy nhỉ!”
“Tôi còn tưởng nó cong nữa đấy!”
Hai ông bà người hỏi người đáp, miệng liên tục suýt xoa đứa con dâu mới gặp này.
“Hai bác là bố mẹ của Tử Thần sao?”
Đường Uyển Niệm thử mở lời hỏi, trong lấm thầm mong là không phải, cô sợ phải gặp bố mẹ chồng lắm.
“Đúng rồi!” Lão phu nhân nhẹ nhàng mà trả lời cô, nhưng khi nói về con trai lại nặng giọng:
“Thằng bé đúng thật là, lấy vợ không báo cho bố mẹ lấy một tiếng!
Rồi xong phim luôn, phim hôm nay chính thức kết thúc tại đây, bố mẹ chồng của cô đã về nhà, chẳng lẽ quãng thời gian ở nhà cô phải phục vụ bố mẹ chồng, sống nhờ vẻ mặt của gia đình chồng sao? Cô và anh chỉ kết hôn có mục đích riêng cả mà? Liệu mai ly hôn có kịp không ta?
“Con dâu? Sao trông sắc mặt con thất thần quá vậy!”
“Dạ con không sao?"
Đường Uyển Niệm bên ngoài cố gắng không sao, nhưng bên trong cô muốn khóc ròng ra rồi, trước giờ cô chưa từng có người thân nào khác quan tâm hay sống với cô, giờ phải ở chung với bố mẹ chồng mà ngay cả cái tên cũng không biết thì sống sao được?
Chồng thì mới quen được vài lần đã đăng ký kết hôn!
Bố mẹ chồng kéo cô lại ghế ngồi, ân cần mà hỏi thăm cô: “Con tên là gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì? Con là có việc làm chưa? Con và Tiểu Thần yêu nhau bao lâu rồi?....." Mạch Triệu vừa ngồi xuống tay nắm lấy tay con dâu miệng không ngừng hỏi, bà không hề để ý đứa con dâu trước mặt đang ngu ngơ chưa loát kịp câu hỏi.
“Dạ....????!" Đường Uyển Niệm ngơ ngẩn nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay đang bấu chặt của mình, Mạc Lưu Đằng nhìn chú ý vào sự ngượng ngùng của cô nên đã vội lên tiếng giúp con dâu có thể bình tĩnh lại.
“ Bà này, hỏi nhiều thế xem con bé chưa loát kịp kìa?"
“Tôi quên mất!" Bà vội trả lời chồng rồi quay sang xin lỗi con dâu: “ Mẹ sơ ý quá, con cứ trả lời từ từ!"
“Dạ, con tên Đường Uyển Niệm, mọi người hay gọi con là tiểu Niệm, năm nay 25 tuổi hiện đang làm diễn viên, cô chú có thể xem phim của cháu đóng là Mùa Hạ Năm Ấy!" Cô giờ mới có chút thả lỏng mà trả lời, còn nhân cơ hội đó giới thiệu một chút về công việc của mình, bởi cô nhìn thấy trong mắt của bố mẹ chồng không hề có ý xấu hay ghét cô, mà là sự yêu thương và trận trọng.
Hai ông bà về nước không báo cho con trai, sợ quý tử lại đi thuê người nào đó về làm giả nên đã trực tiếp về nước rồi về thẳng nhà. Hai người hồi hộp về biệt thự của con trai mà không báo trước, họ vừa vào nhà đã bắt gặp quản gia Ngô đang dọn dẹp.
Quản gia Ngô vừa thấy người khuôn mặt hiện rõ sự ngạc nhiên và vui mừng.
“Mạc lão gia và phu nhân, là hai người thật sao? Hai người về nước khi nào thế?”
“Chúng tôi vừa đáp máy bay!”
“Để tôi bảo người dọn dẹp phòng cho lão gia và phu nhân!” Quản gia Ngô vui vẻ mà sai người đi cất đồ đạc và dọn phòng cho hai người chủ lớn.
“Đã lâu không gặp rồi, xem ra lão Ngô vẫn rất khỏe nhỉ?” Mạc Lưu Đằng là lão gia trong nhà, cũng đã lớn tuổi nên lùi về phía sau để con trai thay mình tiếp quản công, ty còn mình và vợ Mạch Triệu ra nước ngoài sinh sống và tận hưởng sự vui vẻ, cũng đã nhiều năm hai người chưa về nước, trong nhà đều giao cho quản gia Ngô quản, hai người khi về thấy quản gia mình vẫn còn mạnh khoẻ rất vui mừng.
“ Dạ, tôi nhìn hai người vẫn khoẻ là yên tâm rồi!”
“À mà, tiểu phu nhân đâu, con bé có ở nhà không?” Lão phu nhân vội liếc xứng quanh xem có thấy con dâu mình không, miệng cũng không ngừng hỏi thăm quản gia.
“Thì ra hai người về để gặp con dâu, phu nhân vẫn đang ở trên phòng đấy!”
Hai ông bà không kịp nghe hết câu đã vội dẫn nhau lên phòng con trai. Mặc dù trên máy bay hai người đã cố gắng điềm tĩnh rằng con trai mình lấy vợ là bình thường, nhưng khi mở cửa ra nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trước cửa sổ, Mạc Lưu Đằng và phu nhân của mình không thể tin được, đứa con trai ế của mình lại có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy.
“Hai vị là…???” Đường Uyển Niệm đang đọc dịch bản, dáng vẻ của cô ngồi trước cửa sổ thật thiết tha, khuôn mặt với ngũ quan hài hoà được ánh sáng bên ngoài chiếu vào thật giống thiên sứ hạ phàm. Bóng hình đó khiến cho hai ông bà phải ngẩn ngơ vì sự xinh đẹp thuần khiết này.
“Hai bác….!” Cô tiếp tục gọi hai vị trưởng ở bên ngoài cửa.
“Cháu là vợ của Mạc Tử Thần nhà bác sao?”
“Dạ???” Nàng vẫn còn ngơ ngác không hiểu, hai ông bà lại gần con dâu liên tục quan sát và khen ngợi.
“Bà thấy không, thằng con nhà mình nó đúng là có mắt nhìn mà! Đẹp như diễn viên ấy nhỉ!”
“Tôi còn tưởng nó cong nữa đấy!”
Hai ông bà người hỏi người đáp, miệng liên tục suýt xoa đứa con dâu mới gặp này.
“Hai bác là bố mẹ của Tử Thần sao?”
Đường Uyển Niệm thử mở lời hỏi, trong lấm thầm mong là không phải, cô sợ phải gặp bố mẹ chồng lắm.
“Đúng rồi!” Lão phu nhân nhẹ nhàng mà trả lời cô, nhưng khi nói về con trai lại nặng giọng:
“Thằng bé đúng thật là, lấy vợ không báo cho bố mẹ lấy một tiếng!
Rồi xong phim luôn, phim hôm nay chính thức kết thúc tại đây, bố mẹ chồng của cô đã về nhà, chẳng lẽ quãng thời gian ở nhà cô phải phục vụ bố mẹ chồng, sống nhờ vẻ mặt của gia đình chồng sao? Cô và anh chỉ kết hôn có mục đích riêng cả mà? Liệu mai ly hôn có kịp không ta?
“Con dâu? Sao trông sắc mặt con thất thần quá vậy!”
“Dạ con không sao?"
Đường Uyển Niệm bên ngoài cố gắng không sao, nhưng bên trong cô muốn khóc ròng ra rồi, trước giờ cô chưa từng có người thân nào khác quan tâm hay sống với cô, giờ phải ở chung với bố mẹ chồng mà ngay cả cái tên cũng không biết thì sống sao được?
Chồng thì mới quen được vài lần đã đăng ký kết hôn!
Bố mẹ chồng kéo cô lại ghế ngồi, ân cần mà hỏi thăm cô: “Con tên là gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì? Con là có việc làm chưa? Con và Tiểu Thần yêu nhau bao lâu rồi?....." Mạch Triệu vừa ngồi xuống tay nắm lấy tay con dâu miệng không ngừng hỏi, bà không hề để ý đứa con dâu trước mặt đang ngu ngơ chưa loát kịp câu hỏi.
“Dạ....????!" Đường Uyển Niệm ngơ ngẩn nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay đang bấu chặt của mình, Mạc Lưu Đằng nhìn chú ý vào sự ngượng ngùng của cô nên đã vội lên tiếng giúp con dâu có thể bình tĩnh lại.
“ Bà này, hỏi nhiều thế xem con bé chưa loát kịp kìa?"
“Tôi quên mất!" Bà vội trả lời chồng rồi quay sang xin lỗi con dâu: “ Mẹ sơ ý quá, con cứ trả lời từ từ!"
“Dạ, con tên Đường Uyển Niệm, mọi người hay gọi con là tiểu Niệm, năm nay 25 tuổi hiện đang làm diễn viên, cô chú có thể xem phim của cháu đóng là Mùa Hạ Năm Ấy!" Cô giờ mới có chút thả lỏng mà trả lời, còn nhân cơ hội đó giới thiệu một chút về công việc của mình, bởi cô nhìn thấy trong mắt của bố mẹ chồng không hề có ý xấu hay ghét cô, mà là sự yêu thương và trận trọng.