Chương 39: Tết Hoa Đăng
Đường Uyển Niệm chỉ muốn ghé mua vài bộ nhẹ nhàng nhưng Mạc Tử Thần lại không cho cô về sớm như vậy, tiếp tục ghé sang cửa hàng trang sức, túi, mĩ phẩm… Mua nhiều đồ đến mức anh phải gọi đến cả vệ sỹ. Phải thêm hai vệ sỹ đi phía sau xách đồ mới đủ, hai vợ chồng đi trên đường thu hút rất nhiều ánh nhìn, còn có nhiều người lấy điện thoại ra chụp hình.
Về đến nhà, Đường Uyển Niệm vội kiểm tra lại tất cả các đòi mà mình đã mua, có lẽ đây là lần đầu tiên cô vung tiền mua nhiều như vậy.
“Baby, xuống ăn cơm thôi nào!"
Mạc Tử Thần từ bên ngoài bước vào ân cần nhắc nhở vợ mình xuống nhà dùng bữa. Bố mẹ chồng cô lại tiếp tục đi du lịch vài nơi trong nước, nên giờ nhà chỉ còn cô và anh cùng mấy người làm.
“Được rồi em xuống ngay!"
********
Một tháng nữa lại trôi qua, bây giờ là mua thu, mùa có lẽ là đẹp nhất. Những hàng cây lá vàng rực rỡ, những cơn gió heo may se lạnh, tất cả tạo nên một bức tranh mùa thu tuyệt đẹp, khiến lòng người khó quên. Mùa thu đem đến những cơn gió nhẹ nhàng, chạm vào trái tim chúng ta, làm dậy sóng những cảm xúc lãng mạn và là nguồn cảm hứng cho nhiều người về những lĩnh vực khác nhau.
Mỗi cành hoa nhỏ xòe ra, lan tỏa mùi thơm đặc trưng, làm lòng người bỗng chốc nhẹ bồng, thanh thản. Mùa thu cũng được biết đến là mùa sum vầy của gia đình, bạn bè,… Có lẽ Tết Hoa Đăng là một cái tết giữa năm tạo nên những cuộc họp đầm ấm với nhau, cùng chơi đùa vui vẻ thả những chiếc đèn lồng hoa đăng lên mặt sông và ước nguyện.
Mỗi năm đến tháng này Đường Uyển Niệm sẽ cùng bạn trai đến thăm bà rồi cùng nhau thả đèn, ước nguyện về chuyện tương lai.
Ngày tết Hoa Đăng mà Đường Uyển Niệm đang chán nản nằm ở nhà, mặc dù biệt thự cũng trang trí ăn tết, người làm cũng được sắp xếp nghỉ, nếu không nghỉ có thể ở lại biệt thự để ăn tết. Buổi sáng cô và anh cũng đi thăm bà rồi, nhưng Mạc Tử Thần sau khi thăm ngoại xong liền đến công ty làm việc, đến điện thoại cũng không gọi cho cô một cuộc.
Cứ như thế Đường Uyển Niệm bực bội trong lòng, cô hậm hực mà đi xuống nhà.
“Phu nhân, người có ăn bánh với mọi người luôn không?" Quản gia Ngô thấy cô lại vội vàng bước tới hỏi, nhìn mọi người đang vui vẻ ăn bánh nếu cô lại sẽ mất đi không khí vui vẻ đó, nên cô đã vội từ chối khéo.
“Dạ thôi ạ, cháu giờ phải ra ngoài một lát rồi bác!"
“Mấy giờ phu nhân về vậy?"
“Có lẽ 6 giờ tối hoặc hơn một chút!" Đường Uyển Niệm nhìn đồng hồ trên tay rồi trả lời.
Sau khi nghe được thời gian chính xác quản gia Ngô mới thở nhẹ: “Mong phu nhân về trước bảy giờ, vì 8 giờ lão gia và nhân muốn cùng cô ăn cơm ở nhà hàng!"
“Vậy cháu cứ thế đi thẳng đến nhà hàng đó được mà?"
“Sao thế được, lão gia đã dặn tôi bảo cô trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp vì qua đây giới thiệu với cô vài người quen!"
“Vậy cháu biết rồi, cháu sẽ về đúng giờ mà!"
“Thế phu nhân đi cẩn thận!"
Sau khi nhìn thấy cô lên xe quản gia Ngô quay sang gọi điện báo cho Mạc Tử Thần.
“Thiếu gia, tôi đã làm theo những lời ngài nói rồi, thiếu phu nhân đã đồng ý chúng!" Quản gia Ngô vội gọi điện báo cáo tình hình cho Mạc Tử Thần.
…
Vốn dĩ Đường Uyển Niệm phải 7 giờ mới về, nhưng tất cả bạn bè của cô đều phải dừng lại cuộc chơi mà đi hẹn hò, giờ chỉ mới 6 giờ tối Đường Uyển Niệm không biết phải làm gì để giết thời gian cho đến khi đến giờ hẹn với bố mẹ chồng.
Đường Uyển Niệm rải bước trên con đường mà bản thân thường ngày đi qua hôm nay nó thay đổi lạ thường, trên đường những hàng cây được trang trí rất nhiều đèn lồng đầy đủ các màu sắc, những dây đèn được luồn lách khéo léo trên những thân cây giúp chúng sáng rọi cả một đường. Nhìn các đôi tình nhân tay trong tay trò chuyện thân mật, đứng giữa những cắp hạnh phúc cô có chút trạnh lọng.
“Tết hoa đăng gì chứ? Thiếu nhi không thấy toàn là thanh niên trai gái đi hẹn hò, gọi là ngày tạo ra thiếu nhi có khi còn hay hơn!"
Đường Uyển Niệm hậm hực nhìn về mấy đôi cẩu nam nữ kia đang hôn nhau mà tức giận.
Cô ghé vào quán trà sữa bên cạnh, muốn mua một cốc uống nhâm nhi khi đi trên đường, nhưng nhìn dòng người xếp hàng cô có chút chán nản. Đứng trước cô còn bảy người nữa, muốn rời đi, nhưng nhìn lại phía sau còn đến mười người đang xếp hàng cô lại bỏ ý định từ bỏ mua.
Cuối cùng sau khi chờ đợi hơn mười phút, mới đến lượt cô.
“Cho tôi một ly truyền thống!"
“Dạ thưa quý khách, bên cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi cho các cặp đôi, khi mua hai ly sẽ được tặng một đôi móc khoá không biết quý khách có muốn mua không?"
“Tôi mua một ly!"
“Dạ, quý khách xin hay nghĩ lại, hãy mua cho bạn trai một ly!"
Nghe nhân viên nói Đường Uyển Niệm đã tức giận trong lòng, cô không thể nghe nổi trực tiếp nói: “Tôi không có nhu cầu mua hai hay ba ly để được tặng quà, cô không thấy tôi chỉ đi một mình thôi sao? Với lại nha, quán của cô làm thế không hay, tết Hoa đăng hay gọi là tết thiếu nhi phải dành tặng cho những gia đình khi dắt theo con nhỏ, đàng này lại tặng cho các cặp đôi đang hẹn hò!"
Nói xong cô mới nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Sợ bản thân bị nhận ra cô vội lấy ly trà sữa trên tay nhân viên rồi rời đi.
(***) Tết Hoa Đăng: cũng được gọi là tết thiếu nhi, là một trong những hoạt động thường niên diễn ra khi trung thu đến của người Trung Quốc.
Về đến nhà, Đường Uyển Niệm vội kiểm tra lại tất cả các đòi mà mình đã mua, có lẽ đây là lần đầu tiên cô vung tiền mua nhiều như vậy.
“Baby, xuống ăn cơm thôi nào!"
Mạc Tử Thần từ bên ngoài bước vào ân cần nhắc nhở vợ mình xuống nhà dùng bữa. Bố mẹ chồng cô lại tiếp tục đi du lịch vài nơi trong nước, nên giờ nhà chỉ còn cô và anh cùng mấy người làm.
“Được rồi em xuống ngay!"
********
Một tháng nữa lại trôi qua, bây giờ là mua thu, mùa có lẽ là đẹp nhất. Những hàng cây lá vàng rực rỡ, những cơn gió heo may se lạnh, tất cả tạo nên một bức tranh mùa thu tuyệt đẹp, khiến lòng người khó quên. Mùa thu đem đến những cơn gió nhẹ nhàng, chạm vào trái tim chúng ta, làm dậy sóng những cảm xúc lãng mạn và là nguồn cảm hứng cho nhiều người về những lĩnh vực khác nhau.
Mỗi cành hoa nhỏ xòe ra, lan tỏa mùi thơm đặc trưng, làm lòng người bỗng chốc nhẹ bồng, thanh thản. Mùa thu cũng được biết đến là mùa sum vầy của gia đình, bạn bè,… Có lẽ Tết Hoa Đăng là một cái tết giữa năm tạo nên những cuộc họp đầm ấm với nhau, cùng chơi đùa vui vẻ thả những chiếc đèn lồng hoa đăng lên mặt sông và ước nguyện.
Mỗi năm đến tháng này Đường Uyển Niệm sẽ cùng bạn trai đến thăm bà rồi cùng nhau thả đèn, ước nguyện về chuyện tương lai.
Ngày tết Hoa Đăng mà Đường Uyển Niệm đang chán nản nằm ở nhà, mặc dù biệt thự cũng trang trí ăn tết, người làm cũng được sắp xếp nghỉ, nếu không nghỉ có thể ở lại biệt thự để ăn tết. Buổi sáng cô và anh cũng đi thăm bà rồi, nhưng Mạc Tử Thần sau khi thăm ngoại xong liền đến công ty làm việc, đến điện thoại cũng không gọi cho cô một cuộc.
Cứ như thế Đường Uyển Niệm bực bội trong lòng, cô hậm hực mà đi xuống nhà.
“Phu nhân, người có ăn bánh với mọi người luôn không?" Quản gia Ngô thấy cô lại vội vàng bước tới hỏi, nhìn mọi người đang vui vẻ ăn bánh nếu cô lại sẽ mất đi không khí vui vẻ đó, nên cô đã vội từ chối khéo.
“Dạ thôi ạ, cháu giờ phải ra ngoài một lát rồi bác!"
“Mấy giờ phu nhân về vậy?"
“Có lẽ 6 giờ tối hoặc hơn một chút!" Đường Uyển Niệm nhìn đồng hồ trên tay rồi trả lời.
Sau khi nghe được thời gian chính xác quản gia Ngô mới thở nhẹ: “Mong phu nhân về trước bảy giờ, vì 8 giờ lão gia và nhân muốn cùng cô ăn cơm ở nhà hàng!"
“Vậy cháu cứ thế đi thẳng đến nhà hàng đó được mà?"
“Sao thế được, lão gia đã dặn tôi bảo cô trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp vì qua đây giới thiệu với cô vài người quen!"
“Vậy cháu biết rồi, cháu sẽ về đúng giờ mà!"
“Thế phu nhân đi cẩn thận!"
Sau khi nhìn thấy cô lên xe quản gia Ngô quay sang gọi điện báo cho Mạc Tử Thần.
“Thiếu gia, tôi đã làm theo những lời ngài nói rồi, thiếu phu nhân đã đồng ý chúng!" Quản gia Ngô vội gọi điện báo cáo tình hình cho Mạc Tử Thần.
…
Vốn dĩ Đường Uyển Niệm phải 7 giờ mới về, nhưng tất cả bạn bè của cô đều phải dừng lại cuộc chơi mà đi hẹn hò, giờ chỉ mới 6 giờ tối Đường Uyển Niệm không biết phải làm gì để giết thời gian cho đến khi đến giờ hẹn với bố mẹ chồng.
Đường Uyển Niệm rải bước trên con đường mà bản thân thường ngày đi qua hôm nay nó thay đổi lạ thường, trên đường những hàng cây được trang trí rất nhiều đèn lồng đầy đủ các màu sắc, những dây đèn được luồn lách khéo léo trên những thân cây giúp chúng sáng rọi cả một đường. Nhìn các đôi tình nhân tay trong tay trò chuyện thân mật, đứng giữa những cắp hạnh phúc cô có chút trạnh lọng.
“Tết hoa đăng gì chứ? Thiếu nhi không thấy toàn là thanh niên trai gái đi hẹn hò, gọi là ngày tạo ra thiếu nhi có khi còn hay hơn!"
Đường Uyển Niệm hậm hực nhìn về mấy đôi cẩu nam nữ kia đang hôn nhau mà tức giận.
Cô ghé vào quán trà sữa bên cạnh, muốn mua một cốc uống nhâm nhi khi đi trên đường, nhưng nhìn dòng người xếp hàng cô có chút chán nản. Đứng trước cô còn bảy người nữa, muốn rời đi, nhưng nhìn lại phía sau còn đến mười người đang xếp hàng cô lại bỏ ý định từ bỏ mua.
Cuối cùng sau khi chờ đợi hơn mười phút, mới đến lượt cô.
“Cho tôi một ly truyền thống!"
“Dạ thưa quý khách, bên cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi cho các cặp đôi, khi mua hai ly sẽ được tặng một đôi móc khoá không biết quý khách có muốn mua không?"
“Tôi mua một ly!"
“Dạ, quý khách xin hay nghĩ lại, hãy mua cho bạn trai một ly!"
Nghe nhân viên nói Đường Uyển Niệm đã tức giận trong lòng, cô không thể nghe nổi trực tiếp nói: “Tôi không có nhu cầu mua hai hay ba ly để được tặng quà, cô không thấy tôi chỉ đi một mình thôi sao? Với lại nha, quán của cô làm thế không hay, tết Hoa đăng hay gọi là tết thiếu nhi phải dành tặng cho những gia đình khi dắt theo con nhỏ, đàng này lại tặng cho các cặp đôi đang hẹn hò!"
Nói xong cô mới nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Sợ bản thân bị nhận ra cô vội lấy ly trà sữa trên tay nhân viên rồi rời đi.
(***) Tết Hoa Đăng: cũng được gọi là tết thiếu nhi, là một trong những hoạt động thường niên diễn ra khi trung thu đến của người Trung Quốc.